Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Vệ Giới đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Thân là vật thí nghiệm đầu tiên của Phượng đại tiểu thư, sau khi giải độc, tất cả mọi người cho rằng ít nhiều gì vị Phượng vương điện hạ này cũng phải cảm ơn người ta đúng không?
Nhưng khiến nhiều người cạn lời chính là, Vệ Giới chỉ lạnh lùng nhẹ gật đầu với người ta, một câu cũng không nói, nhấc chân rời đi.
Để lại một đám quần chúng hóng hớt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhao nhao lắc đầu thở dài.
Não của Phượng vương điện hạ này, quả nhiên không phải phàm nhân bọn họ có thể hiểu được.
Chỉ có Phượng Nguyên tự mình biết tại sao người này không hòa nhã với nàng.
Bỏ qua việc mấy ngày trước nàng cho hắn ăn bí dược độc dược để trả thù, hai ngày nay bắt người ta cởi quần áo châm cứu cũng đã đủ để hắn oán hận mình rồi.
Hắn có thể phối hợp với nàng giải hết độc, nàng đã vô cùng cảm kích, sao còn dám trông mong hắn sẽ cho mình khuôn mặt tươi cười? Không trực tiếp đánh chết nàng đã xem như không tệ rồi.
Cũng may việc nên giải quyết đều đã được giải quyết, còn nhận được một khoản phí tổn thất tinh thần lớn.
Với nàng cũng xem như một vụ mua bán không tệ.
Khách hàng là thượng đế, mặc dù thượng đế này hơi khó đối phó, nhưng kết quả coi như đáng tin, nàng cũng bỏ qua chuyện cũ!
Phượng Nguyên vỗ tay, vẻ mặt tiêu sái nhìn Ngọc Ngân: "Lời hứa của ta, có phải các người nên thực hiện rồi không?"
Ngọc Ngân nhìn nàng cười ha ha, lập tức có Tiểu Kim Tử công công hấp tấp tiến lên, dâng thánh chỉ trống in ngọc tỷ và ngân phiếu mười vạn lượng hoàng kim lên: "Phượng cô nương, xin vui lòng nhận, ha ha."
"Tiểu Kim Tử công công, ngươi không hận ta à?"
Vậy mà còn cười nịnh nọt như vậy, có phải quá giả hay không?
"Sao có thể chứ, cô nương là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, làm sao tạp gia dám hận người? Không dám không dám."
Có trời mới biết trong lúc Phượng Nguyên bế quan luyện chế giải dược, bên ngoài đã truyền nàng thành cái gì?
Nhất là khi dung mạo khiến người ta yêu thích của Phượng Nguyên hiện ra trước mặt mọi người, không ai dám chửi bới nàng nữa.
Thử hỏi, gương mặt đáng yêu ai nhìn cũng thích như vậy, làm sao có thể dính dáng tới hình tượng thích quyến rũ nhiều người, dâm lọan chứ?
Không thể nào, không thể nào.
Bất kể mọi người không muốn tin, hay mọi thứ là do xem mặt, tóm lại nàng dùng thực lực của mình, đập bay những lời đồn đãi vô căn cứ kia.
Đến khi nàng dưới sự bao vây của mọi người tới tìm hoàng đế ba nước yêu cầu thánh chỉ trống, không có ngoại lệ, tất cả vô cùng thuận lợi.
Thậm chí hoàng đế ba nước còn tỏ vẻ mời chào nàng.
Có thể thấy thực lực của nàng đã rõ như ban ngày, không ai dám tiếp tục khinh thường nàng.
Thanh danh của Phượng Trì sơn trang từ đó nâng cao một bước, hoàn toàn vang danh thiên hạ.
Theo lý thuyết, chuyện đến đây cơ bản đã tới lúc kết thúc rồi.
Sự kiện bốn nước bị hủy thành thế nào, ai muốn tiếp tục nữa?
Nhưng Vệ Du Sâm không cam lòng, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lần tiếp theo phải đợi tới ngày tháng năm nào?
Đặc biệt là đối phương vừa mới phá hoại, đương nhiên sẽ không làm tiếp.
Nếu như đổi tới sang năm hoặc là năm sau lại cử hành, chẳng những phô trương lãng phí, hơn nữa không ai đoán trước được đối phương có phá hoại lần nữa hay không.
Tình cảnh kinh tâm động phách như vậy, một lần là đủ rồi.
Kết quả là, sau khi hoàng đế và thái tử bốn nước thảo luận mấy ngày mấy đêm, cuối cùng quyết định sự kiện bốn nước vẫn cử hành như thường lệ.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để so tài bất kỳ lúc nào.
Phượng Nguyên đã nhận được thứ mình muốn nên không muốn ở lại nữa, bởi vì nàng cảm thấy thuốc của mình sắp hết tác dụng rồi, ở lại nữa sẽ rắc rối.
Vì vậy nàng không để ý tới nhiệt tình của hoàng đấy mấy quốc gia, kiên quyết rời khỏi nước Tư U.
Mấy người Tô Ngu rất lo lắng, sợ nàng bị Long đế quốc trả thù.
Nhưng nhiệm vụ của bọn họ vẫn chưa hoàn thành.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Phượng Nguyên, bọn họ bị ép ở lại sự kiện bốn nước.
Phượng Nguyên lợi dụng y thuật cao siêu của mình, khôi phục thân phận Ly Diên.
Sau khi rời khỏi kinh thành, nàng đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó dùng thân phận Ly Diên trà trộn vào nước Tư U.
Như vậy, bất kể là Long đế quốc hay thám tử những quốc gia muốn theo dõi nàng, tất nhiên cũng không biết tung tích của Phượng Nguyên.
Nàng không có quá nhiều hứng thú với sự kiện bốn nước, vì vậy không đến Tứ Phương Thịnh Viên nữa mà tiết lộ tin tức của mình.
Nàng vừa ngắm phong cảnh nước Tư U, vừa chờ cố nhân tới tìm.
Ly Diên không ngờ rằng vì Phượng Nguyên lặng yên không tiếng động rời đi, vẻ mặt của Vệ Giới từ trời trong chuyển sang u ám, sau đó từ u ám chuyển sang bão tuyết.
Tiếp theo, mấy người Thanh Huyền bị nã pháo mấy ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi ấm ức tra hỏi Thanh Thần nguyên do.
Thanh Thần vuốt cằm, đăm chiêu suy đoán: "Chẳng lẽ là vì ta lén đưa ngân phiếu mười vạn lượng cho Phượng cô nương, khiến chử tử bực mình?"
"Chủ tử không biết chuyện này sao?"
Thanh Thần lập tức cười gượng: "Hừ, lúc trước chủ tử còn muốn bẫy ta, may mà ta lanh lợi, sớm đề nghị tặng bạc, nếu không, chẳng phải bạc này là ta bỏ ra à?"
Theo lời chủ tử nói, chuyện hắn đồng ý thì phải do hắn làm.
Nói giỡn, bạc của hắn là giữ lại cho vợ tương lai, sao có thể bỏ ra như thế được?
Dù sao thì thất ca nhà hắn có tiền.
Không phải vì chuyện này mà bị thất ca hận rồi chứ?
Hai huynh muội Linh Dực ở Tứ Phương Thịnh Viên lắc lư mấy ngày cũng không tìm được tung tích của Ly Diên.
Chuyện này khiến bọn họ rất bất mãn, nếu không phải xác định Khang thân vương không nói dối, bọn họ thật sự muốn đập ông ta một trận.
Ngay lúc hai người định dẹp đường hồi phủ, thám tử lại đưa tới tin tức của Ly Diên.
Hai người lập tức kích động vội ra khỏi Tứ Phương Thịnh Viên, vào kinh thành nước Tư U.
Trong một trà lâu, bọn họ bao vây Ly Diên.
Thấy gương mặt đen quen thuộc của nàng, Linh Vận kích động tiến lên ôm cổ nàng: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cuối cùng cũng để ta tìm được rồi.
Ngươi nói xem sao mấy ngày nay ngươi lại không có chút tin tức nào? Ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu hả? Đúng là vô lương tâm, hừ, vô lương tâm!"
Linh Dực cũng tức giận gõ đầu Ly Diên: "Bọn ta biết ngươi sẽ tới đây, không ngờ rằng thật sự tìm được.
Ngươi nói xem, cuối cùng ngươi có đặt bọn ta trong lòng hay không?"
"Dực ca ca, Vận Nhi tỷ, không phải Ly Diên không muốn nói cho mọi người biết.
Nhưng ta thật sự sợ mọi người lo lắng.
Haiz, kể ra rất dài dòng."
"Được rồi, ngươi không nói bọn ta cũng biết.
Người cha cặn bã không đáng tin của ngươi cũng ở nước Tư U, ngươi có biết không?"
Ly Diên trung thực gật đầu: "Biết, chỉ sợ không bao lâu ông ta cũng sẽ biết hành tung của ta.
Không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới, tới sớm một chút cũng không phải không thể.
Linh Vận lại không thể an tâm như nàng: "Ngươi, ngươi tới đây làm gf? Đây chính là, chính là địa bàn của Phượng vương.
Ngươi xuất hiện như vậy, lỡ như hắn biết...!Đúng rồi, chừng nào độc trên người ngươi mới có thể giải?"
"Biết thì biết, ta cũng không định lừa gạt.
Hơn nữa việc này chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, lừa gạt ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Về phần độc, ta chưa định giải."
Lời nói của Ly Diên lập tức khiến hai huynh muội ngây người, hồi lâu sau mới thốt ra một câu đầy đủ: "Tại sao? Tại sao không giải?"
Bọn họ là chị em tốt lớn lên cùng nhau, vì vậy Ly Diên sẽ không bận tâm đến sự thẳng thắn của Linh Vận.
Qua lần thay đổi này, nàng ngược lại cảm thấy, vẫn là dáng vẻ hiện tại của Ly Diên khiến nàng thoải mái hơn.
Xấu thì hơi xấu thật, nhưng nhiều năm như vậy, không phải Ly Diên đều nhưu thế ư?
Đặc biệt là lần này, nàng thậm chí không làm bất kỳ thay đổi gì bày khuyết điểm của mình ra trước mặt mọi người.
Đây là bước đầu tiên để nàng can đảm chấp nhận bản thân.
Không có tự ti, không có nhát gan, chỉ có bình thường.
Đúng vậy, nàng chỉ muốn thử làm một người bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi.
Ly Diên bình tĩnh lấy bánh quy mình làm ra, đặt trước mặt Linh Vận, lại điềm tĩnh rót cho hai người một chén trà hoa, sau đó mới nhàn nhạt giải thích: "Không phải ta không muốn giải độc, mà là ta không biết cuối cùng có nên giải hay không."
Nói xong, nàng kể thay đổi của bản thân sau mỗi lần bị thương cho hai người biết.
Từ nhỏ ba người đã cùng nhau nghiên cứu y thuật, mỗi người đều cực kỳ hiểu rõ cơ thể của bản thân.
Nhưng hôm nay Ly Diên vừa nói vậy, Linh Vận liền nhíu mày: "Ngươi bị thương hồi nào mà gạt bọn ta?"
Bởi vì những chuyện Ly Diên nói, nàng không hề biết gì cả.
Tuy rằng nàng biết hàng năm Ly Diên đều ra ngoài một khoảng thời gian, nhưng Ly Diên không nhắc tới, đương nhiên nàng sẽ không chủ động hỏi.
Tuy rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng lại vô cùng dân chủ, thường ngày rất tôn trọng riêng tư cá nhân.
Chỉ cần không phải Ly Diên chủ động nói, những người khác cũng sẽ không chủ động hỏi.
Nhưng Linh Vận không ngờ rằng, cái người cả phong hàn cũng chưa từng mắc phải trong trí nhớ, vậy mà sau "mỗi lần" bị thương nặng lại xuất hiện mấy triệu chứng kỳ quái như vậy.
Điều này khiến người tự xưng là "chị em tốt" như nàng làm sao chịu nổi?
"Trong khoảng thời gian ngươi biến mất hàng năm, có phải thường xuyên bị thương hay không?"
Lòng Linh Dực vì những lời của Ly Diên, cuối cùng cũng dậy sóng.
Hắn nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nàng không giống với dáng vẻ bọn họ biết.
Ở Dược Vương cốc, bọn họ thường ít ra ngoài, đương nhiên sẽ không có cơ hội bị thương.
Nhưng ra rồi lại khác, người có thể làm nàng bị thương, quả thật không nhiều lắm.
Toàn thân nha đầu kia có chỗ nào không có độc, ai dính phải nàng là xui xẻo.
Nhưng dưới tình huống đó, nàng còn có thể bị thương, thật khiến bọn họ hiếu kỳ cuối cùng thường ngày nàng làm những gì?
Trong ký ức của hai huynh muội, từ nhỏ thì nha đầu này đã rất có chủ kiến, tính tình vô cùng tự lập, từ trước đến nay không cần bọn họ quan tâm.
Vì vậy bọn họ cũng rất ít khi quản chuyện của nàng.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, trên người nàng lại xảy ra nhiều chuyện mà bọn họ không biết như vậy.