Đống bột phấn kia nhìn ngoài mặt như không có tác dụng gì, nhưng nhìn kỹ lại, Lâm Nghiệp phát hiện mấy con sói này bắt đầu đi tới đi lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, dưới chân như có thứ gì đó, từng con bắt đầu nhảy lên, chà xát dưới đất, dần dần không còn chú ý tới bọn họ.
Theo thời gian dần trôi, đàn sói càng ngày càng cáu kỉnh, bắt đầu cắn xé lông của đồng loại.
Do cảm xúc bất ổn nên mấy con sói này không ở yên một chỗ mà chạy lung tung.
Dần dần, mấy con sói dưới cây bất tri bất giác nhập vào đàn sói, bọn chúng lần lượt bị ảnh hưởng.
Lâm Nghiệp há to mồm, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, sau đó ngơ ngác quay đầu: "Nhị tiểu thư, người đã làm gì vậy?"
Ly Diên buộc cái túi đen bên hông mình, từ từ đứng dậy, phủi bụi trên người, cười nhạt một tiếng.
"Dưới cái cây này bị ta ném một chút trùng độc, trùng độc thích nhất là mùi của bột phấn kia, sau khi ngửi thấy tất nhiên là sẽ điên cuồng bò.
Vì trùng quá nhỏ, trời lại tối như vậy, cho dù thị lực của bọn nó có tốt cũng không thấy rõ.
Đó cũng là lý do tại sao từng con lại trở nên táo bạo như vậy, còn cố gắng gặm cắn đối phương chỉ là vì mấy con trùng này đã xâm nhập vào lông của bọn nó, thậm chí là máu của bọn nó."
Lâm Nghiệp tỉnh ngộ, thảo nào vừa rồi Ly Diên không cho ông ta tới gần: "Nhị tiểu thư thật tài giỏi, trong lúc chúng nó chạm vào nhau, chẳng phải mấy con sâu này một truyền mười, mười truyền trăm ư?"
Ly Diên cong môi cười: "Không chỉ có vậy, ngươi xem đi, trò hay sắp bắt đầu rồi!"
Lâm Nghiệp mượn ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu nhìn xuống dưới cây, thoáng chốc mặt mày trắng bệch: "Chuyện này..."
Mấy con sói dữ vốn dĩ chỉ gặm cắn lưng nhau để thử giảm bớt đau ngứa, chẳng biết lúc nào đã bỗng nhiên cắn xé nhau.
Có một có hai tất nhiên có năm có sáu, đôi mắt lúc trước còn phát ra ánh sáng màu lục, bây giờ lại càng ngày càng đỏ.
Hành động điên cuồng như thế, theo lý thuyết đáng lẽ máu chảy thành sông.
Nhưng khiến ông ta ngạc nhiên là thế màu không có máu chảy ra.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến ông ta bất giác ngước mắt: "Tại sao lại như vậy?"
Ly Diên mặt không thay đổi nhìn phía dưới, thản nhiên nói: "Rất đơn giản, bởi vì mấy con trùng kia không phải trùng bình thường, mà là huyết tích trùng khát máu.
Ban đầu rất nhỏ, ngâm trong máu càng lâu thì tốc độ lớn càng nhanh.
Ngươi xem, có con chưa kịp bị cắn xé đã biến thành thây khô rồi."
Lâm Nghiệp cúi đầu nhìn, vô thức im miệng.
Đây là sói, nếu là người, chẳng phải...
Hít, chiêu này của nhị tiểu thư, đúng là không phải làm màu.
Thảo nào từ đầu đến cúi nàng đều bình tĩnh như vậy, người ta là nắm chắc rồi.
"Đi thôi, tiếp theo không cần nhìn nữa.
Không bao lâu sau, lũ sói này sẽ biến thành thây khô."
"Vậy, mấy con cổ trùng kia, nếu có ai xui xẻo dính phải thì sao?"
Ly Diên lắc đầu: "Tuổi thọ của loại cổ trùng này có hạn, lớn càng nhanh thì chết càng mau.
Đợi đến khi mấy con sói này bị xơi tái sạch sẽ, mấy con cổ trùng này cũng sắp nổ tung.
Yên tâm, khi ta thả bọn nó ra cũng đã nghĩ trước kết quả rồi."
Vốn nàng còn muốn dùng thuốc nổ nhưng lại sợ bất cẩn làm cháy rừng.
Hậu quả của cháy rừng bất kể ở hiện đại hay cổ đại đều cực kỳ đáng sợ.
Đặc biệt là trong khu rừng này còn có vô số động vật đang sống, nàng không muốn khi chưa tìm thấy bí mật đã làm ra trò cười lớn như vậy.
Suy đi nghĩ lại Ly Diên mới quyết định dùng độc.
Độc bình thường hiệu suất quá thấp, chỉ có tính lây lan cực mạnh như vậy mới có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Lâm Nghiệp nghe Ly Diên giải thích xong, chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.
"Nhị tiểu thư, thảo nào lão gia tử lại tín nhiệm người như vậy.
Khó trách mấy năm nay lão gia tử không có gì để dạy người, người quả thực là thiên tài giới y độc, thiên tài mà!"
Mặc dù ông ta đi theo Linh Vấn Thiên ở Dược Vương cốc, bản thân cũng biết chút y thuật, nhưng so với Ly Diên, ông ta thật sự kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt nha đầu kia còn hiểu một suy ra ba, nghiên cứu về cổ trùng cả lão gia tử cũng không sánh bằng.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường, không tầm thường mà!
"Lâm bá, làm gì khoa trương vậy chứ.
Biển học vô bờ, đạo lý núi này cao còn có núi khác cao hơn còn cần ta giải thích hả? Ngươi quá coi trọng ta rồi.
Được rồi, giải quyết hậu hoạn xong, chúng ta mau đi thôi, không biết bọn Viên thúc thế nào rồi!"
Dứt lời, Ly Diên như chạy trối chết nhảy lên một thân cây khác, nhanh nhẹn xông về hướng người Linh gia trang rời khỏi.
Lâm Nghiệp thấy nàng như vậy không khỏi nhẹ giọng cười.
Nha đầu kia, vậy mà còn xấu hổ.
Ông ta quay đầu lại, tình hình chiến đấu dưới cây khiến dạ dày ông ta nhộn nhạo, sắc mặt rét lạnh, cũng chạy trối chết.
Nếu Lâm Nghiệp biết Ly Diên không phải xấu hổ mà là không có kiên nhẫn nghe ông ta lải nhải, không biết có tổn thương ôm ngực hay không?
Tuy rằng Lâm Nghiệp chưa nói gì nhưng Ly Diên đã nghe mấy lời ca ngợi tương tự tới lỗ tai mọc kén, bây giờ nghe thấy, làm sao kiên nhẫn nghe được nữa?
Bên này nguy cơ vừa được hóa giải, bên kia nguy cơ đã nối đuôi mà tới.
Ly Diên vừa mới đuổi theo đã thấy người của mình bị một loại thực vật không biết là gì cuốn chặt rồi kéo đi.
Nhân loại ở trước mặt mấy thực vật này có vẻ cực kỳ nhỏ bé, căn bản không có cơ hội phản kháng đã bị quấn chặt.
Cho dù trường kiếm chém đứt dây leo cành lá của bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ nhanh chóng sinh ra thân cành mới, tốc độ cực nhanh, khiến lòng người run sợ.
Viên Triết và mấy thủ hạ khác đang liều mạng cứu những người bị dây leo cuốn lấy.
Không biết là ai quay đầu nhìn thấy Ly Diên, lập tức thở phào kêu lên: "Nhị tiểu thư, Lâm bá, hai người về rồi hả?"
Ly Diên gật đầu với bọn họ, nàng và Lâm bá không nói gì nhảy lên, dùng sức chém dây leo treo lên cao.
Tiểu tử bị cuốn lấy nặng nề ngã xuống, những thủ hạ khác nhanh tay lẹ mắt kéo hắn ta tới khu vực an toàn.
Khó khăn lắm mới nhặt về được một cái mạng, tiểu tử ôm cái cổ suýt tắt thở, thở hồng hộc.
Nhưng người bên này còn chưa kịp thở gấp, bên kia lại có người bị quấn kéo đi.
Dưới cơn nguy cấp, Ly Diên nhìn ra chút phương pháp.
"Tạm thời mọi người đừng manh động.
Đám dây leo này cứ chém đứt là lại mọc ra dài hơn ban đầu, vì vậy bất kể chúng ta rút lui tới đâu, chỉ cần không ngừng chém thì sẽ không ngừng có người bị bắt đi, tiếp tục như vậy không phải cách."
"Mẹ ơi, cuối cùng mấy thứ này là quái vật gì, sao còn có thể nuốt người? Các ngươi có thấy cái túi to trên đó không? Ban nãy một huynh đệ của chúng ta đã bị nuốt sống.
Mấy, mấy thứ này rốt cuộc là gì?"
Ly Diên cực kỳ bình tĩnh nói: "Đây không phải thứ gì, đây là hoa ăn thịt."
"Hoa ăn thịt?"
Mọi người cảm thấy căng thẳng, khó tin nhìn Ly Diên.
Trên thế giới này còn có thực vật như vậy sao?
Bọn họ từng nghe nói tới cá ăn thịt, nhưng chưa từng nghe nói tới hoa ăn thịt.
Sắc mặt Ly Diên khó coi đứng tại chỗ, thấy mấy thuộc hạ kia sắp bị nuốt sống, cơ thể nàng chợt nhúc nhích.
Vào thời khắc quan trọng nhất, nàng đồng thời chém đứt dây leo quấn lấy ba người.
Trong nháy mắt bọn họ rơi xuống, nàng lại vì nhất thời bất cẩn bị dây leo quấn lấy cổ chân.
"Nhị tiểu thư!" Lâm Nghiệp và Viên Triết đồng thời kêu lên, Ly Diên lại quay đầu nói với bọn họ: "Nghe lệnh ta, mau chóng rút lui khỏi đây, ta có cách, mau đi đi!"
Sau khi thủ hạ còn sót lại sốt ruột cuống quít lần lượt cứu năm đồng bạn, dưới sự dẫn dắt của Viên Triết chạy ra xa.
Lâm Nghiệp muốn giúp đỡ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Ly Diên vừa rồi, còn có cảnh tượng mình vừa tận mắt chứng kiến, lúc này siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân lui về khu vực an toàn.
Do nháy mắt chậm trễ này, cánh tay của Ly Diên đã bị cuốn chặt, không thể động đậy.
Nàng nhìn phương hướng mọi người rời khỏi, tính toán chút thời gian, bình tĩnh lấy từ trong giới chỉ ra một khối cầu màu đen lớn chừng nắm đấm, sau đó nở nụ cười chết chóc với cái miệng há to của bông hoa ăn thịt kia.
"Tuy rằng không biết ngươi giống cái quái gì, nhưng để bảo vệ tính mạng cũng chỉ có thể xin lỗi ngươi!"
Quả cầu đen bốc cháy tạo thành một đường parapol trên trời đêm, bị cái miệng rộng của bông hoa ăn thịt người cảm nhận được kẻ thù chính xác nuốt chửng vào.
Ly Diên dùng sức giãy giụa, trước khi bông hoa nổ tung, chật vật dùng trường kiếm chém đứt dây leo, gần như lộn nhào thoát khỏi hiểm cảnh.
Một, hai, ba, sau khi một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, cành lá bay tứ tung trên trời rơi xuống, trong đó còn kèm theo mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Ly Diên không lập tức rời khỏi đây mà nhìn thoáng ra sau.
Sau khi xác định không để lại tia lửa, hoa ăn thịt lại bị nổ nhão nhoẹt mới yên tâm to gan rời khỏi.
Cùng là dùng bom, hiệu quả ném vào đàn sói và ném vào miệng hoa ăn thịt không giống nhau.
Một ở ngoài, một ở trong, rõ ràng ném ở trong thì ít nguy hiểm cho môi trường xung quanh hơn rất nhiều, vì vậy nàng mới dám làm như vậy.
Sự thật chứng minh, hiệu quả giống như nàng mong đợi, không tạo ra phiền phức lớn.
Ly Diên đi chưa tới một trăm mét đã thấy thủ hạ của mình.
Thấy nàng an toàn trở về, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ly Diên nhìn lướt qua, sắc mặt có chút khó coi: "Tổn thất bao nhiêu người?"
Viên Triết thở dài: "Năm người, bị thương tám người."
Trước có đàn sói, sau có hoa ăn thịt, ở đây không phải rừng rậm, quả thực là địa ngục!