Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

“Chỉ có điều bây giờ bản cô nương vẫn chưa nghĩ tới cái gì tốt để nói, hơn nữa không hi vọng sau này mỗi sáng sớm tỉnh dậy, liền bị người khác ép buộc khiêu chiến!” Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười chế giễu, bất cứ điều kiện gì cũng có thể đáp ứng, bây giờ nhìn lại người Hắc Ám thần điện, so với Quang Minh thánh điện vẫn có chút thuận mắt hơn.

Thủ lĩnh bộ lạc vội vàng đáp, “Cái này là đương nhiên, hiện tại ta liền dẫn người rời đi, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi.” Hồi tưởng lại vừa rồi chính mình kích động đã đáp ứng chuyện gì, thủ lĩnh bộ lạc thở dài, nụ cười của Quân Mộ Khuynh, thật sự là khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, giống như là nhảy vào trong cạm bẫy mà nàng thiết kế vậy.

“Vậy thì không tiễn.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người đi về phía sau, không nhìn người liên minh bộ lạc nữa.

Người liên minh bộ lạc mãi đến khi thủ lĩnh bọn họ để cho bọn họ rời đi, mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, nghĩ tới vừa rồi, bọn họ không khỏi rùng mình một cái, còn có người khiêu chiến, đó là không muốn sống đi, ngay cả đệ nhất đấu kỹ sư của bộ lạc bọn họ, cũng không phải là đối thủ của người trước mắt, vậy thì tuyệt đối không phải là vấn đề đẳng cấp, mà là nàng chính là người điên, ai dám cùng nàng đánh a!

Thấy người liên minh bộ lạc rời đi, Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần hỏi, “Xác định sao?”

“Ừm.”

“Phải sao?”

“Đúng vậy” Chỉ là hắn không rõ, vì sao liên minh bộ lạc này, thế nào lại là người của Hắc Ám thần điện, xem ra chuyện này nhất định phải điều tra rõ.

“Đúng vậy cái gì?” Hỏa Liêm nghiêng đầu qua, nghi ngờ hỏi, hai người bọn họ đang nói cái gì, kỳ kỳ quái quái, bọn họ một chữ cũng không rõ ràng, xác định? Đúng vậy? Xác định cái gì, đúng vậy cái gì? Chẳng lẽ chủ nhân bọn họ ngay từ đầu lưu lại chính là có mục đích nào sao?

“Ngươi không biết?” Quân Mộ Khuynh không để ý đến Hỏa Liêm, khoanh hai tay trước ngực, nhíu nhíu mày, còn có chuyện điện chủ là hắn không biết, thực sự là khó có thể tin được.

“Ngươi tin sao?” Trong mắt Hàn Ngạo Thần thoáng qua một tia cười khổ, chuyện này nói ra, cho dù ai cũng không tin là hắn không biết, nhưng hắn quả thực là không biết tại sao bộ lạc này lại là một phần của Hắc Ám thần điện, hơn nữa chính hắn còn chưa từng nghe nói qua.

“Vì sao không tin.” Nàng tin Hàn Ngạo Thần không cần phải lừa gạt nàng, càng tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt nàng.

“Làm sao vậy?” Quân Mặc đi tới, hai người bọn họ đã phát hiện ra chỗ nào không thích hợp sao? Nói chuyện kỳ quái như vậy.

“Chỉ là có chút ít phát hiện, không có chuyện gì lớn.” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn đại ca lo lắng, hiện tại tình huống này, thân phận của Hàn Ngạo Thần không thể bại lộ, để người Quang Minh thánh điện, hoặc là tín đồ của Quang Minh thánh điện biết, đó đều là phiền toái không nhỏ, huống hồ hắn cũng không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết thân phận của hắn.

Quân Mặc gật đầu, hắn tin Khuynh nhi, chuyện nàng không nói, vẫn là không nên hỏi nhiều, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nói với hắn.

Đối mặt với tín nhiệm của đại ca, Quân Mộ Khuynh cười, đại ca sẽ không hỏi nàng vì sao không nói cho hắn là đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn hoàn toàn tin, loại cảm giác này thật tốt.

“Có một số chuyện ta nhất định phải đi làm.” Hàn Ngạo Thần nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh, lúc này cùng với người ôn tồn lễ độ, ưu nhã cao quý trước đây, hoàn toàn khác nhau.

