Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ nam nhân này lại kiên trì đến vậy, kiên trì đến mức khi dừng lại tạm dựng trại nghỉ ngơi đã là giờ tý đêm khuya rồi.
Dọc đường xe ngựa ngừng lại sáu bảy lần, nàng tận mắt thấy hắn được người khác đỡ lên ngựa với thân người mềm nhũn, mỗi lần như vậy nàng đều cảm thấy hơi chột dạ.
Có phải lần này bỏ thuốc hơi quá tay rồi không?
Nhân lúc những người khác bận đi săn, Linh Diên đi đến bên cạnh Vệ Giới đang không còn chút sức nào dựa vào cây mà thở, dè dặt hỏi: “Ngươi, có khỏe không?”
Vệ Giới cố trừng mắt, bình tĩnh nhìn nàng một cái: “Bổn vương rất khỏe.”
Nhìn thì như một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng trong lòng Linh Diên lại chột dạ nghe rõ được âm thanh hắn đang nghiến răng nghiến lợi.
“Hay là ngươi ăn viên thuốc này đi? Bụng của người, à, sẽ thoải mái hơn chút đấy.”
Lúc Vệ Giới nhìn thấy viên thuốc trong tay nàng, con mắt tối đen càng thêm hung hiểm, bỗng nhiên co rụt lại.
Thân thể vốn không còn sức đột nhiên tới gần nàng, đè thấp giọng: “Cảm ơn, bổn vương không cần.

Nha đầu, nhớ kỹ, mối thù hôm nay, gia, nhớ kỹ, ở chỗ này!”
Dứt lời, hắn nặng nề vỗ ngực mình, ánh mắt lạnh như băng xém chút nữa làm nàng chết cóng.
Linh Diên nàng từ trước đến nay là người chỉ thích mềm không thích cứng, vốn đang muốn xin lỗi nhưng Vệ Giới lại uy hiếp nàng như vậy, lời ra đến khóe miệng cũng bị nàng ép nuốt xuống.

Khi nàng ngước mặt lên lại, ánh mắt không còn dè dặt nữa, con ngươi trở nên lạnh đi, vẻ mặt ngạo nghễ chống lại ánh mắt lạnh như băng của hắn.
“Vương gia có thể coi trọng Linh Diên như vậy thì đó cũng là phúc khí của Linh Diên, không phải sao? Yên tâm, từ nay về sau, Linh Diên chắc chắn sẽ báo đáp vương gia thật tốt!”
Vệ Giới đã bị lửa giận công tâm, bao nhiêu năm rèn luyện như thế đã khiến hắn có thói quen che giấu bản thân, nhưng không hiểu tại sao hết lần này tới lần khác nữ nhân này khiến hắn có cảm giác muốn phóng thích tất cả bản tính của mình.

Dù hắn muốn giấu đi, cũng không đè xuống được: “Được thôi, bản vương chờ ngươi đến báo đáp!”
Ánh mắt Linh Diên đanh lại, cười khẽ một tiếng: “Đây là vinh hạnh của ta, chỉ là đêm nay xin mời vương gia lên xe ngựa nghỉ ngơi, dù sao cả đoạn đường ngươi đã vất vả rồi.

Yên tâm, Linh Diên ta không có bản lĩnh gì nhưng lại có đôi mắt rất tốt đấy, đêm nay ta tự giác gác đêm, được chứ?”
Vệ Giới nheo mày, rốt cuộc không nhịn được bộc phát: “Cút!”
Không ngờ, Linh Diên không biết sống chết lại hỏi tới thêm một câu: “Cút à? Cút như thế nào vậy? Hay là vương gia làm mẫu cho nô tỳ thử một lần đi?”
Vệ Giới thật sự bị con nhóc này chọc giận đến hộc máu, nhìn gương mặt đen thui đầy mỡ của Linh Diên rung rung, hận không thể đi lên đập nàng một trận thật nặng.
Ngươi nói xem chơi đùa chim ưng rồi lại bị chim ưng mổ thì sẽ có tâm trạng thế nào?
Lật thuyền trong mương cũng chỉ có như vậy thôi chứ gì?
Vệ Giới hắn lớn như thế này lại bị một nữ nhân chơi đùa trong lòng bàn tay.

Thực tế nha đầu chết tiệt kia còn không nằm trong danh sách phải đề phòng của hắn nữa.

Không nghĩ tới, cuối cùng lại bị kẻ mà mình tin tưởng xử lý, tâm can chỉ muốn nứt ra thôi.

Linh Diên vô cùng thức thời, nhìn sắc mặt Vệ Giới đáng sợ như vậy, đương nhiên không nghĩ thêm gì nữa lập tức rời khỏi.
Bốn người Thanh Huyền lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, bọn họ đã không làm tốt nhiệm vụ của thị vệ thiếp thân rồi, nhìn hắn bị như vậy cả ngày có thể nói là như trái tim bị bóp nát.
Phu thê bọn họ cãi nhau, bọn họ còn mệt mỏi hơn cả người trong cuộc.
“Nhìn cái gì, còn không làm cơm nhanh lên?”
Bị thuộc hạ của mình nhìn bằng ánh mắt phức tạp đầy thương cảm như vậy, ánh mắt Vệ Giới trầm xuống, hàn quang ùn ùn xuất hiện.
Thanh Huyền rụt cổ lại, vội vàng vẫy tay: “Vâng, đi đây, đi đây.”
“Thất ca, huynh ổn đấy chứ?” Thanh Thần lo lắng nhìn mặt hắn vẫn không chút hồng hào.
“Không chết được, đỡ ta lên xe.”
Bây giờ sức lực cả người hắn dường như đều đã bị rút sạch, trên đường đi yếu ớt không nói, cũng hoàn toàn không có cảm giác đói bụng gì cả.
Lúc nhìn về phía Linh Diên, phần mặt anh tuấn cũng trở nên dữ tợn giống như bên kia.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta… Aaa, a,… ”
“Gia, ngài làm sao vậy? Gia?”
“Đừng, đừng la, không có gì, đi, mau dẫn ta đi.”
Chờ đến khi Thanh Thần rất vất vả đặt được Vệ Giới lên xe ngựa xong, Linh Diên đã chờ gần đó từ lâu, không kìm được ân cần, nhỏ giọng hỏi thăm: “Hắn sao rồi?”
Thanh Thần đương nhiên biết tất cả chuyện này đều do nữ nhân này ban tặng, phong vân trong mắt biết đổi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn nàng:
“Thế nào? Cáo chúc Tết gà?”
Linh Diên thờ ơ liếc hắn: “Cho hắn uống nhiều nước ấm, ở đây ta có thuốc, cho hắn ăn hay không thì tùy ngươi.”
Nói rồi để lại bình ngọc cho hắn xong rời đi.
“Ngươi…” Thanh Thần còn muốn nói gì đó đã bị Thanh Dạ tay chân lanh lẹ kéo lại: “Làm gì thế?”
“Làm gì? Ngươi hỏi ta làm gì sao? Người nhìn xem nữ nhân này hại Gia của chúng ta thành thế nào rồi, chẳng lẽ ta vẫn không thể nói vài câu sao?”
Mặt Thanh Thần hoàn toàn đen lại, từ trước đến nay hắn chính là áo bông nhỏ tri kỷ của ca ca, hôm nay lại có một nữ nhân dám chà đạp lên mặt mũi của ca ca nhà hắn khiến huynh ấy phải tức giận chịu tội, đương nhiên trong lòng hắn không vừa ý.
Thanh Thần nhìn bọn Thanh Huyền còn làm bộ chưa hiểu lắm, càng cảm thấy tức giận.
Mấy người nói qua nói lại mỗi người một câu, chỉ một chút đã rùm beng cả lên.
“Câm miệng hết cho bổn vương!”
Mấy người đang không ai chịu nhường ai thì trong xe ngựa đột nhiên phát ra một tiếng gầm lớn, nháy mắt đã làm cho xung quanh yên ắng trở lại.

Ngay cả Linh Diên đang nướng cá cũng sợ run cả người, nhìn về phía xe ngựa.

Mấy người Thanh Thần mặt mày khó coi nhìn nhau rồi tản ra.
Trong xe, ánh mắt Vệ Giới u ám, cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới nghiêng người nằm xuống.
Sau khi Thanh Thần cho Vệ Giới uống thuốc giải, quả nhiên bụng đã dịu hơn, không còn âm ỉ nữa.
Quay đi quay lại cũng tốn mất một chút thời gian và ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi, mọi người quyết định ở lại thêm đến trưa hôm sau mới đi.
Linh Diên tự biết đuối lý, trên đường đi cũng không dám trêu chọc hắn.

Vệ Giới thấy nàng an phận, cũng không có ý định đối chọi với nàng đến cùng.
***
Phật đường ở Ninh Thánh cung.
Ôn thái hậu thành kính quỳ trước Phật Tổ, mắt khép hờ, tay phải gõ mõ, tay trái vê phật châu, miệng lẩm nhẩm kinh Phật đã nhớ kỹ.

Phía sau bà là bốn năm tùy tùng quỳ theo.
Sau nửa canh giờ, Ôn thái hậu từ từ mở mắt, tiếng mõ dừng lại, tay ngừng vê Phật châu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Như Yến, giờ gì rồi?”
“Bẩm thái hậu nương nương, đã là giờ tý rồi, người nên tạm nghỉ thôi ạ!”
Một cô nương xinh đẹp chừng ba mươi tuổi ở phía sau từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn thái hậu, giọng ấm áp nhỏ nhẹ nói.
“Đã giờ tý rồi à? Khó trách lại cảm thấy hơi mệt, được rồi, nghe lời ngươi, đỡ ai gia đứng lên!”
Sau khi quỳ một thời gian dài, bước chân của Ôn thái hậu có hơi loạng choạng, nữ tử tên Như Yên và thị nữ bên cạnh cùng đỡ mới giúp lão thái hậu không ngã.
Thật ra năm nay Ôn thái hậu cũng chỉ mới ngoài sáu mươi, mặc dù nhìn qua hơi gầy, nhưng ánh mắt minh mẫn, cơ thể cũng xem như khỏe mạnh.
Đương kim hoàng đế Vệ Du Sâm là dưỡng tử của bà, Dung thân vương mới là nhi tử ruột của bà, về phần tại sao lại giúp đỡ con nuôi thành hoàng đế, thật ra trong lòng lão thái thái rõ như gương sáng, hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Theo bà thấy thì đăng cơ làm hoàng đế không phải bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mà là bắt đầu rơi vào đau khổ, bà thà để con của mình có thể sống tự do tiêu sái, còn hơn để nó cuối cùng trở thành kẻ đau khổ nhất trong thiên hạ.
Cho dù nắm quyền khuynh thiên hạ thì sao chứ?
Có lẽ người khác sẽ thấy, bà là một người mẹ ruột đạo đức giả quá tàn nhẫn, nhưng chỉ có Dung thân vương tự hiểu rõ rằng Ôn thái hậu mới thật sự là người mẫu thân tốt nhất trong thiên hạ.

Chỉ cần như vậy cũng đủ an ủi tấm lòng Ôn thái hậu rồi, cái gì đi nữa cũng không bằng sự tin cậy của nhi tử.
Thế nhưng Ôn thái hậu không ngờ rằng, hoàng đế mà nàng và nhi tử phí bao công sức giúp đỡ lại làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy.
Ôn thái hậu nhìn linh vị được thờ phụng bên trong Phật đường, trong mắt lão thái thái đầy nước.
“Vân Ca, tối nào mẫu hậu cũng đến đây ngồi với con, nếu như con trên trời có linh xin đừng oán hận đứa nhỏ Du Sâm này.

Suy cho cùng, nó cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải đưa Đỗ gia vào chỗ chết, trong lòng của nó cũng không hề dễ chịu chút nào.

Con không biết đâu, chỉ cần nó có thời gian đều sẽ chạy tới Phật đường nhìn con, đứa nhỏ này thật có tình mà!
Mẫu hậu biết rất oan ức cho con, biết rõ con đã phải chịu đau khổ, biết chắc lòng người Đỗ gia đều đã nguội lạnh rồi, nhưng sao mẫu hậu, mẫu hậu có thể sống dễ chịu được? Đã nhiều năm như vậy nhưng hàng đêm mẫu hậu đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy người con toàn là máu đang ở đây nguyền rủa đất nước Tư U của chúng ta.
Tuy Du Sâm không là con của ta nhưng cũng là do ta nuôi nấng từ nhỏ, nên có khác gì do ta sinh ra đâu chứ? Con chết rồi, hàng đêm Du Sâm đều tự sám hối trước bài vị của con.

Vân Ca à, nó sai rồi, nó thật sự nhận ra sai lầm của bản thân rồi, nếu như con trên trời có linh, xin con hãy dừng tay, dừng tay lại có được không?
“Thái hậu nương nương, đừng cố thêm nữa, người nên tạm nghỉ đi, nếu hoàng hậu nương nương trên trời có linh, chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của người mà.”
Như Yến nhìn tấm bài vị trên bục, đáy mắt thoáng đờ đẫn, nhẹ giọng nhắc nhở Ôn thái hậu.

“Cuối cùng cũng già rồi, thân thể này ngày càng suy sụp rồi, trước kia chỉ quỳ như vậy thì không làm sao cả, nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa rồi!”
“Thái hậu nương nương, người đã dốc hết toàn bộ tâm ý rồi, sau này vẫn nên quan tâm đến thân thể của mình hơn!”
Ôn thái hậu vỗ vỗ tay Như Yến, mắt nhìn bài vị của Đỗ Vân Ca lần cuối rồi nói: “Đi thôi, chúng ta hồi cung.”
Như Yến nghe nói, thở phào một hơi, quay mặt ra hiệu với người phía sau, cùng đỡ Ôn thái hậu rời khỏi Phật đường.
Sau khi các nàng rời đi lập tức có thái giám, cung nữ vào trong quét dọn, chỉ hơn một khắc đã sắp xếp lại như cũ.
Sau khi những người này lần lượt rời đi, Phật đường to như vậy bỗng lại trở nên yên tĩnh, chỉ thấy một vòng khói thơm ngát vấn vít trước bài vị rồi từ từ bay lên…
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Ôn thái hậu đầu tóc rối bù ngồi trước giường nhắm mắt hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Như Yến: “Đứa bé này, đã nhiều năm như vậy vất vả cho ngươi rồi!”
“Thái hậu nương nương, có thể được chăm sóc người là may mắn của nô tỳ, năm đó nếu không có người, sao Như Yến có thể sống đến bây giờ được?”
Vốn dĩ Như Yến không phải ai khác mà chính là một trong tứ đại nha hoàn bên người Đỗ Vân Ca, Như Yên.
Khi Đỗ Vân Ca chết, Thành đế vốn muốn giết sạch tất cả mọi người từ trên xuống dưới Khôn Ninh cung, khi Ôn thái hậu đến thì chỉ kịp cứu được một mình Như Yên.

Hỉ Thước và Cẩm Mặc năm đó theo Đỗ Vân Ca trở về phủ tướng quân đều đã đi theo chủ tử của các nàng, còn Lưu Anh thì đã biến mất mười hai năm nay.
Không ai biết Đỗ Vân Ca phái nàng ta đi đâu, chỉ biết là sau khi trở về phủ tướng, Đỗ Vân Ca đã nhân tiện phái nàng ta ra ngoài.

Không ngờ, nhoáng một cái đã mười hai năm trôi qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng ta đâu.
Lưu Anh, chắc hẳn đã biết rõ nương nương đã xảy ra chuyện nhỉ?
Không biết án mạng chữ Đỗ gây náo loạn kinh thành, làm lòng người bàng hoàng có liên quan gì đến Lưu Anh không đây?
“Đứa bé này, có phải ngươi đang nhớ đến chủ tử của ngươi không?”
Cảm giác động tác của người sau lưng chợt trở nên chậm đi, Ôn thái hậu từ từ ngẩng đầu, nắm lấy tay của nàng, ánh mắt sáng rực nhìn Như Yến: “Ngươi hận hoàng thượng không?”
Ánh mắt Như Yến không gợn sóng sợ hãi nhìn Ôn thái hậu: “Thái hậu nương nương, từ ngày người cứu nô tỳ, nô tỳ đã là Như Yến, không còn là Như Yên nữa rồi.

Người mới là chủ tử của Như Yến, còn hoàng hậu nương nương đã qua đời rồi.
Từ xưa đến nay hoàng quyền tối cao áp đảo mọi thứ, nô tỳ lẻ loi một mình sống tạm cho qua ngày, dù lòng có oán hận cũng có thể làm được gì đây? Có thể đi theo bên thái hậu nương nương, mỗi ngày đến cầu phúc cho hoàng hậu nương nương là chuyện may mắn lớn nhất trong kiếp này của nô tỳ rồi.

Về những chuyện khác, nô tỳ nghĩ cũng không dám nghĩ, nô tỳ nói bừa, mong rằng thái hậu nương nương tha thứ.”
“Mau đứng lên, đứa nhỏ ngốc, sao ai gia lại trách ngươi được? Bắt ngươi quên đi đoạn quá khứ kia cũng đau đớn như bị tra tấn vậy, nhiều năm như vậy ngươi vẫn luôn đi theo ai gia không rời một tấc, ai gia còn gì phải lo lắng sao? Được rồi, tâm ý của ngươi ta hiểu, mau đứng dậy đi!”
“Tạ thái hậu nương nương.” Như Yến mấp máy môi, đang muốn tiến lên lại bị Ôn thái hậu khoát tay áo: “Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi cũng mau xuống đi nghỉ ngơi đi, sáng mai cũng không cần đến sớm đâu, ngủ thêm một lát, ai gia cũng muốn ngủ lâu thêm một chút, biết chưa?”
“Vâng, thái hậu nương nương.” Sau khi Như Yến hầu hạ Ôn thái hậu ngủ, bàn giao cho thái giám và cung nữ gác đêm mới mệt mỏi trở về phòng.
Trong phòng tối đen như mực, nhưng nàng cũng không định thắp đèn, sau khi đóng cửa lại thì vẻ mặt kiên cường hoàn toàn bị phá vỡ, cơ thể như theo khuôn cửa, mềm nhũn gục xuống.

Trong chốc lát đã phát ra tiếng khóc “hức hức”.
“Đồ vô dụng, ngươi chỉ biết trốn ở nơi không ai thấy khóc thút thít, nỉ non cho nương nương thôi sao?”
Phút chốc, một giọng nữ âm trầm vang lên trong bóng đêm, tiếng khóc của Như Yến im bặt, gương mặt đầy nước mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: “Ai? Ai đang ở đây?”
Trong bóng tối, một bóng đen thần không biết quỷ không hay tiêu sái bước ra, Như Yến nhìn thấy người đi tới, trái tim nhảy đến cả cuống họng.Nhưng dù vậy nàng cũng không hề bối rối, bởi vì nàng nhìn ra được tạm thời đối phương vẫn chưa định làm hại nàng, nếu không thì từ lúc nàng bước vào phòng đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng của nàng run rẩy, đề phòng nhìn bóng đen phía trước tấm bình phong.
“Ta muốn làm gì à? Như Yến, à không, phải là Như Yên cô nương mới đúng, chẳng lẽ đến cả giọng nói của ta ngươi cũng không nhân ra được nữa rồi sao?”
Giọng nữ trầm thấp đột nhiên trở lại bình thường, sau khi Như Yến suy nghĩ cẩn thận chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo rung động trước nay chưa từng có: “Ngươi… ngươi là…”
Bóng đen nở nụ cười nhẹ nhàng: “Không ngờ mười hai năm không gặp, khi gặp lại chúng ta lại giống như người xa lạ rồi, Như Yên, ngươi có khỏe không?”

Khi bóng đen dần dần xuất hiện giữa tầm nhìn của Như Yến, nàng hoảng sợ che miệng của mình, không thể tin được nhìn người trước mặt: “Ngươi, ngươi không phải là?”
Cô gái áo đen nhàn nhạt giật giật môi, cúi đầu xuống.

Khi ngẩng đầu lên lại chiếc mặt nạ da người kia đã biến mất không dấu vết, thay vào đó, vậy mà là…
Thân thể Như Yến run lên, lảo đảo lùi một bước, trừng to mắt, khó tin nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm trước mắt.

Đôi mắt đen đã sớm đầy nước mắt kích động, nàng run rẩy vươn tay mình ra nhưng lại không dám chạm vào mặt nàng ta.
Cuối cùng, nữ tử áo đen đột nhiên vươn tay, cầm lấy đôi tay lạnh buốt của nàng đặt lên mặt mình.

Sự ấm áp trong lòng tay càng làm cho Như Yến kích động hơn, bởi vì sợ, nàng dùng sức bụm lấy môi mình, cúi đầu, khóc rất thê thảm.
Nữ tử áo đen thấy nàng như vậy, đáy mắt cũng ánh nước, nàng ta cẩn thận vươn tay ôm nàng vào lòng: “Như Yên, tỷ muội tốt của ta, ta đã trở về, ta trở về rồi!”
Như Yến vùi trong ngực của nàng ta, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: “Vì sao, vì sao nhiều năm như vậy ngươi cũng không liên lạc với ta lần nào? Rõ ràng chúng ta rất thân thiết mà, rõ ràng chúng ta cực kỳ thân thiết mà!
Ngươi có biết mấy năm nay ta khổ sở ra sao không? Ta thật sự hận người cùng nương nương năm đó xuất cung sao không phải là ta, mà lại là Hỉ Thước và Cẩm Mặc.
Mấy năm qua, hàng đêm ta đều mơ thấy ác mộng thấy các nàng toàn thân đều là máu nằm trên mặt đất lạnh.

Chúng ta, chúng ta thậm chí không kịp nhìn bọn họ một lần cuối cùng, chết không toàn thây, chết không toàn thây!”
Càng nói càng kích động, hai người cũng khóc không thành tiếng, có trời mới biết những năm qua các nàng phải chịu đựng nhiều thế nào, mỗi lần nhìn thấy kẻ thù của các nàng – Vệ Du Sâm, đều hận không thể rút xương lột da hắn rồi ném ra bãi tha ma cho chó ăn.
Nhưng, những điều này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, bởi vì các nàng biết rất rõ, đây không chỉ là một người mà là cả một đất nước, chỉ dựa bản thân các nàng sao có thể báo được thù này chứ?
Nương nương đã từng nói với các nàng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Vì vậy, khi thù lớn còn chưa báo được thì tuyệt đối không thể để mất mạng.

Nếu không, các nàng làm gì còn mặt mũi lên thiên đường gặp chủ tử của các nàng đây?
Nhưng chịu đựng mãi, vậy mà đã phải nhẫn nhịn mười hai năm rồi, lúc trước các nàng vẫn còn là những nữ hài tử ngây thơ ngu ngốc, mà hiện tại cũng đã trở thành những lão cô nương ba mươi tuổi rồi.
Sau nửa ngày, hai người rốt cuộc cũng ngừng khóc, các nàng từ từ tách nhau ra, quỳ trên mặt đất vuốt ve khuôn mặt của đối phương, nhìn thật cẩn thận.
“Anh Tử, ngươi cũng già rồi, chúng ta đều già rồi.”
Hóa ra người xông vào Ninh Thánh cung đêm nay không phải ai khác mà chính là người đã biến mất không để lại tung tích gì từ mười hai năm trước, Lưu Anh.
“Đồ ngốc, chúng ta đã ba mươi tuổi rồi, sao có thể không già chứ? Ngươi xem nếp nhăn nơi khóe mắt kìa, Yên Nhi, mấy năm nay ngươi khổ rồi!”
Như Yên yên lặng chảy nước mắt: “Sao mà ngươi lại không thấy khổ chứ? Chỉ là, vì sao ngươi rõ ràng…”
Như Yên vừa ngóc đầu lên lại bị Lưu Anh nhanh tay bịt miệng lại: “Nha đầu, nghe đây, mục đích của chúng ta giống nhau, hiểu chưa? Thù này, nhất định chúng ta phải báo, chẳng những phải báo, còn phải khiến Vệ Du Sâm đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không thể trở mình.

Tuy rằng lực lượng của chúng ta không được hùng hậu, nhưng ngươi đã thấy “ám mạng chữ Đỗ” rồi, không phải sao?
Điều này chứng tỏ không chỉ có một mình chúng ta đang phấn đấu, năm đó Vệ Du Sâm gây ra thảm án, nghe nói máu tươi nhuộm đỏ cả một nửa nước Tư U, hắn ta thật sự đã giết sạch không còn ai sao? A, ngươi nhìn xem, không phải hai chúng ta vẫn còn may mắn sống sót sau trận đồ sát kia sao? Vì vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội, đường báo thù nghe xa xôi nhưng cũng đã gần trong gang tấc, mà điều bây giờ chúng ta phải làm là tiếp tục nhẫn nhịn, nhất định phải tiếp tục nhẫn nhịn, ta đang đợi một người, chỉ cần người đó đến đây, chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội báo thù.”
Như Yên lại lắc đầu tuyệt vọng: “Hoàng trưởng tử đã chết rồi, nương nương lại là một xác hai mạng, hy vọng ở đâu chứ?”
“Không cho phép nói bậy, sao lại không có hi vọng? Ngươi có tin ta hay không? Yên Nhi, ngươi nhìn ta đi, nhìn vào mắt ta này, nói cho ta biết ngươi có tin ta hay không?”
Nhìn ánh mắt Lưu Anh đầy kiên trì, Như Yến giống như đang nghĩ tới điều gì: “Ngươi… ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?”
Lưu Anh thấy nàng ta nóng vội như vậy thì ghé sát vào nàng ta, sau khi nghe vài câu nói nhỏ bên tai, đồng tử Như Yên đột nhiên co rụt lại: “Chuyện này, chuyện này có thật không vậy? Chuyện này có thật không vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận