Trong sương mù âm u khủng bố, Cừu Trinh bước đi không mục đích…
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đống hoang tàn đổ nát phát ra một mùi máu tanh nồng nặc và mùi khói đặc gay mũi.
Khi nàng ta bịt mũi, nhíu mày muốn rời đi thì chợt bất cẩn, dưới chân như giẫm phải thứ gì đó.
Nàng ta cúi đầu xuống xem, từ đường nét hình dáng lờ mờ đó, hình như là một bức hoành.
Vốn nàng ta muốn mặc kệ không quan tâm, trực tiếp rời đi, nhưng lại bị một áp lực hung hăng áp chế một cách khó hiểu, ép nàng ta không thể không ngồi xổm xuống kiểm tra bức hoành kia.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã dọa cho nàng ta lập tức mặt cắt không còn giọt máu, hoảng loạn ngã nhào.
Theo bản năng nàng ta muốn lùi về phía sau, mượn ánh trăng lạnh lùng, có thể thấy rõ trên bức hoành đó chỉ còn lại một chữ “Đỗ”.
Họ Đỗ trong kinh thành chỉ có một nhà.
Một khu phế tích có diện tích lớn như vậy, kinh thành cũng chỉ có một nhà.
Cừu Trinh hốt hoảng đứng lên, muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng trong khoảnh khắc nàng ta quay người, từng người cả nam lẫn nữ tóc tai rối bù, mặc đồ trắng bước ra từ trong bóng tối.
Trong không khí tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc, nàng ta có thể nghe rõ được tiếng xương cốt cử động vang lên “răng rắc răng rắc”.
Âm thanh này là…
Cừu Trinh kinh hãi nhìn những người áo trắng run run rẩy rẩy đi về phía mình.
Có người thì bò trên đất, có người lại không có đầu, bay lơ lửng giữa không trung, có người vung vẩy cánh tay của mình, lắc lư sang trái rồi sang phải…
Tiếng khóc la càng lúc càng rõ tràn ngập bên tai nàng ta.
Cừu Trinh triệt để bị cảnh tượng này dọa cho ngây ra.
Khi mắt thấy bọn họ há cái miệng rộng đầy máu muốn nuốt nàng ta vào bụng…
“A…” Một tiếng thét chói tai, hoàn toàn kéo Cừu Trinh quay về từ trong cơn ác mộng.
Nàng ta vuốt ngực, há miệng thở hổn hển từng hơi.
Khi nàng ta hoàn hồn lại, ý thức được đây là một cơn ác mộng thì đã vì sợ hãi quá độ mà bất tri bất giác bật khóc rồi.
“Đừng, đừng đến tìm ta.
Ta không cố ý mà.
Ta thật sự không cố ý mà.
Phụ thân, con xin ngài, đừng đến tìm con.
Muốn trách thì trách phụ thân đã vứt bỏ hai mẹ con con, muốn trách thì trách Đỗ Vân Ca cứ luôn đàn áp trên con, muốn trách thì trách Đỗ phủ nhà bọn họ khiến người ta kiêng kị.
Đừng đến tìm con, đừng đến tìm con mà…”
Trong bóng tối, không biết là ai đột nhiên bật ra một tiếng cười giễu cợt.
Tiếng cười này vừa thốt ra, Cừu Trinh thoáng chốc đã cứng ngắc người lại trên giường.
Thân thể vốn đang run rẩy, lúc này đã thành run như cầy sấy.
Nàng ta chậm chạp ngước khuôn mặt trắng bệch đầy vết nước mắt chưa khô, mái tóc xõa tung, hoảng hốt lo sợ mà nhìn xung quanh: “Là ai? Ai đang ở đó vậy?”
Ngay khi Cừu Trinh cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của bản thân mình thì một nữ tử áo đỏ tóc đen lưng thẳng, mặt trắng như ma đi từng bước từng bước từ trong bóng đêm ra.
Khi Cừu Trinh nhìn thấy gương mặt của nữ nhân này, nàng ta liền há hốc miệng, kinh hãi đến nỗi tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống.
Miệng không khép lại nổi nữa: “Đỗ… Đỗ Vân Ca?”
Khi ánh mắt của Cừu Trinh chuyển từ dung nhan tuyệt mỹ kia của Đỗ Vân Ca xuống tới bộ đồ đỏ trên người nàng ta, Cừu Trinh chỉ cảm thấy đầu mình ong ong lên, triệt để nổ tung.
Bộ đồ đó không phải chính là bộ phượng bào Đỗ Vân Ca mặc lúc chết sao?
Nàng… nàng ta thật sự là Đỗ Vân Ca?
“Ha… Mấy năm không gặp, muội lại chẳng thay đổi chút nào nhỉ.
Muội muội, muội nhìn mặt ta xem, đã thay đổi chưa?”
Nữ tử áo đỏ chậm rãi sờ lên gương mặt trắng bệch như ma của mình.
Đột nhiên, móng tay sắc nhọn của nàng đâm thật mạnh vào da thịt, đứng trước mặt Cừu Trinh mà rạch xuống từng chút, từng chút, từng chút một.
Vừa rạch vừa cong đôi môi đỏ xinh đẹp lộng lẫy, nở nụ cười quái dị.
“Muội muội, muội có biết tỷ tỷ đau thế nào không? Dao găm của hắn đâm thẳng vào ngực ta, một lỗ máu thật là lớn.
Muội nhìn xem, chính là như vậy đó.”
Dứt lời, nữ tử áo đỏ đột nhiên rút một con dao găm lóe ánh sáng lạnh lẽo ra, không hề nương tình mà đâm vào ngực mình.
Máu nóng cuộn trào bắn tung tóe, thoáng chốc đã vương đầy đất.
Đồng tử nhìn Cừu Trinh co lại, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
“Ngươi… ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây.
Ta cầu xin ngươi, đừng qua đây, đừng qua đây mà!”
Cừu Trinh khóc lóc nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến nữ tử áo đỏ kia chút nào.
Nàng ta ung dung như đang bàn luận chuyện thời tiết ngày hôm nay vậy, không ngừng đùa nghịch với thân thể đầm đìa máu của mình.
“Thân thể bị lửa thiêu, đứa con còn chưa kịp sinh ra cũng bị ngạt chết.
Còn muội lại đứng một bên xem náo nhiệt.
Muội muội à, muội nói xem làm sao tỷ tỷ có thể không nhớ đến dáng vẻ đó của muội được? Nhìn thấy chưa? Gương mặt này của tỷ, có đẹp không?”
Theo giọng nói quái dị của nữ tử áo đỏ lan tràn khắp nơi, lớp da mặt kia của nàng ta đã bị lột ra hoàn toàn, để lộ gương mặt máu thịt lẫn lộn tản ra mùi tanh tưởi.
Cừu Trinh sợ hãi bịt miệng mình lại, không ngừng lùi về phía sau.
Nàng ta muốn kêu thét lên, nhưng lại phát hiện mình căn bản không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Đặc biệt là sau khi nữ nhân kia kéo lớp da mặt đó xuống, đột nhiên một tay lại đâm thẳng vào bụng mình, ra sức khuấy đảo gì đó.
Cừu Trinh bây giờ, nhìn từng vệt máu lớn trên người và dưới chân nữ tử đó, kích động đến nỗi dạ dày bắt đầu quặn lên không ngừng…
“Đừng… đừng làm nữa.
Ta cầu xin ngươi đừng làm gì nữa!”
“Đừng làm nữa? Tại sao lại đừng làm nữa? Cừu Trinh, muội có biết ta chết thảm thế nào không? Nỗi đau đớn của ta so với những thứ này có là gì cơ chứ? Mới như vậy muội đã không chịu nổi? Thật đúng là khiến ta quá thất vọng rồi.
Nữ tử áo đỏ há cái miệng đầm đìa máu ra, trừng to đôi mắt đã sớm máu thịt lẫn lộn.
Cuối cùng, hình như đã móc ra được thứ gì từ trong bụng, nàng để lộ ra nụ cười quái đản, không hề nương tình mà ném thứ trong tay về phía Cừu Trinh đang ôm đầu run lẩy bẩy.
Khi đó, một tiếng kêu thét chói tay thoáng chốc đã xé tan bầu trời đêm ở Vĩnh Ninh cung.
