Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit : Hoa ThiênTrải qua chuyện cây ăn thịt người, ba người cũng bắt đầu cảnh giác từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, nếu không phải là những người đó sớm gặp được cây ăn thịt người, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không phòng bị, ai sẽ ngờ tới, một thân cây, vậy mà lại có thể cắn nuốt người, thậm chí là cắn nuốt ma thú.

Lúc này, ra khỏi rừng cây tương đối thưa thớt, phía trước chờ đợi bọn họ, là rừng đại thụ rậm rạp.

“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.” Nhìn rừng cây phía trước, Hàn Ngạo Thần đề nghị, bọn họ cũng đã đi được một ngày, lại gặp được thân cây kia, hiện tại tương đối mệt mỏi, cũng không biết trong rừng cây này có thứ gì, trước cứ nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi vào.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, “Được.” Sắc trời đã tối, đi vào trong rừng cây, còn không biết có dạng nguy hiểm gì.

Quân Mặc cũng im lặng đồng ý, ba người bắt đầu bắt tay vào thu dọn chỗ để đêm nay nghỉ ngơi, Quân Mộ Khuynh từ trong không gian lấy ra rất nhiều khối thịt nướng, trước khi tiến vào đảo, nàng đã nghĩ đến, trong tử vong đảo, không biết sẽ có cái gì xuất hiện, đặc biệt nướng rất nhiều thịt bỏ vào trong không gian rồi tính sau, chết nhiều ma thú như vậy, ném đi cũng thật lãng phí.

Hỏa diễm kim hồng sắc bay qua, chính giữa bọn họ liền cháy lên môt đống lửa lớn, Hàn Ngạo Thần với Quân Mặc nhìn nhau, đô lộ ra một nụ cười, có Quân Mộ Khuynh ở đây, bọn họ ngay cả chuyện nhóm lửa, cũng đỡ phải làm.

“Được rồi!” Nhìn hỏa diễm bốc cháy lên, đỏ vàng đan chéo nhau, trông rất đẹp mắt.

“Khuynh nhi, chúng ta hãy tìm một ít cành cây, tử vong đảo không chỉ có chúng ta, đợi lát nữa nếu như có người cũng đi qua, nhìn thấy ngọn lửa này của ngươi, còn không phải bị hù chết.” Quân Mặc thâm thúy nói, dùng kim ô hỏa chiếu sáng, nếu để người ngoài biết, sẽ cho là bọn họ điên rồi, chuyện như thế là có bao nhiêu xa xỉ.

Suy nghĩ một chút, Quân Mộ Khuynh gật đầu, cũng đúng, khó đảm bảo lát nữa sẽ không có người tới, trời còn chưa tối, có vài người sẽ thừa dịp khoảng thời gian này mà đi qua đây.

Tử vong đảo có dấu vết đi qua, bọn họ đi, người khác cũng sẽ đi.

Hàn Ngạo Thần đã sớm tự giác đi tìm cành cây, sau khi bọn họ nói xong, hắn đã ôm một đống lớn cành cây trở về.

“Không thể không nói, Hàn Ngạo Thần, ngươi thực sự rất tự giác.” Quân Mộ Khuynh cười nói, ba người bọn họ tới tử vong đảo, hoàn toàn không giống như người khác, qua đêm ở đây, nơm nớp lo sợ, trái lại bọn họ giống như người không có việc gì vậy, thời điểm nên ăn thì ăn, lúc nên cười thì cười, không có gì khác biệt như khi ở bên ngoài.

“Ta đương nhiên cũng biết hỏa diễm của ngươi rất dễ làm người khác chú ý.” Hơn nữa trong đêm tối, hắn có thể cảm thấy được chuyện người khác không cảm giác được, cũng biết đêm nay không chỉ có mấy người bọn họ xuất hiện ở ở đây.

Quân Mộ Khuynh chu chu miệng, thu hồi hỏa diễm, đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần giúp xếp cành cây, đợi sau khi tất cả chuẩn bị xong, nàng gọi ra kim ô hỏa, nhẹ nhàng giơ tay đảo qua cành cây, cành cây liền bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Vì không để cho lửa tắt, nàng vội vàng thu hồi hỏa diễm của mình lại, kim ô hỏa là hỏa trong cực phẩm, ngay cả hỏa nguyên tố nhìn thấy nó, cũng sẽ lập tức dập tắt, chớ nói chi là hỏa diễm bình thường này.

Sau khi bọn họ vừa chuẩn bị xong tất cả, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi, xa xa liền truyền đến âm thanh mắng chửi.

“Thực sự là xui xẻo, mới vừa tiến vào đảo, liền bị công kích, người đã chết hơn phân nửa!”

“Ngươi đừng tức giận, không phải đã sớm biết tử vong đảo, sẽ có nguy hiểm, có thể đạt được hoa sinh mệnh, chết vài người cũng không có gì.” Một người khác, âm ngoan nói, mạng người trong mắt hắn, so ra còn kém hơn cả một gốc cây chưa từng thấy qua, còn không biết có thể lấy được hoa hay không.

Đang lúc nói chuyện, mấy người đã tới trước mặt Quân Mộ Khuynh bọn họ, nhìn thấy trước mặt có ba người, hai người vừa định nói chuyện không khỏi hơi sững sờ, bọn hắn cho rằng mình đã đến tử vong đảo sớm nhất, ba người này vậy mà lại đến còn sớm hơn so với bọn hắn, hơn nữa còn là ba tiểu tử trẻ tuổi!

Nhìn thấy bọn hắn đến, Quân Mộ Khuynh Hàn Ngạo Thần Quân Mặc, ai cũng không nói gì, bọn họ cũng biết cái gì gọi là lai giả bất thiện, ở tử vong đảo, có thể không cùng người phát sinh xung đột, thì sẽ không phát sinh xung đột. (thiện giả bất lai, lai giả bất thiện: người tốt thì không đến, người đến thì không tốt)

Chỉ là, thường thường ngươi không đi trêu chọc người khác, người khác vẫn sẽ đến trêu chọc ngươi.

“Các ngươi là ai? Lúc nào thì tới nơi này!” Trên mặt người dẫn đầu xuất hiện một tia âm u, hiển nhiên là không vui vì có người đến nơi này trước bọn hắn.

Quân Mộ Khuynh nghi hoặc liếc mắt nhìn người trước mặt, bọn hắn là đang hỏi bọn họ sao? Hình như ba người bọn họ lúc nào đến đây, không liên quan gì đến chuyện của hắn đi?

“Chúng ta vừa tới.” Quân Mặc không muốn có phiền phức, vẫn là mở miệng trả lời, hắn biết, muốn Khuynh nhi, hoặc là Hàn Ngạo Thần trả lời người trước mắt, lại cho hắn sắc mặt tốt, đó là không có khả năng.

Hắn cũng không muốn cho người này sắc mặt tốt, chỉ có điều hắn vẫn có thói quen mang trên mặt ôn hòa, cho dù là nhìn thấy người trước mắt, ôn hòa trên mặt cũng chưa từng giảm bớt.

“Tốt lắm! Vị trí này, chúng ta muốn!” Người nọ ngang ngược quát, bọn hắn tổn thất hơn phân nửa người, mặc dù người còn lại chưa chết, nhưng cũng bị trọng thương, hiện tại không có chuyện gì, chỉ có hai người bọn hắn, để cho bọn hắn làm việc này, đó là không có khả năng.

Đôi mắt ôn hòa của Quân Mặc, lộ ra một tia trào phúng, nhưng trong nháy mắt liền mất đi, “Các hạ đây hình như có chút gượng ép, cái này dù sao cũng là chúng ta chuẩn bị xong.” Vốn là âm thanh ôn nhuận, lúc này trở nên gợn sóng không sợ hãi, giống như sóng lớn biển sâu vậy, làm cho người ta khó có thể phát hiện.

“Các ngươi chuẩn bị thì như thế nào, lão tử nói! Lão tử muốn chỗ này!” Người nọ tiếp tục ngang ngược, không có phát hiện, nhiệt độ xung quanh, đang từ từ hạ thấp, tràn ngập sát khí nhàn nhạt.

Nam tử bên cạnh lôi kéo cánh tay hắn, “Âu Dương Thác, chúng ta vẫn là tự mình tìm một chỗ đi.” Sát ý rõ ràng như thế, hắn vậy mà lại không nhận thấy được, có thể đi vào tử vong đảo, đến chỗ này sớm hơn so với bọn hắn thì sẽ đơn giản sao?

Hắn cho rằng ở đây vẫn như lúc ở bên ngoài, hắn có thể dùng võ lực giải quyết mọi chuyện sao, ai cũng không biết tử vong đảo sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên người ta mới có thể nhường nhịn hắn.

“Mục Kha, ngươi dám cản ta!” Âu Dương Thác giận dữ hét, vốn hắn đã nhịn một bụng lửa giận, bây giờ còn bị đồng bạn giáo huấn, Âu Dương Thác càng muốn có được vị trí trước mắt.

Mục Kha liếc mắt nhìn Âu Dương thác, hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải là sợ hắn chết như thế nào cũng không biết, mình cần gì khuyên bảo, nếu như người trước mắt dễ khi dễ, hắn còn ngăn cản Âu Dương Thác hắn sao? Dù sao hắn cũng không muốn tự mình động thủ, thế nhưng cướp vị trí, cũng phải nhìn địa điểm, nhìn thời gian.

Âu Dương Thác rống với Mục Kha một tiếng, đi tới người phía trước, “Có nghe hay không, mau rời đi!” Cái chỗ này hắn muốn!

“Rời đi!” Âm thanh xa xôi nhẹ như lông hồng vang lên, dội vào trong lòng hai người, Âu Dương Thác cùng Mục Kha sững sờ, sao có thể lạnh như thế, hơn nữa sau lưng còn có cảm giác từng trận gió lạnh.

Quân Mộ Khuynh vẫn không nói gì, chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm người trước mặt, “Ngươi nói rời đi?” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hỏi lại lần nữa.

Âu Dương Thác mới vừa rồi còn là bộ dạng hung hăng vênh váo, khi hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia của Quân Mộ Khuynh, cứng đờ ở tại chỗ.

Việc này vốn là không nên, trong lòng hắn cũng biết rõ, việc này rất không nên, bị một con nhóc làm hoảng sợ, hắn sao có thể làm lão đại, nhóm người này huynh đệ còn nghe nàng như thế, việc này sao có thể, tại sao có thể bị một tiểu nha đầu dọa sợ!

Nghĩ tới đây, Âu Dương thác lập tức hoàn hồn, chỉ vào Quân Mộ Khuynh giận dữ hét, “Xú nha đầu, ngươi thì tính là cái gì, lão tử bảo ngươi tránh ra thì tránh ra, đừng tưởng rằng lớn lên kỳ quái, là có thể hù dọa lão tử!” Hắn cũng không phải dễ bị hù dọa, cho rằng lớn lên có cái dạng này, là có thể hù dọa hắn!

Âu Dương Thác một ngụm một câu lão tử, Quân Mặc đi về phía trước một bước, nét mặt ôn hòa kia, cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, ngay khi hắn ra tay, lại bị một bàn tay to kéo lại, hắn quay đầu nhìn, phát hiện người kéo hắn, lại là Hàn Ngạo Thần.

Quân Mộ Khuynh rũ mắt xuống, che khuất vô tận nguy hiểm trong mắt, chậm rãi bước tới gần trước mặt Âu Dương Thác, lúc này mới nâng mí mắt lên.

“Lão tử? A…” Một đao đỏ rực quang mang chợt bay nhanh đến, mọi người còn không biết xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống, ngay sau đó liền nhìn thấy cánh tay Âu Dương Thác, rơi trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.

Mục Kha ngây ngốc nhìn cánh tay rơi trên mặt đất, kinh ngạc đến cực điểm, há miệng, lại phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời, âm thanh cũng không biết đi địa phương nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn một màn này, tiểu nữ oa này, nhìn qua trong ba người này là dễ đối phó nhất, không ngờ, nàng vậy mà lại chặt đứt cánh tay Âu Dương Thác!

Hắn đã nói người đến tử vong đảo không dễ trêu chọc, mà Âu Dương Thác lại không nghe, hiện tại phải trả một cái giá lớn như vậy, cho dù bọn hắn muốn lấy lại công đạo, cũng vô dụng, dù sao cũng là ngươi khiêu khích người ta trước, muốn đoạt vị trí của người ta, ngươi còn gì để lý luận?

Âu Dương Thác nào biết, thời gian qua đều là hắn đi ức hiếp người khác, hơn nữa càng nhỏ yếu, hắn lại càng thích bắt nạt, nhưng hôm nay đụng phải khối thiết bản Quân Mộ Khuynh này, mặc dù không chết, cũng bị ít đi một miếng thịt.

“A!” Âm thanh khàn khàn phá tan rừng cây, thẳng lên bầu trời, nhìn mình mất một cánh tay, sắc mặt Âu Dương Thác tái nhợt, trên đầu không ngừng toát mồ hôi lạnh, hiện tại hắn bị thương, so với thủ hạ của hắn còn muốn nặng hơn, mặc dù vết thương lành, thì chỗ khiếm khuyết trên người hắn cũng vĩnh viễn không bù đắp được.

“Lúc muốn phách lối với người khác, phải cân nhắc phân lượng của mình một chút là cái gì, các ngươi muốn báo thù, bất cứ lúc nào cũng có thể.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người đối diện, nàng dám chặt tay người này, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Quân Mặc đờ ra ở tại chỗ, hắn hiển nhiên cũng không có nghĩ tới, Khuynh nhi lại làm như vậy, trực tiếp chém cánh tay người ta, vậy sau này hắn không phải là bị phế sao, mặc dù hắn có thể ngưng tụ đấu kỹ, chỉ một tay này, đi tới chỗ nào cũng sẽ là một trò cười, huống hồ người như vậy, cũng không thể trở thành cao thủ.

Hàn Ngạo Thần đứng ở tại chỗ, cho dù tiểu Khuynh Khuynh không ra tay, hắn cũng sẽ ra tay, có vài người có một chút thế lực, liền cho rằng mình rất giỏi, càng không đem bất cứ ai để vào mắt, đứt một tay chỉ là một giáo huấn, để Âu Dương Thác biết, sau này không nên mắt chó nhìn người thấp! (mắt chó nhìn người thấp: ý nói là không biết nhìn người, xem nhẹ người khác)

Mục Kha nhìn cánh tay trên mặt đất, rồi nhìn lại Âu Dương Thác, lau mồ hôi lạnh trên trán, ba người trước mặt quả nhiên là đối tượng không dễ trêu chọc, bọn hắn vẫn là đi nhanh lên.

“Xin lỗi ba vị, huynh đệ này của ta chính là như vậy, chúng ta liền đi.” Mục Kha cười cười nói, trong nụ cười còn mang theo vài phần dối trá, tái nhợt trên mặt, đã bán đứng tâm tình của hắn lúc này.

Bọn hắn đã có một loại thói quen, lúc bình thường bắt nạt người khác, một khi những người đó thua, liền tự giác rời đi, mà bọn hắn hiện tại cũng như vậy, bọn hắn đã thua, vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, tuyệt đối sẽ không ra tay, bọn hắn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình.

Âu Dương Thác nhìn cánh tay bị chém rớt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đôi mắt cứ như vậy cúi đầu nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn đã sớm quên mất phản kháng, quên mất kêu gào, tùy ý Mục Kha kéo hắn đi sang bên cạnh, lúc đi, Mục Kha còn không quên lấy đi cánh tay bị chém đứt kia, dựa theo việc làm ngày xưa, bọn hắn ăn mềm sợ cứng, tuyệt đối sẽ không dám đến trêu chọc ba người bọn họ.

Mà Âu Dương thác cùng tùy tùng Mục Kha, lúc này đâu còn tâm tư đi cướp vị trí của người ta, ước gì mau chóng rời đi, rời xa khỏi nữ nhân trước mắt, bởi vì nàng thật sự là quá kinh khủng, bọn hắn còn chưa từng thấy qua người khủng bố như thế.

Hàn Ngạo Thần với Quân Mặc không ai để ý tới, lãnh đạm ngồi ở tại chỗ, hai người đều không để ý tới, giống như là không nhìn thấy chuyện này phát sinh vậy.

Mấy người bọn họ không nói lời nào, Mục Kha dù cảm thấy mặt mũi rất khó coi, trong lòng bốc lên lửa giận, cũng không dám tùy tiện phát tiết, bọn họ rõ ràng cũng không phải là dễ khi dễ, bọn hắn đã tổn thất hơn phân nửa người, cần gì vì một vị trí, tổn thất càng nhiều, hắn cũng không muốn mình lại tổn thất thêm một cánh tay.

Đợi đến khi tìm được hoa sinh mệnh, lúc đó lại cùng bọn họ tính sổ từng thứ!

Đôi mắt đỏ đậm lạnh lùng đảo qua những người đang tự động thu dọn, chỗ sâu trong mắt một mảnh băng hàn, nếu như ngay từ đầu Âu Dương Thác nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng này, nên biết, vì sao Mục Kha sẽ chọn tự mình thu dọn, mà không phải ra tay cướp đoạt.

Có vài người chính là như vậy, giống như chính mình không có tay chân vậy, cần phải cướp đoạt của người khác, còn có cái người kêu Mục Kha kia, cười giả tạo như vậy, rõ ràng bản thân cũng rất muốn cướp chỗ ngồi bây giờ của bọn họ, bởi vì Quân Mộ Khuynh đã đánh bị thương Âu Dương Thác, hắn mới không dám tùy tiện ra tay.

Tử vong đảo không phải đều có thể tiến vào, đều nói tiến vào tử vong đảo đều là kỹ tôn sư đấu kỹ sư trở lên, hôm nay bọn họ cũng rốt cuộc thấy được, cái gì là kỹ tôn sư cấp bậc cao thủ, ngay cả người ta ra tay như thế nào cũng không biết, chớ nói chi là muốn đi đối phó người trước mắt.

Hàn Ngạo Thần với Quân Mặc đều cùng một tâm tư, bọn họ không có mở miệng, chỉ là vì nhìn nhau, liền biết đối phương nghĩ như thế nào.

Nhóm người thứ nhất tới xong, sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, ngay cả Bắc Minh Băng với Lâm Ôn cũng tới, khi bọn hắn nhìn thấy ba người Quân Mộ Khuynh Hàn Ngạo Thần Quân Mặc, hơi sững sờ, lại không có đi lên chào hỏi.

Thoáng cái, vốn trong rừng cây khủng hoảng, hơn mười mấy người, lúc này Quân Mộ Khuynh mới biết, có bao nhiêu người đánh chủ ý với hoa sinh mệnh.

Nhìn người các nơi đều tề tựu về tử vong đảo, mặc dù mọi người đều biết tử vong đảo có tiến không có ra, nhưng vẫn không do dự đi vào bên trong, chính là vì một chút hi vọng như vậy.

Ai cũng muốn có được hoa sinh mệnh, lực hấp dẫn của hoa sinh mệnh, vượt xa hơn người sợ hãi cái chết, bọn họ nghĩ nếu có được hoa sinh mệnh, là có thể có được sinh mạng mới, cho dù có chết, cũng có thể sống lại một lần nữa, thì không có gì sợ hãi nữa.

Tất cả mọi người đến chỗ này trong lòng đều biết rõ, bọn họ đều là vì hoa sinh mệnh mà đến, cho nên ở đây nghỉ ngơi, ai cũng không quấy rầy ai, lẳng lặng làm chuyện của mình.

Bị người vây quanh có chút buồn bực, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, không kiên nhẫn đứng lên, lại đưa tới ánh mắt của mọi người.

“Ta tới phía trước nhìn một chút.”

“Ta đi cùng ngươi?” Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Không cần.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi, thân ảnh đỏ đậm đi qua đám người, đó chính là một hồi náo động, ai thấy qua người có tóc đỏ mắt đỏ, nhưng người trước mắt chính là vậy, không chỉ như vậy, còn là một tuyệt sắc tiểu mỹ nhân.

Đi ra khỏi đám người, Quân Mộ Khuynh hít sâu một hơi, sắc mặt căng thẳng, cũng thư thái hơn, vừa rồi chỗ đó quá mức kiềm nén, giống như trong lòng mỗi người đều ẩn giấu rất nhiều tâm sự, biết, không biết,  đủ loại tâm tư, mục đích cùng là một, đó chính là hoa sinh mệnh.

Tựa ở trên cây khô, Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn bầu trời, đám người sau lưng kia, qua ngày mai, ai biết sẽ còn lại bao nhiêu.

Nhưng mà hết thảy này đều không có liên quan đến nàng!

“Ngươi kêu ta ra làm cái gì?” Âm thanh không kiên nhẫn vang lên ở phía xa.

“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, không nên nói cho người khác biết bí mật chúng ta biết, nếu không…” Âm thanh của một người khác mang theo uy hiếp, cũng không biết ý tứ trong lời nói của bọn họ rốt cuộc là cái gì.

“Ta biết, ngươi không cần nhìn chằm chằm ta như thế, bởi vì ta cũng muốn có được hoa sinh mệnh.” Ai sẽ đồng ý để thứ mình muốn, chia cho người khác phân nửa.

“Ngươi biết là được rồi, nếu như nói cho người khác biết, ta sẽ giết ngươi, hoa sinh mệnh không phải ngươi muốn có được, mà là chúng ta.”

“Biết biết, ngươi cũng đã nói tám trăm lần, tất cả mọi người cho rằng, hoa sinh mệnh có thể cứu người sống lại, lại không biết hoa sinh mệnh để người sống ăn, sẽ lập tức tấn chức đến thần cấp.” Thần cấp, đó là chuyện xa xôi bao nhiêu, thế nhưng chỉ cần ăn hoa sinh mệnh kia, là có thể đạt được, ai không muốn có được chứ.

“Xuỵt! Ở đây nhiều người như vậy, ngươi muốn chết a!” Chuyện quan trọng như vậy, hắn dám ở này nói ra, nếu để cho người khác biết, vậy thì lực hấp dẫn không phải lớn hơn sao, hơn nữa loại chuyện này, sao có thể nói cho người khác.

Hoa sinh mệnh, còn có loại tác dụng này?

“Tiểu Khuynh Khuynh ra ngoài, không ngờ còn có thu hoạch này.” Không biết từ lúc nào, Hàn Ngạo Thần đã xuất hiện ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, mỉm cười nhìn phía trước.

“Lời đồn không thể tin, ai biết là thật hay giả.” Biết chắc người này sẽ đi ra cùng, nhìn thời gian hắn đến so ra cũng không ngắn hơn mình, nhìn thấy người ta đi rồi, mới đi ra.

“Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không phải là vì hoa sinh mệnh mà đến, cho dù hoa sinh mệnh có cái gì, hái được, chính là của chúng ta.” Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười thuần khiết, nếu như không có lời nói vừa rồi, hình tượng kia tuyệt đối sẽ không có chút ảnh hưởng nào.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp nhìn Hàn Ngạo Thần, ai nói nàng vô sỉ? Hàn Ngạo Thần mới thực là vô sỉ!

“Nhất định.” Người nào đó đáp lại dường như quên mất mới vừa rồi là ai đang nói vô sỉ.

So với hoa sinh mệnh, bọn họ đều cảm thấy tử vong đảo càng có sức hấp dẫn hơn, chỉ riêng việc mới vừa bắt đầu đã gặp được cây ăn thịt người, tiếp sau sẽ gặp phải cái gì bọn họ vẫn không biết, ở đây nguy hiểm trập trùng, là một địa phương rèn luyện tốt, từ nơi này ra ngoài, thực lực của bọn họ, liền sẽ tùy theo mà tăng lên một khoảng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui