Dưới đêm trăng, một trận tàn sát đang tiếp diễn.
Nơi kiếm quang càn quét qua, không đâu là không thấy máu văng tứ phía, chân đứt tay lìa bay đầy trời.
Người người chém giết đến đỏ mắt, dốc hết bản lĩnh của mình ra để đối kháng với tang thi.
Những người không may mắn bị cắn lại càng bất chấp tất cả, đánh cược cả tính mạng mà xông lên phía trước.
Những người này đều là tướng tài tinh nhuệ bên cạnh Vệ Giới, đã từng đi theo hắn chinh chiến sa trường vô số lần.
Cho dù hôm nay rơi vào tình cảnh thế này, họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn thoái lui nửa bước.
Dẫu là Ly Diên cũng bị khí tiết cứng rắn như sắt đá của họ làm cho chấn động.
Dù là người có nhiệt huyết tràn đầy nhưng đối diện với đám tang thi đông như kiến đang tụ về phía họ thế này, đánh nhau hai canh giờ, chỉ cần là người thì đều sẽ cảm thấy thể lực cạn kiệt.
Nhưng bọn họ vẫn không cách nào tìm được cứu binh.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ chuốc lấy diệt vong, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vốn định dùng khinh công để chạy thoát, không ngờ một khi bọn họ có động tác này là những tang thi kia lại túm chặt lấy hai chân bọn họ như một phản xạ có điều kiện.
Phản ứng nhạy bén như vậy khiến mọi người nhìn mà phải kêu lên “tuyệt”!
Bọn chúng nhìn có vẻ không có ý thức của con người, nhưng năng lực bộc phát ra trong lúc lơ đãng lại khiến Ly Diên nhíu chặt chân mày, ánh mắt lại bất giác nhìn khắp xung quanh.
Những tang thi này như một khu rừng đen tối, chắc chắn là kẻ đứng sau màn chuẩn bị cho bọn họ.
Đối phương hao tổn tâm huyết như vậy, tính toán mỗi bước đi của bọn họ đều chuẩn xác đến thế, ắt hẳn là có con mắt ở xung quanh đây đang chăm chú quan sát bọn họ.
Nếu bọn họ đã tạm thời không có cách nào phá vòng vây để đi ra, vậy thì nhân thời gian này mà tìm kẻ đứng sau màn, cũng không phải là lựa chọn không sáng suốt.
Khi ánh mắt nàng chạm tới tòa tháp nhỏ cao nhất trong trấn, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng chợt lóe lên một tia sáng.
Khi tất cả mọi người đang dốc lòng chống địch thì lại phát hiện một bóng đen mập mạp đang rời khỏi vòng chiến đấu trong yên lặng không tiếng động, lẩn vào màn đêm như ma quỷ.
Tòa tháp nhỏ ở ngay chính giữa trấn, xung quanh trồng cây tùng đã nhiều năm tuổi.
Dưới ánh trăng, chúng khiến cho nơi này càng thêm lạnh lẽo nghiêm nghị.
Trên người Ly Diên vốn mặc đồ đen, điều này giúp nàng thuận tiện hơn rất nhiều.
Thêm vào đó, động tác của nàng rất nhạy bén, tốc độ nhanh nhẹn, chưa qua bao lâu đã đi sâu vào trong đám cây tùng.
“Xung quanh đây có không ít người ẩn náu, thân thủ đều hơn người.
Người cẩn thận một chút.”
Không biết từ khi nào, Hắc Thuần đã xuất hiện trên vai nàng, nhắc nhở nàng với vẻ rất thờ ơ.
Ánh mắt Ly Diên trầm xuống, nơi đáy mắt nổi lên một tia sáng lạnh lùng: “Quả nhiên là ở đây.”
Nếu những người này thật sự đến từ Long đế quốc, vậy thì thân thủ chắc chắn giỏi hơn nàng.
Nhưng có những lúc, thực lực lại không thể quyết định tất cả.
Vậy mà vào lúc này, một bóng đen nhanh chóng chạy về phía tòa tháp nhỏ.
Đôi mắt Ly Diên xoay chuyển, nảy ra một ý kiến.
Người tới chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió lạnh thổi qua, một bóng đen mang theo mùi hương đặc biệt xuất hiện trước mặt hắn trong yên lặng.
Điều này khiến hắn có hơi hoảng hồn trong giây lát, nhưng chỉ là một thoáng qua đó đã cho người nào kia có cơ hội rồi.
Theo đồng tử đột nhiên phóng đại lên, một cây châm bạc đã đâm vào huyệt đạo của hắn, chuẩn xác không sai sót.
Chưa qua bao lâu, hắn đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn sức, mất hết tất cả năng lực.
Đối phương nhấc chân lên, hắn rất bi kịch mà bị đạp vào trong đám tùng.
Không kịp kêu, một giọng nữ trẻ con mà vững vàng có lực đã chậm rãi vang lên:
“Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Kẻ dẫn đầu của các ngươi là ai?”
Mấy câu hỏi liên tiếp dội xuống, nam tử kinh ngạc mất một lúc rồi thoáng chốc đã ý thức được người trước mặt này là ai, lập tức nhíu mày nhìn về phía nàng.
Ly Diên cũng không ngốc, trong tình huống này, sao có thể để lộ gương mặt được? Một miếng vải đen to chụp xuống từ đầu đến chân, chỉ để lộ miệng, mũi và mắt.
Không chỉ che đi mặt mà còn giấu cả vóc dáng.
“Ngươi là Ly Diên?”
Đối phương bất ngờ nói ra một câu, suýt chút nữa đã khiến Ly Diên kinh ngạc đến nỗi xuất huyết bên trong.
Má! Thế này mà cũng nhìn ra được?
Người này là thần thật đấy à?
Đối phương đại khái cũng nhìn ra được sự kinh ngạc của nàng, không khỏi khẽ cười một tiếng giễu cợt: “Trước mắt chỉ có một đội quân xuất hiện ở đây, mà trong số đó chỉ có một người là nữ.
Ngươi tưởng ngươi trùm vải đen lên là ta không nhận ra được à?”
Yo, nghe tình hình thì còn hiểu rất rõ về bọn họ đấy.
Thậm chí, dưới sự thúc đẩy của những kẻ sau màn, chức vị này vẫn không tính là quá thấp?
Ừm, lần này vui rồi đây.
Nếu đã nhận ra rồi, tất nhiên nàng không cần che giấu nữa Nàng tiện tay bỏ vũ khí xuống, tươi cười nhìn về phía người đó (nhưng lại không biết nụ cười của mình phối hợp với một gương mặt đen mập mạp đã tạo ra một cảnh tượng kinh dị đến nhường nào).
“Nếu đã quen biết thì tốt hơn rồi.
Nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Người kia đánh giá nàng một hồi như đang nhìn kẻ ngốc: “Ngươi tưởng ta ngốc, sẽ nói cho ngươi biết à?”
Ly Diên hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút không bằng lòng với sự không thức thời của người kia.
Nàng lập tức xoa cằm, nhìn hắn, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Nếu đã không thừa nhận mình là một kẻ ngốc, vậy thì làm theo cách của người thông minh đi!”
Khi nam tử còn chưa phản ứng lại lời này của nàng là có ý gì thì đột nhiên hắn đã thấy một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, theo sau đó là đau đớn đến nỗi suýt chút nữa đã khiến hắn ngất đi.
Còn chưa kịp kêu đau thì miệng lại bị nàng ném một viên gì đó vào, căn bản không cho hắn phản kháng thì nó đã tan ra thành nước thuốc chảy vào cổ họng rồi.
Cằm bị bóp ra, còn bị đút thuốc, một loạt động tác này rất sạch sẽ lưu loát, không hề dây dưa dài dòng, khiến hắn căn bản không có thời gian để phản ứng.
Hắn trố mắt nghẹn họng nhìn quả bí đao lùn trước mặt mình, môi run rẩy: “Ngươi, ngươi thật sự, thật sự chỉ có mười tuổi sao?”
Vì cằm đang bị bóp, nước bọt liền không khống chế được mà chảy ra ngoài, ngay cả âm thanh phát ra cũng không chuẩn xác nữa.
Ly Diên chán ghét: “Bà đây bao nhiêu tuổi liên quan quái gì đến ngươi? Nếu ngươi không muốn chịu khổ thì mau tranh thủ thành thật khai báo đi.
Nếu không, lát nữa sẽ có lúc ngươi “dễ chịu” lắm đấy!”
Nam nhân đó cũng có mấy phần chính trực, bất luận Ly Diên uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không mở miệng.
Nhưng Ly Diên cũng không vội, tiện tay điểm vào á huyệt của hắn rồi nhảy lên một cây tùng, lười biếng nằm trên cây, yên lặng đợi chờ một điều gì đó.
Đến mức này rồi, nam nhân đó còn có gì không hiểu nữa sao? Chỉ sợ là viên thuốc khi nãy nàng cho hắn uống, lát nữa sẽ phát huy hiệu lực rồi.
Bản lĩnh của Ly Diên, hắn đã thấy suốt cả chặng đường rồi, tất nhiên biết thứ nàng đưa không hẳn đã là thứ tốt lành gì.
Không sợ là giả, nhưng nếu phản bội môn chủ thì làm sao kết cục của hắn lại tốt được?
Hắn cho rằng cố gắng một chút là có thể cho qua rồi, nhưng sau khi dược hiệu phát tác thì hắn mới ý thức được.
Kết cục của việc đắc tội với cô nương trước mắt này chắc chắn còn đáng sợ hơn so với môn chủ
Tin rằng bất kỳ người nào còn đang ở trạng thái tỉnh táo, cảm giác có vật gì đó chui ra từ các nơi như lỗ chân lông, lỗ tai, miệng, mũi mình, bò qua bò lại trên da đầu thì sẽ vẻ mặt sợ hãi đến mức độ nào.
Tuy viên thuốc đó không đem tới cho hắn đau đớn gì, nhưng, nhưng lại có sâu bò tới bò lui trên người hắn.
Cảnh tượng này lại diễn ra trong trạng thái tối tăm hoàn toàn, cho dù tố chất tâm lý hắn có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy rồi.
Chỉ tưởng tượng vô cớ thôi mà đã khiến hắn ăn đủ rồi, càng không cần bàn đến việc có con sâu đang ngọ nguậy trong cái miệng với cái cằm đã bị bóp kéo ra của hắn.
Chỉ nửa canh giờ, người này đã không kiên trì nổi nữa rồi.
Cố nén sự buồn nôn trong lòng, hắn khó khăn dùng tay vỗ vào thân cây bên cạnh.
Thoáng chốc, một bóng đen nhanh nhẹ đáp xuống từ trên cây, một chân đạp lên đầu hắn.
“Yo, thế này là suy nghĩ xong rồi hả?”
Cảm giác cái đầu dưới chân lắc lư, Ly Diên khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống, giải á huyệt cho hắn: “Nói đi, đáp án của ngươi,”
Nam nhân đó còn chưa mở miệng thì câu tiếp theo của Ly Diên đã khiến hắn bất giác rùng mình một cái.
“Ừ, trước khi nói, tốt nhất là ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Đừng lấy lời giả dối gì ra lừa gạt ta.
Một khi bị ta phát hiện thì không phải kiểu không đau không ngứa như bây giờ nữa đâu.
Ngươi cũng biết bản lĩnh của bổn cô nương đây mà, muốn lấy mạng của ngươi chẳng qua là búng tay một cái thôi.
Nhưng con người ta lại có sở thích đặc biệt, chính là thích lấy người sống để thử độc.
Những chiêu thức âm hiểm hơn độc địa hơn thế này ta nhiều lắm.
Nếu ngươi muốn thử, bổn cô nương có thể phục vụ ngươi bất cứ lúc nào.”
“Ta, ta quyết định thế nào, ta nói, rồi, ngươi sẽ, sẽ thả, ta.”
Đáng thương, rõ ràng là một câu rất đơn giản nhưng lại khiến hắn tốn rất nhiều sức lực.
Đặc biệt là lúc nói, dường như trong miệng còn có sâu bọ gì đó đang ngọ nguậy, ghê tởm đến nỗi dạ dày hắn trào lên, đau khổ không chịu nổi.
“Ngươi tưởng giờ ngươi còn có tư cách để thương lượng với bổn cô nương sao? Có điều nếu ngươi khai báo thành thật, có thể bổn cô nương sẽ đại phát từ bi cũng không biết chừng.
Hay là ngươi thử đi.”
Vừa nói, một chân vừa đá vào cằm hắn, chỉnh lại cằm về như cũ, chuẩn xác không hề sai sót.
Vừa chỉnh lại được cằm, hắn đã không nén xuống được mà nằm bò sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Nhưng mặc kệ hắn nôn mửa thế nào, vẫn luôn có sâu bọ bò từ dưới cổ họng hắn lên.
Cảm giác rợn tóc gáy đó khiến hắn gần như không còn do dự nữa, đem tất cả những điều mình biết nói hết ra.
Ly Diên vuốt cằm, sau khi tiêu hóa hết lời hắn nói rồi liền nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi nói vị bên trong kia là môn chủ của Độc Môn các ngươi sao?”
Nam nhân to cao gật đầu thật mạnh một cái: “Phải, cho đến hiện tại, người tiếp đãi các ngươi chính là Độc Môn chúng ta.”
“Độc Môn? Ngươi cũng chơi độc à? Không phải chứ? Với trình độ của ngươi mà cũng không biết xấu hổ ra ngoài lăn lộn sao?”
Nam nhân cao to nghe vậy, nước mắt cũng sắp tuôn ra.
Đại muội à, à không, đại tỷ à, ngươi cố ý chế giễu ta đúng không?
Trình độ của ngươi so với lâu la nhỏ bé như ta là cùng một bậc sao?
Ngươi có cho ta cơ hội biểu hiện ư?
…