Nàng vừa nói vậy, Vệ Giới đột nhiên nhớ tới một việc: “Trên núi Hắc Tác còn có ai không?”
Ly Diên lắc đầu, còn thuận thế hất cằm ý kêu hắn nhìn: “Chẳng lẽ ngươi không để ý sao? Bên ngoài có tuyết rơi!”
Tuyết rơi?
Thảo nào lạnh như vậy, ánh nắng hắt vào từ cửa sổ lại sáng chói như vậy, hóa ra tuyết đã rơi lúc nào không hay.
Trong Bất Dạ thành không phải chỗ nào cũng dùng thủy tinh làm cửa sổ, nhưng trùng hợp là nơi Ly Diên chọn chẳng những có phòng bếp nhỏ mà còn có cửa sổ thủy tinh, xem như vị trí tốt nhất trong dược đường.
Cho dù là hiệu thuốc tràn đầy dược liệu cũng không có cửa sổ thủy tinh.
Dược đường nơi Ly Diên ở là một ngôi tứ hợp viện điển hình.
Hai tầng của chính phòng và hai tầng của đông sương phòng đều là hiệu thuốc, mà tây sương phòng trước đây nàng ở từng có một vị lão nhân gia y thuật rất tốt.
Sau này lão nhân gia mất, tây sương phòng này không mua bán nữa.
Sau khi Ly Diên đến liếc mắt liền nhìn trúng chỗ này, vì vậy Công Tử Diễn đã sai người thu dọn.
Tây sương phòng có phòng bếp nhỏ, một gian chính phòng và hai gian phòng dành cho khách.
Tuy rằng diện tích so ra không bằng đông sương phòng, nhưng xem như tinh tế ấm áp, đặc biệt trong viện còn trồng không ít dược liệu, xem ra lão nhân gia ở chỗ này lúc trước cũng quen độc lai độc vãng, hơn nữa rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Ban đầu Công Tử Diễn phân công ba bốn người tới đây hầu hạ Ly Diên, nhưng vì Vệ Giới nên nàng buộc phải đuổi bọn họ đi.
Hiện tại trong dược đường lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ.
Để chăm sóc hắn, thậm chí Ly Diên còn hạ lệnh cấm khách, ai tới cũng không gặp, bây giờ nghe hắn nói vậy không khỏi có chút ấm ức.
“Tuyết lớn như vậy, núi lại bị lấp kín, làm sao cũng không xuống được.
Nói tới thì từ khi bọn họ trở về, ta còn chưa có cơ hội gặp bọn họ, tất cả đều là tại ngươi.
Ngươi định đền bù tổn thất mà ta phải chịu trong khoảng thời gian này thế nào đây?”
Ly Diên ai oán trừng hắn một cái, nghĩ tới ca ca tỷ tỷ đã lâu không gặp, trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu.
Vệ Giới rất bất ngờ việc nàng đóng cửa từ chối tiếp khách vì mình, trong lòng bất giác trào ra một chút ấm áp, lúc nhìn về phía Ly Diên theo bản năng không để ý tới gương mặt đen có vẻ hơi mập mạp của nàng, cố gắng nhớ lại tất cả ưu điểm của nàng, nói ra câu mà hắn tự nhận là lời âu yếm đầu tiên từ trước tới nay.
“Đưa ta cho ngươi, đủ chưa?”
Trong tầm mắt của Vệ Giới hắn chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, nhưng những nữ nhân đó chưa từng chiếm cứ tầm mắt của hắn quá ba giây.
Không biết có phải vì vị lòng dạ rộng rãi, cơ thể mập này này hay không, vậy mà lại lấp đầy tầm mắt của Vệ Giới, cả một khe hở cũng không buông tha.
Cộng thêm việc nàng liên tiếp cứu mình trong cơn nguy khốn, loại tình cảm cùng chung hoạn nạn giữa bọn họ đã vượt ra khỏi quan hệ đơn thuần.
Đời người rất dài, nếu bạn đời tương lai nhất định phải chọn từ ngoại hình và cảm giác, vậy Vệ Giới có khuynh hướng chọn cái sau hơn.
Hắn hi vọng một nửa khác sau này không phải trông thuận mắt, mà là một người có thể khiến hắn yên lòng và thoải mái.
Hiển nhiên, Ly Diên rất phù hợp với điều kiện này.
Dần dần, hắn cũng từ bài xích ban đầu biến thành âm thanh tiếp nhận mối hôn sự thoạt nhìn cách biệt một trời một vực này.
Bên này hắn không chút trở ngại nói ra, bên kia Ly Diên lại như bị sét đánh, thậm chí cả viên thuốc trong tay rơi xuống đất cũng không biết.
Đến khi nàng phản ứng lại, chuyện đầu tiên không phải cúi đầu ngượng ngùng xấu hổ, mà là tiến lên sờ trán Vệ Giới, thậm chí không quên so sánh với trán của mình: “Kỳ lạ, không sốt mà, sao lại nói sảng chứ?”
Vệ Giới nghe xong, cứng ngắc giật giật môi, cảm giác gương mặt dưới lớp băng dày đau rát.
Đây là bị bị nha đầu kia tát thẳng mặt!
Hắn chân thành tỏ tình, thế mà rơi vào kết cục như vậy.
Nếu Thanh Thần biết, chẳng hay có cười lăn cười bò, mắng hắn đáng đời hay không?
Kỳ thật không thể trách Ly Diên nghĩ như vậy, dù sao phàm là người đầu óc bình thường một chút cũng sẽ không coi trọng cục than đen bất bình thường như nàng đúng không?
Bầu không khí lãng mạn vốn nên nổi bong bóng màu hồng, cuối cùng bị Ly Diên không biết lãng mạn cứng rắn bóp chết.
“Vệ đại gia ngươi cao cấp như vậy, ta không kham nổi đâu.
Thế nhưng, thân hình của ngươi cũng không tệ lắm, xem như đủ no mắt.
Đáng tiếc, chỉ sợ bây giờ vóc người thật tốt chỉ còn lại vết sẹo lồi lõm.
Ngươi, ngươi thật sự không thèm để ý à?”
Nàng chưa từng thấy ai không thương tiếc cơ thể mình như vậy, gương mặt đẹp đẽ bị hủy thì cũng thôi đi, bây giờ trên người cũng có không ít vết sẹo lớn nhỏ.
Tuy rằng nàng có cách loại bỏ, nhưng đó cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Lúc Vệ Giới nghe nàng nhắc tới thân hình của mình, sắc mặt đã đen tới mức có thể bóp ra mực nước, đặc biệt là nghĩ tới mình trần trùng trục nằm trước mặt nàng, để mặc nàng vuốt ve trị liệu liền cảm thấy lúng túng một cách khó hiểu.
Hắn nghĩ thầm cũng may nàng là vị hôn thê của hắn, bị nàng xem cũng đỡ hơn bị người ngoài nhìn thấy nhỉ?
Chỉ là… nha đầu kia có phải không biết giữ mồm giữ miệng quá rồi không? Những lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng hả?
Về phần cái gọi là vết sẹo, chẳng hiểu sao đột nhiên hắn lại sinh ra chút ý đùa giỡn.
Hắn không tin nàng không có chút hứng thú nào với mình.
“Sao vậy? Ngươi rất để bụng à?”
Ly Diên ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao lại là ta để bụng, là ngươi để bụng mới đúng chứ? Dù sao, vết sẹo này là ở…”
Thế nhưng nói được một nửa, đột nhiên nàng có chút không nói được nữa.
Bởi vì đột nhiên nàng phản ứng lại, cái tên hết lần này tới lần khác động kinh trước mặt không phải ngẫu nhiên, mà là thật sự đang “động dục” với nàng.
Ôi đệch, Ly Diên nàng cũng có thể lọt vào mắt nam nhân từ bao giờ vậy? Đặc biệt nam nhân này còn là nhân vật hàng đầu trên đại lục này.
Chỉ cần hắn ngoắc tay, nữ nhân thế nào mà không có chứ?
Thế nhưng hiện tại hắn vậy mà còn có lòng dạ đi “đùa giỡn” nàng?
Nàng bĩu đôi môi đỏ mọng, mặt lộ vẻ không vui nhìn hắn: “Vết thương trên người ngươi, người đau là ngươi, ảnh hưởng mỹ quan cũng là ngươi, liên quan gì tới bổn cô nương cứ? Xin ngươi đừng đùa ta nữa, có vài chuyện không nên đùa, hiểu chưa?”
Thấy vẻ mặt nàng đột nhiên nghiêm túc, Vệ Giới kéo khóe môi: “Thế này rất tốt.” Ít nhất xứng đôi với nàng hơn một chút.
Về phần gương mặt này của hắn trông thế nào, hắn không thèm để ý.
Hắn tin rằng nàng cũng sẽ không để ý.
Còn về khuyết điểm nhỏ nhặt trên cơ thể, bọn họ còn có nhiều thời gian, có vị nương tử thần y như vậy bên cạnh, còn sợ để lại sẹo ư?
Đương nhiên, những lời này hắn không thể nào nói ra trước mặt nàng được.
Tốt?
Mệt cho hắn còn nói được.
Được, đại gia ngươi đã nói vậy, vậy thì tốt, dù sao cũng không phải mọc trên người nàng.
Ly Diên lườm hắn một cái: “Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây.”
Tuy rằng Vệ Giới không thể di chuyển nhưng có thể nói chuyện, cũng có thể chớp mắt.
Nghe nàng bảo muốn đi chuẩn bị bữa sáng, hắn rất chờ mong nhẹ gật đầu: “Vậy làm phiền rồi.”
Y thuật ưu tú như vậy, chắc hẳn tài nấu nướng cũng đáng để kỳ vọng đúng không?
Trên thực tế, tài nấu nướng của Ly Diên quả thật vô cùng tốt.
Thử hỏi tài nấu nướng có thể khiến Linh Dực thèm thuồng, làm sao có thể tệ được?
Xét thấy tình huống hiện tại của Vệ Giới nhất định phải bồi bổ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ít dầu, ít muối, ít chua cay, hơn nữa dễ tiêu hóa.
Ở chỗ khác có lẽ đến mùa đông thì cơ bản không có gì ăn, nhưng trên địa bàn của Công Tử Diễn lại có không ít thứ tốt.
Nhà kính trồng rau của Bất Dạ thành không phải để trang trí, rau quả trái cây gì cũng có.
Có lẽ là biết chỗ nàng có một bệnh nhân như Vệ Giới, vì vậy nguyên liệu nấu ăn người ta đưa tới chẳng những tươi mới, hơn nữa còn rất đầy đủ.
Ly Diên nhìn thấy mà nghi ngờ, giữa hai người này mà không có bí mật gì, có quỷ mới tin.
Vệ Giới không thể động đậy, cả người đều ở trong trạng thái cứng ngắc tê liệt, cho dù hơn nửa tháng chưa ăn uống nhưng hắn không hề thấy đói.
Song khi mùi hương của thức ăn bay vào cùng với Ly Diên, bụng của hắn không kìm được réo lên.
Thì ra không phải hắn không đói bụng, mà là còn chưa ngửi thấy mùi thức ăn.
“Mùi gì vậy, thơm thế?”
“Lâu như vậy không ăn uống gì, đương nhiên ngươi ngủi thấy gì cũng thấy thơm rồi.
Bây giờ thế này, không có thứ gì tốt cho ngươi, đều là mấy món dễ tiêu hóa.”
Một chén súp bồ câu, một chén canh bí đao nấu tôm, một chén mì rau chân vịt dễ tiêu hóa hơn nữa ấm dạ dày, cuối cùng là cơm cuộn rong biển có thể đỡ đói.
Những món ăn rất đơn giản nhưng lại tốn không ít tinh thần và sức lực.
Thí dụ như mì rau chân vịt, vậy mà phải nấu một đêm trong súp gà ác.
Cơm cuộn rong biển cũng được làm từ loại gạo và nguyên liệu dễ tiêu hóa.
Ly Diên lót một cái gối sau lưng hắn cho cao hơn một chút, sau đó chỉ đồ ăn trước mặt hỏi: “Muốn ăn gì trước?”
Vệ Giới chật vật há to miệng: “Mì.”
Ly Diên bưng mì đã sớm bị nàng cắt nát, dùng thìa nhẹ nhàng múc một muỗng, sau đó đặt bên miệng thổi, sau khi độ ấm vừa phải mới đưa tới bên miệng Vệ Giới: “A, há mồm, ta đút ngươi!”
Trong phút chốc, Vệ Giới hơi ngơ ngác.
Cảnh tượng quen thuốc trước mắt giống như thoáng cái trở về lúc nhỏ.
Chẳng bao lâu trước kia, mẫu thân cũng chăm sóc hắn bị bệnh như thế.
Giọng nói ấm ấp dịu dàng của bà có đôi khi còn hữu hiệu hơn các loại linh đan diệu được.
Khi đó hắn hạnh phúc bao nhiêu.
Đáng tiếc thời gian không thể đảo ngược, Chết đi, mất đi, cuối cùng không trở về được nữa.
“Nhanh lên, tay ta sắp tê rồi, ngươi đang làm gì vậy? Ặc, không phải là ghét bỏ cái thìa ta vừa thổi cho ngươi chứ? Nè, ngươi có làm dáng quá không vậy?”