Viên Triết nhìn phương hướng Ly Diên rời khỏi, quay đầu nói với Lâm Nghiệp:
"Lâm bá, ta cảm thấy tiểu thư nói có lý.
Tuy rằng không biết sau hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nghe nói tiểu thư là bị người của Khang thân vương này bắt đi.
Tình cảnh hôm đó đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tất cả hành vi của Ly Hồng Đào quả thực không thể gọi là một vị phụ thân."
Đừng nói là phụ thân tốt, ông ta còn không được tính là một người phụ thân.
Thảo nào nhị tiểu thư xem thường ông ta như vậy, có thể ép nữ nhi mình đến mức này, hiển nhiên là có nguyên nhân, nếu không làm gì có ai muốn gánh tội danh bất hiếu.
Chung quy Lâm bá cũng đi theo bên cạnh lão gia tử lâu rồi, có một trái tim Bồ Tát, bây giờ nghe Viên Triết nói vậy, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Đặc biệt người ta là con gái còn mặc kệ, một người ngoài như ông ta quản cái gì?
Không ngờ rằng ngay lúc Lâm bá đứng dậy định đi, cánh tay ông ta đột nhiên bị Ly Hồng Đào túm chặt.
Người vốn ý thức mơ hồ, giờ phút này như túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, yếu ớt la lên: “Cứu, mau cứu ta..."
Lâm Nghiệp nhìn bàn tay đã hơi đen nhưng vẫn có thể nhìn ra chủ nhân của nó sống trong nhung lụa, thở dài bất đắc dĩ:
"Không phải ta không muốn cứu ngài, mà là trong tay ta không có dược liệu.
Ngài, ngài tự nghĩ cách đi!"
Dứt lời, Lâm Nghiệp dùng sức gạt tay ông ta ra, kiên trì thở dài bỏ đi.
"Vương gia, chuyện này..."
Thấy người của Linh gia bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, Thanh Thần cạn lời quay đầu nhìn thất ca nhà mình.
Vệ Giới thờ ơ đi tới trước mặt Ly Hồng Đào, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt tuyệt vọng của ông ta, khóe môi nở nụ cười sâu xa.
"Thì ra cô nhóc vừa rồi chính là vị hôn thê của ta hả? Con gái ruột của ông? Cuối cùng ông đã làm gì mà có thể khiến nàng hận ông như vậy, thấy chết không cứu chứ?"
Giờ phút này, ánh mắt của Ly Hồng Đào đã bắt đầu mất đi tiêu cự.
Mặc dù lúc nhìn thấy Vệ Giới ánh mắt của ông ta tập trung trong chớp mắt, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của hắn, chút ánh sáng cuối cùng ấy cũng biến mất không còn gì.
Ly Hồng Đào liên tục nôn ra máu đen, giống như đang báo hiệu rằng ông ta sắp chết.
Vệ Giới thấy ông ta như vậy cũng không trông chờ ông ta có thể trả lời cái gì, mặt vô cảm xoay người.
Lúc hắn đang định đi, đột nhiên phía trước có một bóng người xông ra, khiến bước chân của hắn theo bản năng khựng lại.
Tốc độ của Ly Diên rất nhanh, giống như sợ người nọ cứ thế chết đi, vậy thì chuyện nàng quan tâm không thể nào đạt được mục đích.
Vì vậy, lúc có người chặn trước mặt nàng, nàng căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn là ai đã đẩy người đó theo bản năng: "Làm phiền nhường đường một chút, nhường đường một chút."
Vệ Giới không ngờ người một giây trước còn bướng tới mười con trâu cũng kéo không nổi, một giây sau đã hung hãn chạy tới như vậy, thậm chí còn cứng rắn đẩy hắn ra.
Hắn lập tức nhướng mày nhìn nàng.
"Ngươi..." Thanh Thần đang định xen vào đã bị Vệ Giới đưa tay cản lại.
Ly Diên vụt cái chạy tới, thấy Ly Hồng Đào đã hấp hối, không kịp suy nghĩ, đầu ngón tay khẽ động, mấy cây ngân châm đã nhanh chóng ghim vào mấy đại huyệt trên người Ly Hồng Đào.
Đâm xuống ba năm lần, người vốn đã thần trí mơ hồ sắp chết lại mở mắt như kỳ tích.
Sau khi ông ta ăn vào một viên Giải Độc hoàn, thoạt nhìn tinh thần cũng khôi phục không ít.
Từng bước này khiến ánh mắt những người xung quanh lập tức sáng ngời, cả Lâm Nghiệp và Viên Triết thở hồng hộc chạy tới cũng không nhịn được tặc lưỡi kêu lạ.
Rõ ràng người đã sắp chết, vậy mà thật sự bị nàng kéo từ Quỷ Môn quan trở về, người bình thường tuyệt đối không so sánh được.
Cho dù là Vệ Giới từ trước đến nay ngăn người ngoài ngàn dặm, rất ít quan âm người khác, sau khi nhìn thấy thủ pháp của Ly Diên, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Ai ai cũng cho rằng cô nương này nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, không ngờ nàng lại đột ngột tóm chặt cổ áo cha mình, kéo cả người ông ta tới trước mặt mình, nhìn ông ta với ánh mắt lạnh như băng: "Có muốn sống không?"
Ly Hồng Đào cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không ngờ rằng nha đầu Ly Diên chết tiệt này còn quay lại, thầm nghĩ hiển nhiên là nàng sợ ông ta.
Không ngờ rằng sau khi nàng cứu sống ông ta lại đối đãi với ông ta thô lỗ như vậy, khiến ông ta mặt mày giận dữ:
"Buông, buông tay, cho lão tử, buông tay!"
Ly Diên cười lạnh một tiếng, dùng sức ném ông ta xuống.
Ly Hồng Đào bất ngờ không kịp đề phòng, nặng nề khụ một tiếng, lại là cả miệng máu đen.
Ông ta vuốt ngực, thở hổn hển dữ dội.
"Ngươi, ngươi là cái đồ bất hiểu, bất, bất hiếu!"
Ly Diên không muốn nghe ông ta nói nhảm, vô cảm quét mắt nhìn ông ta một cái.
"Tai ông bị điếc hả? Ta đang hỏi ông, có muốn sống hay không?"
Ly Hồng Đào lập tức đỏ mặt, phẫn nộ gào thét: "Nói, nói nhảm!"
Ai mẹ nó không muốn sống chứ?
"Tốt lắm, muốn sống thì dễ xử lý rồi.
Nói cho ông biết, độc của ông, hiện tại chỉ ta giải được, nếu muốn sống thì viết cho ta một bức thư cắt đứt quan hệ cha con."
"Còn nữa, viết cả mẫu thân ta và di nương của ta vào.
Từ nay về sau, bọn ta không có bất cứ quan hệ gì với Ly Hồng Đào ông nữa.
Ông đồng ý, ta sẽ cứu ông, không đồng ý, ông cứ chờ chết đi!"
Ly Hồng Đào không thể tin giương mắt: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Những gì ta vừa nói ông nghe rất rõ ràng, được hay không ông tự cân nhắc đi.
Ông chỉ có một khắc, sau một khắc, bổn cô nương mặc kệ sống chết của ông."
Dứt lời, Ly Diên không nói gì nữa đứng dậy, quay đầu bước đi.
Sau khi Ly Hồng Đào cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề tức đến mắt đỏ bừng.
"Ngươi, ngươi, ngươi lại dám làm vậy với ta.
Ly Diên, ta là phụ thân ngươi!"
"Ông nên cảm thấy may mắn vì ông là phụ thân ta, nếu ông không phải phụ thân ta thì từ lúc ở Linh gia trang ta đã chém ông rồi."
Một câu nhẹ bỗng của Ly Diên trực tiếp khiến Ly Hồng Đào sững sờ đến ngây người.
Ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao tự nhiên nữ nhi này lại trở nên khó chọc như vậy?
"Không, ngươi không thể làm thế, ngươi cũng không dám.
Ta là Khang thân vương, ngươi không có quyền lấy mạng ta.
Nhiều người đang nhìn như vậy, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng không sống nổi đâu.
Ly Diên, ngươi cũng không sống nổi đâu."
Ly Diên tiếp tục cười châm chọc.
Nàng bỗng xoay người, nhìn những người xung quanh mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Vệ Giới.
"Ông hỏi những người ở đây thử xem, ai sẽ quản sống chết của ông? Ly Hồng Đào, đừng ngây thơ nữa, ông thật sự xem mình quan trọng như vậy hả? Ông cũng biết hôm nay ở trong rừng có bao nhiêu người chết mà nhỉ? Chỉ một Khang thân vương, vậy mà thật sự cho rằng mình rất quan trọng hả? Ngươi nói xem ta nói có đúng không, Phượng vương điện hạ tôn kính?"
Nàng vốn không muốn dùng thân phận Ly Diên để đối đầu trực tiếp với người kia, nhưng chuyện không như mong muốn.
Vừa nghĩ tới sau khi Ly Hồng Đào chết nàng còn phải giữ đạo hiếu cho ông ta ba năm, thậm chí cả hôn sự cũng không thể hủy bỏ đã cảm thấy người này quyết không thể chết hiện tại.
Nhưng cũng không thể buông tha ông ta một cách vô ích như vậy, vì thế nàng mới nghĩ ra chiêu cắt đứt quan hệ với ông ta.
Nếu như hôm nay cha con bọn họ cắt đứt quan hệ, vậy hôn sự của nàng và Phượng vương này tất nhiên không tính.
Đến lúc đó, còn ai có thể uy hiếp nàng?
Cuộc đời của Ly Diên nàng vốn nên do chính mình nắm giữ, sao có thể rơi vào tay người khác như vậy?
Thình lình bị Ly Diên dùng cách như vậy nhắc tới, Vệ Giới nhíu mắt phượng, nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi chính là Ly Diên à? Vị hôn thê của ta?"
Ly Diên thoải mái nhướng mày nhìn hắn: "Đúng vậy, ta chính là Ly Diên, năm nay mười tuổi, vừa xấu lại vừa béo.
Vì vậy Phượng vương điện hạ vì tương lai của mình, vẫn nên hủy bỏ hôn sự của chúng ta thì hơn."
Mười tuổi? Ly Diên?
Thì ra vị thất cô nương của Khang thân vương phủ này nhỏ như vậy.
Nàng còn tự hiểu lấy bản thân, hoàn toàn không để ý tới khuyết điểm của mình.
Nàng nói thẳng với hắn như vậy, có lẽ quả thật rất ghét việc hôn sự này nhỉ?
Đám người Linh gia trang bên cạnh nhao nhao kinh ngạc nhìn Ly Diên, hiển nhiên không ngờ rằng Ly Diên lại có hôn ước với Vệ Giới, mà đầu sỏ gây nên vậy mà lại là người phụ thân khiến nàng vô cùng chán ghét.
Trong phút chốc, Lâm Nghiệp hiểu oán hận của Ly Diên với Ly Hồng Đào rốt cuộc tới từ đâu.
Không ngờ rằng Ly Hồng Đào này lại táng tận thiên lương gả con gái mới mười tuổi của mình cho Phượng vương điện hạ.
Mười tuổi, mười tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy mà, vậy mà cứ như vậy, gả đi?
Theo ông ta biết, nữ nhi trong Khang thân vương phủ không chỉ có một mình Ly Diên.
Nàng đứng thứ bảy, sáu người phía trên đều không thể gả hả?
Tổng kết lợi hại, cho dù là ai cũng nghĩ ra được tại sao Ly Hồng Đào lại chọn gả Ly Diên đi.
Bọn họ vô cùng đồng tình nhìn Ly Diên, tóm lại ban nãy bọn họ đổ oan cho nàng.
Nàng nói không sai, người phụ thân như vậy quả thực không đáng để cứu.
Vệ Giới vẻ mặt bễ nghễ, nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên híp mắt lạnh lùng nhìn nàng.
"Khang thất tiểu thư, việc hôn sự này là do hoàng huynh ta và hoàng đế quý quốc định ra, cho dù là bổn vương cũng không có quyền can thiệp."
Nói cách khác, cho dù ngươi lùn lại xấu, hắn cũng không có cách.
Sao Ly Diên không hiểu đạo lý này?
Nếu như đây thật sự là một hôn sự tốt thì kiểu gì cũng không đến lượt nàng, chính bởi vì hai bên đều không thèm để ý tới hôn sự này nên mới có thể đến phiên nàng.
Điều duy nhất khiến nàng khó hiểu là, tại sao Vệ Giới này lại tỏ ra không quan tâm như vậy, chẳng lẽ hắn không biết nàng gả đi sẽ chiếm vị trí Phượng vương phi của hắn sao?
Giữ lại một đồng nữ muốn tài không có tài, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tuổi không có tuổi ở bên cạnh có thể làm gì?
Chẳng lẽ hắn còn muốn xem nàng như con dâu nuôi từ bé mà nuôi dưỡng hay sao?
Càng kỳ quái hơn là, người này nhìn mặt nàng lại không hề cảm thấy quen thuộc chút nào.
Mẹ nó, chẳng lẽ hắn đã quên chuyện lúc trước đánh mình suýt chết rồi hả?