Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Ngươi!” Cơ Diễm phẫn hận nhìn Thiểm Điện, kiếp này, nàng hận nhất chính là cái tên này, hắn lại dám lấy tên của mình ra đùa cợt.

“Khụ khụ.” Bá Hiêu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt băng lãnh, nhưng tươi cười nơi đáy mắt, lại vô tình hiện rõ.

“Đại tỷ tỷ xinh đẹp.” Quân Chiến Thiên lanh lợi đi tới trước mặt Cơ Diễm, lộ ra một nụ cười đáng yêu, ngọt ngào kêu lên.

Ba nữ tử đứng ở cửa đều đi tới, đều bị vẻ mặt đáng yêu của Quân Chiến Thiên hấp dẫn, không thể tự thoát ra được.

Lúc này lửa giận trong lòng Cơ Diễm đã lớn, đều bị âm thanh ngọt ngào này gọi làm mất đi, nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, “Tiểu đệ đệ làm sao vậy?” Vẫn là tiểu hài tử tinh mắt, bọn họ thì biết cái gì!

Quân Chiến Thiên nhìn nụ cười buồn nôn kia, biểu tình cứng ngắc một chút, đáy lòng một trận buồn nôn, người này thực xấu!

Mặc dù như thế, hắn vẫn ngọt ngào cười nói, “Đại tỷ tỷ, trên mặt ngươi thật là nhiều bụi! Ta lau giúp ngươi.” Quân Chiến Thiên đưa tay hướng trên mặt Cơ Diễm lau đi, lớp phấn dày như bức tường xoát xoát rơi xuống.

“A!” Cơ Diễm lớn tiếng thét chói tai, âm thanh kia, kêu lên vô cùng thê thảm.

Vẻ mặt Quân Chiến Thiên vô tội nhìn Cơ Diễm, âm thanh non nớt truyền tới, “Đại tỷ tỷ xinh đẹp, trên mặt ngươi thật bẩn, ngươi xem, thật là nhiều bụi.” Nói xong hắn vươn tay nhỏ, ngây thơ nói.

Khóe miệng Cơ Diễm không ngừng co quắp, tiểu hài tử này, hắn rốt cuộc là cố ý, hay là vô tâm! Nghĩ đến Phong Vân Đình vẫn còn ở nơi này, nàng cũng chỉ có thể đem giọng điệu này nhịn xuống, sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ khiến cho những người này bò tới bên chân nàng nói xin lỗi!

“Không có việc gì, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không trách ngươi.” Mặc dù trong lòng có tức giận lớn hơn nữa, cuối cùng Cơ Diễm vẫn là nhịn xuống, ôn nhu nói.

Bá Hiêu cùng Thiểm Điện ngạc nhiên sửng sốt nhìn, từ lúc nào mà Chiến Thiên học được chiêu này, ai dạy? Hai người hoài nghi liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía thân ảnh vẫn vẫn trầm mặc không nói ở cửa.

Quân Mộ Khuynh nhìn người chặn ở trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như sông băng vạn năm, khí tức lạnh như băng tùy ý, những người vây quanh ở trước mặt nàng, đều run rẩy một chút, trong lòng càng xuất hiện một cỗ sợ hãi khó có thể xem nhẹ.

“Chiến Thiên.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến, ngoài mấy người quen biết Quân Mộ Khuynh ra, còn lại đều run rẩy một chút, thân thể bắt đầu không ngừng run lên.

Mấy nữ tử đứng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Quân Mộ Khuynh, nữ tử này thật đáng sợ, vậy mà lại lạnh lùng như thế, quá đáng sợ!

Quân Chiến Thiên le lưỡi một cái, chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, thấp giọng kêu lên, “Sư phụ.” Sư phụ tức giận, xong rồi, nữ nhân này xấu như vậy, hắn chỉ là bực bội, giúp sư phụ giáo huấn nàng một chút, đừng trừng phạt hắn.

Quân Mộ Khuynh xoay người nhìn Quân Chiến Thiên, chậm rãi ngồi xổm người xuống, đáy mắt lộ ra mỉm cười chưa từng để cho bất luận kẻ nào phát hiện.


Phong Vân Đình tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn cũng không nhận ra, Quân Mộ Khuynh sẽ vì vậy mà bỏ qua, nữ nhân điên Cơ Diễm này, nhiều ngày như vậy rồi, chẳng lẽ không có nghe nói qua hồng y nữ tử sao?

“Chiến Thiên, ngươi phải nhớ kỹ, chó cắn ngươi một cái, ngươi không được cắn lại chó một cái, trực tiếp ra tay là được rồi, hiểu chưa?” Thần sắc lạnh như băng của Quân Mộ Khuynh trong nháy mắt tản đi, mang vẻ mặt sư phụ tốt, dạy dỗ đồ đệ “yêu quý”.

Quân Chiến Thiên hơi sững sờ, há mồm, lập tức gật đầu, hóa ra không phải là sư phụ trách hắn.

“Phốc!” Ba nữ tử kia nhịn không được cười ra tiếng.

“Ha ha… Cô nương lời này của ngươi thực sự là kinh điển, kinh điển, ta phải học!” Thiểm Điện cười đến thiếu chút nữa co quắp, nó làm sao lại quên mất, chủ nhân am hiểu nhất, chính là hắc.

Phong Vân Đình lập tức ngổn ngang một trận, nhất thời hóa đá tại chỗ, đợi tới lúc phục hồi tinh thần lại, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, kịch liệt run rẩy.

Toàn thân Cơ Diễm run lên, nàng không phải là do cười, mà là bị lời nói của Quân Mộ Khuynh làm tức giận đến run rẩy, “Ngươi, ngươi ngươi cũng dám nói ta là chó!” Tiện nữ nhân này! Tiện nữ nhân!

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, “Tiểu thư đã bị bệnh mụn cơm như thế còn thích kiếm chỗ ngồi, vậy ta cũng không khách khí.” Khí tức cường đại lấy Quân Mộ Khuynh làm trung tâm, tản ra bốn phía, trong nháy mắt, vây quanh ở chung quanh tùy tùng bọn họ, còn có Cơ Diễm đều bị hất bay ra thật xa.

Cơ Diễm bay ra ngoài thân thể hung hăng đụng vào trên cột đá ở phía sau, cây cột lập tức nứt ra một khe hở, “Phịch!” một tiếng, Cơ Diễm ngã sấp xuống trên đất.

Mà những tùy tùng của nàng, đều bị đánh tới trên đường cái, giống như chồng người, chất đống ở một chỗ, những nữ tử đi cùng nàng, đều té trên mặt đất.

Cơ Diễm phun ra máu tươi, hoảng sợ nhìn hồng y nữ tử trước mắt, toàn thân run rẩy, cũng không biết là vì tức giận, hay là bị dọa sợ.

“Thật ngại, bốn chữ ‘Thương hương tiếc ngọc’, ta không có.” Âm thanh lạnh như băng mang theo trêu tức.

“…”

Mọi người lập tức im lặng không nói, nàng thật đúng là không có ý tứ, quá không có ý tứ.

Chủ tiệm nhìn thấy hồng y nữ tử kia hung hãn như thế, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, hắn ngượng ngùng cười, vòng qua Cơ Diễm còn đang rên rỉ trên mặt đất, “Cô nương, này…” Trời ạ! Nàng chính là người ngày đó ở phủ thành chủ cùng Ninh Kiền lập ra sinh tử cục, con điên kia, rốt cuộc làm chuyện gì, không muốn sống sao?

Bây giờ chủ tiệm, đều hối hận không ngớt, khuôn mặt vặn vẹo, hận không thể hung hăng đánh chính mình hai bạt tai.

Phong Vân Đình thấy miệng Cơ Diễm phun máu tươi, thở dài, chậm rãi đi qua đem nàng nâng dậy, “Cơ tiểu thư, hay là ngươi trước trở về chữa thương đi, qua ngày mai ta lại cho người đưa thuốc chữa thương qua.” Tìm Quân Mộ Khuynh gây chuyện, đây không phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết, giết Ninh Kiền, ánh mắt của nàng cũng không nháy một cái, huống chi là một nữ nhi nho nhỏ nhà giàu nhất ở Phong thành.

Cơ Diễm ỷ vào cha mình là nhà giàu nhất Phong thành, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, đương nhiên, nàng thích Phong Vân Đình, ngoại trừ Phong thiếu chủ, nàng lại hiểu biết nông cạn, đâu biết ở thế giới bên ngoài, người ta ngay cả người của ngũ đại gia tộc cũng không để vào mắt, chớ nói chi là nữ nhi nhà giàu nhất Phong thành, cho dù là nữ nhi của nhà giàu đệ nhất thiên hạ, chọc tới Quân Mộ Khuynh nàng, tìm đánh cũng không sai!

Cơ Diễm hai mắt đẫm lệ nhìn Phong Vân Đình, thấy hắn đi qua đỡ mình, nhân cơ hội đem cả người dựa ở trên người Phong Vân Đình, “Phong đại ca, người ta đau quá, ngươi đưa ta trở về đi!”


Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, mặt mang tươi cười nhìn một màn này, trong lòng không khỏi cảm thán.

Chậc chậc… Được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu như Phong Vân Đình thật sự coi trọng nàng, vậy thực sự là mắt bị mù, còn không là không có mắt.

Phong Vân Đình đen mặt, không kiên nhẫn vỗ về Cơ Diễm, “Người tới!”

Hai đạo thân ảnh thoáng qua, trước mặt Phong Vân Đình lập tức xuất hiện hai người, tự giác cúi đầu, không nhìn chuyện xảy ra trước mắt.

“Tiễn…”

“Không muốn!” Trong mắt Cơ Diễm lóe ra lệ quang, hai tay nắm chặt y phục Phong Vân Đình, dáng dấp vẻ mặt có chết cũng không buông.

Nàng mới không cần buông ra, nếu buông ra, còn không biết lúc nào mới có thể gặp lại hắn, tại sao hắn lại vô tình như thế, đã thấy nàng bị thương, cũng không tiễn nàng trở về, cũng không ra tay giáo huấn nữ nhân kia, hắn còn đi theo tống tiễn nàng.

Ba nữ tử trang điểm xinh đẹp nằm trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, phẫn hận nhìn Cơ Diễm bám ở trên người Phong Vân Đình, các nàng đều bị thương, dựa vào cái gì Phong Vân Đình chỉ ôm một mình nàng, các nàng cũng nằm ở đây, còn có nữ nhân này, thật to gan, dám đả thương mấy người các nàng.

“Ngươi biết chúng ta là ai không? Dám đả thương mấy người chúng ta?” Một nữ tử trong đó tức giận, chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói.

Một đạo hồng quang thoáng qua, âm thanh chói tai xông thẳng lên trời, hai mắt đỏ đậm lóe ra băng sương, lạnh lùng nhìn ngón tay đã không còn chỉ kia.

Mọi người kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, mới vừa rồi nàng ra tay như thế nào, bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy, máu tươi tràn ra, ngón tay chỉ vào Quân Mộ Khuynh, đã lẳng lặng nằm trên mặt đất, mà chủ nhân ngón tay, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán toát ra.

“Ngươi… Ngươi…” Nữ tử bị chém bị thương hoảng sợ nhìn tay phải của mình, ở đó thiếu mất một ngón tay, không tiếng động nói cho nàng biết cái loại trùy tâm đau đớn, nàng suy yếu vô lực nói, “Ta nhất định sẽ nói cho cha ta giết ngươi!” Tại sao nàng có thể to gan như vậy, rõ ràng như vậy đem ngón tay của nàng cắt xuống a, sau này nàng sống như thế nào, thiếu một ngón tay, sau này nàng sống như thế nào!

Quân Mộ Khuynh nhìn cũng không có nhìn nữ tử kia một cái, lạnh giọng nói với Quân Chiến Thiên đã bị dọa ngốc, “Nhớ kỹ, nếu có người lấy tay chỉ vào trên mặt ngươi, tuyệt đối không cần nể mặt!” Nói xong, Quân Mộ Khuynh bước nhanh đi ra ngoài.

Bá Hiêu chậm rãi đi tới trước mặt Quân Chiến Thiên, thở dài, nắm lấy tay hắn, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử trước mặt một cái, “Đừng quên nói cho phụ thân ngươi biết, người làm bị thương ngón tay người, tên là Quân Mộ Khuynh, muốn báo thù, hoan nghênh bất cứ lúc nào.” Trên mặt Bá Hiêu lộ ra một nụ cười nguy hiểm, kéo Quân Chiến Thiên chậm rãi rời đi.

Quân Mộ Khuynh!

Ba chữ lạnh như băng lập tức nổ tung ở trong cửa hiệu, Quân Mộ Khuynh!

Là nàng! Là nàng!

Sắc mặt Cơ Diễm trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh đỏ đậm đang rời đi kia, người kia, là Quân Mộ Khuynh!


Dù cho mấy ngày nay các nàng không có ra cửa, cũng biết một việc, đó chính là chuyện Quân Mộ Khuynh ở phủ thành chủ, nghe nói chuyện ma thú, cũng có liên quan đến nàng, ma thú chính là bị nàng đuổi đi, chuyện này, những người khác ở Phong thành không có nghe nói, nàng cũng chỉ là không cẩn thận nghe thấy phụ thân nói với ca ca, mới biết.

Quân Mộ Khuynh, nghĩ tới đồng bạn từ nhỏ lớn lên, bởi vì chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh nói chuyện, thiếu mất một ngón tay, Cơ Diễm vẫn là kinh hoàng, trong lòng càng thêm khủng hoảng.

Thiểm Điện bĩu môi, chậm rãi đi ra ngoài, cẩn thận bảo vệ y phục của bọn họ, quần áo mới mà dính máu sẽ không tốt, không ngờ mua bộ y phục mà thôi, cũng phải gặp máu, những người này là nghĩ như thế nào, không biết thủ đoạn của Quân Mộ Khuynh sao?

Phong Vân Đình đem Cơ Diễm ở trên tay giao cho thủ hạ của mình, chậm rãi đi tới người bị thương ở trước mặt, “Chuyện này, ta cũng bất lực.” Muốn bọn họ biết, Quân Mộ Khuynh đã từng làm cái gì, cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy chỉ vào Quân Mộ Khuynh mà nói chuyện.

Ma triều kia, bọn họ chẳng lẽ đều đã quên sao? Nếu không phải là Quân Mộ Khuynh thủ hạ lưu tình, bọn họ cho rằng mình có thể thuận lợi chạy ra khỏi thành. (thủ hạ lưu tình: nghĩa là vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết)

Chớ si tâm vọng tưởng!

Ngay cả Phong Vân Đình cũng không có cách nào, hắn đường đường là thiếu chủ Phong thành, cứ như vậy sợ một tiểu bối vô danh, cho dù Quân Mộ Khuynh là mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư thì như thế nào, có thể không đem tất cả để vào trong mắt sao?

Phong Vân Đình sợ, chỉ là hắn không ngăn cản được Quân Mộ Khuynh làm bất cứ chuyện gì, nàng muốn làm cái gì, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được.

Từng đạo ánh mắt phẫn hận, nhìn bóng lưng rời đi, dựa vào cái gì, Quân Mộ Khuynh lại có thể làm như thế, có thể tùy tiện đả thương người!

Điếm trưởng đứng ở quầy hàng, đã sớm trợn tròn mắt, tại sao Quân Mộ Khuynh lại có thể to gan như vậy, đả thương người, còn dám để lại tên, cứ như vậy nói cho người ta mình tên gì.

Nhưng cũng phải, ai có thể mặc một thân như thế, ngoại trừ Quân Mộ Khuynh, ai cũng không dám đường hoàng như thế, tóc đỏ, sợi tóc màu đỏ, đó đều là tỏ rõ thân phận của nàng nhất, hôm nay nàng đả thương người, chỉ cần tùy tiện tra, thì có thể biết được là nàng làm, vậy cần gì phải giấu.

Mặc dù là như vậy, điếm trưởng vẫn rất kính phục, dám làm như thế, trừ Quân Mộ Khuynh, hắn cũng chưa từng thấy qua ai dám đường hoàng như thế..

Cơ Diễm mang theo thân thể bị thương về đến nhà, Cơ Trọng nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị thương, vội vàng tiến lên đón, biểu tình phẫn nộ hiện rõ.

Tùy tùng đi theo đã sớm yên lặng rời đi, nếu như lão gia phát lửa giận lên đến trên người bọn họ, vậy sẽ xui xẻo, bọn họ cũng bị thương, còn bị trách phạt một trận, ai cũng không muốn.

“Diễm nhi, là ai đả thương ngươi, ngươi nói cho cha.” Cơ Trọng vỗ về Cơ Diễm, nữ nhi bảo bối của hắn ngay cả mắng hắn cũng luyến tiếc, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám đả thương nàng!

Bờ vai Cơ Diễm không ngừng run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy ra, nhưng vẫn không chịu nói nửa câu, Phong Vân Đình phái người tới, cũng đã sớm quay về, Cơ Diễm nghĩ tới một màn ngày hôm nay, đến bây giờ, vẫn còn kinh hoảng, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, chỉ sợ ngón tay của mình không biết lúc nào không còn một ngón.

Cơ Trọng sốt ruột nhìn Cơ Diễm, thấy nàng không chịu nói, trong lòng cũng nóng nảy, bình thường nữ nhi bảo bối nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, ai to gan như vậy, dám đả thương nữ nhi bảo bối của hắn, đáng giận, thực sự đáng giận! Nên vì nữ nhi của hắn báo thù bằm thây vạn đoạn!

Cơ Diễm vẫn là không chịu nói, Cơ Trọng nhìn tới sốt ruột, đi tới đi lui trước mặt Cơ Diễm, không ngừng thở dài.

Duy trì thời gian lâu như vậy, đúng lúc rốt cuộc không nhịn được nữa, ngoài cửa liền vang lên như tiếng sấm, nữ tử vị đứt một ngón tay, bị một người trung niên nam tử kéo tay đi vào, nổi giận đùng đùng đánh về phía bọn họ bên này, dọc theo đường đi, người tới bị người hầu Cơ gia ngăn cản, đều bị đánh ngã trên mặt đất.

“Cơ Trọng, ngươi đây là ý gì, nữ nhi của ta với các ngươi đi ra ngoài một chuyến, thế nào liền thiếu một ngón tay!” Nữ nhi của hắn, mặc dù không phải yêu thích nhất, nhưng nói không chừng, sau này nàng có thể làm Phong Vân Đình thích, đến lúc đó, nàng chính là thành chủ phu nhân, bây giờ lại có cái dạng này, đừng nói Phong Vân Đình không thích, bất luận một người nam nhân nào, cũng sẽ không thích một nữ nhân đứt tay, dù cho nữ nhân này đẹp cũng thế!

Cơ Trọng cũng tức giận, nữ nhi bảo bối trên tay hắn, còn chưa có tìm người phát giận, người này cũng dám tìm tới cửa!


“Mao Tử Phát, nữ nhi bảo bối của ta đến bây giờ còn bị thương, ta còn không biết tìm ai, lão gia hỏa ngươi cũng dám tìm tới cửa, có phải là muốn tìm đánh hay không!” Cơ Trọng hùng hổ nói, nói như thế nào, hắn cũng là nhà giàu đệ nhất Phong thành, Mao Tử Phát bọn họ tính là thứ gì, dám ở trước mặt mình kêu!

“Nữ nhi bảo bối của ngươi, nữ nhi của ta là đứt ngón tay…”

“Cha.” Âm thanh vô lực thật nhỏ vang lên, sắc mặt Mao Quyên tái nhợt nhìn cha của mình, hắn nhìn thấy mình bị thương, chuyện làm thứ nhất, không phải là chữa thương cho mình, mà là chạy đến nơi này tìm Cơ Trọng tính sổ, thực sự là buồn cười quá buồn cười!

Cơ Diễm cũng nổi giận, cái gì mà bị nàng làm thương, chuyện gì nàng cũng chưa từng làm!” Mao thúc thúc, ngươi đừng nói bậy oan uổng người tốt, ta đến bây giờ còn bị thương, nếu như ngươi muốn biết con gái ngươi vì sao bị thương, vậy đi tìm một người!” Tìm Cơ Diễm nàng làm cái gì!

“Ai?” Mao Tử Phát lập tức hỏi, bất kể là ai, hắn đều phải…

“Quân Mộ Khuynh!” Cơ Diễm cực kỳ không vui phun ra ba chữ.

Mao Tử Phát thiếu chút nữa liền bị sặc nước miếng chính mình, Quân Mộ Khuynh, là Quân Mộ Khuynh đả thương? “Có phải cũng là nàng đả thương ngươi hay không?” Lần này bọn họ đi ra ngoài, làm chuyện gì, rõ ràng đã nói qua với bọn họ rất nhiều lần, chớ trêu chọc Quân Mộ Khuynh, vẫn là không nghe, hiện tại tốt rồi tất cả tai họa gì đó đều có.

Cơ Diễm vô lực gật gật đầu, trên mặt lộ ra một chút không phục, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng nhất định sẽ khiến cho Quân Mộ Khuynh chết không toàn thây! Dám đả thương nàng!

“Quân, Quân Mộ Khuynh!” Mao Tử Phát vừa rồi còn tức giận không ngừng, thời điểm nghe tới ba chữ Quân Mộ Khuynh, kiêu ngạo thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh, còn lại chỉ có khủng hoảng, kinh hãi, còn có không dám tin tưởng.

“Cha, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc làm chuyện gì, vì sao các ngươi chỉ nghe được tên của nàng, liền có cái dạng này, nàng đáng sợ như vậy sao?” Cơ Diễm không phục hỏi, mặc dù nàng cũng biết Quân Mộ Khuynh đáng sợ, các nàng sợ hãi, là vì thấy thủ đoạn của Quân Mộ Khuynh, còn phụ thân bọn họ vì sao lại sợ hãi như thế.

Cơ Trọng lau mồ hôi lạnh trên trán, không nói gì, hắn có thể nói, biểu hiện của Quân Mộ Khuynh ở phủ thành chủ sao? Có thể nói cho bọn hắn biết, nói không chừng lần trước ma triều trăm thú, chính là thần thú của Quân Mộ Khuynh triệu tập sao? Bọn họ dù rằng không nhìn thấy có phải là Quân Mộ Khuynh hay không, nhưng ở Phong thành, có năng lực triệu tập ma thú, cũng chỉ có thần thú của Quân Mộ Khuynh, ngày đó, vội vội vàng vàng chạy tới, không phải là thần thú sao!

Hai chân của Mao Tử Phát cũng không khỏi run lên, có vẻ có chút vô lực, người kia là Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh a, hiện tại ngay cả người của ngũ đại gia tộc cũng không dám tùy tiện trêu chọc Quân Mộ Khuynh.

Thời điểm lúc bọn họ còn đang kinh hãi, đương sự đã đi ra khỏi Phong thành, mục đích đi tới, là chợ đen ở anh địa, nhìn đường phố huyên náo tiếng người, trên mặt Quân Mộ Khuynh hiện ra một nụ cười.

“Ngươi trước tiên ở còn có thể nhìn được sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh giọng hỏi, quay đầu nhìn Quân Chiến Thiên.

Quân Chiến Thiên gật gật đầu, trong lòng đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn ngay cả cha mẹ bị giết, cũng tận mắt nhìn thấy, huống chi là vừa rồi có một chút chuyện như vậy.

“Tốt lắm, hiện tại đi theo sư phụ mua đồ.” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nhìn phía trước, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.

Lại mua?

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sai rồi, phải nói, vốn là muốn mua.

Quân Mộ Khuynh đến chợ đen, đó là bởi vì nàng biết bên trong chợ đen, luôn có thu hoạch không tưởng được, bây giờ nàng còn có một đồ đệ có thể nhìn thấy hết thảy, không thu thập một ít khoáng thạch tốt như vậy sao được, không phải khoáng thạch cũng không sao, những này nọ khác cũng rất tốt.

Phong Vân Đình sắp xếp xong xuôi tất cả, liền vội vội vàng vàng đi theo, hắn có chút lo lắng Cơ Diễm cùng Mao Quyên, hai người các nàng một bị trọng thương, một bị đứt ngón tay, các nàng không dám tìm tới cửa, thế nhưng hai lão già kia sẽ không thể không tìm tới.

Thế giới luôn luôn tốt đẹp, thế giới tốt đẹp như thế, có ai lại nguyện ý bỏ qua, nhưng mà lại có người không sợ chết.

“Quân Mộ Khuynh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận