Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Sau sự im lặng chết chóc…
Ly Diên ngẩng đầu, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn về phía hai người: “Ta chỉ muốn thử xem, không vì điều gì khác, chi vì loại độc này.”
Nàng nghiên cứu y độc nhiều năm như vậy, kiếp trước cộng kiếp này, tính ra cũng gần ba mươi năm, gần như đã tiêu hao hết tất cả tuổi xuân của nàng.

Đời này cũng đã định trước sẽ làm bạn với y độc, cuối cùng không thể thoát nổi.
Cái gọi là kỳ phùng địch thủ, tri kỷ khó tìm, mặc dù Hồng Tà này không tính là tri kỷ, nhưng nàng nhất định phải thừa nhận, độc tang thi này đã thay đổi rất lớn về nhận thức của nàng với cổ nhân.
Hồng Tà, là một vị đối thủ cực kỳ khó có được.
Nàng bằng lòng chấp nhận thử thách này.
Về phần rất nhiều vấn đề phải đối mặt sau này, tuy rằng Ly Diên cũng không muốn gặp phải, nhưng nếu như không có cách nào tránh khỏi, nàng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Đáp án của Ly Diên kỳ thật đã sớm nằm trong dự liệu của hai người, vì vậy không ai tỏ ra quá bất ngờ.
Vệ Giới thì khỏi nói, đoạn đường tới đây đã khiến hắn hiểu được tính tình ân oán rõ ràng của nha đầu kia.

Một khi nàng đã quyết định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi.
Khiến hắn bất ngờ chính là phản ứng của vị Công Tử Diễn này, có phải có hơi nhiệt tình quá mức hay không?
“Nếu như đây là quyết định của ngươi, ta tôn trọng ngươi.

Đồng thời, bổn công tử ở đây cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi cần, Bất Dạ thành vĩnh viễn sẽ là hậu thuẫn của ngươi.”
Cú thế mà ban phát nhân tình?
Cả Ly Diên cũng ngây người trong nháy mắt: “Lỗ tai ta không nghe nhầm chứ? Ngươi đang nói giỡn với ta hả?”
Công Tử Diễn ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện chút không vui: “Chẳng lẽ lời nói của bổn công tử lại không đáng tin như vậy?”
“Không, không phải.

Nhưng, tại sao chứ?”
Bất Dạ thành đó, Bất Dạ thành mà cả Long đế quốc cũng muốn nịnh bợ, trước kẻ địch khổng lồ mà nàng phải đối mặt, hắn vậy mà có thể thản nhiên nói ra những lời bất chấp hậu quả như thế.
Điều này sao có thể khiến Ly Diên không khiếp sợ?
“Tại sao? Làm gì có nhiều tại sao như vậy? Bất Dạ thành hôm nay là của bổn công tử, bổn công tử muốn làm chủ thế nào thì làm chủ thế đó.

Sao vậy? Ngươi không muốn?”
Ly Diên chật vật nuốt một ngụm nước miếng: “Muốn, chắc chắn muốn, sao có thể không muốn chứ? Nhưng, nhưng có phải cái bánh này hơi lớn quá hay không?”
Nếu như nàng nuốt xuống như vậy, liệu có bị mắc nghẹn hay không?
Người khác không biết, nhưng nàng lại biết rõ.

Bất Dạ thành này hơn xa những gì người khác thấy, sức mạnh mà nó cất giấu, chỉ sợ bất kể thế nào người bên ngoài cũng sẽ không tưởng tượng nổi.
Tiền thân của Bất Dạ thành là Mặc gia trang, còn Long đế quốc chính là phát triển từ nước Kim ban đầu.
Khoan, khoan đã, nói vậy thì, chẳng phải Bất Dạ thành cũng có quan hệ thần kỳ nào đó với Long đế quốc sao?
Bây giờ thiếu thành chủ của Bất Dạ thành nói muốn giúp nàng, vậy có phải cũng có nghĩa là, hiện tại bọn họ đang đối địch với với thế lực cố gắng phá hủy Bất Dạ thành?
Nếu là như vậy, cũng không khó hiểu tại sao Công Tử Diễn này lại nói muốn giúp đỡ nàng.
Nghĩ thông điểm này, Ly Diên cảm giác áp lực trên vai mình không còn nặng như lúc trước.
“Nuốt một lần không nổi, vậy thì từ từ nuốt.

Thế nào, ngươi có muốn thực hiện giao dịch này với ta không?”
Ly Diên lắc đầu như trống bỏi: “Muốn muốn, giao dịch giao dịch.

Cơ hội ngàn năm có một như vậy, nói lời phải giữ lời, tương lai nếu tìm tới cửa thật, ngươi cũng không thể vòng vo với ta.”
Công Tử Diễn cạn lời giật giật khóe miệng, ném cho Ly Diên một cái lệnh bài màu đen: “Đây là Mặc Ngọc lệnh của Bất Dạ thành, thiên hạ này không có hơn năm tấm, bây giờ ta đưa nó cho ngươi.

Cầm đi đi!”
Ly Diên nhìn cái lệnh màu màu đen bóng loáng phát ra ánh sáng mờ mịt óng ánh trong tay mình như kẻ ngu, đặc biệt là nét mực cực kỳ lớn bên trên, dường như đang đại biểu ý nghĩa tồn tại của nó.
Cổ họng Ly Diên hơi rít, dùng sức thật lớn mới ngẩng đầu nhìn về phía Công Tử Diễn: “Ngươi, ngươi cứ vậy mà đưa nó cho ta hả? Cái này, cái này, có phải quá, quá tùy ý hay không?”
Tùy ý giống như đây là rau cải trắng chứ không phải Mặc Ngọc lệnh mà theo lời hắn nói trong thiên hạ không có quá năm tấm.
Công Tử Diễn nhìn chằm chằm nàng, mắt lạnh môi băng, từng từ lạnh nhạt: “Muốn có được sự ủng hộ của Bất Dạ thành ta cũng phải bỏ ra chút thực lực.

Tuy rằng bây giờ ngươi có được Mặc Ngọc lệnh, nhưng điều này không có nghĩa ngươi đã có đủ quyền lợi điều binh khiển tướng.

Đầu tiên ngươi hãy dùng thực lực thuyết phục người của Bất Dạ thành ta đi.”
Mà thử thách đầu tiên, đương nhiên chính là kẻ thù chung mà hiện tại tất cả bọn họ phải đối mặt —— độc tang thi.
Ly Diên tất nhiên hiểu đạo lý trong chuyện này.

Nàng gật đầu, bàn tay cầm Mặc Ngọc lệnh hơi siết lại: “Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”
Công Tử Diễn cũng không nói nhảm, quay đầu nhìn về phía Vệ Giới từ đầu tới cuối không nói gì: “Phượng vương điện hạ, ngươi thân là người làm chứng, có phải cũng nên tỏ thái độ hay không?”
Bất Dạ thành đã bất chấp tất cả đứng về phía Ly Diên, vậy, Phượng vương điện hạ thân là vị hôn phu của nàng thì sao?
Vệ Giới theo dõi từ đầu tới cuối, tuy rằng không nói gì thêm nhưng tận mắt thấy loại ăn ý nhìn như vô hình, kỳ thực lại hữu hình giữa Ly Diên và Công Tử Diễn.

Có lẽ cả bọn họ cũng không phát hiện sự phù hợp lẫn nhau hoàn mỹ đến cỡ nào.

Thậm chí còn hoàn mỹ đến mức, cho dù lúc Công Tử Diễn ném ra Mặc Ngọc Lệnh cực kỳ hấp dẫn như vậy, hắn cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
Càng thêm buồn cười là, thậm chí hắn cảm thấy, tấm lệnh bài kia vốn nên thuộc về Ly Diên.
Bây giờ bị Công Tử Diễn hỏi vậy, ý cười trên môi Vệ Giới càng sâu, sao hắn lại có cảm giác mai mối chứ?
Chẳng lẽ không phải vị Công Tử Diễn này đang quang minh chính đại kéo ủng hộ cho Ly Diên sao?
Tiểu tử thối này, tuổi không lớn lắm, nhưng tâm cơ lại không ít.
Một nha đầu xấu như vậy, rốt cuộc làm sao lọt vào mắt hắn?
Thật sự giống như hắn, coi trọng một thân công phu độc y có một không hai của nàng ư?
“Thế nào? Phượng vương điện hạ không muốn hả?”
Vậy mà còn thúc giục?
Ly Diên đang định mở miệng, Vệ Giới lại giành nói trước nàng: “Không cần ngươi nhắc, đương nhiên bổn vương sẽ đứng về phía nàng.”
Ly Diên nao nao, ngẩng đầu, trong mắt ít nhiều mang theo chút khó hiểu.
Vệ Giới lại không nhìn nàng, ngược lại nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Cho dù bổn vương không muốn, nhưng theo thân phận hiện tại, hiển nhiên cũng phải làm chuyện tương ứng với thân phận này.

Vì vậy, nhất định phải làm như thế.”
Ngược lại, một ngày nào đó khi hắn không còn là Phượng vương điện hạ của nước Tư U, như vậy, không ai có thể kín đáo gán ép cho hắn quyền lực mà hắn không muốn.
Bây giờ Ly Diên mới hiểu ra, không ngờ người ta làm vậy không phải vì nàng, mà là vì thân phận kia của hắn.
Ha ha, chung quy là mình cả nghĩ quá rồi.
Xem ra, quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ có thể dừng lợi ở lợi dụng lẫn nhau.

Nói cách khác, từ khi mới bắt đầu, lúc hai người đồng thời hỏi nàng cũng là ôm thái độ thử.
Nếu như cả can đảm thừa nhận áp lực như vậy mà nàng cũng không có, có lẽ sẽ không có chuyện tiếp theo nhỉ?
Thậm chí cả Vệ Giới, có lẽ cũng sẽ xem xét thí sinh cho vị trí Phượng vương phi này đúng không?
Trong lúc suy nghĩ, Ly Diên không khỏi nhổ ra một ngụm trọc khí thật dài.

Quả nhiên, cuộc đời khắp nơi đều là cạm bẫy.
Đạt được nhận thức chung, ba người nhanh chóng tiến hành bố trí mọi chuyện xảy ra trong mật thất.
Dù sao Bất Dạ thành cũng là địa bàn của Công Tử Diễn, lúc nghe Hồng Tà lợi dụng băng chuyển đưa Bách Lý Phức ra ngoài, hắn lập tức phái người tìm kiếm bốn phương tám hướng.
Đồng thời, Công Tử Diễn cũng không quên nhìn về phía Ly Diên: “Mặc dù đã cử người, nhưng hiện tại từng phương hướng đều không có bất kỳ phát hiện nào.

Thậm chí, chúng ta còn không biết đích đến của băng chuyền này rốt cuộc là trong Bất Dạ thành, hay là bên ngoài.

Ngươi nói xem, có khi nào mục đích của đối phương căn bản không lớn như chúng ta tưởng tượng?”
“Các ngươi có thấy đạn tín hiệu vừa bắn ra không? Nếu như đó là do Hồng Tà bắn, vậy tất nhiên có hậu chiêu.”
Không biết sao, lời nói của Công Tử Diễn giống như đã nhắc nhở Vệ Giới: “Ngươi vừa nói vậy, hình như mục đích ngay từ đầu của những người này là muốn hủy Bất Dạ thành.

Chẳng lẽ, đầu còn lại của băng chuyền ở ngay trong Bất Dạ thành?”
Công Tử Diễn rùng mình, nét mặt cũng cứng đờ trong nháy mắt.
Ly Diên cũng nhíu mày: “Nếu đầu còn lại của băng chuyền ở ngay trong Bất Dạ thành, vậy, vị trí nào có thể hạ gục Bất Dạ thành tốt nhất?”
Thân hình Công Tử Diễn đột nhiên chấn động, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng sang hai người, ba người lập tức thấy được một khả năng từ trong mắt nhau.
Cả ba trăm miệng một lời, cùng kêu lên: “Không ổn, Chỉ Túy Kim Mê!”
Ba người không rảnh bận tâm nhiều hơn, lập tức chạy tới Chỉ Túy Kim Mê.

Trong lúc di chuyển, không chỉ Công Tử Diễn, thậm chí cả Vệ Giới cũng bắt đầu truyền tin cho người của mình núp trong bóng tối.
Chỉ có Ly Diên vẫn đắm chìm trong tin tức kia chưa kịp tiêu hóa, hỏi Hắc Thuần trong đan điền: “Ngươi nói xem, nữ nhân kia sẽ trở nên thế nào?”
“Nếu là do Hồng Tà kia liều cả mạng tạo ra, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Người đừng quên, thực lực của nữ nhân kia cũng đã không yếu, nếu có thêm nguồn gốc chất độc, nói không chừng sẽ trở nên càng khó tiếp cận.

Những chuyện này ngược lại không phải quan trọng nhất, ta lo là…”
Trong lòng Ly Diên run lên: “Là cái gì?”
Giọng nói của Hắc Thuần sâu kín vang lên trong đầu nàng: “Ta lo là, không phải hiện tại nàng ta biến thành thế nào, mà là, liệu có bị ai đó khống chế hay không.

Tiếp tục như vậy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui