Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Lúc đêm khuya thanh vắng, hai luồng sáng một đen một trắng bỗng dưng từ trong ngực Ly Diên xông ra.
Theo ánh sáng dần dần tản đi, hai con thú lông mềm mại hiện ra rõ ràng.

Chúng một trái một phải nằm trên vai Ly Diên, cẩn thận kiểm tra cơ thể của nàng.
Sau khi kiểm tra, một mảnh im lặng.
Không biết qua bao lâu, hai manh sủng bắt đầu nhìn đối phương đầy trách móc.
“Đều tại ngươi, thời khắc mấu chốt như vậy sao ngươi lại rời khỏi chứ?”
Bạch Tra giận dữ trừng mắt, lông cả người dựng đứng hết lên.
“Phì! Ngươi còn có mặt mũi nói ta, vậy còn ngươi, ngươi trơ mắt nhìn nàng bị thương mà không ra tay giúp đỡ!”
Mặc dù Hắc Thuần không giải thích nhưng không có nghĩa nó có thể dễ dàng tha thứ cho tai họa nào đó bình chân như vại.
“Ngươi cho rằng ta không muốn hả? Nhưng ta đã đồng ý với mẫu thân, tuyệt đối không thể ra tay ở đại lục Tứ Phương.”
Về phần tại sao, mẫu thân lại không nói cho nó biết, chỉ nói với nó, như vậy là vì tốt cho nàng.

Nếu là tốt cho nàng, tất nhiên nó phải ghi nhớ trong lòng.
Nói tới thì nó cũng thừa biết thân phận của mình mang đến rắc rối.

Nếu như ở đại lục Tứ Phương xuất hiện linh thú bị khế ước, còn là long tộc bọn nó, tất sẽ bị Long đế quốc để mắt tới.

Nàng còn nhỏ như vậy, còn ở trong trạng thái chớm nở, nó không muốn nàng còn chưa kịp phát triển đã bị giết từ trong trứng nước.
Bạch Tra vốn tưởng rằng sẽ bị Hắc Thuần chỉ trích, không ngờ rằng hình như nó cũng hiểu quan hệ lợi hại trong chuyện này, vậy mà lần đầu tiên lựa chọn im lặng.
“Thể chất của chủ nhân, chắc ngươi cũng biết nhỉ?”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Hắc Thuần thâm thúy nhìn về phía Bạch Tra.
Bạch Tra bất giác nhẹ gật đầu.


Lúc trước là do thể chất của chủ nhân mới miễn cưỡng khiến mẫu thân đồng ý khế ước với nàng.
“Nói vậy thì, ngươi cũng vì nhìn trúng điểm này nên mới không ra tay?”
Bạch Tra thoáng do dự, không tình nguyện nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần chủ nhân còn một hơi thở, nàng đều có thể tự mình chữa trị.”
Căn bản không cần bọn họ ra tay.
Mà quá trình tự mình chữa trị hoàn toàn là quá trình cần thiết trong giai đoạn trưởng thành của nàng.
Nghĩ tới đây, Bạch Tra như hiểu ra gì đó, trừng to mắt nhìn Hắc Thuần: “Thế nên, ngươi cũng vì vậy mới dám rời khỏi?”
Hắc Thuần liếc nó: “Nếu là như vậy, chúng ta còn lo lắng làm gì? Tình huống hiện tại của nàng đối với nàng mà nói xem như là chuyện tốt.”
Bạch Tra duỗi móng nhỏ không thể tin chỉ vào nó: “Ngươi, ngươi thành thật khai báo đi, khi đó ngươi nhìn trúng chủ nhân không phải là vì thể chất của nàng chứ?”
Hắc Thuần bắt đầu ngạo kiều, không thèm nhìn Bạch Tra, bộ lông đen bóng chuyển một cái đã biến thành một luồng sáng đen chui vào ngực Ly Diên.
Bạch Tra trơ mắt nhìn nó rời khỏi, hồi lâu không nói được câu nào.

Cuối cùng, nó dời mắt về phía làn da đang hít thở từng hơi của Ly Diên, những giọt nước đen kịt không ngừng tiết ra, đại não thoáng cái hiểu ra.
Trời ạ, nếu sáng mai đại ma đầu kia nhìn thấy chủ nhân như vậy có phát hiện ra chuyện gì hay không?
Suốt ngày hôm nay hắn luôn ôm nàng, cũng không biết có phát hiện ra hay không.
Ban ngày ngược lại còn đỡ, mặc áo đen, nhưng bây giờ là áo lót mỏng manh.
Nó gần như có thể tưởng tượng ra nữ chủ tiệm giúp chủ nhân tắm rửa sẽ có vẻ mặt buồn nôn thế nào rồi.
Tuy rằng mùi hương kia không thối, nhưng màu sắc lại vô cùng kỳ lạ!
Người bình thường làm gì có ai bẩn thỉu như vậy?
Hơn nữa làn da của chủ nhân nhà nó còn đen thế này.
Da đen + nước bùn màu đen, chậc chậc, chỉ nghĩ thôi đã sởn gai ốc.
Làm sao bây giờ?
Vốn dĩ Bạch Tra còn muốn kêu Hắc Thuần ra, nhưng nghĩ lại, dựa vào nó còn không bằng dựa vào chính mình.

Nó đảo mắt, cái đầu nho nhỏ chui xuống dưới người Ly Diên, cứng rắn đẩy cơ thể Ly Diên lên.
Sau đó, bạch quang lóe lên, manh sủng màu trắng liền hóa thành một con rồng nhỏ có thể chở cơ thể của Ly Diên, chui vào bầu trời đêm không có ánh sao giống như sao băng.
Nó chẳng hề hay biết, khi bọn nó vừa rời khỏi, cửa sổ phòng bên cạnh lại nhẹ nhàng đóng lại…
Dựa vào khứu giác trời sinh của rồng, sau khi bay lượn nửa canh giờ, nó tìm được một suối nước nóng tự nhiên vuông vuông trong khe hẹp của một vách núi cheo leo.
Sau khi Bạch Tra đặt Ly Diên vào, nó lại làm một vòng bảo hộ cho nàng, giúp nàng trong lúc ngâm suối nước nóng không tới mức bị chết đuối.
Làm xong mọi chuyện, Bạch Tra mới biến nhỏ trở lại, cuộn mình ở một bên, yên lặng chờ nàng.
Ly Diên còn đang hôn mê hiển nhiên không cảm giác được mọi chuyện.
Lúc đó đầu óc nàng trống rỗng, chỉ mơ màng ngủ say…
Sáng hôm sau, Tô Ngu lo lắng cả đêm thấy Vệ Giới đi lên lầu, lập tức vội kéo nữ chủ tiệm qua một bên.

Sau khi giải thích, chủ tiệm lên lầu theo.
Không ngờ rằng bọn họ lại gặp Vệ Giới trước cửa phòng của Ly Diên.
Không cần mở miệng, Vệ Giới đã nghiêng người cho nàng ta vào xem tình huống, cũng nói rõ có gì cần cứ tìm hắn.
Tô Ngu âm thầm nhìn đến đây không khỏi thở phào một hơi, chỉ cần không phải Vệ Giới tiến vào là được.
Nghĩ tới đây, hắn không quên đi tới nhà bếp bảo có thể mang nước nóng nấu xong lên rồi.
Nữ chủ tiệm vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ dễ chịu, nhưng lại không giống như hương hoa, khiến người ta thoáng cái thanh thản rất nhiều, cực kỳ thoải mái.

Lại nhìn cô bé nằm trên giường, quả thật sạch sẽ hơn hôm qua không ít.

Tuy rằng nước da vẫn đen kịt như trước nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt đã đỡ hơn hôm qua không ít.
Sau khi tắm rửa thay quần áo cho nàng, Ly Diên được thu dọn ngăn nắp, đặt trên giường.
Mãi mà không thấy nàng tỉnh lại, mặc dù ngoài mặt Vệ Giới không quá để ý nhưng vẫn tìm một chiếc xe ngựa thoải mái cho nàng.

Sau khi ăn sáng, đội ngũ lại xuất phát.
Cả ngày bình an vô sự, vào lúc mặt trời lặn tới Bất Dạ thành trong truyền thuyết.
“Nơi này là Bất Dạ thành sao? Không hổ danh là Bất Dạ thành, nhìn khí thế của tường thành ở đây đi, so với kinh thành cũng chỉ có hơn chứ không có kém!”
“Ngươi mù hả, không nhìn ra nó dùng hắc diệu thạch tốt để xây thành à?”
“Shh, đúng là hắc diệu thạch.

Trời ạ, đúng là giàu có!”
“Thảo nào lại được gọi là Bất Dạ thành, cho dù buổi tối cũng cực kỳ náo nhiệt như ban ngày, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí giống như hội hoa đăng.”
“Hắc diệu thạch đã khiến ngươi chấn động rồi hả? Ngươi nhìn thử gạch lát của người ta đi.”
Mọi người ngưng mắt nhìn xuống, đồng loạt giật mình ngây người.
Mẹ nó, cái này, làm vậy có phải quá… quá vô liêm sỉ hay không?
Đây, đây chính là gạch vàng đó!
Dùng gạch vàng làm nền, cho dù giẫm lên cũng có cảm giác tội lỗi!
Huống chi, đây chính là đường cái người đến ta đi!
Mặt đường cái dùng gạch vàng để lót?
Cuối cùng là đầu óc của thành chủ này bị úng nước, hay là ánh mắt của bọn họ quá nông cạn?
Trên đường cái, thậm chí là quảng trường ngoài thành đã xa hoa như thế, vậy bên trong thì sao?
Bọn họ gần như không dám tưởng tượng, sắp tới bọn họ sẽ tiến vào một Bất Dạ thành vàng son lộng lẫy thế nào!
Cú sốc này… thật sự là nặng nề trước nay chưa từng có!
Đúng vậy, hiện lên trước mắt mọi người chính là một quảng trường cỡ lớn có sức chứa ngàn người, xung quanh quảng trường là cây cối cối bao quanh, ở giữa là núi giả đá giả, nước suối róc rách, vô cùng nên thơ.

Đối diện cổng thành còn có một cây cầu vòm tròn dài đến hai mươi mét, bên dưới có hộ thành hào, hai bên hào được trồng vô số liễu rũ và thường xanh.
Thành trì dùng hắc diệu thạch chế tạo hiển nhiên không tầm thường, cho dù mặt trời đã xuống núi thì chỉ vẻn vẹn ánh mặt trời chiếu vào hắc diệu thạch cũng đã rực rỡ lóa mắt, cộng thêm những chiếc đèn lồng đỏ và gạch vàng tỏa sáng phía xa…
Đám quần chúng nghèo túng đứng bên ngoài quảng trước, sâu sắc bị cảnh tượng trước mắt làm chói mắt.
Đã sớm nghe nói Chỉ Túy Kim Mê phú khả địch quốc, hôm nay trông thấy, quả nhiên, khụ khụ, chấn động ơi là chấn động!
Cho dù là Vệ Giới, trong đôi mắt bình tĩnh cũng hiện lên một vòng dị sắc.
Lạ là đừng thấy Bất Dạ Thành phô trương đáng sợ, nhưng trên quảng trường này lại không có một bóng người.


Phạm vi hoạt động của dân chúng xung quanh chỉ ở ngoài vài dặm.

Thảo nào trên đường đến đây lại cảm giác nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thế nhưng, một nơi không có hơi người như vậy, thật sự có thể trở nên náo nhiệt sao?
“Đi!” Vệ Giới ra lệnh một tiếng, đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Vốn tưởng rằng sẽ bị người khác ngăn cản, không ngờ rằng bọn họ vậy mà một đường thông suốt đi tới trước cửa thành.

Đặc biệt quỷ dị là, cửa thành vậy mà không có người trông coi, tự động mở ra cho bọn họ.
Thanh Thần chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Chuyện, chuyện này nhìn kiểu gì cũng là lạ.

Vương gia, thật sự phải vào sao?”
Vệ Giới lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Ngươi cảm thấy, còn có đường lui hả?”
“Nghĩa, nghĩa là sao?”
Giống như trả lời hắn, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng ầm ầm đùng đùng.
Mọi người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy vô số hàng cây đột ngột trồi lên từ quảng trường vốn yên tĩnh, đan xen với nhau.

Mà theo những hàng cây đó liên tục mọc lên, một âm thanh vù vù chấn đến da đầu bọn họ tê dại, cả người cứng ngắc vang lên.
“Đây, đây là gì?”
Đột nhiên, một giọng nữ máy móc vang lên bên tai mọi người: “Chào mừng các lữ khách đến Bất Dạ thành của ta, trận pháp đã khởi động, chúc tất cả các khách nhân chơi vui vẻ!”
“Cái gì? Trận pháp đã khởi động? Nói vậy, động tĩnh vừa rồi chính là trận pháp? Chúng ta không có đường quay về nữa hả?”
“Câu chơi vui vẻ của nàng ta nghĩa là sao?”
Vệ Giới mặt không thay đổi nhìn phía trước chăm chú, sâu xa nói: “Các ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi.”
“Đi thôi, đến đâu hay đến đó, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!”
Lâm Nghiệp chống quải trượng, thất tha thất thểu tiến lên, Viên Triết theo sát phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận