Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi
Long Thiên vừa định mở miệng, Hạng Võ
lập tức nói: “Long Thiên đại nhân, là lỗi của đệ tử, ta lập tức đi lĩnh
phạt!” Để công chúa này nói nữa, hắn không biết sẽ chết bao nhiêu lần
nữa.

Hạng Võ bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nha đầu này rốt cuộc là ai mà Long Thiên đại nhân lại che chở nàng đến vậy?

“Không, lão phu thay đổi chủ ý, cấm túc
ngươi một năm, hai năm sau tự động nghỉ học!” sắc mặt Long Thiên trầm
xuống, nhanh chóng đi đến bên người Quân Mộ Khuynh, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Cấm túc một năm, sau hai năm tự động nghỉ học?

Hạng Võ lập tức ngốc sững sờ, người đến
Nam Ngưng học viện ở đây học tập bốn năm, hắn năm nay mới là năm thứ
hai, bị cấm túc một năm, sau hai năm lập tức bị thôi học, đó chính là bị đuổi ra khỏi học viện sơm, hắn đã làm sai điều gì? Long Thiên đại nhân
sao lại tức giận như vậy?

Hoàng Phục Linh cũng ý thức được mình đã gây ra lỗi lầm, hai tay không ngừng chà xát, há miệng ra rồi lại ngậm
lại không nói nửa lời, oán hận trong lòng đối với Quân Mộ Khuynh càng
thêm sâu.

La Thiên không nghĩ đến Long Thiên lần
này sẽ trừng phạt Hạng Võ nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ cô gái kia là
người của Long Thiên đại nhân? Bằng không sao hắn có thể quan tâm nàng
đến vậy? Cũng không đúng, người kia là tân sinh, hắn chưa bao giờ nghe
nói qua Long Thiên đại nhân có thân nhân, tại sao có thể có quan hệ gì?
Cô gái kia càng lúc càng làm người ta nhìn không thấu.

Luôn luôn được xưng là người đệ nhất
thông minh La Thiên cũng không nghĩ ra được, mặc dù biết Long Thiên nổi
tiếng bao che khuyết điểm, nhưng hắn không thu đệ tử, nữ đệ tử càng
không, cho nên La Thiên cũng không nghĩ tới chuyện này.

Quân Mộ Khuynh từ lúc Long Thiên đến cho đến khi hắn tuyên bố xử phạt Hạng Võ, trên mặt thoáng qua một mạt kinh
ngạc, thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Lão đầu, ngươi hình như đã quên ta
nói gì?” nàng không cần đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Long Thiên vừa định kiểm tra thương thế của Quân Mộ Khuynh, hơi sững sờ, ai oán ngẩng đầu: “Nha đầu…”

“Cám ơn ngươi giúp ta, bất quá lão đầu
à, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta dựa dẫm ngươi cả đời sao?” Con ngươi đỏ
tươi lóe ra vài phần ấm áp, Quân Mộ Khuynh nhu hòa nhìn Long Thiên, ngữ
khí cũng không còn lạnh lẽo, trái lại trên mặt còn có nụ cười thản
nhiên.

Long Thiên sửng sốt, hắn quên mất, tiểu
nha đầu trước mắt không phải là người bình thường như những đứa nhỏ cùng tuổi, nàng vẫn luôn hy vọng chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, không cần
dựa vào bất kỳ kẻ nào, cũng không muốn bất kỳ ai giúp đỡ.

“Hạng Võ từ hôm nay trở đi, bị giáng cấp xuống thành nhị cấp đệ tử, miễn phạt trước được miễn, đi về y xá bôi
thuốc đi!” Cuối cùng tất cả ngôn từ đều biến thành một tiếng thở dài,
Long Thiên bất đắc dĩ nhin Quân Mộ Khuynh đang tươi cười, nàng xác thực
không cần mình che chở cũng có thể trưởng thành.

Long Thiên đại nhân trước giờ không bao giờ nói hai lời, nay lại chủ động đổi ý.

Hạng Võ bỗng nhiên nhìn Quân Mộ Khuynh,
dù nàng có chút bản lĩnh cũng không thể làm Long Thiên đại nhận thay đổi đơn giản như vậy được, thân phận của nàng khẳng định không đơn giản,
còn cái kiểu xưng hô kia nữa, Long Thiên đại nhân trước giờ hận nhất
người gọi hắn là ‘lão đầu’, vậy mà tiểu nha đầu này lại gọi hắn như thế, hắn lại sinh khí, trái lại còn cười ha hả, một chút ý tứ quở trách cũng không có, đúng là thiên vị mà.

“Dạ.” Hạng Võ trầm giọng đáp, xoay người rời đi, nữ nhân kia thật giống như cái mê cung.

Hoàng Phục Linh vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy cả Hạng Võ cũng đều đi đành phải giậm chân, sau đó chạy
theo, La Thiên thâm thúy nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, hành lễ với Long
Thiên rồi cũng vội vàng đuổi theo, hắn thề sau này sẽ không bao giờ theo cái điêu ngoa công chúa này đến Nam Ngưng học viện nữa.

Quân Mộ Khuynh khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn bóng lưng La Thiên ly khai, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

“Tiểu nha đầu, đây là thuốc dùng ngoài
da, đối với bỏng do hỏa nguyên tố gây ra rất có lợi, ngươi giữ đi.” Long Thiên đem một hộp dược to đùng nhét vào trong tay Quân Mộ Khuynh, xoay
người ly khai: “Từ hôm nay trở đi, lão phu sẽ không để ý tới ngươi nữa,
tự giải quyết cho tốt!” thanh âm không thoải mái truyền đến, thân ảnh
Long Thiên đã biến mất ở trong viện.

Quân Mộ Khuynh đứng im một chỗ, nháy
nháy mắt, cuối cùng cười khúc khích, nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, nàng囧, dù mỗi ngày nàng bị thương một lần, cái hũ này dùng một năm cũng không
hết, lão nhân này… thật đáng yêu.

Quân Mộ Khuynh vừa định đem thuốc mỡ bôi lên thì cảm giác được có dao động bất thường trong không khí, ánh mắt
nàng phát lạnh, thân thể khẽ nghiêng, lục sắc kiếm quang xẹt qua tai
nàng, chỉ còn cách một chút xíu lỗ tai của nàng có thể bị chặt bay.

Đỏ đậm con ngươi lạnh lùng nhìn người tới, trong bàn tay nàng phát ra ánh sáng đỏ, muốn chết!

“Quân Mộ Khuynh, bản công chúa hôm nay
sẽ giết ngươi, ta muốn xem Long Thiên hắn có dám cáo trạng bản công chúa hay không?” Hoàng Phục Linh dữ tợn nhìn Quân Mộ Khuynh, như muốn đem
nàng ăn tươi nuốt sống.

Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn về phía
Hoàng Phục Linh, nàng không phải đã đi rồi sao? Hiện tại còn tới tìm
mình tính sổ? Không đúng, chính xác mà nói, người chọc nàng tức chính là lão đầu, mà nàng không dám tìm hắn, đương nhiên sẽ tìm một quả hồng mềm để bắt nạt, chẳng lẽ người dễ tính cũng là sai sao? (Úc, tỷ mà dễ tính
sao????)

Nàng trông dễ bị khi dễ đến vậy sao? Nhìn không ra đấy!

“Nga!” Quân Mộ Khuynh đạm mạc đáp một
tiếng, xoay người rời đi, nàng không có rãnh cùng cái điêu ngoa công
chúa này nói chuyện phiếm.

“Ngươi dám không nhìn bản công chúa! Yêu nữ! Ngươi đi chết đi!” Màu trắng kiếm bay ra từ bàn tay Hoàng Phục
Linh, đuổi tới Quân Mộ Khuynh.

Đỏ đậm thân ảnh xoay người, ngay khi
quang kiếm tới gần, tiểu tay trắng nõn dùng sức vung lên, một ánh sáng
hồng sắc thoáng qua, lục kiếm bị đánh rơi trên mặt đất, vết thương trên
tay Quân Mộ Khuynh lại bị nứt ra, máu chảy nhiều hơn, trông rất dữ tợn.

“Hừ! Đấu kỹ ngươi không sợ, vậy nếm thử
thần khí của bản công chúa đi!” Hoàng Phục Linh sớm đã ngờ tới tình
huống này, bất quá nàng có pháp bảo cuối cùng, không phải là đấu kỹ, mà
là thần khí.

Một thanh kiếm phát ra quang mang trắng, làm trong lòng Quân Mộ Khuynh tuôn ra một cỗ bất an, thanh bảo kiếm kia nhìn không có gì đặc biệt, lại cho nàng một cảm giác cực kỳ nguy hiểm,
thần khí? Đây là thần khí?

Đột nhiên, ánh mắt lạnh băng của Quân Mộ Khuynh trở nên nóng bỏng, đỏ đậm con ngươi nhìn chằm chằm kiếm trên tay Hoàng Phục Linh.

“Ngươi đi chết đi!” Hoàng Phục Linh cầm
thần khí trên tay, nhanh chóng lao về hướng Quân Mộ Khuynh, kiếm trong
tay tỏa ra bạch quang, nổi lên ba vòng, như có thứ gì muốn từ trong kiếm phá bay ra.

“Đàn hỏa loạn vũ!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, vô số hỏa diễm múa may thân thể, hướng tới Hoàng Phục Linh.

Chỉ thấy Hoàng Phục Linh lộ ra một nụ
cười dữ tợn, huy động kiếm trong tay, bổ về phía hỏa diễm, trong nháy
mắt, đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh lập tức biến mất, ngay cả khí tức cũng
không còn.

Khuôn mặt lạnh lùng của Quân Mộ Khuynh
rốt cuộc cũng xuất hiện một tia dao động, nhìn bảo kiếm trong tay Hoàng
Phục Linh hướng tới người mình, nàng cảm giác một kiếm này mình tránh
không thoát, mà trên mặt Hoàng Phục Linh cũng lộ ra một nụ cười chiến
thắng.

Dù cho nàng ta có lợi hại, cũng không thể đỡ được công kích của thần khí!

Thân ảnh vàng óng từ trên trời thoáng
qua, một tiếng hổ gầm lên, Hoàng Phục Linh còn đang đắc ý không kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, cả người lẫn kiếm đều bị khí tức cường đại áp
bay ra khỏi tiểu viện, ngã phịch trên mặt đất.

Trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười tươi, sờ sờ đầu Hỏa Liêm, hướng tới chỗ Hoàng Phục Linh bị ngã đi đến.

“Đôi khi, thắng không nhất định phải tự
mình ra tay. À, đây là sủng vật của ta!” Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Hoàng Phục Linh, chỉ chỉ Hỏa Liêm đang ở màu sắc tự vệ, manh tới cực
điểm, vô tội nói.

“Dân đen…” Hoàng Phục Linh đang định nói điều gì, trong không khí lập tức có một khí tức mạnh mẽ thoáng qua,
thần khí trong tay Hoàng Phục Linh lập tức bị bẻ gãy, trên mặt nàng cũng có một vết thương, là ở chỗ dễ thấy nhất.

“Ai?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui