Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Hoa ThiênTối hôm qua đã lên đảo rồi? Người của Mộ Dung thành, vì luyện được đan dược cực phẩm, thật là không muốn sống nữa, nhưng mà Mộ Dung Phượng Minh lên đảo, Mộ Dung Phượng Ngâm hắn đến tìm nàng có ích lợi gì? Tử vong đảo cũng không phải nhà nàng, càng không phải hậu hoa viên nhà nàng, nàng không có khả năng làm cho Mộ Dung Phượng Minh đến đây rồi về an toàn.

“Lên đảo thì lên đảo, ngươi đến tìm ta cũng vô dụng.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nhìn Mộ Dung Phượng Ngâm, hắn thực sự đã tìm nhầm người.

“Chúng ta tới tìm ngươi, chỉ là muốn lúc ngươi ở trên đảo nhìn thấy đại ca của ta, thì nói cho hắn biết, chúng ta đang tìm hắn là được rồi.” Mộ Dung Phượng Ngâm đè xuống kích động, kỳ thực đại ca lên đảo cũng bởi vì nàng, nhưng mà xem ra, nàng không biết, hơn nữa cũng không để ý.

“Vì sao?” Mộ Dung Phượng Minh đối xử với nàng như vậy, tại sao nhìn thấy hắn lại phải nói cho hắn? Nàng không có nghĩa vụ này.

“Nếu như cô nương giúp tại hạ truyền lại những lời này, coi như Mộ Dung thành thiếu cô nương một cái nhân tình, sau này cô nương có gì yêu cầu cứ đến Mộ Dung thành, cầm thứ này là có thể được thực hiện hứa hẹn.” Đại ca không thể có chuyện, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, Mộ Dung thành nên làm cái gì bây giờ.

Nhìn ngọc bội hình quạt trong tay Mộ Dung Phượng Ngâm, Quân Mộ Khuynh chỉ lãnh đạm cười, “Ngọc bội kia ta không để thèm, nhân tình của Mộ Dung thành các ngươi ta cũng không muốn.” Một cái nhân tình, là có thể để cho nàng đi truyền lời đến Mộ Dung Phượng Minh, không có dễ dàng như vậy.

Người Mộ Dung thành đều sắp vội muốn chết, đó dù sao cũng là đại thiếu gia nhà bọn hắn, Quân Mộ Khuynh nàng thật là tham lam, một cái nhân tình của Mộ Dung thành, đã là hấp dẫn rất lớn, nàng vậy mà lại nói không thèm để ý, không muốn, trên đại lục có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Mộ Dung thành còn nịnh bợ không được đâu!

Quân Mộ Khuynh có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không, nàng thậm chí ngay cả Mộ Dung thành cũng không để vào mắt!

Cho dù nàng là thiên tài song nguyên tố thì như thế nào, thiên tài không có ngày bị thương sao? Thiên tài không cần ăn linh đan để tấn chức sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ biết quyết định của ngày hôm nay của nàng thật là ấu trĩ.

“Vậy khối ngọc bội này giao cho cô nương, sau này có chuyện gì, cầm ngọc bội đến Mộ Dung thành, Mộ Dung thành có thể làm được, thì nhất định sẽ đáp ứng.” Có thể tìm được đại ca là tốt rồi, những thứ khác đã không còn quan trọng, Mộ Dung thành không thể không có đại ca.

Chuyện tốt như vậy?

Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Mộ Dung Phượng Ngâm, cho tới bây giờ, thái độ của Mộ Dung Phượng Ngâm đối với nàng, hoàn toàn khác so với Mộ Dung Phượng Minh, người này nói có thể tin tưởng sao?

“Đã như vậy, vậy thì ta liền miễn cưỡng đáp ứng.” Nàng lạnh nhạt nhận lấy ngọc bội, nhìn cũng không liếc mắt nhìn, liền trực tiếp ném vào không gian.

Tùy tùng Mộ Dung thành đều muốn thổ huyết, đó chính là ngọc bội của công tử nhà bọn hắn, ngọc bội kia còn đại biểu hứa hẹn quan trọng như thế, Quân Mộ Khuynh thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền trực tiếp ném vào trong nạp giới, việc này có phải có chút quá mức qua loa hay không?

Nàng còn nói miễn cưỡng đáp ứng, có lầm hay không!

Bọn hắn nào biết, ngọc bội kia ở trong lòng Quân Mộ Khuynh chính là có cũng được mà không có cũng không sao, chứ đừng nói tới chuyện nó đem lại lợi ích gì.

Đối với việc làm của Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Ngâm không có bao nhiêu kinh ngạc, nàng là người tùy tâm sở dục như thế, làm ra chuyện gì cũng không kinh ngạc. (tùy tâm sở dục: ý nói là người làm việc theo ý muốn của mình) đã giải thích sau này sẽ không giải thích nữa.

“Khuynh nhi, chúng ta đi thôi.” Quân Mặc nhẹ giọng gọi, nếu còn chậm trễ nữa, bọn họ lại phải đợi thêm một ngày, mới có thể tiến vào tử vong đảo.

Ba người chậm rãi xoay người, không một chút do dự hướng lên tử vong đảo, không biết vì sao mỗi một bước đi, Quân Mộ Khuynh liền cảm giác nhiều hơn một phần khẩn trương, thân thể cũng bắt đầu căng thẳng, ngay lúc nàng cảm thấy hít thở không thông, tay nhỏ bị một bàn tay to ấm áp bao bọc, đè xuống khẩn trương trong lòng nàng.

“Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, nhìn người trước mặt, hôm qua hắn nói, bên kia, nàng vẫn đang suy nghĩ, bên kia là cái gì, đến bây giờ nàng cũng chưa hiểu rõ, nếu Hàn Ngạo Thần nói không thể nói, dù sao thì nàng cũng sẽ tìm được đáp án.

Hàn Ngạo Thần nhìn thấy nụ cười của Quân Mộ Khuynh, nắm thật chặt, không buông tay ra, muốn đi vào tử vong đảo, không thể phân tâm, ai cũng không biết ở trong đó có thứ gì.

Quân Mặc cũng nắm bàn tay nhỏ còn lại của Quân Mộ Khuynh, ba người cứ như vậy chậm rãi tiến vào trong mảng sương khói mờ mịt, biến mất ở trước mặt mọi người.

“Chủ nhân nhất định sẽ trở lại.” Thiểm Điện thì thào nói, dần dần, sương mù lại dầy thêm.

“Đương nhiên, chủ nhân nhất định sẽ trở lại.” Hỏa Liêm mỉm cười nhìn xa xa, chỉ có điều đoạn thời gian tới Chi Chi thật thảm, toàn bộ ma hạch đều bị chủ nhân lấy đi, còn để Bá Hiêu canh giữ hai người bọn họ, nàng muốn ăn đồ gì cũng không được ăn, trừ khi là Bá Hiêu cho mới được.

Mọi người ở đây nhìn phía xa, trong lòng một trận lo lắng, Phong Nhận cùng Bá Hiêu chậm rãi đi đến, bọn họ nhìn nhau.

“Nếu bây giờ chủ nhân không có ở đây, chúng ta có thể hoàn thành chuyện của chúng ta.” Phong Nhận mỉm cười nói, trong đôi mắt màu lục không có một tia nhiệt độ.

“Được.” Đôi mắt kim sắc bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu.

Mọi người nghe thấy âm thanh này, không hẹn mà cùng nhìn lại phía sau, đang muốn hỏi là chuyện gì xảy ra, thế nhưng một màn tiếp theo diễn ra, lại khiến cho bọn họ hóa đá.

Bọn họ nói hoàn thành chuyện của bọn họ, đây chính là chuyện bọn họ muốn hoàn thành, thật đúng là…

Đi xuyên qua làn sương mờ ảo, ba người nhìn xung quanh, nơi này là bờ cát trên tử vong đảo, liếc mắt nhìn sơ sơ, tử vong đảo cũng không khác gì đảo nhỏ bình thường cả, nếu muốn biết địa phương thực sự lợi hại của tử vong đảo, bọn họ cần phải đi vào mới biết.

Quân Mặc xoay người nhìn lại phía sau, phát hiện ở đây bị tầng tầng sương mù vây quanh, lúc ở bờ bên kia, bọn họ vẫn có thể thấy rõ ràng đại khái tử vong đảo, đứng ở bên trong, ngược lại nửa điểm cũng nhìn không thấy bộ dáng bên ngoài là gì nữa.

Nhìn bãi cát ánh vàng rực rỡ, không thể không nói, nơi này nhìn qua, chính là một hải đảo bình thường, hơn nữa còn rất đẹp, đặc biệt là sau khi tầng sương mù bao quanh, có vẻ càng thêm mờ ảo, loại tươi đẹp này làm cho người ta say mê.

“Điểm này lại không giống như là tử vong đảo.” Quân Mặc lộ ra nụ cười trào phúng, nhưng mà nó lại chính là tử vong đảo nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa nguy hiểm trong đó, bọn hắn khó có thể tưởng tượng được, địa phương đẹp đẽ như thế, lại hiện đầy sát khí, thực sự là châm chọc.

“Đương nhiên, thứ gì càng xinh đẹp, lại càng nguy hiểm nhất.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, trong đôi mắt màu đen mang theo băng lãnh, ở tử vong đảo, bọn họ phải luôn luôn cảnh giác, ai biết kế tiếp nguy hiểm ở địa phương nào.

Ở đây mỗi một cây cỏ một cây hoa, một cây gỗ một cây trồng, đều có thể là nguy hiểm, dù sao tử vong đảo còn có một cái tên khác, đó chính là mê cung thiên nhiên.

“Ở đây hình như thường xuyên có người tiến vào đảo.” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn phía sau, chỗ đó có một con đường nhỏ, nhìn tình hình là thường xuyên có người đi qua, có đường lên núi, lại không có đường xuống núi, nói cách khác, từ trước đến giờ chưa từng có người đi ra ngoài.

“Đương nhiên rồi, hoa sinh mệnh có bao nhiêu cám dỗ, ở đây hơn mười ngày, người đến tử vong đảo càng ngày càng nhiều, hơn nữa toàn bộ cũng đều là cao thủ.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt nói, nhìn con đường nối thẳng vào bên trong kia, biểu tình không có chút biến đổi nào.

“Hơn mười ngày nữa, chính là thời điểm hoa sinh mệnh nở hoa.” Quân Mặc cũng mở miệng giải thích, những chuyện này đều là gia gia nói với, chỗ này, gia gia nói, không cho hắn tiến vào, cũng không đồng ý để hắn nói cho Khuynh nhi, bởi vì nơi này quá mức nguy hiểm, hắn không hi vọng hai người bọn họ gặp chuyện không may, đáng tiếc gia gia ngàn tính vạn tính, vẫn không có tính được, kỳ thực Khuynh nhi đã sớm biết sự tồn tại của tử vong đảo.

Bọn họ cũng có ý tiến vào đảo, những người đó không có ra khỏi đảo được, chỉ có thể nói là bọn hắn không đủ mạnh, nếu như bọn họ cũng không thể ra khỏi đảo, đó cũng chính là nói rõ, bọn họ không mạnh, thế giới này, kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn, bọn họ không mạnh, mặc dù ngày trước không là dựa vào Quân gia, đến khi không có những thứ này, cuối cùng vẫn sẽ bị người cắn nuốt.

Mặc kệ là vì cái gì, vị trí gia chủ Quân gia, hay là để thực lực của mình nâng cao một bước, bọn họ vẫn là tiến vào rèn luyện một phen.

“Thảo nào lúc này Mộ Dung Phượng Minh lại tiến vào đảo, hắn khẳng định cũng biết hoa sinh mệnh sắp nở hoa.” Quân Mộ Khuynh tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói, Mộ Dung Phượng Minh tiến vào, hoàn toàn chính là vì muốn hoa sinh mệnh.

Tiến vào tử vong đảo, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng không còn, chớ nói chi là hoa sinh mệnh không chiếm được, dù cho chiếm được, cũng không có tính mệnh để đi ra.

“Đi thôi.” Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ phía trước, từ lúc bọn họ đi vào tử vong đảo, đã không còn đường rút lui, bây giờ hối hận cũng đã không kịp, chớ nói chi là cho tới bây giờ bọn họ cũng không có hối hận.

“Được!” Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, vươn hai tay, “Chúng ta nhất định sẽ ra được.”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Quân Mặc kiên định nói.

“Đây là tự nhiên.” Hàn Ngạo Thần tự tin trả lời.

Ba người cùng nhau cất bước tiến vào, đi vào bên trong, nhìn thực vật trong rừng cây, bọn họ mới biết, con đường này, được không ít người đi qua, trừ con đường dưới chân bọn họ ra, những chỗ khác đều là cây cối sum sê, ngay cả cỏ dại cũng cao hơn so với người.

Chịu thiệt nhất chính là Quân Mộ Khuynh, trong ba người thì nàng thấp nhất, mặc dù những người bạn cùng lứa tuổi, nàng coi như là cao hơn, trưởng thành hơn, nhưng ở trong vùng cỏ dại này, nàng cơ hồ bị nuốt hết.

“Ta cảm thấy những cỏ dại này chính là đang khi dễ ta.” Quân Mộ Khuynh khổ não nhìn cỏ dại xung quanh, nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể đi ở phía sau đại ca, may mắn là nàng cùng đi với đại ca và Hàn Ngạo Thần, nếu như nàng đi một mình, đi ở trong này thật sự là quá chịu thiệt.

Mọi người chỉ đi qua con đường này, cũng hẳn là có lý do, nhiều cao thủ tiến vào như vậy, mà lại chỉ đi bộ, cũng chỉ đi con đường này, cũng không biết xung quanh có những thứ gì.

“Các ngươi có cảm giác ở đây là lạ hay không?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn xung quanh, nhìn lại xung quanh, không có gì khác thường, nhưng mà cẩn thận một chút thì tốt hơn.

“Vẫn là đi nhanh lên.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm liếc mắt nhìn xung quanh, đây mới là tầng phía ngoài cùng, hoa sinh mệnh sinh trưởng ở chính giữa tử vong đảo, bọn họ cũng không biết chính giữa đảo là ở địa phương nào, vẫn là đi một bước nhìn một bước.

Dọc theo đường đi, ba người vẫn là đi tới phía trước mặt, dần dần bọn họ nhìn không thấy con đường phía sau, càng không nhìn thấy chỗ lúc đến, hiện tại muốn đi trở lại, là không thể nào, chỉ có thể đi tới phía trước, đây mới là đạo lý đúng đắn.

Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cuộc, bọn họ đi qua kia địa phương cỏ dại um tùm, đi tới một mảnh rừng cây hoang vắng, cây cối xung quanh đều khô héo, không hề có một chút sức sống nầo cả.

“Chúng ta đã tới chỗ nào vậy?” Quân Mặc quay đầu nhìn xung quanh, dọc theo đường đi, bọn họ không gặp được một người, ngay cả ma thú cũng không có một con, xung quanh toàn bộ đều là cây cối rậm rạp ngút trời, mà chỗ này, lại có vẻ không giống.

Nhìn cây cối xung quanh, biểu tình của Quân Mộ Khuynh có chút ngưng trọng, kiếp trước nàng chính là cùng động vật, còn có rừng rậm giao tiếp, ở đây cây cối khô héo, trên mặt đất ngay cả một cọng cỏ cũng không có, đã nói lên rằng, nơi này có thứ gì đó rất lợi hại, nó hút hết toàn bộ hơi nước với dinh dưỡng của cây cối.

“Sự yên tĩnh là dấu hiệu trước cơn bão táp.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói một câu, đôi mắt đỏ đậm lóe sáng.

Nhưng lời của Quân Mộ Khuynh vừa mới nói xong, “A!” Âm thanh reo hò từ phía trước truyền đến, ba người nhìn nhau, bước nhanh đi về phía trước.

Ở đây thực sự có những người khác tới, chỉ là đến sớm hơn bọn hắn mà thôi, mà tới sớm cũng vô dụng, chết sớm hơn thôi.

Vô số dây leo nhe nanh múa vuốt bay múa xung quanh, trong đó trên hai sợi dây leo, còn trói hai người, dây leo càng ngày càng siết chặt, dây mây nhìn như mềm mại kia, đã khiến cho hai người trên đó nhiễm đỏ máu tươi, mà dây leo cũng đang điên cuồng hút máu trong thân thể bọn họ, nó hút càng nhiều, lại càng hưng phấn nghĩ, muốn hút nhiều máu hơn.

Còn có hai đạo thân ảnh, không ngừng chạy trốn, dây leo ở phía sau cũng không tính bỏ qua cho bọn họ, tốc độ đuổi theo cũng càng lúc càng nhanh, trên người hai người bọn họ đã xuất hiện rất nhiều vết thương, y phục cũng trở nên rách nát, có thể kiên trì đến bây giờ, cũng đã không dễ dàng.

Ba người vừa tới, liền nhìn thấy một màn như vậy, nhìn hai người điên cuồng chạy băng băng kia, mấy người cảm giác được một trận quen thuộc.

“Hai người bọn họ, không phải là người mang theo cái tiểu cô nương kia sao? Nhớ một trong đó là đại ca nàng, muội muội của hắn đâu?” Nghĩ tới đây, trong lòng Quân Mặc không khỏi dâng lên một chút lo lắng, không biết là vì sao, có thể là bởi vì hắn cũng có muội muội Khuynh nhi này, cùng là làm ca ca, nếu như muội muội của mình biến mất không thấy, vậy thì nhất định sẽ rất lo lắng.

“Nhìn bộ dáng của bọn họ, sắp không được.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, nếu như một mình nàng tới nơi này, nhìn thấy loại tình huống này, nàng nhất định sẽ không để ý tới, hiện tại đại ca chỉ sợ là muốn cứu người trước mắt.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Mặc thở dài, mặc dù bọn họ có thể giúp bọn hắn bây giờ, cũng không thể luôn luôn giúp, một chút khó khăn này cũng cần người khác giúp, lúc này sống cũng vô dụng.

A? Quân Mộ Khuynh chớp mắt một cái, tò mò nhìn Quân Mặc, nàng cũng tính cứu người, đại ca vậy mà lại nói đi, lúc này hắn không phải là nên nói với nàng, chúng ta mau cứu bọn hắn sao? Không phải ý này cũng càng tốt, đại ca không nói muốn cứu, vậy thì cũng không cần cứu.

Hàn Ngạo Thần đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, không cứu hai người kia, bọn họ còn đỡ thêm một chuyện phiền phức.

Ba người hờ hững xoay người, không phát hiện một dây leo trên mặt đất, im lặng xẹt qua, đong đưa thân thể, chậm rãi bò đến chỗ bọn họ bên này.

Dây leo thấy ba người cũng không có phát hiện mình, tốc độ càng nhanh hơn, ngay khi muốn tiếp cận ba người, nó đột nhiên bay lên, trực tiếp bay về hướng Quân Mộ Khuynh.

“Kim ô hỏa!” Hỏa diễm kim hồng sắc xuất hiện ở sau lưng thân ảnh đỏ rực, bay tới dây leo, trong nháy mắt biến mất một mảng lớn.

Lúc này, ba người chậm rãi xoay người, nhìn thứ kia bị hỏa diễm đốt cháy một đoạn, Quân Mộ Khuynh thản nhiên tự đắc nói, “Sớm đã phát hiện ngươi.” Nàng khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng câu dẫn ra một tia châm chọc, một chút bán lĩnh như vậy, còn muốn đánh lén.

Không biết dây leo là bởi vì bị lửa đốt cháy, cảm giác được đau đớn, hay là nghe hiểu được lời của Quân Mộ Khuynh, dây leo càng bay lượn tụ lại, toàn bộ dây leo trên không trung lắc lư, ngay cả hai người kia cũng không đuổi theo nữa.

Người đang điên cuồng chạy, cảm giác phía sau không có thứ gì đuổi theo, chậm rãi dừng bước lại, nhìn cây cối bên cạnh, bọn họ không dám tùy tiện đụng chạm, chỉ có thể đỡ đối phương há miệng thở dốc, trước đây lúc nào bọn họ nghĩ tới, sẽ bị một đám dây leo đuổi kịp không có sức để lấy hơi.

“Là bọn họ!” Bắc Minh Băng ngẩng đầu, nhìn thấy nhóm ba người Quân Mộ Khuynh Hàn Ngạo Thần Quân Mặc, kinh ngạc phát hiện, ba người bọn họ một tùy tùng cũng không có mang.

Nhưng mà cũng đúng, ở đây, dù cho mang nhiều người hơn nữa, cũng là nhiều người chết mà thôi, mấy tùy tùng của bọn hắn, đều đã chết, không có một ai sống sót, bọn hắn vừa mới tiến vào tử vong đảo, thì bị tổn thất thê thảm như vậy, con đường phía sau, lại gian nan như thế nào.

“Đi qua nhìn một chút.” Lâm Ôn đỡ Bắc Minh Băng, hai người lê bước chân nặng nề, đi về hướng Quân Mộ Khuynh.

“Cô nương cùng hai vị công tử cũng là vì hoa sinh mệnh mà đến sao?” Bắc Minh Băng lễ phép gửi lời hỏi thăm, bọn hắn vốn chỉ nghĩ đi du ngoạn một vòng ở phụ cận tử vong đảo rồi đi trở về, không ngờ lại gặp phải những tên tiểu nhân hèn hạ, bọn họ vì hoa sinh mệnh, bắt mất Liên nhi, hơn nữa còn mang vào tử vong đảo, chính là vì để cho bọn hắn tiến vào.

Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn người trước mặt, vừa muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy một dây leo, bay nhanh chạy tới, Quân Mặc cùng Hàn Ngạo Thần rất có ăn ý kéo hai người ra, cũng đồng thời ở nơi này, hỏa diễm trong tay Quân Mộ Khuynh tuôn ra, bay tới dây leo đốt cháy sạch sẽ.

Bị hai người kéo ra, nhìn dây leo biến thành tro tàn, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Quân Mộ Khuynh, “Cảm ơn cô nương cứu giúp.” Lâm Ôn chắp tay, mặc dù là nói cám ơn, thần sắc lại không có toát ra một phần cảm kích.

“Cô nương chớ để ý, Ôn chính là dáng vẻ này, hắn là thành tâm muốn nói cảm ơn.” Nhìn thấy biểu tình Lâm Ôn lạnh nhạt, Bắc Minh Băng vội vàng nói, kỳ thực bọn họ gọi hắn là Băng, tính cách lại tương đối ôn hòa, mà Lâm Ôn thì lại tương đối lãnh đạm, gặp phải chuyện gì, mặt đều sẽ không thay đổi, cho dù là thật lòng cảm tạ, người khác còn tưởng rằng hắn là không thèm.

“Không có gì, vốn cũng không tính cứu các ngươi.” Nếu không phải là sợ dây leo điên cuồng, bọn họ mới không ra tay kéo hai người bọn hắn.

“A?” Nàng kia rõ ràng là cứu bọn hắn, hơn nữa còn đốt cháy dây leo, hỏa diễm kim hồng sắc, bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không biết là hỏa diễm gì, lợi hại như vậy.

“Vừa rồi dây leo nếu như đả thương đến các ngươi, nó ngửi được mùi máu tươi, sẽ càng thêm điên cuồng.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, dường như đối với tất cả mọi chuyệ đều thờ ơ, giống như thế gian đã không còn lại chuyện gì đáng để nàng quan tâm vậy.

Bắc Minh Băng hơi sững sờ, nhìn nữ tử trước mặt, hắn đột nhiên phát hiện, kỳ thực Ôn không được tính là lạnh lùng gì, người trước mắt này mới là lạnh lùng nhất, chỉ là đứng ở trước mặt nàng, bọn họ cũng có thể cảm giác được nhè nhẹ hàn ý, ngấm vào trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui