Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Lúc nàng tỉnh lại, Bạch Tra đang ra vẻ đáng thương thè lưỡi liếm mặt nàng, bên kia, Hắc Thuần cũng mặt mày rầu rĩ nhìn nàng.
Phát hiện ra nàng đã tỉnh, lỗ tai của hai manh sủng thoáng cái dựng lên.

Bạch Tra càng hưng phấn liều mạng liếm lấy liếm để: “Chủ nhân, người tỉnh rồi ư? Thật tốt quá.”
Biểu hiện của Hắc Thuần càng trực tiếp hơn: “Sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Ly Diên thả lỏng cơ thể, sau khi cảm nhận một lát, uể oải nói: “Những cái khác còn đỡ, chỉ là cảm giác không có sức lực gì.”
“Máu đã sắp bị hút khô rồi, làm sao còn sức lực được nữa? Cả nội lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

Nếu không phải cơ thể này của người nghịch thiên, cho dù là có mấy cái mạng cũng không đủ để người chơi đó có biết không?”
Ly Diên xoa huyệt Thái Dương, nhìn về phía hai manh sủng: “Ta hôn mê tám ngày rồi hả? Trời ạ, tám ngày mà còn mệt thành như vậy? Vậy sao ta có thể tham gia ngày mở màn của Chỉ Túy Kim Mê vào hai ngày sau đây?”
“Dựa vào thân thể này của người mà còn muốn đi lăn lộn? Người vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đi!”
Ly Diên uể oải nói: “Phải rồi, mấy người kia đâu? Tình huống của bọn họ thế nào rồi?”
“Người còn có tâm trạng đi quan tâm người khác hả? Chính người bây giờ đã thành ra như vậy, bọn họ sống hay chết mắc mớ gì tới người?”
Giọng của Hắc Thuần có chút hung hăng, Ly Diên đưa tay sờ đầu nó, xoa dịu cơn giận của nó.
Chỉ nghe Bạch Tra ở một bên nhẹ giọng giải thích: “Sau khi người hôn mê, không biết sao Vệ Giới lại đột nhiên tỉnh lại.

Sau khi tỉnh thấy mình suýt chút lấy mạng người, nam nhân kia vậy mà lần đầu tiên tỏ ra áy náy.

Sau đó hắn liền sắp xếp cho người ở đây, mấy ngày nay cũng thường xuyên tới thăm người, còn mời đại phu cho người.

Nhưng người ngoài không biết thể chất của người, bọn ta biết rõ nên luôn canh chừng ở đây.”
Cũng may căn phòng này có chỗ tắm rửa.

Đừng thấy bọn nó nhỏ nhưng sức mạnh vẫn còn, dọn dẹp cho Ly Diên cũng không thành vấn đề.
Ban ngày có Vệ Giới, buổi tối có hai manh sủng, tám ngày này Ly Diên ngược lại không chịu tội gì.

Nàng luôn trong trạng thái hôn mê, tất nhiên cũng không cảm giác được đau đớn gì.

Ngược lại là Vệ Giới, sau khi trải qua chuyện này, thái độ của hắn với nàng xem như thay đổi tận gốc.

Bởi vì hắn phát hiện sau khi hấp thu máu của Ly Diên, luồng khí trong cơ thể hắn vậy mà biến mất khó hiểu.

Chuyện đáng sợ hơn chính là cả đan điền bị phong ấn của hắn ấy thế mà cũng có dấu hiệu nới lỏng.
Trong tám ngày, hắn tận dụng cả thời gian ngủ nghỉ ăn uống để thử mở đan điền bị phong ấn.

Đáng tiếc cho dù hắn cố gắng thế nào vẫn chỉ có thể duy trì trạng thái hôm đó, vậy mà không có chút tiến triển.

Hiện tại Vệ Giới vậy mà cảm thấy nha đầu Ly Diên kia chính là phúc tinh trong sinh mệnh của mình.
Nếu Ly Diên nghe được, chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy.

Nàng thậm chí sẽ cảm thấy nam nhân này chính là tai tinh của mình mới đúng.
“Ngươi nói sao cơ? Băng Phách Thần Châm của ta, biến mất hả?”
Lúc Ly Diên nghe thấy tin tức này, cả người lập tức sụp đổ.

Mắt nàng đỏ bừng, dùng sức lay Hắc Thuần: “Không thể nào, sao có thể như vậy được? Đang yên đang lành, sao lại biến mất chứ? Có phải tên khốn Vệ Giới kia cất châm của ta không? Không được, ta phải đi tìm hắn!”
Thế nhưng nàng chỉ mới ngồi dậy, một cơn chóng mặt đã ép nàng phải ngã lại xuống giường.
Ly Diên đỡ đầu mình, đau đớn nhìn Hắc Thuần: “Thật, thật sự biến mất rồi hả?”
Hắc Thuần nặng nề nhẹ gật đầu với nàng: “Thật sự biến mất.”
Chỉ có điều, là đồng thời biến mất trong cơ thể của các ngươi.
Sở dĩ nó không nói ra những lời này là vì cảm thấy giải thích với im lặng cũng giống nhau, bởi vì băng châm biến mất là sự thật.
Ly Diên nghe xong, thoáng cái trầm mặc, cả buổi cũng không nói một câu.
Bạch Tra thử khuyên nàng vài câu, lại bị Hắc Thuần lôi kéo biến mất trong lồng ngực của nàng.

Bởi vì Vệ Giới đã tới.
Quả nhiên, một giây sau, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài.

Lúc ánh mắt của Ly Diên tụ lại trên bóng người đột ngột xuất hiện kia, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng thoáng cái hiện lên một tia hận ý.
Cũng không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu ra, vậy mà phắt cái đã từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía Vệ Giới.
Người kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đang định mở miệng hỏi thăm, vừa “Ngươi” một cái đã Ly Diên đã tát vào mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “Chát” vang lên, nửa gương mặt mang vết sẹo của Vệ Giới bị đánh tới nghiêng qua một bên.
Không khí trong phòng lập tức đông lại thành băng, lúc nam nhân nào đó quay gương mặt âm trầm sang nhìn Ly Diên, lại bị nước mắt trên mặt nàng làm cho giật nảy.
“Hu hu, đều tại ngươi, băng châm của ta đang yên đang lành biến mất rồi.

Ngươi biết cái châm kia quan trọng với ta cỡ nào không? Đó là thứ bầu bạn với ta từ nhỏ đến lớn, cứ vậy mà biến mất, ở đâu rồi? Ngươi nói cho ta biết, băng châm của ta đang yên đang lành sao nói biến mất là biến mất?
Nam nhân ngươi là khắc tinh của ta đúng không? Rõ ràng là ta cứu ngươi, nhưng ta thì sao? Ngươi nhìn hiện tại ta biến thành thế nào đi.

Chẳng những nội lực không còn, bây giờ cả máu, cả cần câu cơm mà ta dựa vào để sống cũng biến mất.

Đồ đáng ghét, đáng ghét!”
Nhìn thiếu nữ mặt đen đứng trước mặt mình khóc tới mặt mày nhem nhuốc, mặt của Vệ Giới lại từ âm u chuyển sang đầy mây.
Nói thật, giờ phút này trong lòng hắn cũng cực kỳ phức tạp.
Mặc dù bây giờ hắn không ghét nữ nhân này nữa, thậm chí còn biết ơn nàng, nhưng nhìn nàng ở đây gào khóc như vậy, chẳng hiểu sao hắn lại phiền não.
Hắn không biết băng châm trong miệng nàng là gì, nhưng cũng đoán được tất nhiên hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này cho dù mình nói gì cũng là dư thừa, hắn dứt khoát đứng đó, mặc cho nàng đánh chửi.
Bất kể thế nào, mình hút nội lực của người ta, hút máu của người ta là sự thật, nếu như cộng thêm băng châm gì nữa, vậy thì hoàn toàn tính là ba tội lỗi lớn.
Đánh vài cái thì đáng là gì?
Cứ thế, Ly Diên quyền đánh cước đá vào người hắn.

Cũng may nàng bệnh nặng mới khỏi, không có sức lực gì, với người nào đó cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
Giày vò xong, hài tử xem như khóc mệt, mềm nhũn ngồi dưới đất, mặc cho Vệ Giới ôm nàng lên giường, chốc lát sau đã ngủ mất.
Nhìn dung nhan say ngủ của nàng, Vệ Giới bất lực lắc đầu: “Vẫn còn là một đứa trẻ choai choai!”
Ngẫm lại mình lớn hơn người ta cả tám tuổi, nghiêm khắc mà nói xem như một con trâu già rồi.

Tuy rằng cỏ non này thoạt nhìn vừa mập vừa đen, nhưng nể tình nàng dinh dưỡng phong phú, cũng không phải hoàn toàn không thể bỏ vào miệng.
Có lẽ, lâu dài là được rồi?
Dưới sự tự an ủi của người nào đó, hàng hóa nào đó luôn bị ghét bỏ, hình như đã được định giá.
Sau đó, Vệ Giới từ chỗ Thanh Thần biết, mình thật sự đã nuốt băng châm của người ta.

Mặc dù hắn đồng ý tìm cho nàng ngân châm tốt hơn, nhưng với Ly Diên có vẻ đã không còn ý nghĩa gì.

Bởi vì chỉ có người sử dụng Băng Phách Thần Châm là nàng mới biết, chỉ sợ trên đời này không tìm ra bộ Băng Phách Thần Châm thứ hai.

Ngân châm cho dù tốt cũng không thay thế được giá trị của Băng Phách Thần Châm.
Hai ngày sau, cơ thể của Ly Diên vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ ngày mở màn khó có được lần này.

Vì vậy sáng sớm hôm nay nàng đã thu dọn ổn thỏa, ép người nào đó đưa nàng tới hiện trường.
Bốn người Thanh Thần, cộng thêm Ly Diên và Vệ Giới là sáu người, sáu bệnh nhân bị thương, ngoại trừ Vệ Giới tổng thể khá hơn một chút ra, tình huống của mấy người còn lại đều không quá tốt.

Nhưng bọn họ cũng biết nếu bỏ lỡ lần này, lần sau không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.

Vì vậy, cho dù lê cơ thể bệnh tật cũng phải đến.
Bởi hôm nay không chỉ đơn giản là mở mang kiến thức về Chỉ Túy Kim Mê, quan trọng hơn là còn có thể gặp thiếu thành chủ của Bất Dạ thành.

Cơ hội hiếm có như vậy, nói gì cũng không thể bỏ qua.

Cũng vì vậy nên hôm nay trời chưa sáng cả người của khu vực lớn cũng tập trung hết bên ngoài Chỉ Túy Kim Mê, chờ ở cổng của khu vực mình, đợi được cho vào.
Ly Hồng Đào vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Ly Diên.

Vốn tưởng rằng lúc mọi người tập hợp sẽ ở cùng một chỗ, không ngờ rằng lại ở trong khu vực của riêng mình, điều này khiến cho ông ta đã đợi hơn mười ngày càng sốt ruột phát hỏa.

Thế nên ngay khi thủ vệ cổng của Chỉ Túy Kim Mê cho qua, ông ta lập tức xông tới.
Những người phía sau nhìn mà nghẹn họng trân trối, đều bàn tán.
“Khang thân vương này làm sao vậy? Mấy ngày nay cứ như con khỉ, trên nhảy dưới né, chưa từng thấy ông ta vội vàng như vậy.”
“Còn không phải là thế ư, người không biết còn tưởng rằng ông ta vội đi đầu thai!”
Người bên cạnh bàn tán thế nào, Ly Hồng Đào không thèm quan tâm, trong mắt ông ta chỉ có một mình Ly Diên.
Cũng may sau khi qua cổng lớn của Chỉ Túy Kim Mê liền tới một quảng trường khổng lồ, có người đặc biệt hướng dẫn bọn họ tới đâu tập hợp.

Ly Hồng Đào không lập tức chạy tới, tìm được bóng dáng của Ly Diên trong dòng người đông đúc.
Khi ông ta nhìn thấy Vệ Giới đứng bên cạnh Ly Diên, thậm chí còn đỡ nàng, tròng mắt của ông ta suýt chút rơi ra ngoài.
“Mắt mình bị hoa hả? Tiện nha đầu Ly Diên này, từ bao giờ mà cả Phượng vương cũng dụ dỗ được?”
Nhìn hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, chẳng lẽ khẩu vị của Vệ Giới thật sự nặng như vậy, vừa ý khuê nữ nhà ông ta rồi hả?
Tuy rằng hai người là hôn phu hôn thê chân chính, nhưng chẳng biết tại sao, cảnh tượng này lại khiến trong lòng Ly Hồng Đào rất bất an.

Nhưng cuối cùng bất an ở đâu, ông ta lại không nói ra được.

Trong lúc do do dự dự, ông ta đã đi tới trước mặt Ly Diên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui