Mặc dù đã làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi cắt chỉ, nhìn thấy vết thương trải rộng quanh cơ thể đã kết vảy, đáy mắt Vệ Giới vẫn hiện lên một tia tối tăm.
Lòng bàn tay hắn vuốt nhè nhẹ phía trên lớp vảy, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn hắn cúi thấp đầu không nói lời nào, Ly Diên còn tưởng rằng hắn để ý đến những vết sẹo này.
“Nếu ngươi cần, ta có thể nghĩ cách loại trừ vết sẹo, có điều cần chút thời gian.”
Không nghĩ tới vệ Vệ Giới không ngẩng đầu lên đã từ chối: “Bản vương không cần.”
Ngay cả vết sẹo trên mặt, hắn cũng không thèm để ý, làm gì có chuyện để tâm những vết này chứ?
Những vết tích này ở lại trên người hắn thật ra càng khiến hắn tỉnh táo.
Ly Diên từ chối cho ý kiến mà nhếch miệng.
Kiểm tra những vết thương tiếp theo, nhìn xem có tình huống nhiễm trùng hay không, lại dặn dò với hắn.
“Bây giờ ngoại thương đã tốt nhiều rồi, nội thương vẫn cần chậm rãi phụ hồi.
Nhớ kỹ cho ta, trong vòng nửa năm, không thể dùng võ, hiểu chưa?”
Không có ai hiểu rõ hơn thân thể của mình hơn Vệ Giới.
Ly Diên nói cũng không nói ngoa, hắn vô cùng hiểu rõ hậu quả, chỉ trầm mặc đáp lại.
“Lúc nào các ngươi dự định lên đường?”
Vốn là câu hỏi cực kỳ đơn giản, lại không nghĩ rằng đến Vệ Giới thật giống như ăn phải thuốc nổ, âm dương quái khí nhìn nàng.
“Sao vậy? Không kịp chờ đợi nổi nữa thúc giục bản vương rời đi là sợ bản vương cản ngươi chuyện gì hay sao?”
Ly Diên không hiểu nổi nhìn hắn chằm chằm: “Nếu ta sợ chậm trễ chuyện gì của ta, ta còn cần chờ cho tới hôm nay chắc? Ngươi đừng tự nhiên đi gây sự.”
Hai con ngươi của Vệ giới trầm xuống, đang muốn mở miệng, Thanh Thần lại không biết từ nơi nào xông tới, chạy đến trước Vệ Giới, ngăn hắn lại cười nhìn Ly Diên.
“Ly cô nương, ngươi thì sao? Ngươi tính lúc nào rời khỏi nơi này? Không bằng cùng chúng ta đi chung?”
Sắc mặt Ly Diên hơi xệ, “Còn chưa xác định, cần xem lát nữa đi xác nhận một chút tình huống Công Tử Diễn.
Nếu thân thể hắn đã tới điều kiện dưỡng thương, đại khái mười tám tháng chạp chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Mười tám tháng chạp à, vậy thì thật tốt, chúng ta cùng đi.” Thanh Thần không chút nghĩ ngợi đi theo tiết tấu.
Ly Diên nhìn hắn một cái, hừ một tiếng từ trong mũi, “Đường đi nước Mị và Tư U khác nhau, vẫn là đường ai nấy đi đi!”
Nói rồi ném băng vải trong tay ra rời khỏi Dược đường.
Không cần nghĩ cũng biết định đi đâu.
Thanh Thần tiễn Ly Diên đi.
Sau khi trở về, một mặt khổ sở nhìn huynh trưởng nhà mình: “Thất ca, nào có ai theo đuổi con gái như vậy chứ? Huynh đó mà là truy à? Rõ ràng là có thù ấy.
Lại nói, Ly cô nương nếu có quan hệ tốt với Công Tử Diễn, đối với tương lai của chúng ta cũng là có chỗ tốt, không phải sao?”
Vệ Giới nghe xong lời này, vốn là âm tình bất định lần này xem như triệt để trầm xuống: “Bản vương còn cần dựa vào nữ nhân để bấu víu quan hệ? Thanh Thần, đệ không có lòng tin với thất ca, vẫn cho rằng, một Bất Dạ thành nho nhỏ thật sự có bản lĩnh thông thiên sao?”
Thanh Thần vốn là muốn nói quan hệ với Công Tử Diễn không có chỗ xấu, nhưng nhìn tình huống này, thất ca nhà bọn họ tựa hồ lại hiểu sai, lúc này khổ sở nghiêm mặt giải thích: “Thất ca, đệ làm gì có ý này? Đệ đây không phải nói với huynh, Phượng Vương phi tương lai nhà ta mới không lớn bao lâu, nàng ta biết cái gì chứ? Huynh, huynh cũng đừng có quá đáng.”
Qua năm mới Ly Diên mới mười một tuổi.
Mười một tuổi, dù lớn hơn một tuổi so với mười tuổi nhưng vẫn là đứa trẻ choai choai, nàng hiểu được tình cảm giữa nam nữ mới là lạ.
Tuy nói hiện tại thất ca nhà mình không ghét nàng, nhưng cũng không thể bởi vì một Công Tử Diễn liền xụ mặt cho người ta xem?
Vệ Giới nghe đến đó, cuối cùng cũng đã biết được chỗ nào không được bình thường.
Tên nhóc này là coi hắn là một đại thúc vì ghen ghét mà giở tính trẻ con, hèn mọn?
“Ta nói, đến cùng là ai quá đáng? Đệ cũng biết nàng ta lớn được bao nhiêu.
Coi như ta bụng đói ăn quàng cũng sẽ không động tình với nha đầu còn chưa dài lông.”
Thanh Thần yên lặng, “Vậy thất ca, huynh khẩn trương với người ta làm cái gì?”
“Bản vương khẩn trương lúc nào?”
Con vịt chết còn mạnh miệng.
Cũng không biết là ai vừa mới âm dương quái khí châm chọc người ta nữa, lúc này lại không thừa nhận.
“Được được được, huynh không khẩn trương, là huynh quan tâm nàng ta, cái này được chưa?”
Đã là người được chỉ hôn, để ý thì để ý, làm gì còn không thừa nhận chứ? Xông ra ba lần bốn lượt cứu huynh, huynh cũng nên để người ta ở trong lòng chứ.
Coi như không phải là vì tình cảm nam nữ, cũng không nên ác thanh ác khí nói chuyện như vậy.
“Bản vương không phải là quan tâm, bản vương rõ ràng chính là, “
“Chính là cái gì?”
“Bản vương rõ ràng chính là, chính là dạy nàng ta một chút đạo lý làm người thôi.
Nào có người tùy ý đối xử với bệnh nhân như thế? Công Tử Diễn là bệnh nhân, chẳng lẽ gia cũng không phải là bệnh nhân?”
Thanh Thần im lặng.
Nếu như hắn là Ly Diên, nghe lời này đoán chừng đã tức mà ngất đi.
Đây chính là khi không mà gây sự.
Cái gì gọi là tùy ý đối xử?
Tùy ý đối xử sẽ hầu hạ huynh nửa tháng sao?
Sao nàng không đi hầu hạ Công Tử Diễn nửa tháng đi?
Nhưng lời này đánh chết hắn hắn cũng không dám nói ra trước mặt thất ca nhà hắn, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu, “Phải, làm đại phu sao có thể xử lý mọi chuyện công bằng được, nên dạy dỗ một chút.”
“Đệ ngậm miệng.
Gia là giáo huấn, gia rõ ràng là nghĩ cho nàng.”
Thanh Thần: …
Vâng vâng vâng, là huynh suy nghĩ cho người ta, muốn hỏi rõ ràng thời gian người ta lên đường, điều kiện tiên quyết là không chậm trễ tiền trình người ta sớm lên đường.
Hiểu được, hiểu được.
Thanh Thần thật muốn khóc, đột nhiên phát hiện thất ca nhà mình ở phương diện tình cảm chính là một tờ giấy trắng!
Còn may vương phi tương lai nhà bọn họ cũng giống như thế.
Nếu không, hai tên lừa này chỉ biết mặt đối mặt với nhau, chỉ khổ những tên chuyển lời tương lai là bọn họ mà thôi.
Đêm đó, Ly Diên tới thông báo cho Vệ Giới, nàng định xuất phát vào mười tám tháng chạp, hiển nhiên tình huống Công Tử Diễn cũng rất ổn định.
Chỉ có điều kèm theo tin tức là Công Tử Diễn cũng muốn đi theo.
Điều an ủi chính là, mục đích Công Tử Diễn không phải nước Mị, cũng không phải Tư U mà là nước Yến chỗ Ngọc Ngân.
“Hắn đi nước Yến làm gì?”
Vệ Giới theo bản năng lẩm bẩm, cũng chỉ có Thanh Thần nghe được vào tai, “Việc này, đúng là không biết.
Có điều vài ngày trước đó, Ngọc Ngân ngược lại đi bái phỏng hắn ta, huynh nói có liên quan tới chuyện này không? Muốn điều tra thêm hay không?”
Vệ Giới như có điều suy nghĩ trong mắt, đưa tay ngăn cản: “Không cần.”
Mặc dù hắn cảm thấy rất hứng thú với Bất Dạ thành, cũng rất muốn biết sau lưng của hắn là thế lực nào ở Long Đế chèo chống nhưng lúc này vẫn chưa phải thời cơ.
Xác định rõ ngày chỉ cần chờ xuất phát.
Mấy ngày Ly Diên vừa mới khinh thường người ta, không nghĩ tới đến lượt mình, nàng vẫn bị Công Tử Diễn làm cho sợ hãi.
Ba cái xe lớn, ba cái xe hàng hóa lớn.
Ly Diên nhìn, tròng mắt đều rớt xuống.
“Đây là thứ gì? Có cần phải vừa ra tay đã ba xe lớn không? Dù ngươi giàu cũng nên khiêm tốn, được không? Như thế này rất dễ bị người ta ghen ghét!”
Không nghĩ tới Công Tử Diễn lại không lắm để ý khoát tay áo: “Nhìn thấy thú vị đồ vật liền cầm cho ngươi, lấy rồi lấy rồi tràn đầy ba xe lớn.
Vốn định cho ngươi thêm mấy xe nhưng ngẫm lại, chúng ta cũng không phải không gặp, không bằng lần sau gặp mặt lại cho là được.”
Ly Diên kém chút chảy nước mắt, nghĩ thầm cứu người này thật có giá trị mà.
Nhìn đi, nhìn kiệt tác của người ta đi, không cần nhìn cũng biết bên trong đều là đồ tốt, nào giống người nào đó.
Lúc trước hắn thiếu Phượng Nguyên, hiện tại vẫn còn thiếu nàng.
Tuy nói hội đấu giá lần kia cũng hố của hắn không ít nhưng làm gì hào phóng như Công Tử Diễn người ta chứ!
Công Tử Diễn thật là biết làm người, tiếp tục như vậy, nàng vẫn tương đối muốn tiếp tục cùng hắn hợp tác.
Nghĩ tới đây, nàng giơ lệnh bài trong tay lên, “Lại nói, người bên ngoài muốn vào Bất Dạ thành lần thứ hai có cần đưa nó không, ta không biết, nhưng là ta, ngươi có phải nên mở một đèn xanh cho ta?”
Công Tử Diễn tức giận nhìn nàng một cái, “Ngươi lấy cả ngọc khiến ra, tiểu gia ta có thể không đồng ý à?”
Lúc này Ly Diên mới hài lòng nhếch môi, đi đến bên cạnh hắn, nháy mắt ra hiệu hỏi: “Ầy, nếu chúng ta đã có quan hệ tốt như vậy, ngươi có phải nên ngầm đưa Bất Dạ thành ở đại lục Tứ Phương cọc cho ta? Tương lai ta cũng có thể có tiền tiết kiệm trong đó, đúng không?”
Công Tử Diễn đã sớm biết nàng có chủ ý gì, nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không vào trong ngân hàng, lúc này trả về một lời: “Nên cho ngươi, tất cả đều ở trong mấy xe ngựa này.
Ngươi vào nhìn là biết.
“
“Vậy thì tốt.
Mấy xe ngựa như thế cứ kéo ra ngoài như vậy cũng rất bắt mắt.
Ta vẫn nên thu thập cho tương đối thỏa đáng đi.”
Nói rồi không hề khách khí thu vào túi trữ vật của mình, cười đến cằm cũng rớt xuống.
Mười tám tháng chạp, cửa thành Bất Dạ Tành mở rộng, tiễn nhóm cuối cùng đi, sau đóng chặt cửa thành, bế quan tu luyện.
Mà người của ba phe Công Tử Diễn, Vệ Giới, Linh gia trang sau khi gian nan đi qua con đường đầy bùn đất kia, mỗi người một ngả.
Vốn cho rằng cũng phải tạm biệt Vệ Giới một chút, Linh Vận có chút không hiểu nổi hình thức ở chung của Ly Diên: “Bọn muội cứ như vậy tách ra?”
Tay đang pha trà của Ly Diên dừng lại, mắt kỳ quái mà nhìn Linh Vận, “Không phải chứ? Muội còn phải ôm bắp đùi của hắn cầu đừng đi à? Tỷ, đừng đùa muội!”
“Nha đầu chết tiệt muội, muội biết rõ ta không nói phải cái này.
Muội nghĩ đi, lúc gặp lại, không chừng các muội đã phải thành hôn rồi, trước đó chẳng lẽ không có lời gì cần nói à?”