Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Tiêu Càn Khôn nhìn mặt đất chấn động dưới chân, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Khế ước thú của ta nói, ma thú trong Mộ Dung thành bắt đầu rung chuyển.”

Tiêu Càn Khôn cũng là triệu hoán sư, có điều, ma thú của hắn, mỗi lần tới Mộ Dung thành đều không muốn hiện thân, hắn biết rõ, khế ước thú của mình có thể tới đây với mình đã là nể mặt mũi mình lắm rồi, nhìn thấy ma thú bị hành hạ, bị nhân loại bắt nạt như vậy, nó không ra tay chính là đã nhẫn nại lắm rồi.

Xem ra, Quân Mộ Khuynh đã biết là chuyện gì xảy ra, nếu không nàng sẽ không nói như vậy.

Mộ Dung Ngũ Vị kinh ngạc nhìn sang, chuyện gì đang xảy ra thế này, những ma thú bị khống chế bởi đan dược kia, vì sao đột nhiên lại bạo động.

“Phụ thân, cho dù là như thế nào, đều là lỗi của Mộ Dung gia chúng ta.” Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn về phía trước, hắn biết bản lĩnh của Quân Mộ Khuynh, biết nàng có khả năng làm cho ma thú dừng lại, chỉ là, bộ dáng lúc nãy của nàng, có lẽ không có ý định giúp Mộ Dung thành rồi.

Mộ Dung Ngũ Vị chắp tay ra sau lưng, gật gật đầu, lúc đan dược khống chế ma thú được luyện ra, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

Lúc này, Mộ Dung thành vô cùng náo động, nhưng người khống chế ma thú đã sớm bị giẫm chết, Mộ Dung thành không may mắn như Âm Nguyệt thành, lúc đó mọi người đều ở sân đấu kỹ, mới không có ai bị thương, mà người của Mộ Dung thành thì đều chết.

Ma thú điên cuồng cắn nuốt, những nhân loại đã khống chế chúng, chuyện cũ hiện ra trước mắt, điều này làm cho chúng càng thêm kích động.

Mộ Dung Phượng Minh đứng trên không trung, nhìn Mộ Dung thành đã biến thành thế giới ma thú, còn chưa được nửa tiếng thì một nửa thành trấn đã bị phá hủy, người bị cắn nuốt vô số, có luyện dược sư, cũng có người đến Mộ Dung thành mua đan dược, ma thú kia, bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy nhân loại liền lập tức cắn nuốt.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ma thú sao có thể đột nhiên bạo động? Rốt cuộc là ai làm?

“Đây là có chuyện gì?” Mộ Dung Phượng Minh đi xuống mặt đất, tùy tiện nắm một người lên, lạnh lùng hỏi.

“Đại, đại công tử.” người nọ kinh hoảng kêu lên, mắt không ngừng nhìn xung quanh, chỉ sợ sơ xuất một chút là sẽ có ma thú xông tới.

“Nói!”

“Ma thú tập kích chúng ta, là chuyện đã xảy ra cách đây hai ngày, chỉ là lúc đó mọi người không để ý lắm, chúng ta cũng không để tâm tới…” người nọ càng nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ lại vì hắn nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mộ Dung Phượng Minh.

Mộ Dung Phượng Minh quả thật là muốn điên lên rồi, mấy người này, “Vậy sao các ngươi không thông báo cho Mộ Dung gia?”

“Chúng ta cho rằng, đại công tử các ngươi vẫn luôn phản đối việc chúng ta luyện ra đan dược khống chế ma thú, nên không nói ra.” Nếu như nói ra, đại công tử nhất định sẽ không cho bọn họ luyện chế nữa, những ma thú mà bọn họ khống chế rồi bán đi, tiền đủ để bọn sống sung sướng tới mấy năm, đôi khi là cả một đời cũng không phải lo.

Nếu như người của Mộ Dung gia đã không cho phép bọn họ luyện chế, thì bọn họ sao phải báo, người đều là tham lam, sau khi bọn họ chiếm được, lại càng muốn nhiều hơn.

Mộ Dung Phượng Minh vung tay ném người nọ ra xa, hai ngày trước đã xảy ra chuyện, bọn họ tự chủ trương giấu nhẹm đi, hiện tại toàn bộ ma thú đều đã tới cửa, Mộ Dung thành bị hủy hơn một nửa, hắn mới biết được trong thành xảy ra bạo động.

Đáng chết.

Thân ảnh đỏ đậm đứng trên nóc nhà, cúi người nhìn ma thú đang điên cuồng mãnh liệt nhào đến ở dưới, chúng nó phẫn nộ gào thét, đem toàn bộ những gì có thể phá hủy đều phá hủy hết, gặp người, không giết liền thì cắn xé, nuốt chửng, có người bị chúng trực tiếp giẫm nát bét.

“Huyết Yểm, có phải ngươi đã sớm nhận ra được bên ngoài không bình thường không?” Quân Mộ Khuynh lười biếng hỏi, nàng còn tưởng đám ma thú kia nhịn hai ngày rồi mới ra tay, thì ra là lúc ma thú công kích, bị mấy người giấu nhẹm đi, Mộ Dung gia mới không biết là chuyện gì xảy ra.


“Ngươi không thấy bọn họ cần phải được giáo huấn sao?” Huyết Yểm kiêu ngạo hỏi lại, nó đường đường là ma thú cao cấp, dù cho bị phong ấn trong không gian mặt thì ma thú bạo động bên ngoài hắn vẫn có thể biết được, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, liếc nhìn phía dưới: “Đúng vậy.” Nếu bọn họ thông báo sớm cũng sẽ không xảy ra như vậy.

Hai ngày nay, nàng vẫn liên tục bế quan tăng năng lực của mình, cái tên nửa người nửa thú kia đích thực làm cho nàng ngộ ra được rất nhiều điều, hỏa diễm của nàng không chỉ là cấp tôn giả, vậy mà cũng không thiêu được hắn, cao thủ ở dưới kia cũng không thể đối phó, sao có thể chứ.

Nàng dùng nhiều nhất chính là hỏa nguyên tố, nếu như lực lượng của kim ô hỏa không đủ mạnh, chính là không có đạo lý.

Chính vì vậy, nàng mới không để ý tới mọi chuyện bên ngoài, thì ra ở ngoài Mộ Dung gia lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà không có ai đi bẩm báo.

Nói bọn họ là quá tham hay là quá ngu đây?

Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu lên, thấy Quân Mộ Khuynh đứng trên nóc nhà, sau nhiều lần do dự, hắn vẫn đi lên chỗ Quân Mộ Khuynh, dù sao chuyện ở Âm Nguyệt thành cũng là nhờ nàng mới thoát được nguy cơ, lần này Mộ Dung thành xảy ra chuyện, dù sao nhà bọn họ cũng phải có chút trách nhiệm.

Thấy Mộ Dung Phượng Minh đi tới Quân Mộ Khuynh lập tức nói: “Nếu như ngươi muốn nhờ ta đi cứu những người này thì không cần phải nói đâu, ta sẽ không cứu bất kỳ ai cả.”

Bọn họ đều vì lòng tham của mình mà trả giá, ai có thể cứu được.

“Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ những người này không phải là mạng người sao?” bọn họ đều bị biến thành như vậy, nàng không ra tay cứu giúp, thật sự nàng máu lạnh như vậy sao? Vậy tại sao lúc ở Âm Nguyệt thành nàng lại ra tay cứu giúp, là vì ở đó có Quân gia sao?

Quân Mộ Khuynh cười, mạng người? “Mộ Dung Phượng Minh, ta nhớ hình như ngươi nói sai rồi, trong mắt Quân Mộ Khuynh không có phân chia mạng người mạng thú, bọn họ đã làm sai thì nhất định phải nhận trừng phạt, hơn nữa, tại sao ta phải cứu bọn họ? Nếu ngươi nói ta là ác ma, là quỷ tu la, tùy ngươi, bởi vì từ trước tới giờ, ta không phải là người tốt đẹp gì cả.”

Những lời lạnh lẽo, từng chữ một đập vào trong lòng Mộ Dung Phượng Minh, hắn há miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng vẫn không nói được chữ nào.

“Nếu như ngươi muốn giảm thương vong, vậy thì hãy rời khỏi đây đi, nếu không, Mộ Dung thành bị phá hủy, người ở đây cũng sẽ bị ma thú ăn sạch, giết sạch.” Ma thú ở dưới kia đã điên rồi, đã bị những người này bức cho điên rồi, bọn họ vẫn không biết hối cải.

Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn lại người ở dưới đang hoang mang: “Người của Mộ Dung thành sẽ không rời đi.’

“Phải không?” Quân Mộ Khuynh chế nhạo cười, không rời đi, vậy mấy người đang chạy ra ngoài cửa kia là cái gì, con ngươi, đứng giữa ranh giới sống chết đều cảm thấy tất cả những thứ khác so với mạng sống của mình đều là chó má.

Mộ Dung Phượng Minh lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Bọn họ, từ hôm nay trở đi đã không còn là người của Mộ Dung thành nữa.” chỉ cần người nào hôm nay bước ra khỏi Mộ Dung thành nửa bước, sau này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể bước vào Mộ Dung thành được nữa, lời thề năm đó, chỉ sợ bọn họ sẽ không quên.

“Ta không sao cả, nếu Mộ Dung thành đã sắp bị phá hủy rồi thì ta cũng nên rời đi thôi.” Dược lò, dược lò mà mỗi cao thủ đều sùng kính, ha ha.

Người của Mộ Dung thành chỉ để ý tới thân phận luyện dược sư và đẳng cấp dược của mình, những người có thể đối phó với ma thú thật sự rất ít, vô cùng ít, nàng cần gì phải nhảy vào nồi canh bỏng này chứ, không cần thiết.

Nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, Mộ Dung Phượng Minh chạy theo: “Ngươi thực sự không để ý tới chuyện ở đây?”

“Tại sao ta phải để ý?”

“Vậy tại sao lúc đó ngươi lại cứu Âm Nguyệt thành?” suy nghĩ một chút, hắn vẫn hỏi.


“Lúc đó, ở đó có rất nhiều bằng hữu của ta, còn có cả bà nội của ta nữa.” Quân Mộ Khuynh chỉ để ý, chỉ quan tâm tới người của nàng thôi.

Mộ Dung Phượng Minh sững sờ, hắn càng lúc càng cảm thấy không thể nhìn thấu được người trước mắt, nàng không để ý tới ánh mắt của người đời, mặc dù nàng là đấu kỹ sư song nguyên tố, nhưng lại cố tình giấu diếm thân phận, khi bị vạch trần ra ngoài ánh sáng, nàng lại thản nhiên đối mặt, không có một chút kinh hoảng.

Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc nàng là người như thế nào?

Mộ Dung Phượng Ngâm vội vã chạy tới từ đằng xa, thấy Quân Mộ Khuynh và Mộ Dung Phượng Minh đều ở đây, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Đại ca, Quân cô nương!” bọn họ ở đây là tốt rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Phượng Minh không kiên nhẫn hỏi, hiện tại chuyện xảy ra trong thành đã khiến cho hắn không còn tâm tư đi để ý đến chuyện khác nữa rồi.

“Tòa nhà cũ kia đã bị phá hủy, ngưởi trong đó cũng đã chết.” Mộ Dung Phượng Ngâm nghĩ nghĩ, rồi cũng nói ra.

“Cái gì?”

“Các ngươi biết ở trong đó có người?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhìn bộ dáng của bọn họ, hiển nhiên là biết, có điều vì sao bọn họ không bao giờ nhắc tới, cũng không bao giờ để ý tới? Một người biến thành nửa người nửa thú, nhất định đã phải trải qua một thời gian dài mới biến thành như vậy.

Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trầm giọng nói: “Đó là con trai của nhị thúc ta, Mộ Dung Phượng Tường, sau khi nhị thúc chết, hắn liền tự giam mình ở trong tòa nhà đó, không ai biết hắn ở trong đó làm gì.” Có điều bây giờ đã chết rồi.

“Nửa người nửa thú.” Thì ra là vậy.

“Cái gì?” Mộ Dung Phượng Ngâm nghi ngờ hỏi, hắn có cảm giác nàng biết chuyện gì đó mà hắn không biết.

“Cái người mà ngươi gọi là Mộ Dung Phượng Tường, có thể nói là hắn chết cũng không hết tội, làm người không tốt sao, cứ muốn trở thành ma thú.” Có điều cuối cùng lại bị một đạo tia chớp của Chi Chi bổ trúng, kết quả cũng không biết tại sao mình lại chết, nhất định là sẽ cảm giác mình chết oan.

“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Phượng Minh nghi ngờ hỏi.

“Ta đã thấy.’

“Hắn là ngươi giết?” Mộ Dung Phượng Ngâm nhíu này, nàng tới đó lúc nào?

“Không phải.” đó là Chi Chi giết.

Hai người họ tin, bởi vì Quân Mộ Khuynh không cần phải lừa họ, dù cho người là nàng giết, bọn họ cũng sẽ không nói gì, mấy năm nay, Phượng Tường làm gì, bọn họ không phải là không biết, chỉ là không nghĩ tới, hắn vậy mà lại muốn trở thành ma thú.

Mộ Dung Phượng Ngâm biết Quân Mộ Khuynh sẽ không để ý tới chuyện của Mộ Dung thành, nhưng nhìn thấy cảnh giết chóc ở dưới, hắn vẫn mở miệng hỏi: “Quân cô nương, điều kiện gì ngươi mới chịu cứu bọn họ?” chỉ cần nàng chịu cứu, bọn họ đều nguyện ý làm.

Quân Mộ Khuynh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Làm sao các ngươi biết ta có thể cứu được? Ta đâu có thân quen gì với ma thú!” nói cứu là cứu được sao.


“Lần trước ngươi…”

“Lần trước là vì có thần thú ở, linh thú đương nhiên sẽ không dám làm loạn.” Quân Mộ Khuynh đảo cặp mắt, bọn họ cư nhiên không biết, mặc dù là Hắc Dực biến về hình thái tự vệ, nhưng nó vẫn có uy áp của thần thú, không cho ma thú náo động.

Mộ Dung Phượng Minh vội vàng nói: “Lần này ngươi cũng có thể kêu thần thú mà.”

“Ta cũng không phải là triệu hoán sư, ngươi nói ta kêu thần thú là ta có thể kêu ra được sao? Ngươi có thấy bên người ta có con ma thú nào không?” cho dù có ba con các ngươi cũng không có thấy được, bọn họ đang ở trong không gian mặt mà.

Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm cúi đầu, trên người Quân Mộ Khuynh hiện giờ đích thực là không có ma thú bên cạnh, vậy bây giờ phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để ma thú phá hủy Mộ Dung thành như vậy sao?

Ùng ùng! Lại một tòa nhà bị sập, linh thú cũng đã cao gần ba thước (3 mét), mấy toàn nhà này ở trong mắt chúng căn bản không là cái gì.

“Phanh!”

“A ~ cứu mạng a!”

“Đừng mà, đừng mà!”

Lúc tòa nhà sập, thanh âm đào tẩu la hét ở bốn phía tràn ra, đây chính là điềm báo thành sắp bị hủy.

Thanh âm hủy thiên diệt đia vang lên ở bên ngoài, có tiếng la hét của mọi người, cũng có thanh âm phòng ốc bị phá hủy, có tiếng thú kêu mê muội, còn có cả tiếng hô khoái cảm khi trả thù được, vốn một Mộ Dung thành yên lặng, hôm nay trở nên sôi trào, giống như là muốn nổ tung vậy.

Nhưng không ai có thể nghĩ ra được biện pháp, càng không biết phải làm thế nào.

Mộ Dung Ngũ Vị đi tới đi lui trong Mộ Dung gia, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, đâu có ai còn có tâm trạng mà đi chế thuốc, bọn họ khẩn trương nhìn ra bên ngoài, hiện tại ma thú vẫn chưa động tới Mộ Dung gia, chúng nó muốn san bằng các chỗ khác, để Mộ Dung gia làm cái cuối cùng.

“Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?” tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn Mộ Dung Ngũ Vị, hy vọng hắn có biện pháp có thể cứu bọn họ.

Nhưng Mộ Dung Ngũ Vị sao có cách được chứ, về mặt đấu kỹ, người của Mộ Dung thành không thể sánh bằng những người khác, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng có kinh nghiệm đối chiến với ma thú, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều ma thú như vậy, hắn sao có thể có biện pháp nào.

“Nhìn một chút xem thử trước đã.” Hắn làm gì có cách nào, mấy năm nay, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên việc chế thuốc, đấu kỹ đã sớm không quan tâm, mặc dù hiện tại hắn cũng chỉ mới là thượng tôn đấu kỹ sư mà thôi.

Ba thân ảnh ở ngoài đi vào, Quân Mộ Khuynh đi qua một bên, không hiểu tại sao bọn họ lại cứ muốn mình về Mộ Dung gia làm gì, cho dù hôm nay toàn bộ Mộ Dung thành phá hủy, thì nàng cũng không có một chút biện pháp nào khống chế ma thú kia.

“Bên ngoài thế nào?” Mộ Dung Ngũ Vị vội vàng hỏi.

Mộ Dung Phượng Minh hừ nhẹ một tiếng: “Còn có thể thế nào nữa, không phải là ma thú ăn thịt người thì là ma thú giết người.” nếu như không phải lúc trước phụ thân quá mềm lòng, để Phượng Tường chạy, thì cũng không có chuyện ngày hôm nay, hắn đã sớm nói là tâm tư hai cha con bọn họ giống nhau, phụ thân còn không tin.

Người của Mộ Dung gia nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, bọn họ khẩn trương liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thanh âm sát phạt dần dần gần hơn, tiếng thê thảm kêu rên làm bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bảo bọn họ rời đi, bọn họ lại không chịu, còn có cách nào khác nữa chứ, chỉ có thể ở đây chờ chết thôi.

“Ta khuyên các ngươi vẫn là nên rời khỏi đây đi.” Thanh âm lạnh băng truyền ra.

Người của Mộ Dung gia rùng mình một cái, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện Quân Mộ Khuynh tồn tại.

Tóc đỏ, mắt đỏ! Quân Mộ Khuynh!


“Ngươi dựa vào cái gì bảo chúng ta rời đi?” người của Mộ Dung gia mở miệng phẫn nộ nói, nơi này chính là nhà của bọn họ, bọn họ sao có thể rời đi được chứ, hơn nữa, tôt tiên đã từng lập lời thề, nếu mà ai chỉ vì muốn thoát thân mà buông tha Mộ Dung thành đào tẩu đi, vậy thì cả đời cũng không thể trở về được nữa.

“Đúng vậy, Quân Mộ Khuynh, đừng tưởng ngươi là thiên tài song nguyên tố thì có thể làm cho chúng ta nghe lời ngươi.” Thanh âm bất mãn lại lần nữa vang lên.

Tâm tư mọi người liền chuyển từ ma thú lên trên người Quân Mộ Khuynh, mỗi người đều lộ ra vẻ phẫn nộ, hận không thể đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống.

Ánh mắt lạnh lùng thoáng lên trong con ngươi, Quân Mộ Khuynh lạnh lẽo nói: “Ta bảo các ngươi rời đi là vì nhìn vào mặt mũi của Mộ Dung gia, ta lúc nào bảo các ngươi nghe lời ta?” khí tức nguy hiểm tràn ngập ở chung quanh.

Những người ngày có phải là tự xem mình quá thông minh rồi hay không? Nàng nói như vậy là vì nhìn trên phân thượng Mộ Dung Phượng Minh chế thuốc cho nàng, hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú.

Mọi người rùng mình một cái, không dám nói nữa, Quân Mộ Khuynh không phải là người có thể để bọn họ trêu chọc, ngũ đại gia tộc đấu kỹ đều phải cho nàng ba phần mặt mũi, chớ nói chi là Mộ Dung gia, một gia tộc sa sút đấu kỹ.

Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt bọn họ, trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia châm chọc.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi rõ ràng có thể làm cho ma thú rời khỏi Mộ Dung thành, vì sao ngươi không làm, chẳng lẽ đám ma thú này là người kêu tới, nhìn bộ dáng của ngươi kỳ quái như thế…” ánh mắt lạnh lùng làm người nọ dại ra tại chỗ, không dám nói thêm nữa.

“Câm miệng!” Bốn thanh âm đồng thời vang lên.

Người của Mộ Dung gia đâu dám hùa theo, thấy ánh mắt nguy hiểm kia, bọn họ cũng đã sớm sợ ngẩn người.

“Làm cho ma thú rời đi? Tại sao ta phải làm như vậy? Ta nợ Mộ Dung thành các ngươi cái gì sao? Ma thú là ta kêu tới sao? Chứng cứ đâu?” đôi ủng đỏ chậm rãi bước tới, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi đi tới trước mặt người nọ.

Từng bước từng bước của Quân Mộ Khuynh tới gần, người của Mộ Dung gia chậm rãi lui về phía sau, bọn họ rõ ràng cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang dần giảm xuống.

Mà cái người vừa nói kia lại hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình, vì bị kích động mà hắn nói như vậy, Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Mộ Dung Phượng Ngâm tức giận đi tới trước mặt người nhà mình: “Quân cô nương chẳng qua là có ý tốt, các ngươi nói như vậy là có ý gì, nếu như nàng muốn giết các ngươi, các ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” những người này chính là một đám ngu ngốc.

Nếu không phải là nhìn vào mặt mũi của đại ca đã chế thuốc cho, nàng đã không mở miệng, những người này cũng đã sớm chết không biết mấy lần rồi.

Mọi người cúi đầu, không dám nhìn Quân Mộ Khuynh nữa, không khí xung quanh vẫn không có dấu hiệu tăng nhiệt độ.

Ánh mắt lạnh băng đảo qua mọi người, Quân Mộ Khuynh chế nhạo liếc bọn họ một cái, thế nào, không dám nói nữa? Nếu bọn họ dám nói thêm nữa, nàng không để ý làm cho trận thú triều này mãnh liệt hơn đâu.

Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, khuôn mặt tinh xảo băng lãnh vô cùng, con ngươi nàng như hai hầm băng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đây là chuyện của Mộ Dung gia bọn họ, nàng bị oan, trong lòng không thoải mái cũng đúng thôi, chỉ là bây giờ phải làm sao mới có thể làm cho ma thú lui bước đây? Không thể để cho chúng nó cứ như vậy mà san bằng Mộ Dung thành được.

Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng thật sự là không có biện pháp sao? Vì sao mình có cảm giác, dù không có ma thú ở đây, nàng vẫn có thể khiến cho trận ma triều này tan đi, có điều hiện tại đã như thế này, nàng càng không có khả năng giúp bọn họ.

Quân Mộ Khuynh không bỏ đi ngay mà quay lại đây cũng đã là khách khí với bọn họ lắm rồi, căn bản ở đây không có liên quan gì tới nàng, nàng có thể vung tay rời đi, có điều nói qua cũng phải nói lại, ít nhiều gì nàng cũng nợ Mộ Dung Phượng Minh một cái nhân tình, cho nên nàng mới không có bỏ đi như vậy.

Nàng không thích thiếu nhân tình của người khác.

Khí tức lạnh lẽo tràn ra xung quanh, người của Mộ Dung gia hận không thể tìm được một cái khe hở nào trên mặt đất để mà chui vào, không cần phải đối mặt với khí tức lạnh lẽo kia.

Bọn họ cảm thấy, ma thú không phải là kinh khủng nhất, người trước mặt mới là khủng bố chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận