Đưa phu thê Linh Vô Nhai lên xe ngựa, mắt nhìn họ đi theo cấm vệ quân tiến cung, Ly Hồng Đào mới âm trầm xoay người đi, Khang vương phi nhanh chóng bước theo sau: “Vương gia, hoàng thượng định làm gì vậy?”
Ly Hồng Đào dừng bước chân, đột nhiên hỏi Khang vương phi: “Gần đây Thiên Tuyết thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới Ly Thiên Tuyết, Khang vương phi không nhịn được rơi nước mắt: “Còn có thể thế nào chứ? Mỗi ngày đều trốn trong phòng phát hỏa, lúc này thì bị kích thích rồi.
Ngài nói xem, con bé so với cái đứa vô dụng kia ai hơn ai chứ? Nó chính là tiểu thư chân chính, đứa Ly Diên kia…”
“Im miệng, bây giờ bà đi gọi nha đầu kia lên đây, ta chờ nó trong thư phòng.”
Khang vương phi sững sờ, đang định hỏi vì sao nhưng Ly Hồng Đào đã trở về phủ trước.
Khang vương phi xoay đầu nhìn xe ngựa dần dần không còn bóng dáng nữa, suy nghĩ tới lời Ly Hồng Đào vừa nói, chỉ cảm thấy có cái gì đó liên quan với nhau, lúc này phân phó ma ma bên cạnh: “Đi, đi đến Lệ Tuyết viên.”
***
Cần Chính điện.
Sau khi phu thê Linh Vô Nhai cung kính cúi chào, Ly Quyền đang vùi đầu vào đống công văn mới chậm rãi ngẩng đầu, khách khí nói: “Mời hai vị ngồi.”
Sau khi nói xong thì không còn âm thanh nào truyền đến nữa.
Phu thê Vô Nhai thấy thế cũng không quấy rầy, lẳng lặng ngồi một bên, kiên nhẫn chờ.
Chẳng qua là khi nhìn vào nhau, bất an dễ thấy trong mắt đã biến mất.
Tuy đã dự liệu mọi chuyện sẽ không suôn sẻ, nhưng họ không nghĩ tới là vừa mới vào kinh đã tiến cung rồi, xem ra hoàng đế định ôm chuyện này.
Ly Quyền phê duyệt đến quyển sổ con cuối cùng mới đứng lên đi về phía đôi phu thê.
Thấy hai người định đứng dậy thì vội hỏi: “Không cần đa lễ, mời ngồi, hôm nay mời hai vị đến, chắc hẳn hai người cũng biết là vì sao.
Chúng ta quang minh chính đại không nói quanh co, thế nào?”
Ly Quyền không ngồi ở chủ vị, thái giám dời một ghế dựa đến trước mặt hai người, một hành động này càng kéo gần khoảng cách của hai bên.
Một mặt bình dị gần gũi như vậy, dù là Linh Vô Nhai cũng hơi ngoài ý muốn.
Trong lòng cũng càng cẩn thận với tương lai của đứa nhỏ Ly Diên.
Dưới tình huống bình thường, người được hoàng đế đối xử như vậy thì tức là có giá trị lợi dụng.
Thật không may, lúc này rơi vào bọn họ, dù Linh gia trang có ưu thế chiếm giữ một phương ở nước Mị nhưng họ lại cảm thấy, hôm nay chắc chắn Ly Quyền nhắm vào Ly Diên.
Nhất là câu nói vừa mới rồi, là định nói trắng ra, loanh quanh vòng vo cũng bị giảm đi.
Mộ Thiến thì lại thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ thích ăn ngay nói thật, tối thiểu là có thể hiểu được đối phương cần gì, nói đến điều kiện, nó cũng chính là mục đích của chuyến đi lần này.
“Hai vị đến đây là vì tộc danh của Ly Diên ở Ly gia đúng không?”
Linh Vô Nhai nghe vậy, ngay lập tức hiểu hoàng thượng thực sự không hề che giấu mà vào thẳng vấn đề, như vậy cũng tốt, lúc này ông ta mới không có băn khoăn mà gật nhẹ.
“Khởi bẩm hoàng thượng, đây đúng là mục đích mà hai thảo dân đến đây.
Về quá khứ của Ly Diên, bọn ta không muốn truy cứu, bây giờ con bé và Linh gia có duyên, cũng đều muốn gắn kết phần thiện duyên này, mong hoàng thượng có thể ân chuẩn.”
Ly Quyền gật đầu, cũng không phủ nhận: “Những điều này trẫm cũng đã được nghe, chẳng qua, thánh chỉ đã hạ, lúc này Ly Diên không chỉ là người của phủ Khang thân vương mà cũng là quận chúa tương lai mà trẫm đích thân phong cho.
Nếu muốn xóa tên của nàng trên gia phả hoàng gia, chỉ sợ… không đơn giản như vậy!”
Đương nhiên Linh Vô Nhai sẽ không bị chuyện này và hoàng đế làm khó xử, đồng thời ông ta cũng hiểu thánh chỉ đã hạ đại diện cho cái gì, lập tức giải thích.
“Ly Diên sẽ không chống đối thánh chỉ, chẳng qua trước khi lập gia đình, chỉ không muốn mang danh nghĩa là thứ tiểu thư của phủ Khang thân vương mà là nhị tiểu thư của Linh gia trang đi xuất giá.
Không biết hoàng thượng có thể ân chuẩn việc này?”
Ly Quyền kinh ngạc nhướng mày: “Nghĩa là trước khi lập gia đình, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Khang thân vương phủ hay thậm chí là Ly gia?”
Đây không phải là kết quả mà ông ta muốn nên lúc này sắc mặt có hơi khó coi.
Hai phu thê Linh Vô Nhai nhìn nhau, lựa chọn giữ im lặng.
“Ha ha, nếu trẫm không đồng ý thì sao?”
Ly Quyền hỏi lại, Linh Vô Nhai như đã sớm có ứng phó: “Hoàng thượng phản đối cũng là hợp tình hợp lý, chẳng qua là, Linh gia không phải muốn Ly Diên từ bỏ cái họ này.”
“Các ngươi muốn như thế nào?”
Mộ Thiến không nhanh không chậm trả lời: “Vậy xin thứ cho thảo dân trong buổi lễ nhập tộc sẽ đặc biệt trình bày sơ qua quá khứ của Ly Diên, dù sao, Ly Diên không phải người không có thân phận, Linh gia chúng ta là muốn thu dưỡng chứ không phải nhận nuôi.”
Sắc mặt Ly Quyền trong thoáng chốc trầm xuống.
Ý của Mộ Thiến rất rõ ràng, trong điển lễ nhập tộc, họ sẽ trình bày lại toàn bộ gút mắc của Ly Diên và Ly Hồng Đào.
Như vậy lúc đó mất mặt không chỉ có Ly Hồng Đào mà sợ là ngay cả hoàng đế là ông ta cũng bị liên lụy.
“Các ngươi đang uy hiếp trẫm?”
“Thảo dân không dám, thảo dân chỉ muốn Ly Diên có một thân phận trong sạch mà thôi.
Nó vốn không có bất kỳ cảm tình nào với Khang vương, phu thê Khang vương cũng chưa từng coi nó là người của Ly gia, nếu hai bên đều ghét nhau, vì sao còn phải sống chết dính cùng một chỗ? Còn nữa…”
Linh Vô Nhai nói đến đây, đột nhiên dừng lại, tiếp đó trao đổi ánh mắt với Mộ Thiến, lúc này mới nhìn Ly Quyền, nhàn nhạt trình bày.
“Vì sao Khang vương lại đối đãi với Ly Diên như vậy, cũng có thể lội ngược dòng lại tìm hiểu.
Về việc mẹ đẻ của Ly Diên lén lút thông dâm, dù quá khứ đã qua nhiều năm nhưng cũng không phải không để lại chút sơ hở nào.
Rốt cuộc là không trung trinh hay là bị vu hãm, để tìm ra rất đơn giản.
Dựa vào thực lực của Linh gia trang chúng ta và trình độ của Ly Diên, để chứng minh nàng có mang huyết mạch của Ly gia hay không cũng chỉ là một quá trình mà thôi!”
Nói cách khác, nếu có thể chứng minh Ly Diên là thân sinh, vậy mọi hành động của Ly Hồng Đào không những bị thế nhân lên án mà còn liên lụy đến mẹ đẻ của Ly Diên bị uổng mạng.
Thậm chí một loạt người vu hãm mẹ đẻ Ly Diên năm đó đều phải bị nghiêm trị.
Nhưng nếu chứng minh Ly Diên không phải thân sinh thì Ly Hồng Đào có tư cách gì ngăn cản Ly Diên bỏ đi đây?
Nếu không phải là thân sinh, hơn nữa mẹ đẻ còn bị ông ta hạ lệnh xử tử, lại bị các người ngược đãi, nợ còn thiếu với các người đã sớm không còn.
Bây giờ tự lập môn hộ, rạng danh tên tuổi, các ngươi lại đúng thời điểm này cản trở không tha, có rắp tâm gì?
Không thể không nói, chiêu này của Linh Vô Nhai vô cùng tàn nhẫn, coi như bày ra dương mưu trước mặt Ly Quyền.
Khiến ông ta tra cũng không được mà không tra cũng không được.
Ly Quyền vì chiêu này rơi vào trầm mặc, trên thực tế, lúc trước ông ta không thể không nghĩ tới người mẹ đẻ đã chết của Ly Diên rốt cuộc là thật hay là giả.
Dù sao chuyện này gặp mãi thành quen ở hoàng gia, nhà ai không có chút việc bẩn như vậy?
Nhưng có thì có, mà bày ra trước mặt người đời lại là chuyện khác.
Bây giờ ý của Linh gia trang rất rõ ràng, đó là muốn trước khi lập gia đình phải thoát ly quan hệ với Ly gia, tối thiểu muốn giải quyết chuyện này trong nội bộ.
Ly Quyền do dự, vốn muốn mượn cơ hội này tính kế Linh gia một cái, nhưng rõ ràng Linh gia cũng có chuẩn bị.
Nếu đồng ý ở đây, vậy thì khác gì bị dắt mũi, Ly Quyền ông ta cho đến giờ chưa từng ăn thiệt như vậy, lúc này không vui nhìn lên: “Nếu như, trẫm hủy bỏ thánh chỉ này cho Ly Diên?”
Linh Vô Nhai và Mộ Thiến nghe xong, đồng thời ngẩng đầu lên: “Ý của hoàng thượng là, Ly Diên không phải đi hòa thân nữa…”
Ly Quyền gật đầu: “Nếu Ly Diên trở thành dưỡng nữ của Linh gia các người, vậy thì không cần phải đi hòa thân vì hoàng gia nữa.”
Linh Vô Nhai và Mộ Thiến nháy mắt động tâm, nhanh chóng phản ứng kịp, sao hoàng thượng lại tốt bụng như thế, lúc này hỏi: “Vậy thì… điều kiện thì sao?”
Ly Quyền đột nhiên nở nụ cười sâu xa: “Trẫm có thể giải quyết giúp các ngươi thánh chỉ này, có phải các ngươi nên xuất ra chút thành ý không?”
Linh Vô Nhai mấp máy môi: “Không biết ‘thành ý’ mà hoàng thượng muốn là cái gì?”
Ánh mắt Ly Quyền trầm xuống, nhếch miệng cười như không cười: “Vậy phải xem thành ý mà Linh gia trang các ngươi đưa ra có đủ để trẫm hủy bỏ phần thánh chỉ không!”
Ấn đường hai phu thê cau lại, đồng thời trầm mặc.
***
Một lúc sau, phu thê Linh Vô Nhai ra khỏi hoàng cung, đi thẳng về hướng Linh gia trang, trên đường không hề dừng lại.
Đợi đến khi Ly Hồng Đào biết chuyện, hai người đã rời kinh, mà bên Ly Quyền cũng không có tin tức gì truyền đến, ông ta tức giận đến hất văng chén trà.
Trong lòng càng cuống cuồng, lại càng không làm gì hơn, chỉ có thể giận giữ chờ kết quả.
Mà Ly Diên ở Linh gia trang, sau khi biết được đầu đuôi sự việc thì buồn bực đi gặp nghĩa phụ, nghĩa mẫu của mình: “Cái giấy xác nhận từ bỏ kia quan trọng đến vậy sao?”
Linh Vô Nhai nghe xong, cười nói: “Cũng không hẳn vậy, nếu là bên khác thì không sao, có hai thân phận, thêm một đường lui, là một chuyện tốt.
Nhưng tên Ly Hồng Đào này làm người dối trá nham hiểm, hoàng gia thì trọng lợi, khó đảm bảo tương lai họ sẽ không làm gì con.
Dù con là con gái đã gả ra ngoài, không liên quan đến nhà mẹ đẻ nữa nhưng vì không để lại hậu họa, không bằng nhổ cỏ tận gốc.”
Ly Diên cảm khái nhìn Linh Vô Nhai: “Đúng là nghĩa phụ, nghĩa mẫu suy nghĩ chu toàn, là Ly Diên ngu ngốc.
Chẳng qua, con có một nghi vấn, nếu năm đó Ly Hồng Đào ghét con như vậy, mọi người nghĩ xem ông ta sẽ cho con nhập gia phả hay sao?”
Vừa nói ra, ngay lập tức được Linh Dật và Linh Vô Nhai phụ họa, nhất là Linh Vận: “Ồ? Đúng rồi, rất có khả năng đấy.
Trời ạ, nếu biết sớm hơn thì chúng ta cứ đi dò tra trước đã, để xem rốt cuộc Diên Nhi có nằm trong gia phả của hoàng gia không là được rồi.”
Mộ Thiến tức giận gõ đầu nàng: “Cái con bé này, gia phả của hoàng gia là thứ con muốn nhìn là nhìn được à? Dù trước kia không có, sợ là hiện tại, ha ha, cũng đã bị ghi tên rồi.”