Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Trước mắt, không gian Huyền Băng ngoại trừ có thể gieo trồng dược liệu và cất giữ đồ vật ra, nàng vẫn chưa phát hiện nhiều tác dụng hơn.

Mọi chuyện cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Đặc biệt là lòng bàn tay của nàng gần đây luôn đau đớn, màu sắc cũng càng ngày càng xanh, Linh Diên nhìn mà vừa kinh vừa sợ.
Nàng lôi Tiểu Băng Dực ra hỏi, vật nhỏ này lại tỏ ra thâm sâu khó lường nói với nàng: “Đến lúc đó người sẽ biết.”
Đến lúc đó? Đến lúc nào?
Đáng tiếc, bất kể nàng hỏi thế nào, nhãi con này cũng không chịu nói, Linh Diên giận đến mức chỉ đành thôi.
Lúc nãy khi nàng bắt mạch cho Tố Quang cảm giác sức mạnh cả người hắn ta đều kéo tới lòng bàn tay của mình, khiến nàng sợ tới mức buộc phải buông tay ra.
Chỉ là bắt mạch mà thôi, vậy mà giống như Hấp Tinh Đại Pháp, hút lấy cổ tay của hắn ta.

Cảm giác sợ hãi và bất an này khiến trong lòng Linh Diên càng không chắc.
Cũng may tuy rằng thời gian ngắn nhưng nàng đã thăm dò tình huống cơ thể Tố Quang được tám chín phần mười, bây giờ chỉ cần phân tích ra độc tốt là có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Về phần độc đã xâm nhập phế phủ, chỉ sợ phải tốn chút thời gian.
Hai canh giờ sau, Linh Diên đã có kết quả, bèn nhẹ nhàng đẩy Hắc Thuần đã kết thúc đang nằm một bên nghỉ ngơi.
“Sao rồi? Phân tích ra chưa?”
Hắc Thuần gật đầu: “Là Hắc Ban Lân, giai đoạn đầu trúng độc không có triệu chứng gì đặc biệt, chỉ là hôn mê.

Nhưng mười ngày sau, khi độc lan tới lục phủ ngũ tạng, trên người họ sẽ xuất hiện chấm đen lấm tấm như hiện tại.


Chờ đến khi độc tố lan khắp người tới đại não, người này sẽ hết thuốc chữa.

Vì vậy, người không còn quá nhiều thời gian.”
Linh Diên nhẹ gật đầu: “Đáng sợ hơn là, sở dĩ loại độc này tên Hắc Ban Lân là vì sau khi họ chết trên cơ thể sẽ đóng một lớp vảy đen tương tự như vảy của cá sấu, rắn hay cá.

Một khi loại vảy này xuất hiện, hậu quả khó mà lường được.”
“Độc Hắc Ban Lân, người có thể giải được không?”
Linh Diên không chắc chắn lắm: “Ta còn chưa thấy chất độc này bao giờ, lúc phân tích được cũng không chắc chắn lắm, may mà còn có ngươi.

Để ta thử xem!”
“Việc này không nên chậm trễ, người viết phương thuốc ra kêu bọn họ chuẩn bị đi.”
Linh Diên gật đầu: “Vậy cần khoảng ba mươi loại dược liệu, trong đó có một phần trong không gian của ta có, nhưng phần còn lại…”
Linh Diên không để ý quá nhiều, lập tức gọi Lưu Thương vào, đưa phương thuốc đã ghi cho hắn ta: “Bên trên có tổng cộng mười tám loại dược liệu, tiệm thuốc bình thường đều có.

Nhưng mà, chỉ sợ các ngươi phải hành động cẩn thận.”
Lưu Thương lăn lộn chuyến này, tất nhiên hiểu ý của Linh Diên, hắn ta bất ngờ vì tâm tư kín đáo của nha đầu này: “Người yên tâm đi, trong vòng ba ngày nhất định thuộc hạ sẽ trở về.

Lần này thuộc hạ đích thân đi, để lại người bảo vệ các ngươi.

Mấy ngày tới, tốt nhất người…”
“Ừ, trốn thật kỹ, yên tâm.”
Lưu Thương cảm động tới rơi nước mắt nhìn nàng một cái, gọi mấy người tới, lên đường ngay trong đêm.

Lưu Thương đi rồi, Linh Diên chuyển dược liệu trong không gian ra ngoài phơi nắng.
Tuy rằng dược liệu còn chưa trở lại, nhưng thân thể của Tố Quang lại không thể chậm trễ, Linh Diên chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu loại trừ độc tố nguyên thủy nhất tiến hành loại trừ độc tố đơn giản cho hắn ta.

Tuy rằng hiệu quả không rõ, nhưng ít nhiều còn có thể kéo dài một chút thời gian.
Có điều hôm nay, lúc Linh Diên bắt mạch bất cẩn chạm vào vết thương để lại do lấy máu hai ngày trước của Tố Quang, lòng bàn tay đột nhiên bắt đầu nóng lên.

Linh Diên không rõ lắm nên không rút tay về, có điều lo lắng về biến cố này, nàng vội vã gọi Băng Dực và Hắc Thuần ra.
Không ngờ rằng lúc Tiểu Băng Dực thấy phản ứng này của nàng lại không để bụng lắm ngáp một cái: “Còn tại sao gì chứ, chủ nhân, sao bây giờ người mới phát hiện bản thân có tác dụng kỳ diệu này!”
Linh Diên còn đang định hỏi, ánh mắt của Hắc Thuần chợt lóe lên một cái, bước nhanh qua kiểm tra lòng bàn tay của nàng, rồi quan sát Tố Quang chốc lát, khó con nhìn về phía Tiểu Băng Dực: “Chẳng lẽ… đây mới thực sự là Huyền Băng Thần Châm?”
Tiểu Băng Dực nhếch miệng: “Bây giờ không gian chỉ vừa mới được mở ra, còn chưa thăng cấp, chín chín tám mươi mốt châm, người bây giờ nhiều nhất xem như trình độ hai châm.”
“Trình độ hai châm có thể hút độc rồi hả?”
Hắc Thuần kìm nén mừng rỡ trong bụng, ánh mắt khóa chặt Linh Diên và miệng vết thương của Tố Quang, hiển nhiên vẫn còn có chút không thể tin, chỉ dựa vào một dấu ấn màu băng lam là có thể hút độc tố.
Tiểu Băng Dực không vui vẻ như vậy, ngược lại hơi thương hại nhìn Linh Diên đang ngây người tại chỗ.
“Chủ nhân, nếu bí mật này đã bị người phát hiện, vậy chỉ sợ cuộc sống đau khổ của người sắp tới rồi.

Mặc dù Huyền Băng Thần Châm được gọi là thần châm, ở ngay trong dấu ấn màu băng lam trong lòng bàn tay của người.

Bây giờ không gian đã bị người mở ra, cũng có nghĩa là Huyền Băng Thần Châm đã thức tỉnh.”
Sau khi Linh Diên được giải thích sơ qua cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nàng mở lòng bàn tay ra lại có năng lực hấp thụ kinh khủng như vậy.
Nàng cúi đầu, âm thầm thúc giục nội lực, kết quả, một màn đáng sợ đã xảy ra.
Dưới làn da gần như trong suốt của Tố Quang, có từng luồng khí đen dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bị dấu ấn trong lòng bàn tay của Linh Diên hấp thu từng chút một.

Mặc dù mấy chấm đen lấm tấm trên làn da của hắn ta vẫn không hề thay đổi, nhưng độc tố trong cơ thể của hắn ta lại biến thành sương mù màu đen, dần dần tụ lại trên bàn tay nàng.

Bởi vì độc tố xâm nhập, chỉ một khắc đồng hồ, cả bàn tay Linh Diên đã biến thành màu đen.
Đủ để thấy sự đáng sợ của loại độc này.
Tuy rằng bản thân Linh Diên cũng rất đen, nhưng màu đen của độc này vẫn có khác biệt với màu đen của da người, có thể phân biệt bằng mắt thường.
“Đừng hút nữa, còn hút như vậy người cũng sẽ không toàn mạng.”
Tiểu Băng Dực ở bên cạnh nãy giờ, thấy tình hình cũng tương đối lập tức gọi Linh Diên một tiếng.
Linh Diên nắm tay lại, nhưng sương mù màu đen vẫn bao lấy bàn tay và mu bàn tay của nàng hồi lâu không tan.
Linh Diên ngơ ngác mà nhìn, thật lâu sau mới thở dài nhìn Tiểu Băng Dực: “Với người khác mà nói, tác dụng này của ta đúng là nghịch thiên.

Nhưng với ta mà nói lại không phải chuyện tốt.

Có phải vì vậy mà mãi ngươi cũng không chịu nói cho ta biết không?”
Thì ra, đây mới thực sự là Huyền Băng Thần Châm, tuy rằng chỉ đạt tới trình độ hai châm cũng đã có thể dựa vào băng ấn hấp thụ độc tố thay bệnh nhân, truyền độc tốc sang người mình, sau đó dựa vào sức mạnh bản thân lại chuyển hóa những độc tố này ra ngoài.
Đương nhiên, trong chuyện này không gian Huyền Băng có vai trò cực kỳ quan trọng.
Quá trình này nghe rất đơn giản, nhưng chỉ có Băng Dực biết rõ, chủ nhân của mình phải tốn tinh thần và sức lực đáng sợ thế nào.
“Ừm, chuyển hóa độc tố cần tinh thần lực, nội lực và linh lực mạnh mẽ hơn.

Bây giờ chủ nhân còn quá yếu ớt, ngay cả không gian Huyền Băng còn chưa đạt tới cấp bậc hấp thụ thích hợp, vì vậy giai đoạn này người sẽ đau đớn nhất.”
“Nhưng bây giờ ta không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.”
“Đó là vì tất cả độc tố đều tập trung vào bàn tay của người, chưa lan ra, một khi lan ra, người sẽ không khác gì người kia.”
“Dưới tình huống nào sẽ lan ra?”
“Trong hai canh giờ, nhất định người phải chuyển hóa độc tố ra ngoài.

Nếu không, loại độc tố này sẽ dùng tốc độ gấp mười lần lan ra.”

Linh Diên hít vào một hơi: “Thế, thế không phải là ta lấy mạng mình đi cứu người khác hả? Ai lại ngốc như vậy? Sao ngươi không nói sớm?”
Hai canh giờ chính là bốn tiếng, nhưng bây giờ cả chuyển hóa thế nào nàng còn chưa học được.

Linh Diên lập tức hối hận tới xanh ruột.
“Cái này đâu phải thần châm, rõ ràng là phù thủy mà!”
“Thế nhưng chuyển hóa độc tố và bệnh độc lại có thể giúp không gian thăng cấp rất nhanh.”
Linh Diên nghe vậy ngẩn ngơ: “Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
“Bây giờ không gian Huyền Băng cũng chỉ để gieo trồng dược liệu, ngoài ra không còn tác dụng gì khác.

Nếu người dựa vào khai hoang trồng thuốc để thăng cấp, vậy không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể khiến không gian thăng cấp, thế thì bao giờ mới gom đủ một bộ Huyền Băng Thần Châm hoàn chỉnh chứ?”
“Nhưng nếu như người dựa vào hấp thụ bệnh khí và độc khí của bệnh nhân, hoàn thành tự thân chuyển hóa sẽ nâng cao thực lực của mình, đồng thời còn có thể xem những thứ này là tinh hạch thăng cấp không gian, vẫn có thể cân nhắc.”
“Tinh hạch? Đó là gì?”
“Nói thông tục thì, chất rắn mà số bệnh khí và bệnh độc sau khi được người chuyển hóa ra bên ngoài tạo thành chính là một loại tinh hạch.

Loại tinh hạch này chính là gốc rễ để duy trì không gian tồn tại lâu dài.

Nói cách khác, tinh hạch càng nhiều, tốc độ không gian thăng cấp càng nhanh, lợi ích mà tương lai người đạt được tất nhiên cũng càng nhiều.”
“Vậy ta phải trả giá lớn đến đâu?”
Linh Diên không phải kẻ ngu, chuyện tự chui đầu vào rọ thế này, nếu không có thực lực nhất định ai lại đi làm chứ?
Không gian không thăng cấp thì không thăng cấp, cứu ít đi một người nàng cũng sẽ không chết đói, nhưng nếu vì cứu người mà ném đi cái mạng nhỏ của mình, lòng dạ của nàng chưa lớn như vậy.
“Ban nãy ta đã nói, quá trình chuyển hóa rất vất vả, rất dễ tiêu hao thể lực, đặc biệt là bây giờ võ lực của người chỉ mới ở giai đoạn võ sư, tinh thần lực không mạnh, linh lực thì gần như không có.

Tình huống như vậy, mỗi khi người tiêu hao số nội lực duy nhất còn lại thì phải ngủ đông mười ngày, trong lúc đó, người không thể làm gì, chỉ có thể tu dưỡng.”
Linh Diên nhìn tay phải của mình, híp mắt lại: “Nói vậy, nếu hôm nay ta chuyển hóa độc tố ra ngoài, trong vòng mười ngày ta không thể làm được gì hả? Vậy hắn thì sao, đến khi ta khỏi rồi, chẳng phải hắn đã biến thành một cái xác hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận