Ngoại trừ mấy con bao vây bọn họ, những con khác đều nấp trong bụi cỏ.
Nếu không phải ánh mắt của bọn nó sáng rực, e rằng Ly Diên không thể nào ước lượng đến cùng có bao nhiêu con.
Nhiều sói như vậy, chỉ dựa vào bọn họ chém giết từng con là không thể.
Từ trước đến nay Ly Diên chưa từng xem thường sự hung tàn của sói, huống chi bọn họ còn gặp trên trăm con, khỏi phải nói nguy hiểm bao nhiêu.
Ly Diên âm thầm ước chừng một phen rồi quan sát cây cối tương đối nhiều xung quanh, không khỏi nảy ra ý hay.
"Mọi người nghe đây, phải giải quyết toàn bộ đám sói này, nếu không chúng sẽ tiếp tục đi theo chúng ta."
Giải quyết toàn bộ? Tiếp tục đi theo?
Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy rùng mình, có vài hán tử chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này lại càng mặt mày trắng bệch.
Nếu mười con tám con thì thôi, nhưng bọn họ đang phải đối mặt với trên trăm con sói!
Tuy nhiên dù sợ hãi, bọn họ cũng không quên vây Ly Diên ở chính giữa.
Tuy rằng bọn họ có chút không hài lòng về vị nhị tiểu thư này, nhưng chung quy chưa quên sứ mạng của mình.
Hơn nữa bọn họ lại là đội ngũ tinh anh của Linh gia trang, tuy rằng trên trăm con sói này thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng đến cùng mỗi người vẫn cực kỳ tự tin về thực lực của mình.
Đuốc trong tay không cháy được quá lâu, bởi vì có những ánh lửa này nên tạm thời đàn sói còn không dám tiến lên, nhưng chúng thật sự không định từ bỏ.
Hai bên giằng co như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến xảy ra.
Ly Diên bị bọn họ vây ở giữa cũng không sốt ruột.
Nàng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ngồi xổm xuống, không biết đang làm gì.
Vào thời khắc nguy cấp như vậy, không có ai chú ý tới nàng đang làm gì, sự chú ý của mọi người đều dồn về phía đàn sói.
Lúc ánh lửa sắp tắt, Lâm bá ra lệnh một tiếng, mười mấy gã hán tử bỗng nhảy tới, bắt đầu trận chiến sinh tử với bầy sói.
Sói nhiều, nhân số của bọn họ cũng không ít.
Theo từng nhóm người nhảy ra, cuối cùng chỉ còn lại không tới mười người bảo vệ Ly Diên.
Lúc này Ly Diên đã ngồi bệt dưới đất, không biết đang mày mò cái gì.
Lâm Nghiệp và Viên Triết che chở xung quanh nàng, thỉnh thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn, trong mắt toàn là bất mãn.
Đến lúc nào rồi mà nàng còn an nhàn thoải mái ở đây chơi đồ hàng hả?
Năm mươi người này là do Linh Vô Nhai cẩn thận chọn lựa, võ công tất nhiên bất phàm.
Tuy rằng đàn sói này rất hung tàn nhưng chung quy mấy hán tử này cũng đã được huấn luyện nghiêm khắc, phối hợp với nhau cũng không tạo thành thương vong lớn
Đặc biệt đáng nhắc tới chính là những độc phấn mà Ly Diên cung cấp, trong quá trình vật lộn với đàn sói, có mấy con sau khi cắn xé quần áo của bọn họ, chỉ một lát đã miệng sùi bọt mép, trúng độc bỏ mình.
Mấy hán tử này đã sớm sử dụng giải độc đan mà Ly Diên đưa, trong cơ thể sinh ra kháng thể nhất định, mấy chất độc này không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho bọn họ, nhưng bầy sói thì khác.
Bọn Lâm Nghiệp và Viên Triết vừa bảo vệ Ly Diên, vừa xử lý cá lọt lưới thỉnh thoảng xông tới.
Có tác dụng của độc phấn, có thể nói là làm chơi ăn thật.
Sói là động vật rất thông minh, sau khi phát hiện đồng loại của mình lần lượt chết sau khi cắn xé nhân loại thì dần dần lui về sau.
Nếu chúng tản đi như vậy thì cũng thôi, cố tình chúng chỉ lui về sau, không định buông tha bọn họ, nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh.
Đã vậy, nhân loại cũng không cần buông tha bọn nó.
Chúng lui về sau thì bọn họ tiến lên trước, chém giết lại tiếp tục, phút chốc xác sói khắp nơi, tiếng kêu không ngớt.
Trong lúc bọn họ liều chết đấu tranh, có không ít đồng loại lần lượt rời khỏi từ hai bên.
Khi bọn họ rơi vào hiểm cảnh lại không có ai tiến lên giúp đỡ, tất nhiên trong lòng đám hán tử này cực kỳ khó chịu.
Tuy rằng lúc trước bọn họ đã từng ích kỷ, nhưng khi thật sự gặp chuyện mới phát hiện, thì ra bị người khác vứt bỏ và mặc kệ, thậm chí là bị người ta không để ý lại khó chịu như vậy.
Nhưng làm sao bọn họ không biết, họ cũng giống như mình, cũng đang cố gắng tự bảo vệ bản thân, không còn thừa khả năng giúp đỡ người khác?
Trong lúc nhất thời bọn họ ngổn ngang cảm xúc, không thể nói được là cảm xúc gì.
Bất kể bên ngoài loạn thế nào, từ đầu tới cuối Ly Diên đều không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nàng ngồi xếp bằng dưới đất, xung quanh bày biện không ít chai lọ, trong miệng thì ngậm một viên dạ minh châu chiếu sáng.
Lúc Lâm Nghiệp lo lắng hỏi nàng đang làm gì, Ly Diên cũng không mở miệng trả lời ông ta.
Lâm Nghiệp vừa tức vừa phiền muộn, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể cắn răng phái mười người còn lại ra giúp đỡ.
Người của bọn họ đã xuất hiện tình huống mất sức, cũng có không ít người chảy máu, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Cũng may số lượng đàn sói đang không ngừng giảm bớt, những hán tử này cũng giết tới đỏ mắt, một đao một kiếm chém xuống, bay thẳng tới đầu sói, đùi sói, thậm chí là bụng của bọn nó, đánh trúng chỗ hiểm.
Nhưng càng như vậy càng cảm thấy đàn sói cũng bị kích thích điên cuồng hơn, đã có mấy hán tử bị đàn sói cắn mất tay, đùi, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xung quanh Ly Diên trải đầy xác sói, cả trên người nàng cũng dính không ít máu, không biết là của người hay sói.
Cho dù xung quanh khốc liệt đến đâu, trên mặt nàng cũng chưa từng thể hiện điều gì.
Mắt thấy đã sắp giải quyết xong trên dưới trăm con sói, một màn khiến người ta không tưởng tượng được đã xảy ra...
Không biết là con sói nào ngửa mặt lên trời hú vang một tiếng.
Sau đó, mấy con sói còn lại cũng đồng loạt rướn cổ hú theo.
Ban đầu Lâm Nghiệp còn hơi khó hiểu, giọng nói đột ngột vang lên của Ly Diên đã khiến sắc mặt ông ta thay đổi: "Không xong rồi, lũ sói đang kêu gọi đồng loại, mọi người mau rút lui!"
Chẳng biết Ly Diên đã đứng dậy từ lúc nào, chỉ huy Lâm Nghiệp và Viên Triết dẫn những người còn lại, mà nàng thì điềm tĩnh nhìn mười mấy con sói rải rác, khóe miệng nở nụ cười khát máu: "Càn rỡ lâu như vậy, bây giờ tới lượt bổn cô nương ra sân rồi."
Bọn Lâm Nghiệp chạy về phía trước một đoạn mới phát hiện Ly Diên không đuổi theo, bấy giờ quay trở về, hổn hển thét vào mặt nàng: "Người còn đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây?"
Ly Diên bình tĩnh nhìn ông ta: "Lâm bá đi trước đi, ta cản phía sau.
Đám sói đằng sau đã tới, nếu chúng ta cứ chạy như vậy chính là tự sát."
Lâm bá hơi sững sờ, nhanh chóng hiểu nàng đang chỉ điều gì.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, con người rất dễ bối rối, một khi không thể nào gắng giữ tỉnh táo, hậu quả khó mà lường được, bởi vì không ai biết điều gì đang chờ đợi bọn họ.
Ở đây là rừng rậm, không phải đồng bằng, nguy hiểm gần như vờn quanh bọn họ từng giây từng phút.
Thế nhưng một đám nam nhân bọn họ cũng không thể để một tiểu nữ oa như nàng bọc hậu được, đặc biệt nàng còn là nhị tiểu thư của bọn họ.
Chuyện này về tình về lý đều không phù hợp.
Nhưng Ly Diên kiên quyết khiến bọn Lâm Nghiệp rơi vào tình huống khó xử.
Khuyên mãi bọn họ cũng không chịu đi, Ly Diên cũng sốt ruột: "Các người ở lại không phải giúp ta mà là đang hại ta.
Đi mau, nếu thật sự không yên lòng, Lâm bá ngươi ở lại, Viên thúc mau dẫn những người khác rời khỏi nơi này, không còn thời gian đâu."
Bởi vì đồng loại của mấy con sói này đã lục tục xông tới, còn không đi nữa sẽ bị bao vây.
Lâm Nghiệp cũng biết chuyện quá khẩn cấp bèn gật đầu với Viên Triết, ý bảo bọn họ rời khỏi.
Trong tình huống này Viên Triết cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhận lệnh.
Đến khi bọn họ tiến vào bụi cây rồi dần dần biến mất, Lâm Nghiệp mới quay đầu nhìn Ly Diên: "Nhị tiểu thư, tiếp theo phải làm gì?"
Ly Diên nhìn bầy sói dữ đang từ từ bao vây, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, tiện tay ném một túi đen cho Lâm Nghiệp: "Lâm bá, ngươi canh bên trái, ta canh bên phải, chúng ta lùi về sau, vừa lùi vừa ném vào bầy sói."
Lâm Nghiệp nhìn túi đen trong tay mình, tò mò mở ra, nhưng vì vấn đề ánh sáng nên hoàn toàn không nhìn ra thứ bên trong là gì.
Ly Diên cũng không có thời gian giải thích với ông ta: "Lâm bá ném ra sẽ biết.
Đi, lui về sau, nếu chúng thức thời, chúng ta tạm thời tha cho bọn chúng một mạng.
Nếu không biết điều, ha ha, vậy đừng trách bổn cô nương không khách sáo."
Nói xong, nàng tung người nhảy lên, lao vào lùm cây.
Lâm Nghiệp chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, làm gì còn bóng dáng Ly Diên và dạ minh châu trong tay nàng.
Phía trước ông ta chính là vô số ánh mắt phát sáng của sói dữ, không nhịn được tê cả da đầu, ước lượng túi đen trong tay, không quay đầu lại bỏ chạy.
Mục tiêu biến mất, đàn soái thoáng cái trở nên táo bạo, gần như không hề suy nghĩ đã vô cùng hung hãn đuổi theo.
Lâm bá đuổi theo nhưng không tìm thấy bóng dáng Ly Diên.
Đàn sói sau lưng bị xác sói khắp nơi kích thích, tiếng thở hổn hển táo bạo khiến hương vị trong rừng càng khó ngửi, vô cùng buồn nôn.
"Lâm bá, mau lên, ở đây."
Vào thời khắc mấu chốt, giọng nói của Ly Diên vang lên.
Lâm Nghiệp ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết nàng đã nhảy lên cành cây từ bao giờ.
Ông ta đang định tiến lên đã lập tức bị ngăn cản: "Đừng đi dưới đất, nhảy lên, mau!"
Sắc mặt Lâm Nghiệp thoáng lạnh xuống, nhìn hoàn cảnh xung quanh, mượn bụi cỏ và thân cây quanh mình, vững vàng đáp bên cạnh Ly Diên.
Ly Diên lấy túi đen trong tay ông ta, đắc ý chép miệng với đàn sói bên dưới: "Lâm bá, vừa nãy ta không có lười biếng, ngươi nhìn thành quả của ta đây, a a a a!"
Đợi sói dưới cây đủ nhiều, Ly Diên nhẹ nhàng lấy một viên màu đen lớn chừng quả trứng gà từ trong túi, dùng lòng bàn tay bóp nát rồi ném ra ngoài, thoáng chốc bột phấn đã rơi vãi vào bầy sói.
Sau đó, Ly Diên liền bất động, mắt không chớp nhìn bên dưới.
Lâm Nghiệp đang định hỏi, nàng đã giơ tay lên ngăn ông ta lên tiếng.
Lâm Nghiệp bĩu môi một cái, cũng nhìn xuống dưới.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cảm xúc của lũ sói dường như vì không tìm được bọn họ mà càng ngày càng táo bạo.
Bọn nó liên tục cào vào cành cây, thậm chí có không ít con còn thử phóng lên chỗ bọn họ.
Đáng tiếc cái cây rất cao, bọn nó không thể thành công.