Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Hồng sắc thân ảnh đi trên đường, Quân Mộ Khuynh không nhanh không chậm chậm rãi quét mắt các quán nhỏ trên đường, thu lại hàn ý trên người, vi mạo đỏ đậm che giấu nụ cười như có như không của nàng.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi lắc lư trên đường cái, chính là không có hướng đến cái điện Ngọc Lâu kia, Hoa Thiên Nhiêu không phải rất có năng lực sao? Cứ chờ đi, hừ.

“Các ngươi nghe nói gì chưa, đệ nhất thiên tài của Ngũ đại gia tộc tới Phù Thủy trấn đấy, dự đoán đã tới được tầm một hai ngày rồi.”

“Chuyện này ai mà không biết chứ, Quan gia trưởng lão cứ chết như vậy, Quân gia chắc chắn sẽ không để im.”

“Các ngươi chắc còn không biết đi, Quân Tế cưỡng ép một nhà Quân Ly phải ly khai Quân gia.”

“…”

Nghe mọi người bàn tán, Quân Mộ Khuynh khóe miệng khẽ nhếch, Thôn Sát làm việc rất tốt a, chỉ mới có một chút thời gian mà đa số người Phù Thủy trấn đều biết chuyện một nhà Quân Ly bị cưỡng ép rời khỏi Quân gia, nàng đây chính là muốn để tất cả mọi người biết chuyện cả nhà bọn họ đã thoát ly khỏi Quân gia.

“Xích Quân công tử.” Âm thanh vội vã cắt đứt mạch suy nghĩ của Quân Mộ Khuynh.

“Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn mấy người đột nhiên xông tới, hàn ý từ từ tản ra.

Người tới khiếp sợ lui về sau một bước, nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh: “Ngươi… Ta…” Lạnh quá, người nọ rùng mình một cái, trực tiếp đứng sững sờ.

“Chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn nhìn mấy người xuất hiện bất ngờ.

“Là chủ tử nhà ta nói, nếu ngươi không tới sẽ bỏ lỡ mất trò hay.” Hắn dáng vẻ kinh hoảng, hoàn toàn là bị Quân Mộ Khuynh dọa.

“Chủ tử nhà các ngươi?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, không cần hỏi cũng biết là ai, người hôm nay thỉnh nàng tới, không có người thứ hai, hơn nữa, không có ai biết “Xích Quân” còn sống sau vụ ở núi Linh Lung, ai cũng cho rằng “Xích Quân” bị nguyên tố cắn nuốt nổ banh xác rồi, tuyệt đối không sống được.

“Hưu ~” người nọ vừa định trả lời thì trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một mảnh “mây đen”, người trên đường đều đứng lại nhìn, Quân Mộ Khuynh cũng không ngoại lệ.

“Hơn một trăm Ưng sư thú.”

“Chẳng lẽ là Quân Lạc Phàm tới?” Khoa trương như vậy, ngoài đại gia Quân gia ra nàng không kịp nghĩ đến gia tộc nào khác.

“Là Nam Ngưng học viện! Nam Ngưng học viện!”

Nam Ngưng học viện? Quân Mộ Khuynh cúi đầu xuống, vi mạo thêm mấy phần ngưng trọng, thừa dịp mọi người còn đang chìm đắm trong kinh ngạc, hồng sắc thân ảnh chợt lóe lên, biến mất trong nháy mắt, nếu như lúc ngày người khác thấy được một màn này hẳn phải rất kinh sợ, tốc độ của Quân Mộ Khuynh ngay cả kỹ linh sư cũng không so được.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu lắc mình đi, nhìn hướng mục đích tới của Ưng sư thú, là Điện Ngọc Lâu, cùng một nơi nàng định đến.

Đến khi thấy ba chữ “Điện Ngọc Lâu”, liền nhìn thấy cái hồng sắc thân ảnh xinh đẹp đang tựa trên cửa sổ lầu hai, khóe miệng mang theo vài phần quyến rũ, dù cho nàng tới trễ nửa canh giờ, trên mặt hắn cũng không có chút phiền chán mà ngược lại rất thích thú nhìn nàng.

Hồng sắc thân ảnh chợt lóe, điện Ngọc Lâu một mảnh ầm ỹ không ai chú ý tới hồng sắc thân ảnh thoáng qua hướng lên lầu hai. Trên lầu hai là một mảnh hoàn toàn yên tĩnh, Quân Mộ Khuynh hướng tới phòng của Hoa Thiên Nhiêu đi đến, nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng không hề nghĩ ngợi, một cước đạp ra.

Người tựa trước cửa sổ trầm tư, không vì một cước của nàng mà quay đầu, dường như hắn đã sớm ngờ tới sẽ có một màn này.

Quân Mộ Khuynh vừa mới bước vào gian phòng, tiếng huyên náo dưới lầu đã nhỏ hẳn, đi tới đối diện Hoa Thiên Nhiêu ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: “Quân Lạc Phàm hôm nay tới Phù Thủy trấn?”

Hoa Thiên Nhiêu rốt cuộc cũng đem đầu tựa ở trước cửa sổ chuyển qua, ánh mắt tình tứ nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ơ kìa, Quân Quân sao mới đến lại nhắc tới nam nhân khác, người ta nhìn không đẹp sao?” Thanh âm lộ ra mất phần ủy khuất, thần tình cũng treo mấy phần ai oán.

Quân Mộ Khuynh nhịn xuống lửa giận muốn bộc phát, hai tay khoanh trước ngực, tự tiếu phi tiêu nói: “Nam Ngưng học viện, học viện tốt nhất Hạ Hàn thành, cũng là học viện tốt nhất phía nam của Thiên Không đại lục, gọi ra một đàn ưng sư là vì tuyển nhận đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc.” Hắn bảo nàng tới đây không phải vì chuyện này sao?

“Quân Quân, ai là thiên tài trong lòng ngươi không phải rõ ràng nhất sao? Trời đất chứng giám, người ta thực sự là thỉnh ngươi đến uống trà.” (Em tin em chết) Ở sâu trong mắt Hoa Thiên Nhiêu lộ ra một tia tinh quanh, trong lòng không nhịn được cảm thán: ánh mắt thật là sắc bén, biết Nam Ngưng học viện đến liền có thể suy ra nhiều chuyện như vậy.

“Nói đi, tìm ta làm gì?” Quân Mộ Khuynh không muốn cùng Hoa Thiên Nhiêu quanh co lòng vòng, nàng một phút đồng hồ cũng không muốn cùng cái tên nhân yêu này ngồi một chỗ. (Nhân yêu tức là nói mấy ca ấy ỏng ẹo đấy ạ)

“Người ta chỉ là muốn để Quân Quân cũng đi học viện, có được hay không?” Hoa Thiên Nhiêu nháy nháy mắt, làm nũng hỏi.

“Không có hứng thú.” Ca ca đã bảo nàng đi, nàng đương nhiên sẽ đi, không chừng có thu hoạch lớn, hiện giờ Hoa Thiên Nhiêu cũng muốn để nàng đi, Nam Ngưng học viện tốt như vậy sao?

“Nếu ta nói, Quân Lạc Phàm, Phong Diễm cũng đi, Quân Quân có hứng thú hay không?” Hoa Thiên Nhiêu vẫn nháy nháy mắt, vẻ mặt vô tội hỏi tới.

Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không-hứng-thú.”

“Vậy Quân Quân, người ta đành phải hạ thủ không lưu tình, Hải yêu lực!” Tay áo đỏ rực Hoa Thiên Nhiêu khẽ vung, lực lượng vô hình theo cửa bay ra, dưới lầu lập tức truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Quân Mộ Khuynh nhìn thân ảnh biến mất trên phố, trong mắt lộ hàn quang. “Đáng chết!” Nàng thế nào cũng không nghĩ đến Hoa Thiên Nhiêu dùng đến chiêu này, lần này nàng không có đề phòng nên mới bị tên nhân yêu kia tính toán.

Nàng đứng lên, hướng tới địa phương Hoa Thiên Nhiêu biến mất, phẫn hận rủa: “Tốt cho ngươi một Hoa Thiên Nhiêu!” vừa nói xong, cửa liền truyền đến tiếng vang.

“Không biết Nam Ngưng học viện đã làm gì đắc tội tới công tử?” Người tới tức giận đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, gương mặt đen thui giống như người trước mắt nợ hắn mười mấy vạn.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn thiếu niên cao hơn mình một đoạn, nhún vai: “Ta cái gì cũng không làm, ngươi muốn ta nói cái gì?” Hoa Thiên Nhiêu đáng chết, không ngờ hắn dùng đến chiêu này, làm cho nàng lộ ra hai hệ đấu kỹ, làm nàng bị buộc phải tiến Nam Ngưng học viện, hắn có vài phần quá ngây thơ rồi.

“Tiểu tử thối, dám làm mà không dám nhận, Trì Lâm ta hôm nay liền thay phụ thân ngươi hảo hảo giáo huấn ngươi!” Trì Lâm tức tối nhìn Quân Mộ Khuynh, màu trắng đen hoa văn đan chéo nhau dưới chân thoáng qua, hai hành tinh màu xanh đậm dưới chân xoay tròn, năm khỏa màu xanh ngũ giác lóe ra quang mang.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một mạt hàn quang, trên người tản mát ra một trận hàn ý, hắn là cái thá gì!

“Ngươi-không-xứng!” Trên người Quân Mộ Khuynh tỏa ra hàn ý, nhiệt độ cấp tốc giảm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui