Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Mẹ nó, nàng ở phủ Khang Thân Vương là hàng thứ bảy, mặc dù đằng sau còn có hai tỷ muội, có thể so ra nhỏ hơn nàng không ít nhưng một mực không đi theo.
Nhưng hiện tại tên này nói với nàng, muội muội?
Ông ta nói tới ai?
Lúc này Ly Diên cười lạnh một tiếng, “Không biết muội muội mà ông nói là vị nào?”
Ly Hồng Đào thấy nàng hất tay mình ra, lại lộ ra dáng vẻ đùa cợt, nghĩ đến sống chết của nữ nhi lúc này, không khỏi hơi tức giận.
“Muội muội của ngươi, Ly Thiên Tuyết, còn có thể là ai? Ngay cả Ly Thiên Tuyết ngươi cũng quên rồi?”
“Ta,” Mẹ nhà nó ấy, mẹ nó, nàng rất muốn mắng người, rất muốn một bàn tay đánh lên mặt lão già này.

Ọe, muội muội.

Vị kia còn lớn hơn nàng ba tuổi, thế mà là muội muội của nàng?
Ly Diên nàng từ lúc nào đã già thế này?
Tên nam nhân này, tên nam nhân này có biết mình đang nói gì không?
Trong lòng nàng giận dữ, đôi mắt không chút khách khí bốc lên hai ngọn lửa, lười nhìn Ly Hồng Đào, quay người chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đứng lại, Ly Diên.

Nếu ngươi cứ đi như thế, cũng đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!”
Lông mày Ly Diên nhướng lên lên, cười như không cười nhìn ông ta: “Không khách khí? Ha ha, ông đã lần nào khách khí với ta chưa? Lần này, bản cô nương cũng muốn nhìn thử, vị cha tốt của ta định không khách khí với ta thế nào!”
Nói đến câu cuối, giọng nàng đã gằn lên.
Ly Hồng Đào dưới ánh mắt lạnh đến khiếp người của nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đây đúng là chuyện cười.

Ông ta đường đường là Khang thân vương, thế mà lại bị nữ nhi của mình doạ cho hoảng sợ, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
“Ngươi đứng lại cho lão tử!” Thấy Ly Diên thật sự không để ý đến mình, không hề do dự nhấc chân rời đi, Ly Hồng Đào mới thật sự luống cuống.

“Ngươi không thể đi, muội muội của ngươi vẫn chờ ngươi đi cứu nó.

Ngươi không thể cứ đi như thế, nếu ngươi đi, ta, ta, ta sẽ đưa mẹ ngươi,”
Không đợi ông ta nói hết, Ly Diên bỗng nhiên xoay người.

Ông ta nhìn nàng, trong chốc lát sắc mặt của nàng trở nên cực lạnh lùng.
“Ly Hồng Đào, ngoại trừ lấy chuyện này ra uy hiếp ta, ông còn có thể làm cái gì, sẽ còn làm gì? Muội muội? Ta nhổ vào! Ha ha, ông thân là phụ thân của ta, nhưng có phải đã quên ta bao nhiêu tuổi không? Ly Thiên Tuyết còn lớn hơn ta ba tuổi, ông thế mà ở trước mặt ta, để ta gọi nàng ta là muội muội? Ông gọi ra cũng gọi được.

Ông có ý tốt nhưng lão nương cũng không dám.

Vô duyên vô cớ lại có thêm một muội muội lớn hơn mình ba tuổi, thật sự là xấu hổ chết người!”
Sấm chớp giữa trời, xung quanh im lặng không tiếng động, chỉ có cơn mưa phùn bay khắp bầu trời vây giữa hai người.

Tim của Ly Diên như mưa mùa đông, lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi.
Mà Ly Hồng Đào thì sững sờ, nhìn sự chán ghét không hề che giấu trong mắt nàng, mày từng chút nhíu lên.

Ông ta ngơ ngác một chút, thẳng đến khi nhớ lại mình đúng là vừa nói lời như vậy, khuôn mặt trở nên ngượng ngùng.
Ly Diên thu hết biểu tình của ông ta vào mắt.

Dù đã gây ra chuyện này, ông ta cũng không hề thấy chút áy náy nào.

Ha ha, đây chính là phụ thân của nàng?
Nếu như nói trước đó không có nghi ngờ, như vậy hiện tại, nàng hoàn toàn nghi ngờ, ông ta có phải phụ thân nàng hay không.
“Ta hỏi ông, rốt cuộc thì ông có phải cha ruột của ta hay không?”
Nàng trực tiếp như thế, làm người nào đó trở tay không kịp, đến mức Ly Diên rõ ràng bắt được tia bối rối loé lên rồi biến mất ở đáy mắt ông ta, thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời.
“Nha đầu ngốc, ngươi nói bậy gì thế? Cái gì mà ta không phải cha ruột của ngươi? Ta không phải cha ruột của ngươi, cha ruột của ngươi lại có thể là ai nữa? Ta, ta đây không phải vừa mới rồi gấp quá hay sao? Lại nói, thời gian ngươi rời đi dài như vậy, ngươi,”

“Câm miệng!” Ly Diên lạnh lùng cắt ngang ông ta, đáy mắt trong veo hiện lên tia ngờ vực.

Nàng nhìn ông ta, kiêu ngạo nâng cằm, biểu cảm không hề dao động khi nói ra.
“Bây giờ ông không thừa nhận cũng không sao.

Sớm muộn có một ngày, sự thật sẽ được làm rõ.

Hy vọng đến lúc đó, ông còn có thể cười được!”
Nàng vứt lại câu này, mang theo sát khí lạnh thấu xương, không hề do dự rời đi.
Để lại Ly Hồng Đào đứng ở trong mưa, ngơ ngác nhìn nàng rời đi mà không nói nổi một câu.
Đợi thời điểm ông ta kịp phản ứng lại, đâu còn bóng dáng của nàng nữa?
Cơn giận của Ly Hồng Đào từng chút từng chút dày đặc lên, ông ta nắm chặt hai tay, lạnh lùng ngắm nhìn nơi mà nàng biến mất, trên trán nổi gân xanh, “Ly Diên, ngươi sẽ hối hận, bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì hành vi hôm nay!”
Ly Hồng Đào không đợi Ly Diên quay lại, chỉ có thể bỏ mặt mũi đi tìm đại phu của Bất Dạ thành.

Thế nhưng vừa rồi, những đại phu muốn chữa trị cho Ly Thiên Tuyết bị ma thú tập kích đến mức trọng thương, lời của ông ta lúc đó vẫn còn văng vẳng trong đầu của họ.
“Rốt cuộc các ngươi có phải đại phu không thế? Nó đang kêu, nó đang đau, các ngươi có thể nhẹ một chút hay không?”
“Đi ra, mấy tên đại phu tầm thường các ngươi, lão tử không giao nữ nhi cho các ngươi chữa nữa.

Xem thử động tác thô lỗ của các ngươi đi, kéo ngất nữ nhi của ta rồi!”
“Nữ nhi của Ly Hồng Đào ta sao có thể để đám đại phu hạng ba các ngươi chữa? Cút đi!”
Ha ha, lúc nói những lời đó ông ta uy phong đến nhường nào, hiện tại thì sao? Thời gian mới chỉ một chén trà đã đến cầu xin bọn họ?
“Thật xin lỗi, chỗ này của chúng ta còn có những bệnh nhân khác, sợ không cách nào qua được.

Ngài nên mời cao nhân khác đi.”
Đây là nói chuyện còn khách khí, có những người không khách khí, trực tiếp đánh ông ta ra ngoài: “Con gái của ngươi dễ hỏng như vậy, lão tử khinh.


Lại nói, không phải ngươi bảo lão tử là đại phu chân trần giả sao? Nếu đã thế, ngươi còn tới tìm lão tử làm gì? Cút!”
Ly Hồng Đào chưa từng chịu đãi ngộ như vậy.

Vừa rồi gặp Ly Diên còn đang tức giận, lúc này liền bạo phát, đánh một tay vào mặt đại phu.
Lần này coi như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Dù trình độ đại phu kia không tốt, nhưng so ra cũng mạnh hơn đại phu ở bên ngoài mấy lần liền.

Có thể lăn lộn ở Bất Dạ thành cho tới hôm nay, cho dù là thực lực hay tu vi, Ly Hồng Đào đều tuyệt đối không tưởng tượng nổi.
Chờ thời điểm đám Thanh Thần chạy tới, Ly Hồng Đào đã bị đánh chỉ còn lại một hơi thở.

Nếu không phải nể mặt Ly Diên nói một câu, chỉ sợ lúc này ông ta đã chết đến không chết được nữa.
Tin tức truyền đến tai của Ly Diên, đổi lấy nàng chỉ chán ghét đáp lại: “Đáng đời!”
Vừa hay bởi vì hành động này của Ly Hồng Đào, không có đại phu nào trong Bất Dạ thành đi xem bệnh cho cha con họ nữa.

Ly Diên bên kia ngay cả một câu cũng lười bố thí cho họ, còn nói gì đến việc phí công đi chữa cho họ?
Rơi vào đường cùng, người của Bất Dạ thành chỉ có thể tìm ra đại phu đi cùng nước Mị lúc trước xem bệnh cho hai cha con.
Sau khi hai cha con đáng thương bị trọng thương, còn bị khinh bỉ, hiển nhiên cơn giận không hề tầm thường.

Đối xử với người hầu không phải đánh chính là mắng.
Cuối cùng, cả người nước Mị phái tới hầu hạ cũng càng ngày càng chán ghét thái độ của bọn họ.
Hầu hạ dần qua loa hơn, lúc chăm sóc cũng không có nghiêm túc cẩn thận như lúc trước.

Dù là ngại mặt mũi, cũng bí mật tính kế hai tên ngu ngốc không biết gì, coi như trả hết những quả đắng bị ăn trước đó.
Người hầu nước Mị bị Ly Hồng Đào sai khiến đi mời Ly Diên năm lần bảy lượt, đều bị từ chối ở ngoài cửa.

Theo quan điểm của Ly Diên, không cho bọn họ biết thân biết phận một chút chắc sẽ vĩnh viễn không biết phân lượng của mình.
Đều lúc nào rồi, còn lấy thân phận của mình ra, đây không phải tìm đánh thì là gì?
Vì để tránh cho những người này không có việc gì là đi quấy rầy nàng, sáng sớm hôm sau Ly Diên trực tiếp đến Minh Nguyệt sơn trang của Công Tử Diễn, dốc toàn bộ lực chú ý để chữa trị cho hắn.

Điều này khiến Ly Hồng Đào không tìm thấy Ly Diên càng thêm tức giận.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể là dưới mái hiên người ta phải cúi đầu, kiềm chế một bụng tức giận không có chỗ phát, thành thành thật thật dưỡng thương.
Thần long không thấy đầu không thấy đuôi Vệ Giới không ngờ tới mình sẽ ngẫu nhiên gặp Ngọc Ngân đã lâu không thấy ở dãy núi Hắc Tác.
Càng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, vị Ngọc thái tử kiêu ngạo đi tới chỗ nào đều có người đi theo.

Bây giờ lại rơi vào tình trạng một tên ăn mày, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thậm chí vì một ma thú cấp độ bình thường lại đánh nhau với thế tử Hoa Mậu của vương phủ Độc quốc.
Chỉ để lấy được tinh hạch trân quý kia từ đó rời khỏi núi.
Đúng, những người từng học võ, đều bị Công Tử Diễn ném vào trong núi Hắc Tác này, để bọn họ tự sinh tự diệt.
Trên thực tế, nói là tự sinh tự diệt, thật ra vẫn có người trong bóng tối theo dõi.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không ra tay cứu giúp.
Giống như Ly Thiên Tuyết, lúc bị ma thú tấn công đến nửa chết nửa sống lúc mới có người đưa nàng ta ra khỏi chỗ này.
Từ ngày đầu tiên tiến vào núi Hắc Tác này đã qua nửa tháng.

Trong thời gian nửa tháng này, mặc dù mỗi ngày đều có người ra ngoài, nhưng cũng có kẻ thu hoạch không xuể.
Cũng như hai người trước mắt kia.

Bọn họ có sự kiêu ngạo của bọn họ, sao có thể cho phép mình dùng dáng vẻ chật vật như vậy bị người kéo đi?
Dù muốn rời đi cũng phải quang minh chính đại rời khỏi đấy, chứ không phải lấy cách thức mất mặt xấu hổ kết thúc lần rèn luyện này.
Đúng, là rèn luyện, mà không phải tra tấn.

Thời điểm họ bị ném tới đây, đối phương không e dè nói thẳng.

Muốn thu hoạch được thực lực và kinh nghiệm thì ngoan ngoãn rèn luyện ở đây.

Vận khí tốt có thể ký khế ước với linh thú, vận khí không tốt, vậy đáng đời rơi xuống kết cục bị người ta bắt giữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận