Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Chi Chi…” Chi Chi mờ mịt nhìn xung quanh, hoàn cảnh lạ lẫm, khiến nó kêu nhỏ một tiếng.

“Tỉnh lại rất đúng lúc.” Thiểm Điện lẩm bẩm nói, dọc theo đường đi không có gặp người nào, nó vẫn đang ngủ, vừa mới nhìn thấy hai người, liền đã tỉnh, Thiểm Điện thật hoài nghi Chi Chi là cố ý như vậy.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Chi Chi trên vai, tỉnh ngủ còn không quên uốn éo thân thể tròn vo một chút, “Bây giờ không phải là hắc rừng rậm, ngươi cũng đừng nghĩ mỗi ngày được ăn ma hạch.” Trừ ăn ra, nó cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khác.

Dọc theo con đường này có Bá Hiêu cùng Thiểm Điện ở đây, mặc dù xung quanh có ma thú cũng không dám tùy tiện tiếp cận, ai dám tìm Thánh Thú cùng thần thú tìm phiền toái, vậy chính là ăn no rửng mỡ, nếu không chính là chán sống.

“Chi Chi…” Chi Chi ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, động động thân thể, dường như đang nói, sớm biết tỉnh lại không có gì ăn, nó liền tiếp tục ngủ, không muốn tỉnh dậy sớm như vậy.

“Tiêu, ngươi có biết chuyện về dị linh thú hay không?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Chi Chi trên vai, nghi ngờ hỏi, lần trước Hàn Ngạo Thần nói đơn giản cho nàng biết một chút, vậy lúc nào thì Chi Chi sẽ tấn chức, tấn chức lại có cái dạng gì, nàng hoàn toàn không biết.

Bá Hiêu nhìn chăm chú Chi Chi rất lâu, mặt không thay đổi lắc lắc đầu, “Chủ nhân, chuyện về dị linh thú, ở trong nhận thức của ma thú, đó là không có tồn tại, thời gian ta nhìn thấy dị linh thú, cũng là hết sức khiếp sợ.” Tồn tại của dị linh thú, ở thế giới nhân loại, giống như truyền thuyết Thánh Thú vậy, không có ai thấy qua Thánh Thú, bọn họ chỉ biết là có Thánh Thú tồn tại, dị linh thú ở trong giới ma thú chúng nó cũng như thế.

Chi Chi kiêu ngạo liếc mắt nhìn Bá Hiêu một cái, “Chi Chi…” Trong âm thanh ai oán lộ ra bất mãn, uốn éo thân thể, ném cho Bá Hiêu một bóng lưng kiêu ngạo.

Bá Hiêu ngây ngốc nhìn Chi Chi, ma thú không biết dị linh thú tồn tại là rất bình thường, ai cũng chưa từng thấy qua dị linh thú, nó sống nhiều năm như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy một con dị linh thú.

“Truyền thuyết dị linh thú hình dáng khác nhau, mỗi lần cũng không giống nhau, chúng nó đều là do tự nhiên sinh ra, có một phần lực lượng của tự nhiên, chủ nhân, Chi Chi là cái gì?” Thiểm Điện hiếu kỳ nhìn Chi Chi, người này thích ăn ma hạch như vậy, hơn nữa đẳng cấp càng cao nó càng thích, cũng may chủ nhân luôn đem ma hạch đẳng cấp ở mức linh thú cho nó ăn, nếu như Chi Chi này thích ăn ma hạch thần thú, vậy nó không phải sẽ gặp nguy hiểm sao, cho dù nó là thần thú, đối kháng với dị linh thú, một chút phần thắng nó cũng không có.

Quân Mộ Khuynh lãnh đạm cười, “Sau này các ngươi sẽ biết.” Tia chớp cũng là một loại lực lượng tự nhiên, Chi Chi có thể đánh xuống tia chớp, nàng đã từng nghe Hàn Ngạo Thần nói qua chuyện dị linh thú, nên không cảm thấy kỳ quái.

“Chi Chi! Chi Chi!” Nghe thấy bọn họ đều biết thân phận của mình, Chi Chi đắc ý vung hai tai trên đầu, một người tên là uy phong bát diện!

“…”

Quân Mộ Khuynh không lưu tình chút nào ném cho nó một cái liếc mắt, nó đắc ý cái gì chứ, ai có thể nói cho nàng, tên tham ăn này, từ khi nào thì bắt đầu tự luyến?

Âm thanh đánh nhau truyền đến, Quân Mộ Khuynh dừng bước, nàng nhìn xung quanh một chút, từng chữ quen thuộc truyền vào trong tai nàng.

“Quang điện, các ngươi không nên khinh người quá đáng!”

Quang điện? A, đúng rồi, Quang điện là tên gọi tắt của Quang Minh thánh điện, nàng không quên mình còn có một khoản nợ chưa tính với Quang Minh thánh điện, hôm nay gặp được, vậy khẳng định là sẽ tiếp đãi thật tốt

“Chúng ta đi nhìn xem.” Âm thanh lành lạnh thoáng cái trở nên rét lạnh thấu xương, Bá Hiêu hơi sững sờ, không rõ vì sao thoáng cái, Quân Mộ Khuynh hình như thay đổi thành một người khác, còn có chế nhạo trong mắt, rõ ràng mang theo sát ý.

Bá Hiêu đi theo bên cạnh Quân Mộ Khuynh, uy áp trên người sớm đã thu hồi, Thiểm Điện chậm rãi đi theo ở sau lưng bọn họ, nghểnh cổ hướng xa xa nhìn lại.

Hơn mười đạo thân ảnh màu trắng chặt chẽ vây quanh một nam tử thương tích cả người, nam tử cho dù bị thương, vẫn không chịu khuất phục, liều mạng chống cự lại tấn công của tín đồ Quang Minh thánh điện.

Bọn họ vừa mới đi qua, liền nhìn thấy một màn như vậy, “Chậc chậc… Không ngờ lâu không gặp như vậy, Quang Minh thánh điện vẫn hèn hạ vô sỉ như thế, Thánh Linh vẫn là dùng những thủ đoạn đó.” Âm thanh châm chọc vang lên, thân ảnh đỏ rực đập vào trong mắt mọi người.

Người Quang Minh thánh điện nghe thấy âm thanh, liền ngừng tay dừng bước, hướng phía sau nhìn lại, thời điểm khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, hơi sững sờ, trên mặt lộ ra mừng rỡ, một thân hồng y kia, đã nói rõ thân phận người trước mắt, người này chính là người thánh chủ muốn tìm.

“Ta còn tưởng rằng một thân trang phục này, đã nói rõ thân phận của ta rồi, không ngờ các ngươi vẫn còn nghi ngờ.” Quân Mộ Khuynh tiếc hận than thở một tiếng, nhưng trong cặp mắt đỏ đậm kia, lóe ra hàn ý lạnh băng, làm cho người ta liếc mắt nhìn, đều sẽ có loại cảm giác rơi vào hầm băng.

“Ngươi chính là nữ tử tóc đỏ mắt đỏ kia!” Người dẫn đầu chỉ vào Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một nụ cười, đây thật sự là quá tốt, tìm lâu như vậy, không ngờ lại ở chỗ này tìm được.

“Còn chưa đủ rõ ràng sao?” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ cả người mình, vô tội hỏi.

“Hừ! Yêu nữ! Một năm rưỡi trước ngươi đốt Quang Minh Các, giết Mạc gia tiểu thư, Thánh chủ đã hạ xuống sát lệnh!” Chỉ là yêu nữ, cũng dám bất kính với Quang minh chi thần, còn giết Mạc gia tiểu thư, tội ác tày trời! Tội ác tày trời!

Một nụ cười châm chọc trên mặt Quân Mộ Khuynh hiện lên, yêu nữ, giết Mạc Tuyết Lan, mệnh lệnh của thánh linh qua lâu như vậy cũng không làm cho người Quang Minh thánh điện quên, chỉ có điều lừa bịp người ngoài, mới là việc làm của Quang Minh thánh điện.

Nghĩ đến chuyện một năm trước, ánh mắt Quân Mộ Khuynh lại lạnh mấy phần, nàng rời đi hoàng thành, Quang Minh thánh điện cũng không có buông tha truy đuổi, một nhóm lại một nhóm cao thủ vây đánh nàng, nàng mệt mỏi mang theo vết thương trên người, đi vào hắc rừng rậm, những nhân tài này không có đuổi kịp nàng, mà hết thảy này, đều là Quang Minh thánh điện ban tặng!

“Vậy Thánh Linh không có nói cho các ngươi biết, Mạc Tuyết Lan kia là chết như thế nào sao? Ta đã thấy ngốc, chưa từng thấy các ngươi ngốc như vậy.” Quang minh lực cường đại như vậy đả thương Mạc Tuyết Lan, nàng cũng không tin người Mạc gia nhìn không ra, phủ giả mấy năm nay, trừ Quang Minh thánh điện truy sát nàng, Mạc gia đối với chuyện này, chính là im lặng không đề cập tới.

Quang Minh thánh điện nói cái gì quang minh, vậy cũng chẳng qua là lừa những người ngu ngốc bọn họ, bị người ta lợi dụng, còn tưởng rằng đạt được nhiều ân huệ.

Sắc mặt của những người Quang Minh thánh điện lúc trắng lúc xanh, “Giết hai người bọn họ, quay lại thánh chủ nhất định sẽ rất vui vẻ!” Không ngờ truy sát người vu tộc, sẽ gặp được nữ tử tóc đỏ biến mất đã lâu này, thánh chủ nếu như biết nàng bị bọn họ giết, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trong mắt những người Quang Minh thánh điện thoáng qua một nụ cười, không đếm xỉa người phía sau, xoay người hướng Quân Mộ Khuynh bên kia đi đến.

“Giết ta? Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm giống như mặt trời vậy, đau nhức mắt người, nhân tài Quang minh thánh điện vừa mới đi ra một bước, kim sắc quang mang đã bay qua bọn họ, thân thể trong nháy mắt biến mất, ngay cả bắn tin cũng không kịp, mười mấy người, liền vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Thiểm Điện nhìn thấy kim sắc quang mang kia, co rụt người, nhìn những thân ảnh ấy biến mất, nó hiểu rõ một đạo lý, ngày đó chủ nhân chỉ đem lông của nó đốt, vậy coi như là khách khí, nếu như mình lại phản kháng, vậy chỉ sợ cũng sẽ giống như những nhân loại này vậy, bị chết cháy thì thôi, ngay cả thi thể cũng vĩnh viễn biến mất.

Bá Hiêu không phải lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mộ Khuynh sử dụng kim ô hỏa, thế nhưng bá đạo như vậy, kim ô hỏa lợi hại như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trong nháy mắt đem mười mấy người đốt ngay cả tro cũng không còn, kim ô hỏa, nàng đã đem kim ô hỏa sử dụng thành thạo.

“Chủ… Chủ nhân…” Thiểm Điện nuốt nuốt nước miếng, chủ nhân cũng không cần phải bưu hãn như thế, còn có người ngoài ở đây?

Nam tử toàn thân đầy vết thương, thấy Quân Mộ Khuynh trong nháy mắt liền đem mười mấy người đốt thành tro bụi, kinh hãi lui về phía sau một bước, “Ngươi là ai? Tại sao muốn giúp ta?” Người ở bên ngoài không có ai là người tốt, giúp bọn hắn nhất định có mục đích.

Đôi mắt đỏ đậm lóe ra băng hàn, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mắt, nhìn vẻ mặt hắn cảnh giác, nàng nếu như muốn giết hắn, một màn kim ô hỏa vừa rồi, cũng đã đem hắn đốt chết, sẽ không giữ hắn lại.

“Ta không giúp bất luận kẻ nào.” Thân ảnh đỏ đậm chậm rãi xoay người, Bá Hiêu lẳng lặng đi theo phía sau Quân Mộ Khuynh, nàng không biết chủ nhân cùng những người vừa rồi có ân oán gì, nhưng có thể làm cho nàng tự mình xuất thủ, vậy nhất định là người có cừu oán, là người đáng chết!

Nam tử ngây ngốc nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, quét mắt một vòng xung quanh, vội vàng xoay người bước nhanh rời đi.

Quân Mộ Khuynh cùng Bá Hiêu vừa mới đi hai bước, đập vào mi mắt là một người mang theo vẻ mặt đang xem trò hay, các nàng dừng bước lại, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mới vừa rồi không có phát hiện nơi này có người khác.

“A! Nhìn bộ dạng này của ngươi, có phải nghĩ tới giết người diệt khẩu hay không? Cô nương tha mạng, ngay từ đầu ta đã ngủ ở chỗ này, là các ngươi không có phát hiện.” Người nọ chỉ chỉ bên cạnh, vẻ mặt thú vị nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn là lần đầu tiên thấy có người dám cùng người Quang Minh thánh điện đối nghịch, còn không nói hai lời, liền một đuốc đem người đốt, hắn thấy qua nhiều hỏa diễm như vậy, vẫn là không có thấy qua kim sắc hỏa diễm, xem ra, thân phận của nàng không đơn giản a, có thể làm cho Quang Minh thánh điện khẩn trương như vậy, đơn giản mới là lạ.

Quang Minh thánh điện cũng quá hèn hạ vô sỉ, một người bị thương, cũng phải nhiều người vây đánh, còn nói cái gì vẻ vang đường hoàng như vậy, nhổ vào! Trên cái thế giới này, bọn họ là vô sỉ nhất!

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử trước mắt, “Miệng ở trên người của ngươi.” Quang Minh thánh điện cũng không phải không biết sự tồn tại của nàng, Thánh Linh cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua, nếu như có người đem chuyện ban nãy nói ra, nói không chừng nàng sẽ còn cảm ơn người này.

Một chút cũng không đáng yêu.

“Dù sao ta cũng không thích người Quang Minh thánh điện, sẽ không nói ra, vậy ngươi hãy nói cho ta, tên của ngươi.” Thực sự là tò mò, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một nữ tử như vậy.

Quân Mộ Khuynh nhấc chân, đi về phía trước, nhìn cũng không nhìn người trước mắt một cái.

“Aiz… Không nói thì không nói, làm gì lại đi, nếu không ta cho ngươi biết tên của ta, coi như là công bằng giao dịch thế nào?” Thú vị, thật thú vị!

Bá Hiêu đi theo ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, nhíu mày, nó chưa từng thấy qua nhân loại không biết xấu hổ như thế, chủ nhân cũng không để ý tới hắn, hắn lại vẫn mặt dày mày dạn đi theo, cùng với cái người muốn uống rượu kia giống nhau, đều không biết xấu hổ.

Nói đến Chiến Sí, trong lòng Bá Hiêu vẫn rất nghi hoặc, sau khi hắn nghe thấy tên của chủ nhân, liền kích động, mừng rỡ, còn có… Nói chung là đủ các loại biểu tình liền bày ra ở trên mặt hắn, cũng không biết hắn muốn làm gì, một mình cười ha hả liền bỏ đi.

“Được rồi, ta nói tên của ta, ngươi liền nói cho ta tên của ngươi.” Nam tử nhất sương tình nguyện nói, Quân Mộ Khuynh cũng không liếc hắn một cái.

“Tại hạ Phong Vân Đình.” Phong Vân Đình ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng có lễ giới thiệu chính mình.

“…” Quân Mộ Khuynh không để ý đến Phong Vân Đình, tự mình đi về phía trước, Thiểm Điện cúi đầu đi theo bên người nàng, trên mặt ninh ba cùng một chỗ, bộ dáng rất là vặn vẹo, mà đôi mắt màu xanh kia, tràn đầy đều là ý cười.

“Chi Chi!” Chi Chi cười nhìn Phong Vân Đình, thấy bộ dáng hắn kinh ngạc, nhảy lên thiếu chút nữa từ trên vai Quân Mộ Khuynh lăn xuống dưới.

“Cô nương, tại hạ cũng đã nói cho ngươi biết tên, ngươi có phải cũng nên nói cho ta biết tên hay không?” Phong Vân Đình sờ sờ mũi, không chút để ý tiến đến bên cạnh Quân Mộ Khuynh, tò mò nhìn nàng.

Hắn làm sao sẽ đối với một băng mỹ nhân có hứng thú, kỳ quái, cả người lạnh lùng, vậy mà hắn lại có loại cảm giác thích thú, chẳng lẽ hắn sinh bệnh?

“Cô nương, ngươi hãy phản ứng với ta một câu, cho ta mặt mũi, dù sao ta cũng là lần đầu tiên chủ động đi theo bên cạnh một nữ tử, nếu như truyền đi ra ngoài, vậy ta còn mặt mũi nào gặp người.” Khóe miệng Phong Vân Đình co quắp nhìn Quân Mộ Khuynh, không cần đối đãi với hắn như thế chứ?

Bá Hiêu thật sự là không nhịn được, lúc này mới mở miệng nói, “Chủ nhân nhà ta cho tới bây giờ đã không đáp ứng ngươi, vẫn là ngươi một mình nói, một mình đáp ứng, ngươi nói tên của mình, chủ nhân nhà ta tại sao phải nói cho ngươi?” Ngay cả ma thú là nó cũng biết đạo lý này, người này còn ngốc ngếch hỏi.

Phong Vân Đình dừng bước lại, nhìn Bá Hiêu, hình như là có chuyện như vậy, chỉ có điều hắn cũng đã nói, hai người bọn họ thương lượng được rồi không phải sao, vả lại không trả lời câu hỏi của người khác, không phải rất không lễ phép sao?

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi không khách khí chút nào lại lần nữa cười nhạo, hình như là đồng ý với lời của Bá Hiêu, nói người trước mắt chính là cái đại ngu ngốc.

“…” Phong Vân Đình triệt để không nói gì, bị một con ma thú cười nhạo, mà con ma thú này, còn là sủng vật thú, hắn bắt chuyện có thất bại như thế sao? Tốt xấu gì hắn cũng được coi là phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, thế nào đến nơi này, liền vô dụng?

Người nào đó không biết, hắn không phải là bị một con ma thú cười nhạo, mà là bị ba con ma thú đồng thời cười nhạo.

Ngay lúc Phong Vân Đình tính toán tiếp tục nói chuyện với Quân Mộ Khuynh, âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai, hắn quay đầu nhìn lại, khóe mắt không khỏi co rút.

“A… Tiểu Mộ Khuynh, ta rốt cuộc đợi được ngươi!” Âm thanh kích động vang lên, trước mặt có một thân ảnh chạy như bay đến, Quân Mộ Khuynh dời qua bên cạnh một bước, chỉ nghe “Phịch!” một tiếng, thân thể cao lớn nằm bò trên mặt đất, ngã cái ngã gục.

“Ha ha…” Phong Vân Đình ôm bụng, cười chỉ vào người ngã sấp trên mặt đất.

“Lão… Lão tiền bối, dù cho ngươi hoan nghênh ta… Trở về, cũng không cần kích động như vậy.” Phong Vân Đình nhìn người ngã sấp trên mặt đất, liền không nhịn được cười một trận.

“Phi! Phi!” Thân ảnh rất nhanh bò dậy, tiến đến trước mặt Phong Vân Đình, “Ai nói ta là tới hoan nghênh ngươi, ngươi muốn trở về thì trở về đi, không trở lại thì thôi!” Dựa vào! Một màn mất mặt như vậy, lại bị tiểu tử này nhìn thấy, một đời anh danh của hắn!

“Ngươi không phải tới đón ta, vậy tới làm gì?” Phong Vân Đình có thể nói là đặc biệt tự tin, ở đây ngoại trừ hắn biết người trước mắt, còn có người nào khác biết sao?

“Tiểu Mộ Khuynh, ngươi xem một chút, ta đối với ngươi thật tốt có phải hay không, nếu không, ngươi mời ta uống chút rượu?” Chiến Sí cười ha hả tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, trên mặt hồ tra không thấy, so với vừa nãy càng thêm gọn gàng sạch sẽ hơn, Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa không nhận ra được, hắn chính là Chiến Sí.

Hí ngược thanh âm vang lên, “Ngươi đánh nhau với Tiêu, ta mời ngươi uống rượu?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, lão nhân này còn chưa từ bỏ ý định, vừa rồi đột nhiên biến mất một lúc như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn đi chỗ nào, cảm tình là đi thu thập mình, không ngờ hắn cũng sẽ cảm giác mình một thân…

Chiến Sí lập tức lắc lắc đầu, phất phất tay, “Việc này không làm, kiên quyết không làm, lão nhân gia ta rất nhiều năm cũng không có động tay.” Nếu không cũng sẽ không tự dưng bị đánh, còn dày hơn da mặt thấu thượng, uống một hớp rượu cũng không dễ dàng a!

Bá Hiêu bĩu môi, nàng biết người này sẽ không xuất thủ.

Phong Vân Đình nhìn trò chuyện giữa hai người, ngạc nhiên sửng sốt, lão gia hỏa này thật không phải là tới đón mình, vậy hắn làm sao biết vị cô nương trước mắt này, nhìn qua còn rất quen.

Nghĩ đến Chiến Sí biết Quân Mộ Khuynh, hắn vội vàng kéo Chiến Sí qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi lúc nào quen biết?” Hắn tại sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói?

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Chiến Sí liếc Phong Vân Đình một cái, trở lại trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Tiểu Mộ Khuynh, ngươi không phải muốn đi anh địa sao? Lão nhân gia ta cũng muốn đi, có muốn đi cùng hay không?” Chiến Sí cười híp mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong ánh mắt lóe ra hứng thú.

“Lão nhân gia, ngươi vẫn là đem chủ ý của mình nói ra, nói không chừng ta sẽ suy nghĩ một chút.” Nghe thấy tên nàng, người này lại kích động như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, mà trên thế giới này có kỳ ba như vậy.

“Thực sự?”

“Ừ.”

“Không phải là muốn đi cùng ngươi tới anh địa sao.” Chiến Sí cười ha hả nói, ai nói hắn có chủ ý, không có, không có!

“Các ngươi đi anh địa, nếu không thì đi nhà ta làm khách, lão tiền bối, nhà của ta còn cất một bình rượu cực kỳ lâu, ngươi có muốn đi nếm thử hay không?” Phong Vân Đình thấy hai người bọn họ phải đi anh địa, lập tức tượng đánh máu gà như nhau, tiến đến trước mặt hai người.

“Không cần các ngươi phí tâm.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười cười nhìn cách đó không xa, Quang Minh thánh điện sợ nàng chạy không được, nhanh như vậy liền biết tin tức của nàng.

“Đám tiểu tử này tại sao lại tới?” Chiến Sí nhìn người Quang Minh thánh điện chậm rãi đi tới, vẻ mặt nghi hoặc.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Vừa rồi nàng mới giết người Quang Minh thánh điện người Quang Minh thánh điện không tìm tới mới là lạ.

Đoàn người Quang Minh thánh điện trùng trùng điệp điệp đi tới, trên người còn lóe ra một chút quang minh, nhìn qua là thánh khiết, ưu nhã như vậy, nhưng mà ở trong mắt Quân Mộ Khuynh, lại là dối trá, bẩn thỉu.

“Đã hơn một năm không thấy, ngươi vẫn y như vậy.” Diện mạo vẻ mặt Thánh Quang thánh khiết, cười cười nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt lại lộ ra lạnh lẽo, đã hơn một năm còn tưởng rằng nàng đã chết, nhưng bây giờ nàng lại xuất hiện ở trước mặt, còn dám giết người Quang Minh thánh điện.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Thánh Quang, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc, “Đúng vậy, đã hơn một năm không thấy, Thánh tử vẫn là như cũ, vẫn như trước bán mạng vì thánh chủ.” Đã sớm nghe Hàn Ngạo Thần nói, anh địa có người Quang Minh thánh điện, nhìn nơi này người Quang Minh thánh điện thật đúng là không ít, ngay cả thánh tử Thánh Quang này cũng ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui