Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

“Nếu đã như vậy thì chúng ta liền đánh cho chúng nằm sấp xuống thôi.” Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú đang đi tới, trong đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

“Nếu thế thì sẵn tỷ thí một chút, xem ai đánh được nhiều nhất.” Hàn Ngạo Thần chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn ma thú trước mặt.

“Được được! Quá được!” Hoả Liêm lập tức hưởng ứng ngay, tỷ tí thì tỷ thí, xem ai đánh được nhiều nhất, ha ha!

“Những chuyện như thế sao có thể thiếu ta được.” Quân Mặc mỉm cười nói, hoàn toàn không để đám ma thú trước mặt vào mắt, càng không có một chút sợ hãi.

“Ta tham gia!” Thiểm Điện cười hèn mọn, mắt nháy nháy.

Bá Hiêu đứng ở một bên, không nói gì, nhưng ý chí chiến đấu hiện lên rất rõ trên mặt nàng, đánh, đương nhiên phải đánh, bọn họ đường đường là Thánh thú, thế mà đám huyễn thú, linh thú, thần thú này lại không sợ, nếu để người ta biết nhất định sẽ rất mất mặt, mặc kệ vì nguyên nhân gì, đánh trước rồi nói.

“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì bắt đầu thôi.” Khoé miệng Quân Mộ Khuynh cong lên, máu nóng sôi trào toàn thân.

“Đương nhiên không thể thiếu bốn người chúng ta, Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng chúng ta.” Vô Nặc nhăn nhó nói, thật ra tỷ thí với bọn họ cũng không sai, ở cùng với bọn họ thật thú vị.

“Nói nhiều như vậy làm gì chứ, lên!”

Chữ cuối cùng vừa hạ xuống, mọi người đã lập tức xông lên, toàn bộ phi thân nhảy vào bầy ma thú.

Người của Mộ Dung thành, người của Lôi gia, còn có mấy người tới sau, toàn bộ đều hoá đứng tại chỗ, một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ đều lạnh run một cái.

Con mẹ nó! Đây đúng là một đám điên mà, có ai giống bọn họ không? Nhìn thấy ma thú, chuyện đầu tiên làm, không phải là chạy mà là trực tiếp xông lên đánh, không cần phải trâu bò như vậy chứ.

Đệch! Bọn họ có còn muốn sống nữa không, rõ ràng lúc này bọn họ hẳn là nên rời đi mới đúng, giờ Quân Mộ Khuynh bọn họ lại chạy vào bên trong bầy thú, bọn họ có muốn chạy cũng không được, lên đánh càng không muốn, Quân Mộ Khuynh biến thái, bọn họ không muốn bỏ mạnh theo nàng đâu.

Những người đó rốt cuộc là ai, vì sao dám trực tiếp đánh nhau với ma thú, hơn nữa còn là hơn trăm con ma thú, dù không bị bọn chúng đánh chết cũng là bị bọn chúng giẫm chết.

“Đại, đại ca, bây giờ ta có chút sợ rồi đó.” Bắc Minh Thuỷ Liên kéo kéo ống tay áo Bắc Minh Băng, nàng không phải bị ma thú doạ mà là bị mấy người này doạ sợ, sao lại có người lợi hại đến như vậy, không chỉ dám đánh nhau với ma thú, mà còn là lấy ít đánh nhiều nữa.

Đây là cái tư duy biến thái gì vậy?

Bắc Minh Băng giật mình, thật lâu cũng không có hoàn hồn, ánh mắt đi theo kia một mạt đỏ đậm thân ảnh, có chút dại ra, nàng cũng dám cùng ma thú đối kháng, chủ nhân rốt cuộc là ai.

“Mẹ nó, Quân Mộ Khuynh, các ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo bọn ta!” Người của Lôi gia rốt cuộc cũng không nhịn được, lấy lại tinh thần, vội vàng nói.

Vừa rồi ma thú còn chưa tới, bọn họ vẫn còn chạy kịp, hiện tại nàng chọc giận nhiều ma thú như vậy, phải làm sao bây giờ!

“Các ngươi còn dám nói, đã nói là đợi trưa mai mới vào, đám ma thú này là do các ngươi dẫn ra chứ ai!” Tiêu Càn Khôn trừng mắt người của Lôi gia, tất cả mọi người đều biết đám ma thú này là do bọn họ gây ra, giờ còn dám đổ lỗi cho người khác.

Mấy người Lôi gia còn sống đều đỏ mặt, mặc dù hiện tại bọn họ không có mất mạng, nhưng đều bị thương nặng, không thể tiến lên tử vong đảo được nữa, chuyến đi tử vong đảo lần này coi như kết thúc rồi, chỉ là thân thể của gia chủ vẫn còn rất yếu, nếu không có sinh mệnh hoa thì phải làm sao đây?

Người của Mộ Dung thành đều ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn tranh đấu cách đó không xa, bọn họ đột nhiên phát hiện, có không ít ma thú nhao nhao ngã xuống đất và không đứng lên được nữa, hơn nữa đều có một vết chém ở vị trí giống nhau, chính là ma hạch bị đào.

Đệch! Bọn họ nghèo đến thế sao? Giết ma thú thì thôi đi, còn đào ma hạch của chúng, một đống ma hạch như vậy, nếu như toàn bộ đều thuộc về Quân Mộ Khuynh, thật quá đáng mà.

Mặt Mộ Dung Phượng Minh đen thui, nghĩ tới cử động của Quân Mộ Khuynh, trong lòng hắn đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy nàng bình an vô sự, sự khẩn trương này lại đột nhiên không còn, hắn bị làm sao nhỉ? Nhìn Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh không khỏi cúi đầu suy nghĩ, tự hỏi bản thân vì sao lại như thế.

Mấy người ở trong đàn ma thú, càng giết càng hăng máu, những nơi Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần đi qua, đều có một đống ma thú ngã xuống, trên tay bọn họ lại thêm một đống ma hạch.

“Cứ tiếp tục như vậy thì quá chậm.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia cười.

“Là rất chậm, không bằng chúng ta đổi cách.” Nàng cũng rất muốn thử.

“Được.” Hàn Ngạo Thần lộ ra một nụ cười, tính khí cũng trở nên nhu hòa, là nụ cười tuyệt sắc, nhưng lại không có người nào nhìn thấy, vì đã bị giấu ở dưới mặt nạ.

“Ta đi trước.” Quân Mộ Khuynh lắc mình rời đi, thân ảnh đỏ rực nhảy vào trong đám ma thú.

Mọi người mở to mắt, muốn nhìn thử một chút Quân Mộ Khuynh định làm gì, chỉ thấy thân ảnh màu đỏ kia sau khi nhảy vào trong bầy ma thú, liền biến mất, hắc y nam tử kia cũng đuổi theo, hai người ở trong đám ma thú kia lại giống như cá gặp nước, không hề có cảm giác bị bó buộc chân tay.

Nhìn trên đỉnh đầu ma thú cao to kia, có một ngọn lửa đỏ vàng chậm rãi cháy lên “kim ô hỏa”, ba chữ băng lãnh, phá tan ma thú, xông thẳng lên bầu trời.

Lập tức mọi người chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, cằm trật khớp nhìn thân ảnh kia.

Mẹ nó! Nàng cũng quá cầm thú đi, ở bên trong đàn ma thú mà còn dám sử dụng đấu kỹ, nàng không sợ sẽ làm thương chính mình sao? Nàng có thể không biến thái hơn nữa được không?

“Hàn băng nhận!” thanh âm lạnh băng lại vang lên lần nữa.

Người đứng một bên đã không còn biết phải nói gì, ma thú đều bị cản bởi mấy người họ, không thể đến được chỗ của bọn họ bên này, nếu không bọn họ đã sớm bị ma thú giẫm thành thịt vụn.

Nếu không phải vì thế, bọn họ cũng không biết Quân Mộ Khuynh lợi hại đến mức nào, chỉ nghe nói Xích Quân là Quân Mộ Khuynh, không ngờ thực lực của Xích Quân lại mạnh đến thế, quả thật là biến thái mà.

“Quang minh lực!” Quân Mặc cũng không cam tâm để bị rớt lại phía sau, quang minh lực phát sáng ở bên trong đàn thú.

“Vạn quang thiểm!” Hàn Ngạo Thần phun ra mấy chữ băng lãnh, trong thân thể hắn có hắc ám lực, đương nhiên không thể nào ngưng tụ ra được quang minh lực, có điều cấp bậc hắn lại cao hơn rất nhiều, đấu kỹ của hắn cũng có thể so sánh được với quang minh lực.

Mọi người đều sửng sốt, mấy người kia sao ai cũng lợi hại hết vậy, hắc y nam tử kia so với Quân Mặc còn lợi hại hơn, ở trong bầy thú, lúc nào cũng có thể thấy được thân ảnh của hắn, dù hắn rất ít khi mở miệng nói chuyện, còn đem khí tức của mình giấu kĩ, nhưng mà bây giờ, hắn thật sự là đang tỏa sáng.

Mọi cử động của hắn đều hấp dẫn ánh nhìn của người khác, còn có khí tức cường đại được phát tán ra từ trên người hắn nữa, bọn họ đứng ở bên cũng có thể nhận thấy được rất rõ, bên người Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là những người như thế nào, sao ai cũng lợi hại hết vậy?

Ánh mắt của mọi người, nếu không đặt lên Quân Mộ Khuynh thì chính là lên Hàn Ngạo Thần, nhìn đấu kỹ của hai người họ, mọi người chỉ có thể trợn tròn mắt, trong lòng chỉ có mấy chữ: quá mạnh mẽ.

Hai người đều bưu hãn như thế, những chỗ họ đi đến, đều không có ma thú nào sống.

“Ta kháo! Chủ nhân, các ngươi sao có thể bắt nạt chúng ta như vậy!” Hỏa Liêm không phục kêu lên, bọn họ sao có thể bắt nạt ma thú bọn hắn không thể ngưng tụ đấu kỹ được như bọn họ mà.

“Ai bắt nạt ai chứ!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, bọn họ là thánh thú, đối mặt với đám ma thú kia còn không phải là dễ nhất sao?

Đúng vậy, đây rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ, đối mặt với bọn chúng không phải đã đến đỉnh cấp linh thú thì chính là thần thú, vì thần thú khá ít nên bọn họ mới không giết, nếu không, trên tay họ đã sớm có ma hạch của thần thú rồi.

“Vạn hỏa quy tông!” Quân Mộ Khuynh cảm giác nhiệt huyết sôi trào toàn thân.

Hỏa Linh Nhi và tiểu Thiến mặc dù là thực lực yếu nhất, không thể đánh được nhiều, chủ yếu là chọn những ma thú cấp thấp, nhìn những thi thể ma thú dần dần ngã xuống trước mặt mình, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Cảm giác là người có ích, thật là vui.

Mấy người đứng một bên, thật ra rất muốn xông vào giúp một tay, nhưng nhìn một màn bưu hãn như thế, bọn họ thật sự không biết nên giúp từ đâu, giữa những người đó, dường như tồn tại một sự ăn ý vô hình, không cần dùng ngôn ngữ, bọn họ chỉ cần nhìn là biết mình nên đứng ở chỗ nào, đối thủ của mình là ai.

Bọn họ sợ, nếu mình đi vào, chẳng những không giúp được, ngược lại lại làm rối tung lên, vậy thì phiền toái.

Nhìn thấy ma thú cứ ngã xuống từng con từng con, không ít người đều muốn nhảy vào hàng ngũ đấu tranh kia, không ai là không có lòng nhiệt huyết, chỉ là trước giờ không có bị kích phát ra mà thôi, hôm nay nhìn thấy Quân Mộ Khuynh và đồng bọn của nàng, cùng đánh nhau với đám ma thú đó, bọn họ liền có một loại cảm giác muốn xông lên.

Nhìn hành động của mấy người kia bây giờ, bọn họ quên mất đã bao lâu chưa được như vậy, từ sau khi bọn họ đạt đến đẳng cấp nhất định, dường như quên mất cảm giác này, dần dần bọn họ lựa chọn bảo toàn tính mạng chứ không muốn liều lĩnh nữa.

“Người kia, là song nguyên tố…” Lâm Ôn nhìn Quân Mộ Khuynh, ngây ngốc nói, vậy mà là song nguyên tố, có phải là hắn hoa mắt không, vì sao lại có song nguyên tố ở đây?

“Ta rốt cuộc cũng có thể được nhìn thấy song nguyên tố, hơn nữa còn là song nguyên tố hỏa thủy.” Bắc Minh Băng lộ ra một nụ cười, đúng vậy, trên đại lục này, song nguyên tố quả là rất hiếm, nhưng không phải là không có, hiện tại có thể nhìn thấy được một người song nguyên tố, hắn đương nhiên bị kích động.

“Đại ca, song nguyên tố có phải là rất lợi hại không?” Bắc Minh Thủy Liên tò mò nhìn Lâm đại ca cùng đại ca nhà mình, bọn họ hình như rất hưng phấn.

“Đương nhiên là lợi hại, nếu không phải là vì bảo vệ nha đầu ngươi, ta đã muốn lên kề vai chiến đấu với bọn họ rồi.” Bắc Minh Băng cười ha hả nói, cùng người kia kề vai chiến đấu, không biết sẽ có cảm giác như thế nào, trên đại lục này thật sự có song nguyên tố, lúc này còn đang ở trước mặt bọn họ.

Bắc Minh Thủy Liên chu miệng, được rồi, nàng biết đại ca muốn lên, nhưng mà vì nàng nên mới nhịn xuống, thật ra nàng cũng muốn đại ca lên, xem thử đại ca với tỷ tỷ kia ai lợi hại hơn.

Nhìn ma thú dần dần ngã xuống, đoàn người vẫn chưa dừng lại, mục đích của bọn họ không chỉ đơn giản là mấy thần thú không đâu, mà chính là nhóm ma thú này.

Ma thú tới vì bị mùi máu hấp dẫn lập tức trợn tròn mắt, chúng nó chưa từng gặp qua nhóm nhân loại nào chán sống đến vậy, nhìn thấy chúng chẳng những không sợ hãi mà còn toàn bộ xông lên đánh nhau với chúng, bọn họ có phải là bị điên hết rồi không vậy?

Không ít ma thú bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lúc này, chúng nó chỉ muốn rời đi, nhưng lại có người không cho chúng nó rời đi.

Người bá đạo như vậy cũng có sao! Chúng nó không muốn đánh cũng không cho chúng đi a!

“Tiêu, Hỏa Liêm, Thiểm Điện, bắt thần thú lại cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng ra lệnh, nàng muốn nhìn xem, vì sao đám ma thú này không sợ hãi uy áp của Thánh Thú, ngay cả Thánh Thú đứng trước mặt chúng, chúng cũng không biết.

“Chủ nhân, này còn cần ngươi nhắc sao? Ta đã bắt được hai con.” Hỏa Liêm đắc ý đếm, hắn sớm biết chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy con thần thú này đơn giản như vậy, đã sớm đặc biệt giữ lại.

“Đệch! Ta mới một thôi!” Thiểm Điện đột nhiên nhảy dựng lên, nổi giận gầm một tiếng, lập tức phóng về hướng một thần thú khác.

Thần thú nhìn thấy Thiểm Điện bay tới, liền cong chân chạy, nhưng tốc độ của nó sao có thể sánh bằng Thiểm Điện, không lâu sau, liền bị Thiểm Điện đánh cho mặt mũi bầm dập, cúi cùng lại lộ ra đôi mắt màu xanh lục, ma thú lập tức an phận xìu xuống.

Nhìn thấy mắt của Thiểm Điện, thần thú kinh hãi ngồi một cục, ai có thể nói cho bọn chúng biết, vì sao rõ ràng Thánh thú ở đây, bọn chúng lại không có cảm giác gì hết, nếu biết ở đây có Thánh Thú, bọn chúng có chết cũng không tới đâu.

“Ta có ba con!” rất nhanh Hỏa Liêm lại đắc ý la lên.

“Vãi! Ta lại bắt…” tại sao không có thần thú…

“Tiêu! Ngươi bắt được bao nhiêu?” Thiểm Điện quay đầu nhìn Bá Hiêu, nhìn thấy nàng một tay túm ma thú, một tay không ngừng đánh ma thú, lập tức cứng ngắc.

Đây mới là biến thái chân chính! Một thân thể nhỏ gầy như thế, kéo năm con thần thú, còn là dùng một tay nữa, quan trọng nhất, nàng không ngừng hướng vào chỗ đông nhất, không cần phải cầm thú như thế đâu.

Hỏa Liêm cũng ngốc rồi, nhìn Bá Hiêu đi sâu vào trong, thoáng cái quên mất động tác trong tay, ngơ ngác nhìn Bá Hiêu.

“Này! Ngươi còn nhìn nữa, bản cô nương sẽ không quan tâm tới ngươi nữa!” Chi Chi không ngừng giúp Hỏa Liêm ngăn cản ma thú, nhưng mắt hắn lại toàn nhìn Bá Hiêu, điều này làm cho Chi Chi hết sức tức tối. (Zi: có người ghen a~~)

“A?” Hỏa Liêm vội vàng quay đầu lại, liền thấy Chi Chi đang ra sức giúp mình chống lại ma thú, hắn vội vàng ôm nó vào trong lòng, nghiêm túc đánh ma thú.

Hắn đường đường là Thánh thú kim hổ, tại sao có thể bại dưới Bá Hiêu được chứ, chuyện mất mặt lắm.

Một trận chiến cầm thú cứ như vậy mà diễn ra, không biết qua bao lâu, người xem xung quanh đã thấy đầu tê dại, số lượng ma thú càng lúc càng ít, có vài không muốn đánh nữa mà trực tiếp đầu hàng, không dám chống cự, chúng nó làm gì dám ra tay nữa đâu, đó chính là đi tìm chết, không có ngu.

Rốt cuộc, ma thú tụm lại thành một đoàn, nhìn đám ma thú còn lại đã đầu hàng, mấy người tham gia đánh đều vô cùng tự hào.

Sau khi tỉ thí xong, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi ra, liếc mắt nhìn ma thú xung quanh, chuyện nàng làm đầu tiên không phải là hỏi tại sao mà là đếm ma hạch trong tay mình.

“Ta được hai mươi ba cái.” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nói.

“Ta hai mươi bảy.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt nói.

“Ta hai mươi sáu.” Quân Mặc khẽ nói.

“Trùng hợp như thế?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn hai người trước mặt.

Hàn Ngạo Thần và Quân Mặc đều lấy ma hạch ở trong người ra, xác nhận lại trước mặt mọi người, đúng là nhiều như vậy.

Xem ra nàng là người ít nhất.

“Chúng ta chỉ có mấy viên mà thôi.” Mấy người đứng sau Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một cái, lấy ra thành tích thảm thương của mình.

“Vãi! Ta quên lấy ma hạch rồi!” Thiểm Điện thê thảm nói, hắn chỉ cố bắt thần thú, đâu có nhớ tới việc so tài ma hạch.

Hỏa Liêm nhìn Chi Chi trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng quên lấy rồi.” thật ra đều là bị tên này ăn, mỗi một ma hạch hắn lấy được đều bị Chi Chi ăn mất, còn có chiến tích gì nữa chứ, có điều vì không muốn Chi Chi bị phạt, vẫn là im.

Bá Hiêu lấy ra một túi ma hạch từ trong ngực, mặt không chút biểu cảm.

“Xem ra là Tiêu thắng rồi.” Hàn Ngạo Thần cười nhạt, liếc mắt nhìn năm con thần thú sau lưng Bá Hiêu, chỉ cần nhiêu thần thú đó thôi nàng đã đủ thắng rồi, nàng thế nhưng là thắng hai trận, thắng bọn họ ma hạch, thắng hai thánh thú kia nữa.

“Ta kháo! Tiêu, ngươi là đồ biến thái!” Thiểm Điện không phục quát, biến thái biến thái, hắn mới bắt được hai, Bá Hiêu tới năm. Có thể chia cho hắn một cái được không, để cho hắn với Hỏa Liêm huề nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui