Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Phượng Nguyên tiến lên với sắc mặt bình tĩnh, cúi người hồi bẩm: “Bẩm hoàng thượng, dân nữ bằng lòng thử một lần.”
Vệ Du Sâm vẫy vẫy tay gọi nàng với vẻ gấp gáp không chờ nổi: “Vậy ngươi mau đi đi!”
Phượng Nguyên ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Phượng Nguyên có thể thử một lần, nhưng Phượng Nguyên có một điều kiện.

Hơn nữa, hoàng đế của bốn nước đều phải đáp ứng một điều kiện của Phượng Nguyên.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Trẫm không nghe nhầm đấy chứ?”
Khi cả hoàng đế nước Mị và nước Thiên Độc cùng đứng lên, Ngọc Ngân mở miệng, không nhanh không chậm nói: “Bất kể Phượng cô nương có điều kiện gì, bổn thái tử sẽ thay mặt nước Yến đáp ứng vô điều kiện.

Ở đây, cũng mong các vị suy nghĩ xem, rốt cuộc là người nào mới có thể làm đến bước này được.”
Quốc quân nước Mị, hoàng đế Thiên Độc và Vệ Du Sâm cùng ngây ra, nhưng rồi rất nhanh đã hiểu ra Ngọc Ngân đang ám chỉ điều gì.
Vừa nãy bọn họ đã hiểu rồi.

Người có thể tạo ra cục diện như ngày hôm nay, không thể nào là nước Thiên Độc lấy độc làm danh xưng được.

Bọn họ không có động cơ gây án.

Dù sao thì nếu bọn họ có làm, vậy thì người đầu tiên bị nghi ngờ chính là bọn họ.

Huống hồ gì, sao Thiên Độc có thể ngu ngốc mà đưa hoàng đế của mình tới đây chứ?
Chuyện này hoàn toàn không thể lý giải nổi!
Nếu đã không phải là Thiên Độc, ba nước khác lại càng không thể nào.

Nước Mị không có thực lực về phương diện này, nước Tư U thì không thể tự đập bảng hiệu của mình được, nước Yến còn lại cũng không có nguyên nhân gì để bắt buộc phải làm vậy.
Thế thì khả năng duy nhất chính là thịnh hội bốn nước bọn họ khiến một số người không thoải mái rồi...
“Lòng ham muốn của tiểu cô nương đây có phải là hơi lớn quá rồi không? Ngươi dựa vào đâu mà kêu trẫm đáp ứng điều kiện của ngươi? Ngươi tưởng một nạn rắn nhỏ nhoi này là đã có thể trói buộc bọn ta rồi sao?”
Quốc quân Thiên Độc nhíu mày, đáy mắt lấp lóe vẻ không vui nồng đậm.

Hắn cảm thấy tiểu nha đầu này quá tự phụ, thậm chí còn thấy tôn nghiêm đế vương của mình đã phải chịu sỉ nhục.
“Đối với các vị hoàng thượng mà nói, những con rắn này tất nhiên không tính là gì.

Bởi vì không cần các vị ra tay, tự sẽ có người ngã xuống trước mặt các vị, xông pha chiến đấu vì các vị, đến khi người cuối cùng cũng đã liều chết mới thôi.”
Nói tới đây, Phượng Nguyên vô cùng vừa lòng nhìn sắc mặt những người khác, ngoại trừ mấy vị hoàng đế, lộ ra vẻ căng thẳng và bất an.
“To gan, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Vệ Du Sâm không ngờ cô gái nhỏ này lại dám to gan như vậy, dám khiêu chiến thể diện của đế vương bọn họ.

Tuy bọn họ thân là đế vương nhưng không hề cảm thấy như vậy có gì sai, dù sao thì không phải đế vương đời nào cũng tiến tới như vậy sao?
Bảo vệ bọn họ là chuyện mà người làm thần dân như những người kia nên làm.

Thần dân nên lấy đó làm vinh hạnh.
Nhưng vì sao trong tình huống như thế này, nghe nàng nói như vậy, trên mặt lại bất giác nóng bừng lên?
Vệ Du Sâm nhìn vẻ mặt của những người khác, thực sự tức giận rồi.

Hắn ta vừa định hạ lệnh kêu người lôi tiểu nha đầu gan to bằng trời này xuống thì Vệ Giới từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng không nói gì lại tiến lên phía trước, không nhanh không chậm nói: “Hoàng thượng, cứ nghe xem nàng ta nói thế nào.”
Vệ Giới vừa dứt lời, đằng sau liền có người đi vào.

Huynh muội Linh gia trang, công chúa nước Thiên Độc, còn có công tử Liên Hoa.

Bọn họ thấy mấy người Vệ Giới đứng đó thì không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là còn chưa ý thức được ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Vệ Du Sâm còn chưa mở miệng cho phép, Phượng Nguyên đã ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt: “Hoàng thượng, Phượng Nguyên tuyệt đối không phải là đang đe dọa đâu.

Những con rắn này không phải rắn bình thường.

Trong số bọn chúng có một phần là loại rắn đến từ địa vực không rõ, không phải sinh ra từ bốn nước chúng ta.

Thêm vào đó, cơ thể bọn chúng đã bị cấy cổ độc vào.

Giả sử bị những con rắn này cắn, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Phượng Nguyên vừa dứt lời, mấy vị công chúa Thiên Độc đã kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “A, ngươi lại nhìn ra được điểm này ư?”
Quốc quân Thiên Độc vừa nghe lời này đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nhìn về phía mấy đứa con gái của mình: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Bẩm phụ hoàng, vị cô nương này nói không sai.

Vừa nãy tỷ muội chúng con đã kiểm tra cẩn thận rồi.

Mấy con rắn này phân thành rắn độc và rắn không có độc, mà gần như rắn độc là vừa xuất hiện đã bị chém chết.

Những con rắn không có độc đó, chỉ cần không làm tổn thương đến người thì bất giác đều sẽ bị bỏ qua.

Nhưng bọn con lớn đến chừng này rồi, những loại rắn từng gặp không nói trên trăm thì cũng có mấy chục loại.

Vậy mà chủng loại của mấy con rắn không độc đó đều chưa thấy bao giờ.

Không ngờ lại tra ra cổ độc trong cơ thể bọn chúng.

Tuy còn chưa rõ rốt cuộc là cổ gì, nhưng bị sắp đặt như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.”
Linh Dực và Linh Vận nghe xong, cũng đi lên nói: “Hai huynh muội bọn ta cũng đã xác định chắc chắn rằng những con rắn không có độc đó không phải chủng loại thường thấy trong bốn nước.”
Liên Hoa công tử phẩy quạt, chậm rãi bước ra: “Tuy trải qua trong ngoài giáp công, số lượng rắn bây giờ đang không ngừng giảm xuống, nhưng nguy hiểm thực sự còn chưa xuất hiện.

Mấy con cự mãng đó không chỉ ăn thịt người, lực công kích còn vô cùng mạnh.

Đặc biệt là cổ độc trong cơ thể bọn chúng lại càng không thể đo lường được.

Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói Tứ Phương Thịnh Viên ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả bốn nước cũng sẽ phải chịu nguy cơ trước nay chưa từng có."
Ngay cả Tứ Phương Thịnh Viên cũng không giữ được, vậy thì làm sao các vị hoàng đế ở đây có thể tốt được?
Một khi hoàng đế bốn nước và các vị đại thần cốt cán trong đó bị vây nhốt, vậy thì điều chờ đợi bốn nước là gì, không ai dám nghĩ tiếp nữa.
Gần như Mộ Liên Hoa đã nhìn ra điểm quan trọng chỉ trong chốc lát, khiến Phượng Nguyên nhìn hắn một cái đầy hiếu kỳ.

Đối phương liền ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ vô song.
Khóe miệng nàng giật giật, đột nhiên cảm thấy hình như tính cách người này hơi giống vị vương gia đỏm dáng kia.
“Các ngươi có cách giải quyết không?” Vệ Du Sâm chợt mở miệng, nhìn về phía mấy người Mộ Liên Hoa.
Tay phẩy quạt của Mộ Liên Hoa ngừng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ tiếc nuối: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đừng nói là điều kiện bây giờ không cho phép, cho dù có cho phép thì đợi nghiên cứu ra xong, Tứ Phương Thịnh Viên cũng bị phá hủy đại khái rồi.”
Lời nói của hắn lập tức nhận được sự hưởng ứng của mấy người Linh Dực.

Người duy nhất bình tĩnh trong số đó, Phượng Nguyên, lại khiến Vệ Du Sâm vốn đã thất vọng đột nhiên phấn chấn tinh thần: “Phượng Nguyên, lời vừa nãy ngươi nói có ý gì? Lẽ nào ngươi có thể xử lý sạch mấy con rắn này trong một lần sao?’
Phượng Nguyên sẽ không ngốc mà nói một cách toàn vẹn như vậy: “Một lần và tất cả mấy từ ngài nói, Phượng Nguyên không dám bảo đảm.

Nhưng nếu có thể, Phượng Nguyên cũng bằng lòng thử một lần.

Có điều, trước khi ta ra tay, điều kiện nên bàn thì vẫn phải bàn.”
Khóe miệng Vệ Du Sâm giật giật, không ngờ trong tình huống như vậy mà nha đầu này lại vẫn không từ bỏ việc bàn điều kiện.

Ngay lập tức, sắc mặt hắn ta liền có chút khó coi: “Nếu ngươi thất bại thì sao?”
“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.

Có gì đâu chứ? Thất bại thì thất bại thôi, còn thế nào được nữa?”
“Ngươi,” Vệ Du Sâm nghẹn họng, sắc mặt trầm như có thể chảy ra nước: “Nếu ngươi đã không nắm chắc, sao còn dám bàn điều kiện với trẫm? Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan đó hả?”
Trong đôi mắt long lanh như nước của Phượng Nguyên lập tức lóe lên vẻ vô tội: “Hoàng thượng, không nói tới việc Phượng Nguyên có thành công hay không, việc bàn điều kiện này tất nhiên sẽ thay đổi theo sự thay đổi của thời cuộc.

Nếu Phượng Nguyên may mắn thành công, hoàng thượng tất phải thực hiện điều kiện này.

Nếu Phượng Nguyên không may thất bại, vậy điều kiện này cũng không tính nữa.

Không biết vì sao hoàng thượng phải nghiêm túc như vậy? Lẽ nào sợ Phượng Nguyên ăn quỵt ư?”
Lời này vừa nói ra, trong sảnh thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh.

Mọi người nhìn Phượng Nguyên như nhìn nhân vật thần thoại, như đang hoài nghi lá gan này của nàng rốt cuộc lấy từ đâu ra mà lại dám chọc giận hoàng đế một nước đến mức này.
Vệ Giới nhướng cao đôi mày kiếm, nhìn dáng vẻ vừa vô tội vừa tủi thân của Phượng Nguyên, lại nhìn hoàng huynh mình lúng túng, chợt cảm thấy tâm trạng tốt một cách khó hiểu.

Khóe miệng cũng không theo khống chế mà nhếch lên một đường cong.
“Ngươi,” Vệ Du Sâm “ngươi” cả nửa ngày cũng không rặn ra được câu còn lại.

Hắn ta sợ một khi mình hạ lệnh sẽ đập chết nữ nhân duy nhất có thể tạo ra hy vọng này.

Gương mặt hắn tức khắc tái xanh, tức giận trợn tròn mắt nhìn nàng.
Hoàng đế nước Mị và hoàng đế Thiên Độc chung quy cũng điềm tĩnh, không có tuổi trẻ nóng tính như Vệ Du Sâm.

Hai người cùng nhìn về phía Phượng Nguyên: “Ngươi muốn thử thế nào? Điều kiện của ngươi là gì?”
“Tất nhiên dân nữ có cách của dân nữ, điều này hoàng thượng không cần lo lắng.

Nếu chư vị không có ý kiến gì thì không bằng cho Phượng Nguyên một thánh chỉ trắng, đợi sau này Phượng Nguyên nhớ ra muốn điều kiện gì thì sẽ điền vào sau cũng không muộn."
Shhh...
Lại là một trận tiếng hít vào một hơi.

Lần này không chỉ sắc mặt của hoàng đế các nước lộ vẻ chấn động kinh ngạc, ngay cả Vệ Giới và Ngọc Ngân cũng có chút hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi không.

Nữ nhân này rốt cuộc là ngu ngốc hay là tinh quái đây?
Thánh chỉ trắng? Nàng lại dám nói những lời như vậy ra miệng? Nàng có biết chỉ dựa vào một câu này thôi là đủ để diệt cả cửu tộc nhà nàng rồi không?
Mấy người Tô Ngu đã che mắt ôm mặt, ngồi xổm trong góc tường đếm nấm rồi.

Dáng vẻ đó như đang kêu gào “ta không nhìn thấy” “ta không nghe thấy” “đừng tới tìm ta” vậy.
Có thể thấy đối với sự to gan của Phượng Nguyên, bọn họ đã không biết dùng lời gì để miêu tả nữa rồi.
Quả nhiên, vì câu nói gan to bằng trời này của nàng mà ba vị hoàng đế đã đồng thời đập bàn đứng dậy: “To gan.

Người đâu, lôi kẻ điên này xuống cho trẫm.”
“Thật đúng là không biết sống chết, ngu xuẩn!”
“Thánh chỉ trắng? Vậy mà ngươi cũng nói ra được.”
Đối diện với vẻ chế giễu và coi thường của những người xung quanh, Phượng Nguyên lại chỉ quay đầu nhìn với vẻ như đang cười: “Nếu đã không đạt thành hiệp nghị thì thôi vậy.

Thật ngại quá, bổn cô nương còn có chuyện, không ở lại thêm nữa.”
Dứt lời, tà váy đen dài tung lên, Phượng Nguyên nhanh nhẹn quay người rời đi.

Ngọc Ngân và Vệ Giới cấp tốc trao đổi một ánh mắt với nhau, hai bên siết chặt nắm đấm, không ai mở miệng.
Vệ Du Sâm không ngờ lại có người dám không nể mặt hắn như vậy.

Hắn ta hạ lệnh cho người bắt nàng lại, nhưng phát hiện mấy thị vệ đó đều đứng nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích, mắt mở trơ trơ nhìn nữ nhân nào đó rời khỏi sảnh yến hội như một cơn gió...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui