“Huynh đến đây khi nào?” Nam nhân áo đen dời mắt, nhìn nam nhân mặc trường bào gấm màu xanh ngọc đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nhướng mày hỏi.
Dưới ánh trăng, nam tử áo xanh ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mặc dù không được tính là anh tuấn, nhưng cực kỳ dễ nhìn, tràn ngập khí dương cương.
Hắn ta nở một nụ cười cợt nhả cực kỳ không tương xứng với hình tượng của mình.
“Đến được mấy ngày rồi, không phải là do mãi vẫn không có tin tức của đệ ư? Sao vậy? Vội vã gọi ta tới như thế, không phải bình thường đệ rất kị liên lạc với bọn ta à?”
Nam tử áo xanh bước qua, điệu bộ quen thuộc ôm vai nam tử áo đen như hai anh em tốt, lại bị hắn gạt ra, không chút khách sáo nhíu mày: “Huynh có thể nghiêm túc một chút được không?”
Ý cười trong mắt nam tử áo xanh càng đậm: “Đệ cũng đâu phải mới quen biết ta ngày đầu, sao vậy? Tiểu gia không nghiêm túc ở đâu hả?”
Nam tử áo đen mặt không thay đổi nhìn hắn ta chằm chằm, cuối cùng nam tử áo xanh tước vũ khí đầu hàng: “Được được được, ta nghiêm túc, được chưa?”
“Để ta xem tình huống của đệ trước đã.” Vừa dứt lời, cổ tay của nam tử áo đen đã bị hắn ta tóm lấy.
Nam tử áo đen để mặc cho hắn ta bắt mạch, không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lại không ngừng quan sát người đã lâu không gặp.
Sau một lát trầm mặc, nam tử áo xanh thoáng cái trợn mắt, sâu trong mắt tràn đầy chấn động: “Đệ, cỗ loạn lưu dùng để trấn áp phong ấn trong cơ thể của đệ, biến mất rồi?”
Không sai, nam tử áo đen không phải ai khác, chính là Vệ Giới.
Hắn nhìn nam tử áo xanh, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ tới mức không thể nhìn thấy: “Đúng vậy, dưới cơ duyên xảo hợp giải được!”
Nam tử áo xanh sau khi được xác nhận, nhìn chằm chằm Vệ Giới một hồi lâu, sau đó thở phào một hơi: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt mà.
Chỉ vì điều này, xem như chuyến này lão tử tới không uổng công.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên hỏi: “Làm sao làm được? Chúng ta đã sắp cố gắng cả đời cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào.
Vì chuyện này mà đệ bị ép ở lại đây, bây giờ giải quyết xong loạn lưu, vậy có phải nghĩa là phong ấn của đệ có thể bị đệ phá tan bất kỳ lúc nào hay không?”
Hắn ta biết rõ thực lực của Vệ Giới, chỉ cần giải quyết loạn lưu, còn có gì là không thể?
Bọn họ vì việc phá loạn lưu này mà đã phiền muộn bao nhiêu năm?
Bây giờ khó khăn lắm mới có hi vọng, tất nhiên phải không tiếc bất cứ giá nào.
Vừa nghĩ tới tương lai sắp phải đối mặt, lòng hắn ta thoáng chốc siết chặt.
Nhưng lúc này ánh mắt của Vệ Giới lại càng tĩnh mịch khó dò.
Hắn nhìn hắn ta, trong lòng xuất hiện áy náy: “Nhị ca, tạm thời, ta vẫn chưa muốn về.”
“Đệ nói gì?” Lăng Tễ Phong ngoáy tai, hoài nghi mình nghe nhầm.
“Tạm thời vẫn chưa được.
Trừ thân phận Phượng vương này, ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, chỉ e tạm thời không thể quay về.”
Lăng Tễ Phong nhướng mày, mặc dù có chút mất mát nhưng hắn ta không phải trẻ con.
Hắn ta biết chuyện mà tam đệ nhà mình quyết định chưa từng có khả năng thay đổi.
“Minh, đệ phải biết, nghĩa phụ ông ấy, có lẽ không đợi được…”
“Nhị ca yên tâm, năm sau ta sẽ về một chuyến.”
Nhắc tới nghĩa phụ, vẻ mặt hai người đều có chút nặng nề.
Nhưng sau khi nhận được lời hứa của Vệ Giới, vẻ mặt Lăng Tễ Phong hơi dịu xuống.
“Vậy lần này đệ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Vệ Giới như nhớ lại chính sự: “Ta tạm thời bị nhốt ở đây, không thể quay về kinh thành.
Ta cần nhị ca thay ta giải quyết vài chuyện.”
Còn chưa dứt lời, Lăng Tễ Phong đã giống như xù lông, lông mày nhướng lên: “Cái gì? Chỉ có mấy chuyện vặt vãnh như thế mà đệ bắt ta chạy từ tây bộ đến đây? Đậu, hỗn tiểu tử nhà đệ, đệ có biết đoạn đường này ta xóc nảy bao lâu không?
Tiểu tử đệ được đấy, lúc đệ không thèm để mắt tới bọn ta, bọn ta phải kính đệ, ra sức lấy lòng đệ, chỉ sợ đệ quên luôn ba người bọn ta.
Nhưng đệ lại nói gì, đệ muốn giày vò ca ca mình đến chết hả? Vốn ta còn tưởng rằng đệ xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp bất chấp tất cả chạy tới, đệ thì hay rồi, câu đầu tiên lại là kêu ca ca chạy việc cho đệ?
Thế nào? Đệ luân lạc tới mức này ở nước Tư U từ bao giờ vậy? Cả một thủ hạ vừa ý cũng không có? Đệ còn không thấy ngại mà mở miệng nhờ lão tử?”
Lăng Tễ Phong đang nói huyên thuyên cằn nhằn không ngớt, Vệ Giới thật sự không chịu nổi sự dài dòng của hắn ta, lập tức ngắt ngang: “Ngừng, ngừng, nhị ca, huynh có thể để ta nói xong rồi hãy nói không?”
Lăng Tễ Phong liếc ngang một cái, khinh bỉ bĩu môi: “Được, gia để đệ nói đó.
Đệ nói đi, gia ngược lại muốn nghe thử, cuối cùng đệ sa sút đến mức nào!”
“Tình huống ở đây, nhị ca vẫn chưa biết nhỉ?” Vệ Giới đổi đề tài, nhắc tới Bất Dạ thành.
Lăng Tễ Phong xoay người nhìn Bất Dạ thành như ẩn như hiện phía sau rừng hắc ám, nhướng mày: “Bất Dạ thành? Ngược lại hiểu được đại khái.
Chỉ là, ta còn chưa hỏi đệ đó, tình huống này là sao? Đại lục Tứ Phương vậy mà lại có rồng? Không phải là ca ca ở sa mạc quá lâu nên lạc hậu rồi chứ?”
Từ khi nào mà ở đại lục Tứ Phương cũng có thể tùy tiện thấy được rồng hả?
Nghe xong câu này, Vệ Giới liền hiểu rõ nhẹ gật đầu: “Xem ra nhị ca không biết.”
Lăng Tễ Phong cũng không giục, quét mắt nhìn hắn một cái, tùy tiện ngồi xuống tảng đá sau lưng: “Ừm, nói đi, ta muốn xem thử, đệ mang tới cho ta mấy tin tức tốt lành gì.”
Vệ Giới có chút bất đắc dĩ về giọng điệu của hắn ta, nhưng thời gian eo hẹp gấp rút, hắn không nói nhảm với hắn ta, lập tức kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện từ thịnh hội bốn nước đến những chuyện đã trải qua trên đường đến đây, thậm chí cả chuyện vừa mới xảy ra cho đồ nhà quê vừa tới từ sa mạc này.
Lăng Tễ Phong nghe xong, trầm mặc cả một khắc đồng hồ mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Khụ, thế nên ý đệ là, hiện tại đại lục Tứ Phương đang bị độc nhân biến dị tấn công? Mà đệ tạm thời không thể quay về, lại sợ Long đế quốc thừa cơ ra oai, muốn ta thay đệ bảo vệ tốt nước Tư U?”
Vệ Giới nghe xong, miễn cưỡng gật đầu: “Tuy rằng nói không đúng ý, những kết quả và mục đích miễn cưỡng giống nhau.”
Lăng Tễ Phong nhìn hắn, hận không thể đếm rõ con rết trên mặt hắn có bao nhiêu cái chân, trong giọng nói ẩn chứa tức giận đè nén.
“Haiz, ta thật sự không hiểu, cuối cùng mẹ nó Vệ Du Sâm đã cho đệ chỗ tốt gì mà khiến đệ khăng khăng một mực đi theo hắn ta như vậy, còn bảo vệ cái nơi rách nát đó cho hắn ta.
Vậy thì cũng thôi đi, thậm chí đệ còn tuân theo mệnh lệnh của hắn ta, đi lấy một người xấu…”
Sau khi nhận được cái liếc sắc bén của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong ngừng nói, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được được được, nể mặt nữ, ừm, cô nương đó cứu đệ một mạng, tiểu gia sẽ gọi nàng một tiếng thất cô nương.
Này, đệ đừng nói với ta rằng đệ muốn thành thân với nàng thật chứ?”
Vệ Giới trầm mặc một lát, đột nhiên quay mặt.
Đây là có ý lảng tránh hả?
Lăng Tễ Phong không nhịn được cười phá lên: “Đệ đệ à, trò đùa này không vui đâu.
Tuy rằng nàng cứu đệ, nhưng chúng ta cũng không thể ngu ngốc lấy thân báo đáp được.
Huống chi, nha đầu kia mới mười tuổi, đệ, đệ cũng ra tay được hả? Chúng ta đổi, đổi cách khác được không?”
“Nhị ca, chuyện này huynh đừng quan tâm, mục đích ta tìm ngươi là muốn…”
“Thôi thôi thôi, đệ bớt nói sang chuyện khác cho ta đi.
Ta muốn một câu nói thật của đệ, tại sao? Tại sao phải nghe lời tên hoàng đế ngu xuẩn kia? Tại sao phải bảo vệ nước Tư U cho hắn ta? Đừng nhắc tới chút quan hệ máu mủ mỏng manh giữa hai người, nếu không phải có chút quan hệ rách nát đó thì lão tử đã sớm một đao chém chết hắn ta rồi, làm gì tới lượt hắn ta la lối om sòm trước mặt đệ chứ?”
Hiện tại chỉ cần hắn ta vừa nghĩ tới gương mặt của Vệ Du Sâm kia liền hận không thể phanh thây xé xác hắn ta!
Trời ạ, năm đó tam đệ nhà hắn ta mới bây lớn?
Mẹ nó Vệ Du Sâm lại nhẫn tâm ném hắn tới nam phong quán, để mấy tên biến thái kia tùy ý nhục nhã?
Còn gương mặt đẹp như trích tiên của tam đệ nhà hắn ta nữa, đang yên đang lành, mang ra ngoài được bao nhiêu người yêu thích, một gương mặt xinh đẹp nhường ấy!
Mẹ nó, lại vì thủ đoạn hạ lưu hèn hạ của nam nhân này mà cứng rắn bị hủy hoại, hủy hoại!
Làm hại trái tim non nớt của tam đệ nhà hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng, rõ ràng gương mặt có thể trị khỏi, vậy mà cứng rắn từ chối.
Giờ thì hay rồi, mỗi ngày mang gương mặt con rết như như vậy rêu rao, khiến tên Vệ khốn khiếp kia vui vẻ như vậy!
Cẩu hoàng đế bất trung bất nghĩa, lấy oán trả ơn như vậy, dựa vào đâu mà bắt tam đệ nhà hắn làm trâu làm ngựa cho mình?
Làm hại ba người bọn họ vì vậy mà độc thủ không khuê nhiều năm như thế?
Bọn họ dễ dàng lắm hả?
Hả?
Cho dù không mở miệng, chỉ nhìn gương mặt tức giận bất bình, biến hóa thất thường, tuyệt đối không hề thua kém thuật lật mặt của đào kép của nhị ca nhà mình, Vệ Giới cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, đang tức giận điều gì, bất bình chuyện gì.
Có mấy lời nhàm tai không biết hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thật sự không muốn nói lại nữa.
Vệ Giới chỉ có thể thận trọng nói: “Nhị ca, nghĩa phụ và đại ca đã đồng ý cho ta chút thời gian, lúc trước không phải huynh cũng vậy ư? Bây giờ huynh nhịn thêm một chút được không?”
Lăng Tễ Phong chịu đựng kích động đến mức muốn nhảy lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Không, được! Bây giờ mà không cho ta một lý do, đệ đừng hòng ta ở lại.”
Vệ Giới đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi xoa mi tâm: “Nếu đã vậy, hay là nhị ca trở về đi.”
Khóe miệng Lăng Tễ Phong hơi run rẩy: “Nhị oa tử, đệ không thể đối xử với ta như vậy được, đệ không tử tế!”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái, trong mắt chứa chút cô độc: “Nhận lời hay không?”