Edit: Hoa Thiên
Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Hàn Ngạo Thần một cái, vô lực đảo cặp mắt trắng dã, hắn cư nhiên học được uy hiếp, nhưng mà mấy tên kia, uy hiếp một chút cũng tốt, nếu không luôn đáp ứng bậy dùm cho nàng, lần này là Quân Việt, lần sau nếu như gặp được người lợi hại, không phải là rất phiền phức sao?
Cuối cùng cũng chỉ có Hàn Ngạo Thần cùng Quân Mộ Khuynh tới Hỏa phủ, Hỏa Hi mang theo bọn họ đi tới một căn phòng, liền nhìn thấy một khối mang theo tia chớp khoáng thạch lẳng lặng nằm ở trên bàn, bên trong còn có vật nhỏ màu tím cũng không biết là cái gì.
Ba người chậm rãi tới gần, sau khi Quân Mộ Khuynh nhìn thấy vật nhỏ màu tím kia, ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ, thật sự là Chi Chi, chỉ có điều tại sao nó lại xuất hiện ở đây, còn nằm ở trong một khối khoáng thạch, hình như, còn đang nắm thứ gì.
Hàn Ngạo Thần nhìn thấy Chi Chi, trong lòng lập tức hiểu rõ, khỏi phải nói cũng biết, chính là tiểu gia hỏa kia, cái gọi là dị linh thú, chỉ là một con dị linh thú nằm ở bên trong một khối thạch đầu mà thôi.
Thạch đầu vốn là không có tác dụng lớn gì, xung quanh thạch đầu là tia chớp, đó đều là bởi vì Chi Chi, cho nên mới phải như vậy, còn Chi Chi nằm ở đây, ai cũng không biết vì sao, cũng chỉ có chờ thắng tỷ thí, mới có thể biết vì sao. Nhìn khoáng thạch xong, hai người Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần rời khỏi Hỏa phủ, lúc rời đi, gặp được Phong Diễm cùng Hỏa Lưu Tinh quay về, mấy người chào một tiếng, rồi tách ra, đương nhiên, vị thiếu gia nào đó, tuyệt đối sẽ không cho người ta sắc mặt dễ nhìn.
Hai cha con Quân Ưu về đến nhà, đang nghĩ phải làm sao để đối phó Quân Mộ Khuynh, trước mắt liền thoáng qua một đạo bạch quang, kinh ngạc nhìn người trước mắt.
“Ngươi biết ở đây là chỗ nào không?” Quân Ưu nghiêm khắc nói, người này tại sao có thể thoáng chốc xuất hiện?
“Các ngươi không phải là muốn khiến cho Quân Mộ Khuynh không dễ chịu sao? Ta có thể giúp các ngươi.” Thánh Quang ưu nhã nói, trên mặt mang theo nụ cười thánh khiết.
Quân Việt kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong lòng vẫn có chút cảnh giác, “Ngươi là ai? Chúng ta không tin là sẽ có người đến giúp chúng ta đối phó với Quân Mộ Khuynh.” Bây giờ người ở luyện khí đảo này không giúp Quân Mộ Khuynh đối phó bọn họ là đã tốt lắm rồi.
“Các ngươi trước tiên mặc kệ ta là ai, chỉ hỏi các ngươi một câu, các ngươi muốn giết Quân Mộ Khuynh sao?” Thánh Quang lộ ra nụ cười ôn hòa, khiến cho người ta có loại cảm giác được đắm chìm trong gió mát.
“Đương nhiên.” Quân Việt lập tức trả lời, hắn đương nhiên muốn giết Quân Mộ Khuynh, việc này còn cần ngươi hỏi sao.
So với Quân Việt, Quân Ưu có vẻ có chút cảnh giác, dù sao cũng đã là người có hiểu biết, so với nhi tử thì ổn trọng hơn, Quân Ưu nhìn Thánh Quang, người này đột nhiên xuất hiện, muốn giúp bọn họ, là có mục đích gì, hắn không tin trên đời sẽ có người là điên cuồng giết người.
“Tại sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?” Quân Ưu cảnh giác nhìn Thánh Quang, người này muốn giúp đỡ bọn họ, nhất định là có mục đích.
“Không tại sao cả, chỉ là ta cũng muốn giết Quân Mộ Khuynh mà thôi, mọi người đều có mục đích giống nhau, giúp các ngươi một chút, cũng là bình thường.” Chuyện Thánh chủ giao phó, phải mau chóng làm tốt, thế nhưng đáng chết là, Mặc Ngạo Tà vậy mà lại ở chỗ này, muốn bắt Quân Mộ Khuynh trở về, cũng không thể để cho Mặc Ngạo Tà biết.
Quân Ưu hoài nghi nhìn Thánh Quang, người này không rõ lai lịch, “Ngươi là người của Quang Minh thánh điện.” Đột nhiên hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, mình đã thấy qua người Quang Minh thánh điện, chính là loại quần áo này, xuất hiện trên người luôn mang theo bạch sắc quang mang.
“Không sai, hiện tại ngươi tin ta có thể giết Quân Mộ Khuynh không?” Thánh Quang cũng không phủ nhận thân phận của mình, hắn còn muốn lợi dụng hai người bọn họ, giúp hắn gọi Quân Mộ Khuynh ra, đến lúc đó, cho dù Quân Mộ Khuynh muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, Thánh chủ đã chạy tới nơi này, tin chắc rất nhanh liền trở về, chỉ cần Thánh chủ tới, Quân Mộ Khuynh muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Quân Ưu gật gật đầu, người Quang Minh thánh điện, hắn tốt xấu gì cũng đã từng nghe nói, bọn họ đích thực là có biện pháp giết Quân Mộ Khuynh.
“Vậy thì như thế này, đêm nay, giúp ta hẹn Quân Mộ Khuynh đến rừng trúc, ta sẽ ở nơi đó chờ nàng, nhớ kỹ, các ngươi chỉ cần hẹn người là được, nếu như các ngươi ra tay với Quân Mộ Khuynh, có tổn thương gì, đến lúc đó cũng không thể trách ta.” Quân Mộ Khuynh, lần này xem ngươi trốn chỗ nào, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát.
“Được.” Quân Việt lập tức gật đầu, ý nghĩ muốn báo thù, đã che mắt tất cả, mặc kệ hiện tại Thánh Quang nói cái gì, hắn đều sẽ đáp ứng, chỉ cần hắn có thể khiến cho Quân Mộ Khuynh chết.
Bây giờ Quân Ưu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có Quân Mộ Khuynh chết, hắn mới có thể giảm bớt mối hận trong lòng, Quân Mộ Khuynh dám nhục nhã hai cha con bọn họ như thế, thì nên biết kết quả của mình.
Quân Mộ Khuynh trở lại khách sạn, vẫn không biết, mây đen đã chậm rãi tiếp cận mình, Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, có chút ai oán, tiểu Khuynh Khuynh lúc nào mới có thể nhìn thẳng hắn, từ sau ngày hôm qua, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
“Ngươi làm gì vậy?” Quân Mộ Khuynh nhìn khách sạn phía trước, bất đắc dĩ hỏi.
“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi không cười với ta.” Hàn Ngạo Thần ai oán nói, vừa rồi cái tên kia, tiểu Khuynh Khuynh vậy mà lại cười với hắn, khi đó hắn thật sự muốn móc mắt Phong Diễm, tiểu Khuynh Khuynh chỉ một mình hắn mới có thể nhìn. (haiz, a í ăn dấm dữ dội quá đi.)
Quân Mộ Khuynh hết sức xấu hổ nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn vì chuyện mới vừa rồi, không phải là một nụ cười sao? Nàng cũng thường xuyên cười với người khác.
“Ngươi không có chuyện gì để làm sao?” Quân Mộ Khuynh đem đề tài dời đi, Hàn Ngạo Thần đổi bộ mặt ôn hòa, lại vô cùng phúc hắc, lãnh khốc, cũng không biết những người đó nhìn người thế nào, rõ ràng hắn đem phúc hắc biểu hiện rõ ràng như thế, bọn họ vậy mà từng người đều nhìn không ra.
Hàn Ngạo Thần vẻ mặt lấy lòng nói, “Theo ở bên cạnh tiểu Khuynh Khuynh, chính là chuyện quan trọng nhất.” Hiện tại bên người nàng có nhiều người vây quanh như vậy, nếu như hắn rời đi, chỉ sợ sẽ có nhiều tình địch hơn, hiện tại hoa đào của tiểu Khuynh Khuynh đã đủ nhiều, hắn mới không muốn nhiều thêm mấy người nữa.
“Vì sao ngươi đột nhiên lại muốn bế quan?” Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới hai năm qua hắn vẫn luôn bế quan, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Hàn Ngạo Thần khẽ cười, “Có một số việc nên kết thúc, thì phải kết thúc, trước đây ta cảm thấy có thể từ từ là được, nhưng sau khi chuyện của ngươi xảy ra, ta liền biết, có một số việc, không thể kéo dài.” Quang Minh thánh điện càng lúc càng kiêu ngạo, hiện tại ngay cả tiểu Khuynh Khuynh bọn họ cũng dám động, muốn chết!
Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng câu dẫn ra khóe miệng, trong mắt ôn hòa, nhưng trên người lại phát ra hàn ý lạnh như băng.
“Hắc ám lực của ngươi cùng việc này có quan hệ?” Quân Mộ Khuynh hiểu rõ hỏi, quang minh cùng hắc ám, tất cả mọi người cho rằng bọn họ là kẻ thù trời sinh, đương nhiên chính bọn họ cũng không ngoại lệ.
Quang minh cùng hắc ám hỗ trợ lẫn nhau, trên thế giới này có Quang Minh thánh điện, thì có hắc ám thánh điện cũng không phải là một chuyện kỳ quái, hắc ám thánh điện không có ai biết, đó là bởi vì mọi người sùng bái quang minh, tín ngưỡng quang minh mà bài xích hắc ám, lời thề phải đem hắc ám vĩnh viễn đánh bại.
Thế nhưng không ai biết, không có hắc ám, cũng sẽ không có quang minh.
“Ta là điện chủ Hắc Ám thần điện.” Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh, hàn ý trên người trong nháy mắt tiêu tan, nếu như ở hai năm trước, hắn nhất định sẽ lo lắng, sợ Quân Mộ Khuynh sẽ vì thân phận của hắn mà bài xích hắn, nhưng bây giờ hắn một chút cũng không lo lắng, bất kể là hắn, hay là nàng, mặc kệ thân phận của đối phương là gì, bọn họ cũng sẽ không để ý.
Quân Mộ Khuynh hiểu rõ gật gật đầu, khó trách hắn trước giờ vẫn không nói với mình thân phận của hắn, dù sao biết thân phận của hắn, cũng là một chuyện nguy hiểm, biết càng ít, đó cũng chính là hắn đang gián tiếp bảo vệ mình.
Hiện tại, nàng rất vui vẻ vì Hàn Ngạo Thần có thể cùng nàng nói lời nói thật, “Quang minh thì thế nào, hắc ám thì thế nào, một khi đã nhận định, thì vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận, càng không để ý tới thân phận của ngươi, ngươi chính là ngươi, Hàn Ngạo Thần, không hơn.” Nàng mặc kệ cái gì mà Quang Minh thánh điện, Hắc Ám thần điện, nàng chỉ biết người trước mắt, là người mà mình quen biết là được rồi.
Hàn Ngạo Thần dừng bước lại, hai tay chắp ở sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh màu đỏ, Quân Mộ Khuynh thấy Hàn Ngạo Thần dừng lại, nghi hoặc nhìn lại phía sau, đâm vào chính là một bức tường thịt.
Mọi người dừng bước lại, hoài nghi nhìn hai người ôm nhau, chỉ thấy một đạo tàn ảnh thoáng qua, vốn còn có người đứng ở trên đường cái, liền biến mất không thấy, hoài nghi ánh mắt, trở nên kinh hãi, còn có người vây xem, đều ngây ngốc đứng ở tại chỗ, không dám tin, một màn mình nhìn thấy kia là thật.
Có thể biến mất trong nháy mắt, chẳng lẽ người kia đã hơn mức đấu kỹ sư hay sao, tôn thần, không ai dám tưởng tượng, bọn họ tin tưởng rằng, trên thế giới này, người đạt đến tôn tôn chính là thần cấp, cũng đã trở thành thần, như thế nào lại xuất hiện ở đây.
Nhìn căn phòng quen thuộc, Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt cười khẽ, nàng còn tưởng rằng Hàn Ngạo Thần sẽ không xấu hổ, lúc nhiều người đi tới như vậy, hắn còn biết rời đi, không để cho người khác nhìn.
“Tiểu Khuynh Khuynh đang cười cái gì?” Hàn Ngạo Thần nhíu nhíu mày, trên trán treo đầy hắc tuyến, hắn chỉ là không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ai bảo lời nói của tiểu Khuynh Khuynh, thật sự là quá cảm động, khiến hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Chỉ là đang suy nghĩ, không ngờ bình thường da mặt ngươi dày như vậy, lại còn biết xấu hổ.” Quân Mộ Khuynh ngồi trên ghế, lười biếng nhìn Hàn Ngạo Thần, điện chủ Hắc Ám thần điện, khó trách hắn không chịu đáp ứng Thánh linh, kỳ thực không ai quy định, điện chủ Hắc Ám thần điện, không thể làm điện chủ quang minh thần điện.
Hàn Ngạo Thần chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngồi xổm người xuống, “Chỉ cần tiểu Khuynh Khuynh muốn nhìn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể xấu hổ.” Có thể làm mỹ nhân cười, hắn còn băn khoăn cái gì nữa, nhưng mà chỉ có một mình tiểu Khuynh Khuynh cười hắn, những người khác thì thôi đi, bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Quân Mộ Khuynh thu hồi gương mặt tươi cười, ho nhẹ hai tiếng, liếc Hàn Ngạo Thần một cái, “Vậy ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi vẫn không đáp ứng Thánh linh, trở thành người thừa kế Quang Minh thánh điện sao?” Lý do này có chút không vững chắc.
Hàn Ngạo Thần chậm rãi đứng lên, lắc lắc đầu, “Thánh linh muốn để cho ta kế thừa Quang Minh thánh điện, ta cầu còn không được đâu, chỉ có điều, ta không thích ai cũng không thể ép buộc.” Chuyện hắn không muốn làm, ai cũng ép buộc không được.
“Ngươi không sợ hắc ám chi thần trách ngươi sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi, quang minh có quang minh chi thần, hắc ám, đương nhiên cũng sẽ có hắc ám chi thần.
“Hắn có cái gì tốt chứ, giúp hắn trông coi địa phương cũng không tệ, nếu như dám ép buộc ta làm việc, hắc ám chi thần cũng không thể làm gì ta.” Hiện tại hắn để ý nhất chính là tiểu Khuynh Khuynh, những người khác cũng đừng nghĩ.
Quân Mộ Khuynh lập tức đầu đầy hắc tuyến, quả thực, đây rất giống với việc làm của Hàn Ngạo Thần hắn, hắc ám chi thần chọn người như hắn làm người bảo vệ, vậy thì thật sự là tìm lộn người rồi.
“Cho nên tiểu Khuynh Khuynh không cần lo lắng cho vi phu, vi phu không có việc gì.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười nói, mặt nạ trên mặt cũng không biết từ lúc nào đã bị lấy xuống, hình dáng tuấn mỹ kia, mang theo nụ cười ấm áp, khiến cho người nhìn thấy không khỏi trầm mê ở trong đó. (ôi, định mệnh, a í tự nhận vi phu rồi nha, cấm ai giành với a í nha, a ha ha)
Phu…
Đây thật sự là không có thiên lý, tại sao không có ai nhìn thấy một mặt này của Hàn Ngạo Thần chứ!
Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia, lại lần nữa thở dài, lão thiên đâu chỉ là không công bằng, đó là quá không công bằng, phúc hắc còn chưa tính, lại còn để cho hắn có một khuôn mặt dễ nhìn như thế, có bao nhiêu người bởi vì khuôn mặt này mà thương tâm muốn chết.
“Cô nương.” Âm thanh của Bá Hiêu ở ngoài cửa vang lên.
“Tiến vào.” Quân Mộ Khuynh lập tức hoàn hồn, trừng mắt liếc Hàn Ngạo Thần còn đang cười một cái.
Bá Hiêu đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, cầm trên tay một phong thư, “Cô nương, khách điếm lão bản nói, cái này đưa cho ngươi, nhưng mà không biết là người nào đưa tới, người đưa tới cũng không nói gì, chỉ nói vật này phải giao cho ngươi.” Nhìn thấy Hàn Ngạo Thần ở trong phòng, Bá Hiêu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, Hàn công tử thích chủ nhân, mọi người đều biết.
Quân Mộ Khuynh nhận lấy thư, trực tiếp mở ra, ngay lúc nàng nhìn thấy nội dung bức thư, chân mày khẽ nhăn lại, đưa thư tới trước mặt Hàn Ngạo Thần.
Sau khi xem thư xong, trên tay Hàn Ngạo Thần xuất hiện một tia hắc khí, trong nháy mắt thư bị hắc ám cắn nuốt, kể cả nội dung bên trong cũng bị cắn nuốt hết.
“Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Bá Hiêu thấy Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nghi ngờ hỏi, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của chủ nhân, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao.
“Không biết là ai, nói muốn ta đi rừng trúc, nói hắn có thể nói cho ta biết, ta sẽ biết tất cả, bao gồm việc cha ta ở nơi nào.” Chuyện nàng muốn biết, ngoài phụ thân ra, cũng không còn chuyện gì khác, là ai biết rõ chuyện trong lòng nàng vẫn muốn làm, người này nhất định hết sức hiểu rõ nàng, bằng không…
“Cô nương, đây nhất định là có người muốn ngươi đi, trong đó có bẫy cũng không chừng.” Nói không chừng chuyện này, chính là cha con Quân gia mới nãy làm, luyện khí đảo, cũng chỉ có bọn họ với chủ nhân từng có va chạm, Hỏa Chúc Nhi chưa từng nghe nói về chuyện của chủ nhân, càng không biết chủ nhân muốn đi tìm phụ thân, cũng có thể loại ra.
“Ta đi cùng ngươi.” Hàn Ngạo Thần biết bất kể là thật hay giả, Quân Mộ Khuynh cũng sẽ đi gặp một chút, nếu không đi, vậy cũng không phải là Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, lộ ra một nụ cười, không cần nàng nói, cũng có thể biết tâm tư của nàng, chỉ sợ cũng chỉ có Hàn Ngạo Thần, lần này mời, cho dù là Hồng Môn yến, nàng cũng nhất định đi, nàng ngược lại muốn nhìn, là ai, dám lấy phụ thân ra làm cái cớ, người này dám lừa gạt nàng, sẽ phải trả giá thật lớn.
(Hồng môn yến: một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng môn yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước công nguyên ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần. Điển tích nói về việc Hồng Môn yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát nạn. Hồng Môn yến: ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
Bá Hiêu thấy Quân Mộ Khuynh đã có quyết định, cũng không nói thêm nữa, nàng kính phục liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, có thể nhanh như vậy biết được tâm tư của chủ nhân, cũng chỉ có người trước mặt.
“Cô nương, lần này có cần ta đi theo hay không?” Bá Hiêu suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng hỏi, bọn họ dù sao cũng không biết là ai làm như vậy, nếu như người kia có nguy hiểm với chủ nhân, nàng phải đi, ít nhất cũng thêm một người giúp đỡ.
“Không cần, cho ngươi mấy ngày nghỉ ngơi, mấy ngày nay ta không chuyện gì, huống hồ có Hàn Ngạo Thần ở đây, ta sẽ không có chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh cười nói, nếu như có người dám ra tay với nàng, nàng không cần động thủ, người kia cũng đã chết rồi, Hàn Ngạo Thần tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm thương tổn đến nàng.
Bá Hiêu nhìn nhìn Hàn Ngạo Thần, khẽ gật đầu, “Nếu như vậy, vậy ta đi ra ngoài trước, nếu thật sự có chuyện gì, cô nương phải gọi ta trước tiên.”
“Ta biết rồi, lúc ngươi ra ngoài, thuận tiện hỏi Hỏa Linh Nhi, xem quyết định của nàng thế nào.” Hỏa Linh Nhi quả thực là một trợ thủ không tệ, chỉ có điều nếu như không xác định rõ chuyện mình trốn tránh, hay là thật tâm muốn đi theo bên người nàng, người như vậy, nàng thà rằng không có.
Bá Hiêu gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, chuyện Hỏa Linh Nhi tương đối phiền phức, chủ nhân luôn để cho nàng suy nghĩ rõ ràng, chỉ có điều nàng đã sớm quyết định, mặc kệ bọn họ khuyên như thế nào, Hỏa Linh Nhi vẫn là không chịu thay đổi suy nghĩ của nàng.
Chủ nhân có nhiều trợ thủ không tốt sao? Tại sao phải cự tuyệt?
Sau khi Bá Hiêu rời khỏi, Hàn Ngạo Thần mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi cảm thấy là ai muốn tìm ngươi?” Ngay cả hắn cũng không biết tiểu Khuynh Khuynh còn có một chuyện như thế, người này vậy mà lại biết, điều đó đã nói rõ hắn chưa hiểu hết tiểu Khuynh Khuynh.
“Đi gặp chẳng phải sẽ biết, nhưng mà ngươi dùng thân phận gì đi thì được?” Quân Mộ Khuynh thản nhiên cười, trong mắt cũng dính màu sắc. “Hàn Ngạo Thần nhưng là vẫn ở tàng thư lâu của Hỏa phủ có được hay không, chỉ có Mặc Ngạo Tà mới mỗi ngày ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh.” Hàn Ngạo Thần khẽ cười, thân phận nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, không đưa tới hoa đào nữa, chính là tốt nhất.
“Tùy ngươi.” Quân Mộ Khuynh đảo cặp mắt trắng dã, Hàn Ngạo Thần ở tàng thư lâu của Hỏa phủ, lời này ngay cả Hỏa Hi cũng không tin được.
“Tiểu Khuynh Khuynh dùng loại ánh mắt này nhìn vi phu, vi phu sẽ xấu hổ.” Hàn Ngạo Thần giả vờ kiểu cách nói, trong lòng lại dâng lên sát ý, hôm nay bất kể là ai hẹn người, chỉ cần người kia dám động thủ, hắn nhất định sẽ khiến cho người kia hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.
Quân Mộ Khuynh hai tay chống cằm, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần.
Xấu hổ? Nàng thế nào nhìn không ra, trái lại nhìn thấy hắn đặc biệt không biết xấu hổ!
“Ta có chút lo lắng hôm nay đi đến nơi người kia hẹn gặp.” Cảm giác được trên người Hàn Ngạo Thần có sát ý, Quân Mộ Khuynh thanh phong đạm vũ nói, trong miệng là lo lắng, nhưng trong mắt lại lộ ra một ý cười khát máu.
Hàn Ngạo Thần che ngực, bộ dạng vẻ mặt bị thương, “Khuynh Khuynh, người ngươi nên lo lắng, là ta, lo lắng người khác làm cái gì.” Hắn nhất định phải đem người kia tháo thành tám khối!
Quân Mộ Khuynh cười cười, không nói gì, lại không biết một câu nói của mình, không những khiến cho người kia chết mà thôi, bây giờ ngay cả toàn thây cũng không để lại.
Bầu không khí quỷ dị ở trong phòng tản ra, đêm nay đi đến nơi người kia hẹn gặp, chỉ sợ không thể dễ dàng có thể rời đi như vậy, huống chi, Hàn Ngạo Thần còn nghĩ muốn giết người, muốn đem người kia tháo thành tám khối.
~~~ Đây chỉ là bản edit, chưa được beta.~~~