Nếu như người liên minh bộ lạc ở đây, bọn họ nhất định sẽ kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, ở trong lòng không ngừng hỏi bản thân, vì sao ngay từ đầu lại xem nhẹ nam nhân này, lúc này trên người hắn tản mát ra khí thế, so với Quân Mặc, càng làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Bốn người Vô Nặc Vô Vũ Vô Phi Vô Sơ mở to mắt, nhìn nam tử vẫn rất ít nói chuyện kia, hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, khiến cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông, trên người phát ra khí thế không hề kém hơn so với Quân Mộ Khuynh, cứ ngẩng đầu nhìn lên như vậy, giống như là một vị thần vậy.

Loại cảm giác này, khiến cho bọn họ dại ra ở tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Được.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi hắn nhiều là muốn đi làm cái gì, nàng tin sau khi Hàn Ngạo Thần làm xong hết thảy, sẽ nói cho nàng sự thật.

Đối với sự tin tưởng tuyệt đối của Quân Mộ Khuynh, trong đôi mắt màu đen như mực mà lạnh lẽo kia, rốt cuộc cũng có chút nhiệt độ, quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, hắn bước nhanh đi về phía trước, đi về hướng địa phương thủ lĩnh bộ lạc biến mất.

“Chủ nhân, hắn đi làm cái gì?” Thiểm Điện tò mò hỏi, hình như là cái gì bọn hắn cũng không biết, rốt cuộc là chủ nhân với Ngạo Thần công tử, có chuyện gì, mà bọn hắn không biết?

Mọi người cùng rướn cổ lên, nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ đều hiếu kỳ, có chuyện gì mà bọn hắn không biết.

“Ta làm sao biết.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, lần này nàng thực sự không biết Hàn Ngạo Thần muốn làm chuyện gì, hắn nói có một số chuyện phải xử lý, hắn cũng chưa nói là chuyện gì, bọn hắn cũng nhìn thấy, chính nàng chuyện gì cũng không có hỏi.

Thiết!

Mọi người đều trợn trắng mắt, không nói thì không nói, còn nói không biết, nhưng mà nhìn bộ dáng nghi hoặc của nàng, không phải là thực sự không biết Hàn Ngạo Thần đi làm cái gì chứ?

Mấy câu ngắn ngủi như vậy, cũng đã khiến mọi người hiếu kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà rất hiển nhiên, Quân Mộ Khuynh sẽ không nói, bất kể là biết hay là không biết, cho nên hỏi nữa cũng vô dụng, vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đi.

Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn phương hướng Hàn Ngạo Thần rời đi, kỳ thực nàng cũng hiếu kỳ hắn đi làm cái gì, chỉ có điều hắn không nói, nàng cũng không hỏi, tới lúc hắn muốn nói, thì sẽ nói.

Thủ lĩnh bộ lạc vừa mới mang theo người bộ lạc trở lại thạch động, liền nhìn thấy nam tử mang mặt nạ đi về hướng mình, hắn vừa mới định mở miệng hỏi, liền phát hiện khí thế phát ra trên người người tới, hắn chưa từng gặp qua, khí thế khủng bố như thế, so với Quân Mộ Khuynh, càng làm cho hắn sợ hãi hơn.

“Không biết công tử tới nơi này làm gì?” Thủ lĩnh bộ lạc vốn muốn trực tiếp đuổi người, nhưng đối mặt với khí thế cường đại như thế, hắn cũng trở nên khách khí, người này ngay từ đầu bọn họ cũng không có chú ý tới, hiện tại xem ra, lợi hại nhất chính là hắn.

“Ngươi nhất định phải nói ở đây sao?” Lúc này giọng nói của Hàn Ngạo Thần băng lãnh vô tình, không có nửa điểm nhiệt độ, cũng không có xen lẫn tâm tình khác, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn thấu được cảm xúc của hắn bây giờ.

Thủ lĩnh bộ lạc hoài nghi nhìn Hàn Ngạo Thần, chống lại đôi mắt băng lãnh kia, không tự chủ được đáp, “Mời.” Một chữ đơn giản, khiến người liên minh bộ lạc đều sững sờ, bọn họ chưa từng thấy thủ lĩnh khách khí với người nào như vậy, ngay cả Xích Quân cũng không có, đây là xảy ra chuyện gì?

Hàn Ngạo Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn người trước mặt, không nhanh không chậm cất bước, so với vừa rồi không làm cho người khác chú ý, hắn hiện tại, toàn thân đều tản ra khí tức tôn quý, còn có giơ tay nhấc chân ưu nhã kia, bọn họ nhìn thấy, vậy mà lại không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

Thủ lĩnh bộ lạc kinh hãi nhìn người trước mắt, không nhịn được ở trong lòng tự hỏi, vì sao ngay từ đầu mình lại không chú ý tới người này, rõ ràng khí thế của người này, còn có khí tức toàn thân tôn quý kia, cũng có thể làm cho người ta đui mù, vì sao chính mình ngay từ đầu lại không có chú ý tới?

Đi theo ở phía sau Hàn Ngạo Thần, thủ lĩnh bộ lạc cũng vô cùng bất ngờ, càng không dám càn rỡ nói chuyện, không biết vì sao hắn cảm giác mình đi ở sau lưng nam tử này lại thấy thích hợp, chuyện này trước đây cũng chưa từng có.

Lúc này, trong lòng thủ lĩnh bộ lạc vô cùng hoang mang, vì sao ngay từ đầu mình lại xem nhẹ nam tử trước mặt, hình dáng người này, không nên bị người lờ đi mới đúng.

Dọc theo đường đi, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, lẳng lặng đi qua một con đường đá, thủ lĩnh bộ lạc nghi hoặc nhìn người trước mắt, hắn chắc chắn người này chưa từng tới đây, nhưng lại giống như hắn biết rõ địa phương này là địa phương nào, vậy hắn làm sao mà biết được?

Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn hơn nữa, thủ lĩnh bộ lạc vẫn không dám dò hỏi, khí thế cường đại kia, khiến toàn thân hắn phát run, đâu còn dám nói cái gì khác.

Hàn Ngạo Thần đi ở phía trước, cái loại khí thế bá đạo thuộc về điện chủ Hắc Ám thần điện đó, hắn không che giấu chút nào, chỉ có như vậy, mới có thể chấn nhiếp người phía sau, đối với người Hắc Ám thần điện, theo lý thuyết, những người này đều là thủ hạ của hắn, về phần vì sao hắn lại không biết đến sự tồn tại của bộ lạc này, hắn tin rất nhanh là có thể biết rõ.

Sau khi đi tới đại sảnh lần trước Quân Mộ Khuynh đã tới, đôi mắt màu mực nhẹ nhàng đảo qua toàn bộ xung quanh, khi hắn nhìn thấy chậu hỏa diễm màu đen kia, đã không còn hoài nghi nữa, mà là xác định.

Cuối cùng, thủ lĩnh bộ lạc không nhịn được nữa, hắn đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, nghi ngờ hỏi, “Công tử đây là ý gì? Chỗ của bộ lạc chúng ta, vì sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?” Điểm này tuyệt đối không có khả năng, một người ngoài, đối với bộ lạc bọn họ, biết rõ ràng như thế.

“Ta muốn biết hắc ám chi lực của ngươi, là từ địa phương nào tới.” Hàn Ngạo Thần không trả lời, mà lười biếng thưởng thức tóc đen trước ngực, trong đôi mắt màu mực, mang theo hàn ý nguy hiểm.

Lời nói lạnh như băng, hiển nhiên là dọa sợ thủ lĩnh bộ lạc, nguyên nhân hắn bị dọa, tuyệt đối không phải bởi vì ngữ khí lạnh như băng của Hàn Ngạo Thần, mà là bốn chữ “Hắc ám chi lực”, người trước mắt, vậy mà lại biết hắc ám lực, hắn rốt cuộc là ai!

Ngay thời điểm thủ lĩnh bộ lạc nghi hoặc, lực lượng cường đại đập vào mặt, hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ là chuyện gì xảy ra, người liền bị lực lượng kia đánh vào trên tường, cuối cùng hung hăng té rớt.

“Nói!”

Một chữ đơn giản mang theo vô tận sát ý, thủ lĩnh bộ lạc không kịp đau đớn, vội vàng bò đến trước mặt Hàn Ngạo Thần, toàn thân run rẩy.

“Thuộc hạ không biết điện chủ giá đáo, mong rằng điện chủ lưu lại cái mạng nhỏ này của tiểu nhân!” Thủ lĩnh bộ lạc chỗ nào còn có một mặt bá đạo thẳng thắn như vừa rồi, hiện tại hắn tựa như một con kiến bất cứ lúc nào cũng bị người giết, kinh hãi té ngã trên đất, khẩn cầu người trước mắt tha thứ.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, người trước mắt, chính là điện chủ Hắc Ám thần điện, hắn đã từng nghe nói, điện chủ thần điện, có hóa thân khác nhau, không biết thời điểm nào, có thể xuất hiện ở trước mặt của ngươi, hơn nữa chưa từng có người thấy qua bộ dáng của điện chủ, bởi vì mỗi lần bọn họ nhìn thấy điện chủ, đều là cúi đầu, chỉ cần có người trộm liếc mắt nhìn, thì toàn thân sẽ nổ tung mà chết.

Nếu như hắn biết người trước mắt chính là điện chủ, nói cái gì hắn cũng không dám vô lễ a, thân là người thần điện, người nào không biết, điện chủ băng lãnh vô tình, người nào không biết điện chủ luôn luôn nói một không hai, hắn muốn giết người, ai cũng chạy không thoát, biết người trước mắt là điện chủ, cho dù có cho hắn mười lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám làm càn.

Nghĩ tới đây, thủ lĩnh bộ lạc lại rùng mình một cái, toàn thân run run quỳ rạp dưới đất, y phục trên người đã bị dọa đến ướt ba tầng bên trong, ba tầng bên ngoài.

Hàn Ngạo Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn người nằm bò trên mặt đất, xoay người đi tới vị trí cao nhất kia, khí tức lạnh như băng, căn bản cũng không biết lúc này hắn là đang tức giận, hay là có cảm xúc gì.

Sau khi thủ lĩnh bộ lạc biết thân phận của hắn, vẫn không dám ngẩng đầu, hắn kinh hãi run rẩy té ngã trên đất, động cũng không dám động, thậm chí trên trán đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống trên mặt, hắn cũng không dám giơ tay lau, chỉ sợ bất cứ một động tác nào của mình, cũng sẽ chọc giận người trước mặt, vậy thì sẽ chết rất thảm.

Ngồi thoải mái ở trên ghế dựa lớn, đôi mắt màu mực, đã lạnh như băng, “Liên minh bộ lạc này là chuyện gì xảy ra?” Trong âm thanh lạnh như băng, lộ ra mấy phần biếng nhác.

“Hồi điện chủ, bộ lạc này là hai năm trước, các trưởng lão để chúng ta lập ra, tiểu nhân còn tưởng rằng ngài đã biết.” Bây giờ nhìn thấy, điện chủ không những không biết, hơn nữa còn rất tức giận, chẳng lẽ trưởng lão bọn họ không nói cho điện chủ chuyện này sao? Bọn họ muốn hại chết hắn sao!

“Hai năm trước.” Âm thanh lạnh như băng lộ ra vô tận nguy hiểm, Hàn Ngạo Thần hồi tưởng lại chuyện mấy năm gần đây, hình như là đã rất lâu rồi hắn chưa có trở về Hắc Ám thần điện, cũng khó trách không biết những tên kia, để hắn sáng lập một liên minh.

“Đúng vậy, điện chủ.” Thủ lĩnh bộ lạc vùi đầu thấp hơn, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

“Quay trở về bộ dạng lúc trước của các ngươi!” Cái dạng này, hắn thật sự là nhìn không được!

A? Thủ lĩnh bộ lạc đã chuẩn bị tốt tư tưởng nhận trách phạt, không ngờ lại nhận được một câu nói như vậy, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Dạ.” Thủ lĩnh bộ lạc đem nhẫn trên tay khẽ xoay, người vốn đang xấu xí vô cùng, lập tức trở nên anh tuấn bất phàm, so với vị ngồi ở chỗ kia, còn kém rất xa.

Rốt cuộc thuận mắt hơn, nhìn người quỳ trên mặt đất, Hàn Ngạo Thần không liếc mắt nhìn nhiều, chỉ nghĩ tiểu Khuynh Khuynh không thích nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, lúc này mới để cho bọn họ đổi trở về bộ dáng lúc trước.

“Hai người ‘con’ của ngươi là chuyện gì xảy ra.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm nói, vốn là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng trong giọng nói lại không mang theo bất kỳ vẻ nghi hoặc nào.

Thủ lĩnh bộ lạc vội vàng trả lời, “Đó là thánh tử thánh nữ của chi nhánh…”

“Ầm!” Âm thanh đồ vật bị nghiền nát, cứ thế cắt ngang lời của thủ lĩnh bộ lạc, một hành động như vậy, khiến run rẩy toàn thân hắn càng thêm lợi hại!

“Thần điện, từ lúc nào có thánh tử thánh nữ! Từ lúc nào bản điện xếp vào một cái chức vị như thế!” Nếu không phải là giữ lại hắn còn có chút hữu dụng, một kích vừa rồi kia, đánh chính là cái đầu của hắn, mà không phải là đồ vật gì khác.

Thủ lĩnh bộ lạc nhắm mắt lại, kinh hoảng nói, “Thuộc hạ cảm thấy, đám tiểu nhân Quang Minh thánh điện kia cũng có thánh tử với thánh nữ, cho nên mới an bài…” Cuối cùng âm thanh kia càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không còn.

“Hử?” Trong đôi mắt màu mực của Hàn Ngạo Thần, mang theo vô tận sát ý, thậm chí có người dám tự mình sửa mệnh lệnh của hắn, Hắc Ám thần điện có thêm một cái chức vị như thế, hắn thân là điện chủ cũng không biết.

Một chữ đơn giản, khiến thủ lĩnh bộ lạc càng thêm bất an, điện chủ cũng không có làm gì, đó mới là đáng sợ nhất, hắn không biết điện chủ có ra tay giết hắn hay không, cái cảm giác nửa người đã tiếp cận tử thần kia, khiến hắn rất không dễ chịu, hận không thể cứ chết như vậy.

Thế nhưng, tính mạng của người Hắc Ám thần điện, đều là điện chủ định đoạt, trừ khi là chết vì đánh nhau với người Quang Minh thánh điện, bằng không nếu như bọn họ nội bộ tương tàn, hoặc là tự mình tự sát, đó tuyệt đối so với chết còn khó hơn.

Nghĩ tới đây, thủ lĩnh bộ lạc, ngay cả dũng khí tự sát cũng không có, chỉ có thể sợ hãi trên mặt đất, nghe thiên mệnh.

“Đã xảy ra chuyện gì! Ai dám ở chúng ta…” Bảy người cầm theo này nọ kinh hoảng chạy vào, một trận rống giận, bọn họ nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy thủ lĩnh nằm bò trên mặt đất.

“Đây là…”

Thủ lĩnh vùi đầu xuống thấp hơn, hiện tại vào lúc này, hắn còn dám nói cái gì, nhiều thêm một chữ, lại nói sai một chữ, đó chính là cách cái chết không xa, mấy người bọn hắn vẫn là tự cầu nhiều phúc đi, hi vọng điện chủ sẽ không bởi vì bọn hắn lỗ mãng mà tức giận.

“Người này vì sao ngồi ở phía trên?” ‘Nữ nhi’ thủ lĩnh bộ lạc chỉ vào Hàn Ngạo Thần nói, trên mặt còn mang theo biểu tình xem thường. (HoaThien: ôi, có người gặp họa mà chưa biết.)

Thủ lĩnh bộ lạc vẫn không trả lời, càng không có bất kỳ động tác gì, kỳ thực trong lòng đã vội muốn chết, bọn hắn đây là không muốn sống sao? Người có thể khiến hắn quỳ xuống quỳ lạy, có thể có mấy người, đầu óc bọn hắn cũng không suy nghĩ một chút là chuyện gì xảy ra, liền ở đây ồn ào.

“Xem ra, một khoảng thời gian rất dài bản điện không ở đây, đã có người dám lấy hạ phạm thượng.” Âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên, mang theo vài tia biếng nhác, lời nói còn chưa hết câu, lực lượng băng lãnh khát máu xông ra phía trước, nhập vào trong thân thể nữ tử.

Thánh nữ cúi đầu nhìn hắc ám lực nhập vào thân thể mình, lúc này mới biết, chính mình phạm vào lỗi gì, chỉ là đã không còn kịp nữa, hành động vừa rồi đã nói rõ kết cục của nàng.

Còn lại sáu người, vội vàng nằm bò trên mặt đất, lực lượng kia bọn hắn rất là quen thuộc, hắc ám lực, bản điện, người ngu đi nữa cũng biết, người trước mặt bọn hắn là ai, bọn hắn thực sự sai rồi, không nên xuất hiện ở đây, hơn nữa vừa rồi bọn hắn vậy mà lại rống lớn kêu to với điện chủ, cái này xong rồi!

“Điện chủ thứ tội!” Sáu miệng một lời nói, thân thể đã run lên, bọn hắn không ngừng ở trong lòng reo hò, vì sao thủ lĩnh không nói cho bọn hắn biết người trước mắt chính là điện chủ, nếu như biết, cho bọn hắn một trăm lá gan, bọn hắn cũng không dám la hét ở trước mặt điện chủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui