Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Quả nhiên, khi nàng vào viện tử của Lý Ngọc Giai, quả thật nơi đây đông nghẹt người như trong lời kể.

Cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, chỉ cần đứng đã đầy phòng khách, nha hoàn bà tử bên ngoài cũng đông nghìn nghịt.
Ly Diên nhìn mà nghẹn họng trân trối.

Wow, chẳng lẽ đây chính là đại bài giá lâm trong truyền thuyết?
Nhìn tình huống hiện tại, người không biết thật sự cho rằng Lý Ngọc Giai này được sủng ái bao nhiêu!
Nhìn kìa nhìn kìa, những hoàng tử, vương gia, vương phi, hoàng tử phi này, thậm chí là quận chúa, phu nhân các nhà, đều đứng thành hàng!
Thảo nào buổi sáng nha hoàn kia phách lối như thế, thì ra là tiểu thư nàng ta rất được sủng ái!
Ngụy vương Lý Văn Sinh mặt chữ quốc, râu cá trê, dáng người hơi mập, giữa lông mày toát ra âm mưu và tính toán.

So với cái tên thư sinh của ông ta, tướng mạo của ông ta nghiêng về kiểu hung ác hơn, khiến người ta nhìn cực kỳ khó chịu.
Không hề bất ngờ, một nha hoàn như nàng xuất hiện lập tức khiến vị Ngụy vương gia tự cho là đúng này cảm thấy bị xem thường.

Ông ta không chút khách sáo, đập bàn một cái: "Lý nào lại vậy, đây là thái độ của Linh gia đối đãi bổn vương sao?"
Ly Diên tin, tiểu nhân như vậy, tuyệt đối thuộc về kiểu mang thù.

Nàng nghĩ tới mấy tháng trước ông ta trúng độc, mời gia gia đến xem, gia gia chẳng thèm ngó ngàng, ông ta liền sai người thừa dịp đại thọ của gia gia đi trộm thuốc.

Về sau sự việc bại lộ phá hoại một bữa thọ yến tốt đẹp, ông ta lại không thèm nói một câu xin lỗi.
Ha ha ha, không ngờ rằng mấy tháng sau, ông ta lại nhân cơ hội thịnh hội bốn nước làm khó Linh gia trang bọn họ.
Tại sao, còn không phải là muốn xả giận chuyện lần trước ư?
Chẳng qua, nàng sẽ để ông ta được như ý sao?
Ly Diên rất cung kính hành lễ với đám hoàng thân quốc thích đang ngồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, không kiêu ngạo không hèn mọn nhìn Ngụy vương.
"Không biết quận chúa của quý phủ ở đâu, hiện tại có thể bắt đầu khám bệnh chưa?"
Khó chịu thì khó chịu, tiên lễ hậu binh luôn không sai.

Ngươi càng kiêu ngạo, ta càng phải hữu lễ.

Như vậy mới có thể thể hiện rõ lễ nghi phong phạm của Linh gia trang bọn ta.

Cũng càng có thể thể hiện Ngụy vương ông bá đạo vô sỉ cỡ nào.
"Khám bệnh? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một con nhóc cũng dám ăn nói ngông cuồng trước mặt bổn vương? Người đâu, kéo nàng ta xuống cho ta?"
Ôi chao, não ông bị lừa đá rồi hả? Hay là tử nhỏ đến lớn cuộc sống quá xuôi chèo mát mái?
Người Linh gia trang bọn họ không phải đưa tới cửa để ông ta đòi đánh đòi giết.
Nhịn, lão nương phải nhịn, hơn nữa xem xem điểm mấu chốt của vị vương gia kiêu ngạo là ông ở đâu.
Ly Diên khẽ cau mày, không tỏ ra sợ hãi và khó chịu chút nào, ngược lại bình tĩnh đứng đó, can đảm đón nhận sự tức giận của Ngụy vương bên trên.
Cô cô chưởng sự vừa thấy thế liền cuống quít đứng ra giải thích.
"Khởi bẩm vương gia, vị cô nương này là trợ thủ của Linh cô nương, y thuật cũng được khẳng định, nàng ấy..."
"Câm miệng, bổn vương mặc kệ nàng ta là thứ gì.

Đường đường quận chúa của bổn vương, không phải chó mèo gì cũng có thể tùy tiện ra tay.

Nếu trị sai thì ai chịu trách nhiệm? Là ngươi? Hay là Linh gia trang?"
Ngụy vương vừa mới dứt lời, Ly Diên thật sự không nhịn nổi nước, lập tức tỏ ra "sợ hãi", không cam lòng nhìn Ngụy vương.
"Vương gia, ngài không thể nói vậy được, dựa vào đâu bắt Linh gia trang ta chịu trách nhiệm? Ngài đừng quên là tiểu thư nhà ta cứu quận chúa của ngài.

Hiện tại sở dĩ nô tỳ xuất hiện ở đây cũng là do quý phủ ba lần bốn lượt mời.

Còn chưa thấy người đã muốn đổ trách nhiệm cho bọn ta? Linh gia trang bọn ta không gánh nỗi oan này.

Nếu vương gia đã nói vậy, nô tỳ có mấy lời nói thật.

Tiếp theo vương gia cứ yên tâm, ngài đã nói vậy, nô tỳ không dám tùy tiện ra tay nữa.

Nô tỳ chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, không gánh nổi trách nhiệm làm tổn hại thanh danh của Linh gia trang.

Bọn ta vốn tốt bụng ra tay cứu giúp, không phải tới để tìm hành hạ.

Nếu đã thế, nô tỳ sẽ không trì hoãn các vị nữa, cáo từ."
Dáng vẻ tránh như tránh rắn như vậy kích thích mạnh Lý Văn Sinh: "Điêu nô to gan, bổn vương cho phép ngươi đi rồi hả?"
Lần này, Ly Diên thật sự bó tay rồi.

Nàng xoay người, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Ngụy vương: "Không biết cuối cùng Ngụy vương gia muốn thế nào?"
Từ trước đến nay Ngụy vương mắt to hơn đầu, kiêu ngạo tự phụ, người xung quanh có ai mà không khách sáo hữu lễ với ông ta?
Ông ta chưa từng đụng phải một người coi nhẹ mình như vậy, đặc biệt là nha đầu này thoạt nhìn còn chưa mọc đủ lông.

Còn là một nha hoàn nho nhỏ của Linh gia trang.

Điều này khiến ông ta cảm thấy thể diện của mình bị đả kích trước nay chưa từng có, khó chịu, khá khó chịu.
"Thế nào? Không, bổn vương không muốn thế nào cả, bổn vương muốn mạng của ngươi.

Tiểu nha đầu, lần đầu ngươi ra ngoài hả? Không biết lễ nghi quy củ không sao, lần này, để bổn vương dạy ngươi cho tốt.

Cái gì gọi là hoàng quyền tối cao, cái gì gọi là không biết phép tắc, cái gì gọi là..."
Ngụy vương còn chưa nói xong, Ly Diên liền khinh thường cười lạnh thành tiếng: "Cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa? Cái gì gọi là lấy oán báo ơn? Cái gì gọi là la lối khóc lóc chơi xấu? Đúng không?"
"Ngươi..." Sắc mặt Ngụy vương thoáng cái thay đổi.

Sở dĩ ông ta dám nói thế là vì chắc chắn người trước mắt là một nha hoàn.
Cho dù ông ta giết nàng, Linh gia trang cũng sẽ không làm gì ông ta.

Từ đó, cơn tức lúc trước của ông ta xem như tiêu tan.
Nhưng khiến ông ta bất ngờ là thái độ của nha đầu này.

Ông ta thật không ngờ, chỉ là một đứa nha hoàn mà lá gan lại lớn tới mức này, thế mà dám ngang nhiên chống đối ông ta, còn mở miệng châm chọc ông ta.
Đúng là, đúng là buồn cười!
"Ngụy vương muốn giết nô tỳ? Được, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau phái người kéo ta xuống đi.

Xem xem sau khi ngươi giết ta, Linh gia trang sẽ có thái độ gì.

Là không rảnh để ý, hay là không đội trời chung với Ngụy vương phủ!"
Lời Ly Diên nói không phải đe dọa, không chỉ Linh gia trang, đến lúc đó Phượng Trì sơn trang cũng sẽ vì nàng, hoàn toàn diệt cái gọi là Ngụy vương phủ này.

Chỉ có điều những lời này nàng không tiện nói trước đông người, nhưng như vậy không có nghĩa nàng có thể mặc người chém giết.
"Tiểu nha đầu, đừng kiêu ngạo quá.

Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, Linh gia trang sẽ vì một đứa nha hoàn mà đối đầu với bổn vương sao?"
Ly Diên tiếp tục cười lạnh: "Đường đường vương gia một nước, vậy mà có thể dốt nát ngu xuẩn như thế.

Xin hỏi, nô tỳ đã làm gì sai? Là người của các người mời người Linh gia trang bọn ta tới khám bệnh cho vị quận chúa điện hạ quý giá của các người.

Nhưng bây giờ thì sao? Bệnh nhân còn chưa gặp được, ngươi đã muốn chém đầu nô tỳ? Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Ngụy vương phủ các ngươi? Nếu như Ngụy vương phủ ngươi lấy oán báo ơn như vậy, không biết tương lai còn ai dám tới khám bệnh cho Ngụy vương phủ các ngươi nữa? Bỏ hết sức lực? Sơ sẩy một cái, chẳng phải là vứt mạng nhỏ à? Chuyện này đổi thành ai cũng không muốn làm, đúng không?"
"Vốn dĩ Linh gia trang đã là ân nhân cứu mạng của các ngươi, các ngươi không đội ơn báo đáp thì thôi, bây giờ lại còn trả đũa, muốn mạng của nô tỳ? Ha ha, nếu Linh gia trang ta không phản ứng lại chuyện này, vậy ngươi quá xem thường chủ tử của bọn ta rồi.

Bọn họ không phải ngươi, không lòng dạ sắt đá như ngươi, không bụng dạ độc ác như ngươi, lại càng không tự đại vô sỉ như ngươi.

Dù nô tỳ chỉ là một nha hoàn, bọn họ cũng sẽ đòi một câu trả lời hợp lý vì nô tỳ.

Để xem đến lúc đó là mặt mũi của vương gia ngài ở chỗ chủ tử bọn ta đáng giá hơn, hay là Linh gia trang để ý mạng mấy kẻ dưới của bọn ta hơn."
Lời nói của Ly Diên khiến Ngụy vương nghẹn họng không nói nên lời, cả đám người vây xem bên cạnh, ánh mắt nhìn Ngụy vương cũng pha trộn các loại cảm xúc không rõ.

Đặc biệt là thái y bốn nước, đừng thấy bọn họ đều cúi đầu, nhưng trong lòng đều đang nghe trộm Ly Diên nói chuyện.
Vốn dĩ bọn họ tới để xem bệnh, nhưng nếu bất cẩn bỏ mạng vào, vậy thì quá uổng phí.

Thái y nước khác còn dễ nói, Ngụy vương không bắt ép được.

Nhưng thái y nước Mị thì đúng là gặp vận xui tám đời rồi.
Bất giác, từng người đã mắng chửi Ngụy vương này trong lòng.
"Giỏi, giỏi lắm, bổn vương cũng cực kỳ tò mò, cuối cùng là chủ tử thế nào bồi dưỡng được thứ miệng lưỡi bén nhọn như ngươi.

Bổn vương cứ muốn xem thử, rốt cuộc mạng là mạng ngươi quý hơn, hay là quyền uy của bổn vương không thể xâm phạm.

Người đầu, lôi nha đầu không biết trời cao đất rộng này xuống cho bổn vương, loạn côn đánh chết."
Ông ta vừa hạ lệnh, lập tức có hai thị vệ đi tới.

Hai người đi đến trước mặt Ly Diên, đang định kèm người nàng kéo ra ngoài, Ly Diên lại mặt đổi biến sắc, tim không đập mạnh gạt tay bọn họ ra: "Không cần, bổn cô nương tự đi."
Nói xong, nàng thoải mái xoay người, chỉnh y phục trên người, ánh mắt ngạo nghễ bước ra.
Nha hoàn không sợ hoàng quyền, không sợ chết như thế, thật sự khiến các vị đứng đây nhìn mà trợn tròn mắt.
Bọn họ nhao nhao suy đoán, sao bên cạnh mình lại không có hạ nhân suy nghĩ vì lợi ích gia tộc như vậy?
Cho dù hôm nay tiểu nha hoàn này vì thế nạp mạng, chỉ bằng phần gan dạ sáng suốt này, phần quyết đoán này cũng đã đủ để ăn nói trước mặt chủ tử nhà mình.

Hơn nữa bất kể sau đó Linh gia trang có thái độ gì, chỉ cần thấy thái độ hôm nay của Ngụy vương gia, trong lòng bọn họ cũng đã có quyết định.
Sau này, chuyện dính tới Ngụy vương phủ, cho dù là cực kỳ nhỏ, chỉ sợ cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm.

Làm bạn với tiểu nhân như vậy, nói không chừng tương lai bị bán thế nào cũng không biết.

Hành vi lớn lối như thế, thảo nào hoàng thượng càng ngày càng bất mãn với bọn họ.
Buồn cười là ông ta còn ngu ngơ không biết, tiếp tục khoe khoang quyền thế của bản thân, hoàng quyền tối cao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui