Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Tuy rằng hai người đều mặc đồ đen nhưng Ly Diên tinh mắt vẫn nhìn thấy vết máu trải rộng bên trên.

Không chỉ có thế, tóc tai bọn họ rối bời, quần áo nhăn nhúm, thậm chí có chỗ còn bị rách.

Điều may mắn duy nhất là có vẻ bọn họ không bị thương.
“Không thể đến khu vực cửu sắc, mùi hương phát ra từ người quái vật kia có thể khiến những người chưa biến dị xảy ra biến dị.

Nhất định chúng ta phải cách xa chỗ đó.”
Vệ Giới rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Công Tử Diễn: “Chúng ta đi bên nào?”
“Đi theo ta.” Công Tử Diễn nghe xong, thận trọng nhẹ gật đầu, đi nhanh vài bước dẫn đường.
Phía sau bọn họ còn có không ít hắc y nhân, khoảng hai ba mươi người, trên thân đều mang sát khí, đi mấy bước lại quay đầu nhìn theo bản năng.
Vẻ mặt nghiêm nghị kia giống như sợ quái vật kia lại đột ngột xuất hiện.
“Ngươi thả ta xuống đi, ta có thể đuổi kịp các ngươi.”
Lúc này Ly Diên mới nhớ tới, vỗ vai Vệ Giới: “Mau thả ta xuống.”
Nàng nặng như vậy, cũng làm khó hắn khiêng nàng chạy một đoạn đường dài thế.
Vệ Giới nghe vậy dừng chân, đặt nàng xuống, nhíu mày nhìn nàng: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Ta phát hiện mùi hương trên người nó hơi kỳ lạ nên chạy về báo tin cho người bên khu vực màu đỏ, bây giờ bọn họ cũng đã dọn ra ngoài rồi.”
Vệ Giới gật đầu, quay đầu lại dặn dò một câu: “Cẩn thận một chút, đuổi kịp.”
Ly Diên gật đầu, vẫn không quên sợ hãi nhìn lại phía sau.

Không biết bước chân của bọn họ có nhanh hay không, quái vật kia có đuổi theo hay không.
Tất cả tương tác giữa hai người sớm đã không còn đề phòng và do dự như ban đầu, từ lâu đã trở nên quen thuộc, tự nhiên.
Giống như vợ chồng chưa cưới đúng nghĩa, hắn chăm sóc nàng, nàng nghĩ tới hắn.
Có lẽ người trong cuộc không chú ý tới, nhưng Công Tử Diễn lại đặt phản ứng tự nhiên của Vệ Giới vào mắt.
Chuyện này hình như có chút không bình thường lắm.
“Bên trong có người không?”

Công Tử Diễn lắc đầu: “Chết thì chết, tàn thì tàn.

Không chết hết cũng bị chính người của chúng ta giết chết.

Hiện tại ở bên trong đã không còn người sống nữa.”
Lời này mặc dù nghe vô tình, cũng nói hơi nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Ly Diên, trong lòng hắn tất nhiên không dễ chịu.
Dù gì những người đó đều là thủ hạ của hắn, trơ mắt nhìn bọn họ biến dị thì thôi, còn phải đích thân giết bọn họ.

Cho dù là ai cũng sẽ đau khổ nhỉ?
“Chúng ta, cuối cùng vẫn chậm một bước.”
Lúc lời nói nặng nề nhưng ẩn chứa thù hận của Công Tử Diễn vang lên, Ly Diên lại mặt mày do dự nhìn phía sau bọn họ: “Quái vật kia, tại sao đến giờ còn chưa đuổi kịp?”
Ánh mắt Công Tử Diễn lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Ta ném bom cháy vào người nàng ta.

Lúc này, chỉ sợ nàng ta đang bị thiêu cháy!”
Bom lửa?
Là loại lửa một khi dính phải thì không dễ dập tắt ư?
Đúng là may mắn, may mà có vị vương phi Mễ Nhiêu truyền kỳ kia!
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ly Diên nhìn xung quanh, nàng chưa từng tới đây, nó nằm bên ngoài khu vực cửu sắc, xa xa, có thể lờ mờ trông thấy tường thành phía xa.
Vị trí hiện tại của bọn họ là một đồng cỏ rộng lớn, rất trống trải, gần như liếc mắt là có thể trở thành mục tiêu.
“Nơi này là sân luyện tập, hơi trống, chúng ta phải băng qua nơi này, lên tường thành, từ tường thành tiến vào thành trì phía sau.”
Khu vực lớn Chỉ Túy Kim Mê này chỉ là một trong số những thành trì của Bất Dạ thành, phía sau của nó còn có mấy thành trì.

Vốn dĩ bọn họ có thể theo cửa sau của Chỉ Túy Kim Mê đi thẳng tới thành trì số hai, nhưng bây giờ bọn họ đã chạy ngược chiều, chỉ có thể đổi đường.
“Cũng không biết bom cháy kia có thể giải quyết nàng ta hay không?”
Nét mặt của Công Tử Diễn rất nghiêm túc: “E rằng không thể, nàng ta còn khó đối phó hơn tưởng tượng của chúng ta.


Hiện tại điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là người của chúng ta đã rút lui toàn bộ, nếu không kết cục sẽ thảm thiết vô cùng.”
“Nguy rồi, liệu nàng ta có chạy về phía cửa thành số hai hay không? Không phải là người của chúng ta đều trốn trong một thành trì chứ?”
Giọng của Công Tử Diễn rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chắc chắn: “Cửa thành của Bất Dạ thành đều dùng nguyên liệu đặc biệt chế thành, cả hỏa lực cũng không làm nổ được.

Chỉ một độc nhân mà thôi, nàng ta vẫn chưa có khả năng đó.

Hiện tại nhiều nhất là có thể kéo dài một chút thời gian.”
Từ vị trí của bọn họ ở vị trí hiện tại đến tường thành, ước tính cần ít nhất nửa canh giờ.
“Cũng không biết đội ngũ ra ngoài thăm dò có phát hiện hay không.”
Hiện tại điều Ly Diên lo lắng nhất là cái gọi là đạn tín hiệu kia đại biểu cho điều gì.
Nếu như là tín hiệu cầu cứu thì cũng thôi, nhưng nếu mang ý nghĩa gì khác thì phiền rồi…
Mấu chốt là bây giờ nàng còn không liên lạc được với Bạch Tra.
Nói là bốn bề thù địch cũng không tính là khoa trương.
“Tới giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì, ngươi đừng quá bi quan, chuyện do người làm!”
Nhìn vẻ mặt nàng sầu khổ, lúc Công Tử Diễn quay người đi không quên an ủi nàng một câu.
Ly Diên khẽ thở dài: “Bây giờ cả thời gian dừng lại cũng chẳng có, làm sao mới có thể dành thời gian đi nghiên cứu thuốc giải đây?”
“Còn có một việc, có lẽ các ngươi vẫn chưa biết.

Một khi bị quái vật kia cắn, ta không có bất kỳ biện pháp nào.

Cho dù chế ra thuốc giải cũng không thể giải độc.

Thuốc giải của ta chỉ có thể ngăn ngừa, không thể trị tận gốc.
Nói cách khác, người bình thường sử dụng, cho dù bị cắn cũng sẽ không bị lây nhiễm.

Nhưng nếu chưa sử dụng thuốc giải đã bị cắn, vậy cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được.”

Lời vừa nói ra, chẳng những Công Tử Diễn ngây ngẩn cả người, ngay cả những người đi phía trước với Vệ Giới cũng đồng loạt quay đầu lại.
Hiển nhiên, chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại là kết quả như vậy.
Những người đã chứng kiến sự đáng sợ của độc tang thi, trầm một một khoảng thời gian.
“Chỉ trong vòng một khắc đồng hồ sẽ phát sinh dị biến, mặt, móng tay, làn da thối rữa sinh mủ, hốc mắt trũng sâu, con ngươi giãn nở, máu mủ chảy khắp nơi.

Dưới tình huống như vậy, cho dù trị liệu được, chỉ e cũng không khác gì xác sống.”
“Những người xảy ra dị biến sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.

Móng tay và răng của bọn họ cũng có thể hủy diệt mạng sống của một người.”
“Cô nương, ngươi đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.

Bọn ta cũng nhìn ra được, loại độc này thậm chí còn tàn khốc hơn ôn dịch.

Sống được tất nhiên là tốt, nhưng không không thể, cũng xin các ngươi giải quyết bọn ta trước khi biến dị.

Nhớ kỹ, không được để bọn ta có một cơ hội sống.”
“Bãn nãy có một đồng bọn chưa chết hẳn, dưới tình huống như vậy, hắn thế mà cũng hoàn thành việc thi biến.

Từ đó có thể thấy được sức sống của loại bệnh độc này cực kỳ mãnh liệt.

Mọi người nhất định phải lập tức biến bọn họ thành bột phấn.”
“Cho dù tốn linh lực cũng nhất định phải hủy diệt từng thi thể.

Nếu không chỉ mang đến vô số rắc rối và kinh hoàng cho nhiều người hơn.”
Trong từng tiếng thảo luận, Ly Diên dần dần nắm giữ được một vài biến đổi bệnh lý đặc biệt do độc tang thi gây ra.

Tuy rằng hiện tại nàng vẫn chưa nhìn thấy.
“Không ổn, mọi người mau nhìn kia, quái vật kia đến rồi, nhanh, chạy mau!”
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong lúc Ly Diên ngây người, Công Tử Diễn đã theo bản năng tóm lấy nàng chạy về phía trước.

Lúc Ly Diên chạy theo không quên quay đầu nhìn Bách Lý Phức đã phát sinh dị biến.

Vừa nhìn một cái, nàng cảm thấy hô hấp của mình khó khăn hơn rất nhiều.
Rất cao, còn cao hơn tưởng tượng của nào.

Rất khó tin, Bách Lý Phức một mét sáu lăm, làm sao có thể kéo xương cốt của mình, cứng rắn biến mình thành hai – ba mét, tương đương với chiều cao của Diêu Minh (cầu thủ bóng rổ).
Ngoại trừ thay đổi về mặt cấu trúc, nữ nhân này đã không còn nhìn ra bộ dáng lúc trước.
Hạt giống kia thật sự dùng hết mọi thủ đoạn, lợi dụng cơ thể của nàng ta tới cực hạn.

Trên đầu nàng ta lại mọc ra sáu cái đầu rắn lục đang thè lưỡi.
Làn da bị một loại giáp vảy màu đen gồ ghề bao phủ.
Gương mặt gần như đã bị hủy thành quái thú, mụn bọc đang chảy máu ép gương mặt cố gượng kéo cho to ra kia trở nên phì ra vô cùng kinh khủng.
Điều càng khó có thể chịu đựng hơn chính là, từ trong máu của nàng ta còn chảy ra đủ loại cổ trùng buồn nôn.

Những con cổ trùng này sau khi chảy ra khỏi máu sẽ theo thời gian ở trong không khí trở nên lớn nhỏ không đồng đều.
Sau khi tứ chi của nàng ta bị cưỡng ép biến dị trở nên cái dài cái ngắn, cao thấp không đồng đều, đi từng bước từng bước.
Tay và chân đã biến thành quái vật, cả người không còn tìm thấy chút dấu vết nào của loài người.
Rất khó tưởng tượng, đó chính là nữ nhân từng xinh đẹp quyến rũ – Bách Lý Phức.
Ly Diên cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn những con trùng quái dị khác nhau sau khi bò ra khỏi cơ thể Bách Lý Phức đang chạy tán loạn quanh người nàng ta dần lớn lên, âm thầm hỏi hắc miêu: “Mấy con cổ trùng kia có ích cho ngươi không?”
Giọng nói trầm trầm của Hắc Thuần vang lên trong linh thức: “Tuy rằng thoạt nhìn hơi buồn nôn, nhưng cũng không phải không thể cho vào miệng.

Thế nào? Người muốn ta giải quyết đống cổ trùng kia à?”
“Ừm, Hồng Tà này đúng là một thiên tài.

Độc nhân như vậy, thế mà hắn ta cũng có thể nghiên cứu ra, còn biến thành bộ dạng buồn nôn như vậy.

Đám cổ trùng kia vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.

Lỡ như trên người chúng cũng mang theo mầm độc, truyền cho động vật, một truyền mười, mười truyền trăm như vậy, cho dù chúng ta khống chế được nhân loại, nhưng nếu động vật và ma thú xảy ra biến dị, hậu quả cũng không cách nào kiểm soát!”
Hiện tại cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao lúc trước hắn lại nói vậy rồi, chỉ sợ hắn cũng đã sớm dự liệu được tình huống hiện tại nhỉ?
Hồng Tà, làm đối thủ, ta nghĩ, quả thật ta phải coi trọng ngươi hơn rồi.
Nhưng làm người, ngươi nghiên cứu ra vật thí nghệm như vậy, quả thật chính là đối tượng phỉ nhổ của toàn nhân loại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận