Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
“Nhanh màu sắc tự vệ a!” Người Quân gia sốt ruột nói, nếu như ma thú ngã xuống, không chỉ người Quân gia sẽ bị tai họa, còn có chính là phòng này đều sẽ bị hủy, mấy ngày hôm trước đã đốt một thư phòng.
Quân Mộ Khuynh giống như không biết thế giới bên ngoài vậy, nàng vẫn nhắm hai mắt như cũ, cảm nhận thấy điểm đen nhỏ đang khoan khoái, trong đầu một hình ảnh thoáng qua, chân mày khẽ nhăn lại.
Sau khi điểm đen “Ăn” tia chớp, cũng an tĩnh lại, Quân Mộ Khuynh đang nghi hoặc, bên tai liền vang lên âm thanh gào thét.
“Xích Quân, mau để ma thú màu sắc tự vệ, mau để cho ma thú màu sắc tự vệ!” Quân Lạc Phàm nhìn thân ảnh vội vàng đi tới kia, trong lòng một trận kinh hoảng, đó là chủ mẫu, tại sao chủ mẫu lại tới nơi này, ở đây nguy hiểm như vậy!
Màu sắc tự vệ?
Quân Mộ Khuynh mờ mịt liếc mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một lục sắc thân ảnh vội vã thoáng qua, nhưng thân thể của Hắc Dực đã sắp đụng đến nóc nhà, rất nhanh liền ngã xuống.
“Hắc Dực, mau màu sắc tự vệ!” Quân Mộ Khuynh khẩn trương kêu lên, ở trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được mình sợ hãi, đó là hết sức đặc biệt sợ hãi, cái loại cảm giác sợ hãi đó, khiến trong lòng nàng lo lắng.
Hắc Dực vốn đã suy yếu tới cực điểm, nó đã muốn ngã xuống, bên tai liền vang lên giọng nói của Quân Mộ Khuynh, nó miễn cưỡng mở mắt ra, thân thể cũng đang từ từ nhỏ đi.
Ngay tại thời điểm Hắc Dực sắp đụng tới nóc nhà Quân gia, thân thể lập tức nhỏ đi, Gia Cát Dung Dung yên lặng bay qua, ánh mắt khóa chặt thân ảnh đỏ rực kia, nhìn thấy ma thú chậm rãi màu sắc tự vệ, nàng cũng dừng bước.
Nàng kích động nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ngay tại lúc sinh tử đó, nàng dường như nghe thấy giọng nói Khuynh nhi, gọi gấp gáp như vậy, khẩn trương như vậy, nhưng người kia rõ ràng chính là Xích Quân, làm sao lại là Khuynh nhi, Xích Quân là nam tử, Khuynh nhi là nữ hài tử a.
Nhưng, việc này có ai chứng thực qua, vì sao mọi người lại gọi hắn là Xích Quân công tử?
Quân Chấn vội vàng từ lầu hai nhảy xuống, chạy đến trước mặt Gia Cát Dung Dung, trong mắt thoáng qua một tia kinh hoảng, hắn đến bây giờ cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập hồi hộp kia, hắn thật sự là bị dọa sợ, nếu không phải Xích Quân, Dung Dung hiện tại đã mất mạng, may mắn may mắn.
Nhìn thấy Gia Cát Dung Dung không có việc gì, cảm giác lo lắng trong lòng cũng biến mất, nàng nhìn Hắc Dực suy yếu té trên mặt đất, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu đen, bỏ vào trong miệng Hắc Dực.
Hắc Dực cảm thấy đau đớn toàn thân, tức khắc cảm giác được một trận dễ chịu, nó thoải mái rên rỉ một tiếng, biểu tình suy yếu trên mặt, chầm chậm thoái lui, mắt cũng chầm chậm mở ra, một đôi mắt xanh đen, nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy cảm kích.
“Khá hơn chút nào không?” Quân Mộ Khuynh nhẹ giọng hỏi, nàng hiện tại cũng chỉ có hắc linh đan.
Toàn thân té trên mặt đất, sau khi màu sắc tự vệ, nó liền biến thành chiến mã thấp bé, gắng gượng muốn đứng lên, nhưng không có một chút biện pháp nào, nó hoàn toàn không đứng dậy được.
“Ta giúp ngươi.” Quân Mộ Khuynh vươn hai tay, đặt ở trên người Hắc Dực xung quanh tay nhỏ có thể thấy được khí dao động, Quân Mộ Khuynh không có hao phí nhiều khí lực, liền đỡ Hắc Dực dậy, Hắc Dực màu sắc tự vệ, cũng chỉ cao có nửa người nàng, muốn nâng dậy, không phải là việc gì khó.
“Cảm ơn chủ nhân.” Hắc Dực cảm kích nhìn Quân Mộ Khuynh, có thể đi theo chủ nhân tốt như vậy, nó còn có cái gì không thỏa mãn.
“Không cần khách khí.” Quân Mộ Khuynh cười cười, khẽ nói.
Đối với việc làm của Quân Mộ Khuynh, khiến rất nhiều người khó hiểu, bọn họ đều không rõ, linh đan trân quý như vậy, mặc dù bọn họ nhìn không ra đó là màu gì, đẳng cấp gì, nhưng có thể làm cho ma thú lập tức khá hơn, vậy nhất định là loại linh đan hạ phẩm màu lam trở lên, ra tay với ma thú hào phóng như thế!
Còn có tại sao hắn lại muốn đi đỡ một con ma thú, ma thú cường đại như thế nào đi nữa, bọn họ mới sẽ không đi đỡ một con ma thú bị té ngã, cho dù thần thú cũng như vậy, bọn họ làm người có tôn nghiêm của mình.
Mà Hắc Dực kia cuối cùng có âm thanh từ tính trầm hậu, lại để cho bọn họ đỏ mắt, thần thú a, thật là thần thú!
Gia Cát Dung Dung tràn đầy hi vọng cùng mừng rỡ đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai mắt khóa chặt vi mạo, nàng càng hi vọng vi mạo màu đỏ này hạ xuống, có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, hoặc là đôi mắt quen thuộc kia.
“Xích Quân công tử, cám ơn ngươi cứu thê tử của ta.” Quân Chấn trịnh trọng nói, nếu không có Xích Quân, hôm nay gặp chuyện không may không chỉ là một mình Dung Dung, Quân gia cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Quân Chấn, giống như nhìn thấy chuyện lạ vậy, đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên nghe thấy, lão gia hỏa này lại khách khí như vậy, nói chuyện với Xích Quân khách khí như vậy, nói chuyện với Quân Mộ Khuynh thì một hơi hỗn tiểu tử, tiểu vương bát đản, đãi ngộ này, khác biệt này!
Khiến cho nàng làm sao cân bằng được chứ!
“Xích Quân công tử?” Quân Chấn nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng sao?
“A? Việc này, không có quan hệ gì.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, mặc dù nàng thay đổi thân phận, thế nhưng vẫn là nhịn không được lửa giận, nàng chỉ cần nghĩ tới chuyện mấy năm trước, liền bình tĩnh không được.
Đối mặt với Xích Quân lạnh lùng, Quân Chấn cũng không có giận dữ, hắn đã sớm nghe nói, tính cách Xích Quân lạnh lùng, lúc trước ở Linh Lung sơn, hắn dám ở trước mặt người Lôi gia, thừa nhận bản thân giết nhi tử Lôi Tố, chỉ phần gan dạ này, đã là người thường không có.
“Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn công tử.” Quân Chấn thành khẩn nói.
“Cảm tạ cũng không cần, ngươi vẫn là dạy dỗ người nhà của ngươi cho tốt, đừng để hắn động một chút lại dẫn người đến đấu kỹ tràng, sẽ rất nguy hiểm, nếu đã không có việc gì, vậy Xích Quân ta trước liền cáo từ, về phần thời điểm gặp lại, chính là lúc ngũ đại gia tộc tỉ thí, một khi đã có kết quả, Xích Quân sẽ xuất hiện, mặc kệ Quân Lạc Phàm là thứ hạng mấy, ta cũng sẽ thực hiện ước định lúc trước.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, hiện tại đã khách sáo, nàng mới không muốn tính toán.
Quân Chấn: ” …”
Tiểu tử này trí nhớ thật là tốt, đến bây giờ cũng không quên chuyện ngũ đại gia tộc tỉ thí, nhưng mà có một việc, hắn nói đúng, lần này tỉ thí, Quân Lạc Phàm có phải là danh hiệu đệ nhất hay không, đã rất khó quyết định, Mặc nhi đã trở về, còn có tiểu vương bát đản kia, nếu như nàng đi tham gia tỉ thí, vậy càng không tới phiên Quân Lạc Phàm, nhưng tiểu vương bát đản kia tuyệt đối sẽ không đi.
Nghĩ đến Quân Mộ Khuynh, trong lòng Quân Chấn liền bắt đầu một trận bất đắc dĩ, hắn còn nghe nói Phong gia, Bạch gia, cũng đã quyết định, đem vị trí gia chủ truyền cho người có tên trong năm danh hiệu gia tộc, sau tỉ thí lần này, gia chủ Phong gia, gia chủ Bạch gia, sẽ thay đổi triều đại.
“Yên tâm, Quân gia tất nhiên cũng sẽ thực hiện ước định.” Quân Chấn còn có thể nói cái gì, ngày đó trừ khi là Quân Lạc Phàm chết, ước định có thể không cần tỉ thí, theo cái chết của hắn mà không còn.
“Đã như vậy, vậy không còn gì tốt hơn.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người rời đi, nàng không đi, còn ở lại chỗ này làm cái gì, nàng mà ở lại, có người sẽ khó chịu.
Quân Lạc Phàm cắn răng, trừng mắt theo phương hướng Quân Mộ Khuynh rời đi, Xích Quân nói, hắn không nhận được danh hiệu đệ nhất, không, hắn nhất định sẽ, Phong gia cùng Bạch gia cũng đã quyết định, đem vị trí gia chủ, giao cho người tiến vào trong ngũ gia tộc, vậy Quân gia hẳn là cũng phải làm như vậy, gia chủ cũng đã lớn tuổi, Quân gia cũng đã tới thời điểm cần có người thừa kế, mà người này nhất định là hắn!
“Chấn, ngươi đưa ta quay về.” Gia Cát Dung Dung mỉm cười nói, mặc kệ thế nào, nàng cũng phải đem nghi hoặc trong lòng, còn phải hắn một chút, xem hắn có phải cũng có cảm giác như vậy hay không.
Quân Chấn cùng Gia Cát Dung Dung sống với nhau nhiều năm như vậy, nhìn thấy bộ dáng của nàng, liền biết nàng có lời muốn với mình, cũng không cự tuyệt đi theo.
Sau khi gia chủ rời đi, đấu kỹ tràng cũng không còn đánh nhau, bọn họ vẫn cảm thấy thu dọn nơi này xong rồi hãy nói.
Quân Thương Lan chậm rãi đi tới bên người Quân Lạc Phàm, nhìn địa phương Quân Mộ Khuynh biến mất.
“Đi theo ta.”
Quân Lạc Phàm đi theo phía sau Quân Thương Lan, chậm rãi rời đi, mãi cho đến khi tới nơi ở của Quân Thương Lan, bọn họ mới dừng lại.
“Đây chính là khác biệt giữa các ngươi, Lạc Phàm, nếu như ngươi thắng Xích Quân, gia chủ nhất định sẽ rất cao hứng.” Giết Xích Quân, thì thiên hạ thái bình, thế nhưng bây giờ muốn giết Xích Quân, vậy thì thật sự rất là khó, cái khác không nói, đơn giản là con thần thú kia, cũng đã rất khó đối phó.
Quân Lạc Phàm gật gật đầu, buông ra nắm đấm, chắp tay ở sau lưng, “Trưởng lão, cái này ta biết.” Hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho Xích Quân còn sống trên thế giới này.
“Còn có, Quân gia không đơn thuần chỉ là Quân Mặc đã trở về, Quân Mộ Khuynh cũng đã trở về, ta đang suy nghĩ, Quân Mộ Khuynh ở lại Quân gia, đó là vì nguyên nhân mấy năm trước, đuổi bọn họ ra Âm Nguyệt thành.” Ánh mắt Quân Thương Lan thâm trầm nói, nếu không phải trong gia tộc có quy định, tổng trưởng lão không thể làm gia chủ, hắn sao có thể chọn Quân Lạc Phàm làm người thừa kế tương lai của Quân gia.
“Cái gì!” Quân Mộ Khuynh cũng đã trở về! “Nàng không phải vẫn rất hận gia chủ với chủ mẫu, cùng toàn bộ người Quân gia sao?” Quân Lạc Phàm phục hồi tinh thần lại hỏi, chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ mới nói.
“Năm đó, đích thực là lúc chúng ta có động tay chân ở trên đá kiểm tra, nhưng cũng là do Quân Mộ Khuynh số mệnh không tốt, ai bảo nàng nhu nhược ngu ngốc, chỉ là một mưu kế nhỏ, ta liền nói bên tai mấy người kia mấy câu, bọn họ cũng chứng thực chuyện này, nên mới cầm toàn bộ tính mạng của Quân gia từ trên xuống dưới, uy hiếp Quân Chấn.” Ánh mắt Quân Thương Lan âm ngoan nhìn ra cửa, trên mặt nở một nụ cười lạnh.
Chuyện năm đó, quả thực chính là hắn ra tay, ngay cả kết quả kiểm tra của Quân Mặc Quân Tâm, hắn cũng đã động tay động chân, làm cho tư chất của hai người bọn họ bình thường, trong đó kỳ quái nhất là Quân Mặc, thời điểm hắn kiểm tra, là dễ dàng nhất, việc này vốn không hợp lý, nhưng mà hắn đã tư chất bình thường, mình cũng không có nghĩ tới nữa.
Xui xẻo nhất, chính là Quân Mộ Khuynh, lúc nàng đụng vào thạch trung kiểm tra, ngay cả một chút nguyên tố cũng ngưng tụ không được, khi đó hắn biết hi vọng đã tới.
Vì cuộc sống sau này của mình, hắn đã bày ra tất cả, khiến cho Đông Phương Mi chết oan uổng, khiến cho Quân Ly mang theo ba đứa con của mình rời khỏi Âm Nguyệt thành, như vậy, liền không có người trực hệ thừa kế, kế thừa vị trí của Quân Chấn.
Tất cả những chuyện này rõ ràng là một kế hoạch hoàn hảo, không ngờ lão già kia lại mời Quân Mặc quay về, cũng để cho Quân Mộ Khuynh tìm tới cửa, việc này sao có thể, đây là kế hoạch hắn tiến hành rất lâu, tại sao lại ở chỗ này thay đổi dòng chảy, hắn tuyệt đối không cho phép!
“Trưởng lão, ngươi là nói, Quân Mộ Khuynh nói không chừng đã biết gì đó?” Quân Lạc Phàm nhíu mày, chuyện năm đó, hắn cũng là một trong những người tham dự vào, hắn chẳng qua chỉ là một chi thứ nho nhỏ, so với người bình thường thiên phú cao hơn chút, thế nhưng trên hắn, còn có Quân Mặc Quân Tâm,việc này sao có thể, khi đó, đừng nói vị trí gia chủ hắn không chiếm được, ngay cả vị trí tổng trưởng lão, cũng không thể đạt được, hắn đã sớm chịu đủ loại mùi vị của chi thứ bị người ức hiếp rồi.
“Còn không biết, ngươi đi về trước.” Quân Thương Lan lạnh lùng nói, có một số việc, hắn không thể không ngừa vạn nhất.
“Vâng.” Quân Lạc Phàm xoay người rời đi.
“Chuyện hôm nay, ngươi tốt nhất quên hết đi.” Quân Lạc Phàm mới vừa đi ra khỏi cửa, liền nghe thấy giọng nói của Quân Thương Lan, sau đó chính là âm thanh đóng cửa.
Quân Lạc Phàm âm ngoan nhìn phía trước, bàn tay để sau lưng, lại lần nữa nắm chặt, hắn không phải là Quân Mộ Khuynh, cũng sẽ không bị người trước mắt dùng làm quân cờ lợi dụng, tới khi hắn đủ lông đủ cánh, sẽ không bao giờ dùng tổng trưởng lão hắn nữa.
Còn lại người của tứ đại gia tộc đến, cửa lớn đã sớm đóng chặt, Quân Mộ Khuynh đứng ở cửa, nhìn mấy vị gia chủ ngũ đại gia tộc tự mình tới, trên mặt xẹt qua một nụ cười, nàng vừa định sải bước rời đi, liền nhìn thấy đôi mắt Phong Diễm lấp lánh hữu thần nhìn nàng, nàng hờ hững liếc mắt nhìn, bước nhanh rời khỏi.
“Ngươi là Xích Quân?” Bạch Phi Vân như có điều suy nghĩ nhìn địa phương Quân Mộ Khuynh rời đi, tiểu hắc mã này có chút kỳ quái.
“Phải.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên đáp, trong âm thanh mang theo vài phần ngạo khí.
“Có cốt khí.” Bạch Phi Vân tán thưởng nói.
“Cảm ơn.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh lại lần nữa đi về phía trước, đột nhiên gia chủ Lôi gia, Lôi Trầm lách mình xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Nó là…”
“Sủng vật của ta.” Quân Mộ Khuynh hùng hồn trả lời, Hắc Dực thiếu chút nữa liền té ngã, sủng vật, nó rất giống sủng vật sao? Có từng thấy nó như thế uy vũ sủng vật sao?
” Xích Quân công tử danh bất hư truyền.” Phong Nghiêu cười ha hả nói, không hổ là người Diễm nhi khen ngợi, quả thực rất lợi hại.
“Phải không?” Quân Mộ Khuynh hỏi lại, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt đã lộ ra một tia không kiên nhẫn.
“Nhất định là đúng rồi!” Ninh Hạc vội vàng đáp, trong lòng đã sớm vì Quân Mộ Khuynh mà kêu gào.
“Các vị còn muốn đi tìm gia chủ Quân gia sao, vậy ta liền cáo từ trước.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, người của ngũ đại gia tộc, nàng cũng không muốn tiếp xúc, nhưng mà bản thân nàng cũng ở trong đó, đã từng là con cháu một gia tộc trong đó.
“Aiz…” Nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, trên mặt gia chủ tứ đại gia tộc đều cảm giác một trận lửa nóng, Xích Quân, tính tình khó chịu này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người hung hăng dạy dỗ một trận, lúc nào thì thấy, bọn họ chờ!
Mặc dù bốn người rất tức giận, cũng không tiện động thủ, dù sao bọn họ cũng đã là trưởng bối, bởi vì mấy câu bất mãn, mà tính toán với vãn bối, đó chính là làm trò cười cho thiên hạ, sẽ bị người chê cười.
Phong Diễm đi tới trước mặt Phong Nghiêu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Gia chủ, bây giờ ngài đã biết Xích Quân là dạng người gì, vì sao lúc trước người của gia tộc khác, đều như thế?” Lúc trước hắn nói, gia chủ còn chưa tin, hiện tại bản thân tự mình trải qua, không tin chỉ sợ cũng không được.
Phong Nghiêu trầm mặt gật đầu, hắn nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, trong lòng cảm thán, hi vọng chuyện mới vừa rồi, không phải là vì Xích Quân là tốt rồi, bằng không, thiên tài như vậy, ở trên đại lục, nhất định sẽ nhấc lên phong ba không nhỏ, khi đó, đại lục chỉ sợ cũng sẽ phải biến đổi
“Hắn chính là Xích Quân!” Hỏa Lưu Tinh kêu một tiếng khiếp sợ, Xích Quân, thiên tài song nguyên tố!
“Ừm.” Phong Diễm bình tĩnh gật đầu, hắn nhất định sẽ nỗ lực.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xuyên qua đoàn người, xác định không có người đi theo mình, nàng mới tăng nhanh bước chân, rất nhanh xuyên qua trên phố qua lại không ngớt, sau đó nàng đi tới một hẻm nhỏ phía sau khách sạn, để cho Hắc Dực mở cánh, nàng nhanh chóng đem y phục trên người cùng vi mạo trên đầu lấy xuống, rồi để nó mang nàng bay lên.
Hắc Dực bay nhanh qua, người ở trong khách sạn chỉ thấy một bóng đen thoáng qua, rồi cái gì cũng không có, người ngồi ở trong phòng Quân Mộ Khuynh chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa một chút, lại khẽ mở rộng trước cửa sổ nhìn.
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng nhảy vào, nhảy vào trong phòng, phát hiện không ai nhìn thấy một màn kia của mình, hài lòng gật gật đầu, mà Hắc Dực đã sớm màu sắc tự vệ, đi tới bên cạnh, không để bất cứ ai phát hiện.
Đương nhiên, toàn bộ đều là Quân Mộ Khuynh bày mưu kế.
“Chủ nhân!” Thiểm Điện kinh ngạc đứng lên, vừa rồi hắn cảm giác được khí tức của thần thú, mới nhìn lại phía sau, tất cả mới rồi sẽ không phải, thật sự là chủ nhân sao, đi ra bên ngoài một chuyến, cũng có thể gặp được thần thú?
“Ngươi đã trở về!” Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt mong chờ, nhưng nhìn thấy bên người Quân Mộ Khuynh cái gì cũng không có, trong lòng một trận kỳ quái.
“Các ngươi đều ở trong này làm gì? Đừng quên, ta hiện tại đang bế quan, các ngươi ở đây, ai sẽ tin tưởng ta là đang bế quan?” Bọn họ đều ở trong này, nàng đâu có bộ dáng bế quan, nàng đoán Gia Cát Dung Dung nhất định sẽ hoài nghi thân phận của nàng, nàng hoài nghi nói không chừng sẽ nói cho cái lão gia hỏa kia.
“Việc này…” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi mới nhìn thấy một màn kinh hãi như vậy, bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới chuyện này.
“Các ngươi nhanh chóng quay về phòng của mỗi người đi, Linh nhi, ngươi cùng tiểu Thiến canh giữ ở ngoài cửa, bất kể ai đến, đều nói ta bế quan, nếu như có người nào dám xông vào, ngươi liền trực tiếp nói, nếu muốn để ta gặp chuyện không may, cứ việc xông vào.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra vài phần tức giận, lão gia hỏa!
Ách…
Mấy người ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng tức giận? Tức giận? Quân Mộ Khuynh vậy mà lại tức giận?
“Hả?” Hỏa Linh Nhi cũng không ngờ Quân Mộ Khuynh đột nhiên lại kêu mình.
“Nghe không hiểu?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày.
“Nghe hiểu, cô nương, ta nhất định làm được.” Hỏa Linh Nhi nở nụ cười, nàng rốt cuộc ở lại bên người Quân Mộ Khuynh, việc này thật sự là quá tốt!
Quân Mộ Khuynh nói xong, ánh mắt khẽ đảo quanh trong phòng, tất cả mọi người chỉ có thể dần dần đi ra ngoài, có chuyện gì, vẫn là đợi lát nữa hỏi lại, chờ nàng “bế quan” ra rồi hỏi lại.
“Chủ nhân, vậy chúng ta làm cái gì?” Bá Hiêu nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng sớm đã cảm giác được khí tức của ma thú.
“Ra đi.” Quân Mộ Khuynh lười biếng kêu lên.
Hắc Dực toàn thân run lên, chậm rì rì đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, chần chừ ngẩng đầu, đây là… khí tức Thánh Thú…
“Chào hỏi, nàng gọi Bá Hiêu, lúc gọi, ngươi gọi nàng Tiêu là được rồi, là một Thánh Thú, hắn là Thiểm Điện, con báo tinh.” Con báo thành tinh …
Thiểm Điện lập tức nhảy dựng lên, “Chủ nhân, cái gì gọi là con báo tinh, ta cũng là Thánh Thú, Thánh Thú!” Ai? Cái gì gọi là con báo tinh hả?
Hắc Dực: ” …”
Nó rốt cuộc hiểu rõ, nó nhận chủ, một chút cũng không thiệt, Thánh Thú cũng nhận chủ nhân, nó còn có đạo lý gì mà không tiếp thu, chỉ có điều, nàng rốt cuộc là ai? Màu mắt màu tóc kỳ quái thì thôi, còn có hai Thánh Thú đi theo bên người?
“Ngươi không thể đi vào!” Âm thanh Hỏa Linh Nhi lạnh như băng vang lên ở cửa, cắt ngang cuộc “nói chuyện” bên trong.