Mấy con quạ bị dọa cho đập cánh phành phạch, “quạ quạ” bay đi mất.
Nhưng trong Vĩnh Ninh cung lại vẫn yên tĩnh đến kỳ dị.
Nếu ngươi nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện ra trong ngoài Vĩnh Ninh cung là vô số thị vệ, thái giám, cung nữ nằm ngổn ngang la liệt.
Còn người đang ngủ say thì tất nhiên cũng vẫn đang ngủ say, tiếng của Cừu Trinh không hề ảnh hưởng đến bất kỳ một người nào.
Cừu Trinh khi ấy đã bị nữ tử hồng y trước mắt dọa cho thở không nổi nữa rồi.
Nàng ta run như cầy sấy, quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, không ngừng dập đầu với nữ tử hồng y.
Nàng ta vừa dập đầu vừa tuôn nước mắt nước mũi đầm đìa tránh né ngũ độc vật: bọ cạp, rắn độc, cóc, nhện ở khắp nơi.
Từ trong đôi mắt kinh hãi của nàng ta, không khó để nhìn ra được trong khoảnh khắc này nàng ta đã sợ đến cực điểm rồi.
Đáng tiếc là những độc vật này chỉ vây xung quanh người nàng ta, cũng không cắn nàng ta nhưng lại khiến nàng ta sợ chết khiếp.
Nàng ta muốn trực tiếp ngất đi luôn, nhưng ma nữ đáng sợ trước mắt này, chỉ cần nàng ta có một chút dấu hiệu sắp ngất là sẽ lập tức cho nàng ta ngửi một chất khí kỳ lạ.
Muốn ngất không ngất được, muốn nôn không nôn được, Cừu Trinh cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nàng ta xưa nay chưa từng muốn chết như lúc này bao giờ.
“Cầu xin tỷ, tha cho muội đi, tha cho muội đi.
Muội cầu xin tỷ.
Tỷ muốn gì muội cũng cho tỷ hết.
Muội sẽ đốt tiền giấy cho tỷ, đốt thật nhiều thật nhiều vàng.
Dù tỷ đã chết rồi nhưng tỷ nhất định sẽ là người giàu sang dưới âm phủ, có được không? Xem như muội muội cầu xin tỷ đó, tha cho muội đi…”
“Ha ha ha, tha cho ngươi, vậy ai tha cho ta? Tha cho đứa con của ta đây? Còn có đứa bé chưa chào đời đó của ta nữa? Các ngươi có ai từng tha cho mẹ con ta? Giờ đến cầu xin ta, muộn rồi!”
“Không, chuyện này không phải do ta làm.
Tất cả đều là hoàng thượng, tất cả đều là do hoàng thượng làm mà tỷ tỷ.
Muội muội thật sự không làm gì hết, không làm gì hết mà.
Hu hu, cầu xin tỷ đó, đừng tới tìm muội nữa, đừng tới tìm muội nữa.”
Sự châm biếm trong đáy mắt nữ tử áo đỏ lại càng tăng thêm: “Đẩy trách nhiệm cũng sạch sẽ thật, đúng là tai vạ đến nơi thân ai nấy giữ! Cừu Trinh, không phải là ngươi cho rằng người chết thì sẽ không biết gì nữa thật đấy chứ?”
Cừu Trinh với ý thức đã bắt đầu tan rã nghe được câu này lại đột nhiên ngẩng đầu lên, sự kinh hãi trong mắt chợt bị thay thế bởi đề phòng: “Không, ngươi không phải Đỗ Vân Ca.
Nữ nhân đó đã chết rồi, người chết sẽ không biết nhiều như vậy.
Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ tử hồng y chẳng chút để tâm mà kéo kéo mái tóc của mình, một túm tóc lớn lập tức rơi xuống.
Nàng tùy ý ném tóc đi, khiến nó rơi xuống trên người ngũ độc vật đang vây xung quanh Cừu Trinh.
Sau đó, nàng lắc lắc cánh tay trắng như giấy của mình, tùy tiện kéo một cái, một mảng máu thịt rớt xuống.
Nàng tùy ý ném xuống, những độc vật kia thoáng chốc đã bò lên.
Không qua bao lâu, miếng thịt đã bị chia ra vô cùng sạch sẽ.
Nàng lắc cái đầu lung lay gắn trên cổ, đôi mắt mở to đầm đìa máu nhìn Cừu Trinh với vẻ đầy u ám.
“Ta là ai? Ha ha ha, hay cho một câu hỏi ta là ai.
Họ Cừu kia, ngươi nói xem ta là ai? Nhìn đi, da mặt ta đã không còn nữa rồi, bụng cũng trống rỗng thế này, đầu cũng sắp rớt rồi, ngươi có cần đến thử xem con mắt này có thể móc được xuống hay không không hả?”
Trên thực tế, sau khi Cừu Trinh thấy nàng ném thịt của bản thân vào giữa đám rắn rết thì đã bị dọa cho sợ chết ngất rồi.
Lần này, đến khi nữ tử áo đỏ quay đầu lại, nàng cũng chỉ hơi nhíu mày lại, không bước tới, cũng không quan tâm khắp người mình đều là máu, tay vung lên một cái, một chiếc ghế đã xuất hiện sau lưng nàng.
Nàng ngồi lên đầy vẻ tự nhiên, giọng nói âm u lạnh lẽo chợt cất lên: “Người nào xem náo nhiệt thì có thể vào rồi.”
Bóng đen ngoài cửa và những người nằm bò trên mái nhà đồng loạt cứng đờ người.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Nhưng điều nằm ngoài dự tính là người cuối cùng đẩy cửa đi vào lại là bóng đen ngoài cửa phòng, còn người trên mái nhà lại giấu tung tích của mình đi một cách yên lặng không tiếng động.
Trong bóng đêm, tấm màn ở phía xa bị gió thổi bay múa lúc lên lúc xuống.
Trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi hôi thối đặc biệt.
Người áo đen nhíu mày, tiện tay vung lên một cái.
Không chỉ cửa phía sau theo đó mà đóng lại, ngay cả cửa sổ không biết bị mở ra từ lúc nào cũng đã gắt gao đóng chặt.
Mượn ánh nến yếu ớt, bóng đen liếc nhìn Cừu Trinh nằm dưới đất, dần dần dời ánh mắt đến nữ tử áo đỏ tóc tai rối bù đang quay lưng về phía nàng ta.
Trong ánh mắt lạnh lẽo có mang theo vẻ dò xét, nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Kẻ thù của Cừu Trinh.
Không biết đáp án này cô nương có vừa ý hay không?”
Lúc này, trong giọng nói của nữ tử áo đỏ đã không còn sự run rẩy kỳ dị khi nãy nữa, ngược lại đã khôi phục về bình thường, dường như đã xác định chắc chắn người áo đen xuất hiện ở đây vào lúc này là bạn chứ không phải thù.
Giọng điệu khẳng định như thế, dù là người áo đen cũng thấy ngạc nhiên một cách lạ thường mà nhướng mày.
“Sao ngươi biết…”
Còn chưa nói xong, nữ tử áo đỏ lại đột nhiên đứng dậy.
Nàng tiện tay kéo một cái, tất cả lớp ngụy trang màu máu trên mặt đều bị kéo xuống hoàn toàn, bao gồm cả bộ váy dài màu máu đỏ trên người cũng đã bị nữ tử áo đỏ… à không, giờ nên nói là…
Thượng Quan Tình Hi!
Khí bóng người trong chỗ tối nhìn thấy gương mặt của nàng, thoáng chốc đã cứng ngắc cả người lại, ngây ra tại chỗ.
Thượng Quan Tình Hi lại chẳng hề chú ý đến trừ ba người họ ra, trong phòng lại còn một người nữa.
Nàng ta trực tiếp ném trang phục của mình xuống trước mặt người áo đen đứng đối diện mình, nở nụ cười như có như không, nhìn người đó: “Bộ đồ này có quen không?”
Người áo đen vốn không chú ý, nhưng khi trong phòng đột nhiên lóe lên ánh sáng của dạ minh châu, bộ y phục đã loang lổ vết máu trước mắt lại khiến người áo đen thoáng chốc ngây ra tại chỗ.
“Cái này… cái này không phải là năm đó hoàng…”
Lời sau đó còn chưa nói xong, người áo đen đã căng thẳng bịt miệng lại, nghẹn họng trân trối nhìn Thượng Quan Tình Hi mặc một bộ trang phục màu đen, xinh đẹp đầy giỏi giang.
Nàng ta lúc này đâu còn dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu mỏng manh mà ngày thường bọn họ nhìn thấy nữa?
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ta biết ngươi là ai là được rồi.
Vì hôm nay đến đây không chỉ đơn giản là dọa nữ nhân một cái, mà quan trọng hơn là ta đến gặp ngươi.”
Lời này vừa thốt ra, người áo đen đã triệt để trợn tròn mắt: “Gặp… gặp ta?”
“Lưu Anh, ngươi che giấu nhiều năm như vậy không phải chính là để đợi ta hay sao?”
Câu nói đột ngột bất thình lình này khiến người áo đen lảo đảo một hồi, trợn to đôi mắt với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi… ngươi là… ngươi là đứa bé năm ấy ta bế đi đó ư?”
“Là ta, ta chính là đứa bé gái được ngươi bế tới Linh Xà đảo.”
Giọng điệu bình tĩnh của Thượng Quan Tình Hi trực tiếp kích thích Lưu Anh đến nỗi suýt chút nữa nàng ta đã ngất đi.
“Không… không đúng.
Sao ngươi có thể biết chuyện này được? Khi đó, ngươi thậm chí còn chưa được ba tháng tuổi, ngươi…”
Trên thực tế, từ ban đầu Thượng Quan Tình Hi đã biết tại sao mình lại xuất hiện trên Linh Xà đảo rồi.
Vì năm đó chính Lưu Anh đã đặt nàng ta ở nơi ấy, đợi khi người trên đảo đến bế nàng đi, Lưu Anh mới biến mất. Mà trước đó, Lưu Anh đã chăm sóc nàng ta gần một trăm ngày.
Từ trong cuộc đối thoại của Lưu Anh với một nam nhân mà nàng ta mới biết tất cả những mưu kế của Lưu Anh.
Cũng chính vì như thế, nàng ta căn cứ theo tính toán của Lưu Anh, lấy được sự tin tưởng của người trên Linh Xà đảo, thông qua hết tầng thử thách này đến tầng thử thách khác, cuối cùng mới có được địa vị như ngày hôm nay.
Nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn mở rộng thế lực của mình, chính là để có một ngày nàng ta có thể đích thân kết liễu kẻ thù.
Chỉ trong Vĩnh Ninh cung này thôi, gián điệp mà nàng cài cắm đã lên tới hơn mười người.
Theo thế lực của nàng ta không ngừng phát triển, những thứ khi trước nàng không hiểu cũng dần hiện ra trước mặt nàng như kéo tơ lột tằm.
Cũng giống như vậy, nàng tq không quên Lưu Anh đã đưa nàng ta đến với cõi đời này.
Mấy năm nay, nàng ta chưa từng liên hệ với Lưu Anh, chính là vì có ngày hôm nay.
Năm ấy có thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới Lưu Anh bị nàng ta phái đi tìm thuốc dẫn cho phụ thân lại trở thành người dẫn dắt duy nhất còn tồn tại trên đời này của nàng ta.
Nếu không có Lưu Anh, có lẽ nàng ta đã sớm không còn trên nhân thế nữa rồi.
Theo tung tích của Lưu Anh dần lộ ra, nàng ta lại biết được từ nội gián trong cung rằng trong số những người còn sống sót đó có cả Như Yên của nàng ta nữa.
Đáng tiếc là Hỉ Thước và Cẩm Mặc lại không còn quay về được nữa, không bao giờ nữa!
Thượng Quan Tình Hi chưa từng nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình là con của ai.
Điều duy nhất nàng biết là sau khi nàng tq tỉnh lại thì đã được Lưu Anh ôm trong lòng rồi.
Khi đó, nàng ta còn tưởng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng khi nàng ta thật sự sờ vào mặt Lưu Anh thì mới bất tri bất giác phát hiện ra là sự thật.
Nàng ta đã sống lại, còn sống lại trên thân đứa bé trong lòng Lưu Anh.
Trời cao quả nhiên không đối xử tệ bạc với nàng.
“Vì ta sống lại vẫn giữ ký ức, vì ta là…”
Mấy chữ cuối cùng, tuy Thượng Quan Tình Hi chỉ há miệng nói chứ không phát ra tiếng, nhưng Lưu Anh lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, lập tức chấn kinh đến nỗi chân mềm nhũn.
“Ngươi… ngươi nói gì? Ngươi… ngươi là…?”
“Anh Nhi không cần hoài nghi những gì mình nhìn thấy đâu.
Ta chính là người đó, ta chưa chết, ta sống lại trên thân phận đứa bé này.
Từ đầu đến cuối, ta đều biết là ngươi cứu ta.
Từ đầu đến cuối ta đều biết là ngươi vì ta mà thay da đổi thịt, từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay.
Anh Nhi, ta cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm vì ta.
Mười năm rồi, ta trở về rồi.
Cho nên công cuộc báo thù của chúng ta chính thức bắt đầu rồi!”
Lưu Anh lúc này đã không biết dùng tâm trạng gì để hình dung nội tâm của mình nữa rồi.
Nhưng sự bình tĩnh của Thượng Quan Tình Hi lại khiến nàng ta không thể không tin tất cả những điều này là sự thật.
Cái tên Lưu Anh này, đã bao nhiêu năm chưa từng có ai gọi rồi?
“Nhưng… nhưng làm sao có thể như vậy được? Sao lại trùng hợp đến thế? Sao…”
Nói đến đây, dường như Lưu Anh nghĩ tới điều gì, chợt quay nhìn chủ nhân của mình.
“Khó trách, khó trách, năm đó rõ ràng đứa bé này đã chết rồi, rõ ràng đã không còn hơi thở nữa rồi.
Nhưng để người tin nó còn sống cho nên nô tỳ đã lừa người, nói rằng nó còn sống.
Vì thế, năm đó người đã mỉm cười rời xa nô tỳ.
Nhưng… nhưng ngay một khắc sau khi người ngừng thở, thân thể đứa bé lại đột nhiên ấm lên như kỳ tích, sắc mặt cũng không xanh đen tím tái như trước nữa, cũng không có dấu hiệu không thở nổi.
Nó đã sống lại, nó sống lại rồi.
Nhưng có thế nào nô tỳ cũng không ngờ tới linh hồn của đứa bé lại là tiểu thư người.
Chuyện này… chuyện này thật quá khó tin rồi.
Chắc chắn là ông trời có mắt để chủ tớ chúng ta nắm tay nhau rửa sạch án oan tày trời của Đỗ gia, có phải không?”
Lưu Anh nói với vẻ rất kích động, hoàn toàn không chú ý tới Thượng Quan Tình Hi đã ngây ra như phỗng, há hốc miệng, đờ đẫn nhìn nàng ta.
Khoan đã, cái gì gọi là nàng ta đã lừa mình?
Nói nàng ta còn sống, rồi lại mỉm cười rời đi?
Cái gì gọi là sau khi nàng ta tắt thở, đứa bé đã sống lại, hơn nữa linh hồn còn là của bản thân nàng ta?
Tại sao những điều Lưu Anh nói, nàng ta lại chẳng có chút ấn tượng nào vậy?
Nếu năm đó không phải nàng tận mắt thấy Lưu Anh đã cứu nàng ta, sao nàng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng nàng ta chính là đứa bé đó được?
Nhưng hiện giờ nha đầu này lại nói với nàng ta, thân phận của đứa bé đó là… Sao có thể như vậy được?”
“Cô nương, người… người làm sao vậy?”
Cuối cùng, Lưu Anh đã phát hiện Thượng Quan Tình Hi không bình thường, vội vã thấp giọng hỏi.
“Ngươi nói rõ ràng ra cho ta biết.
Đứa bé mà ngươi cứu, cũng chính là ta bây giờ, là ai? Rốt cuộc nó là ai?”
Lời này vừa thốt ra, Lưu Anh cuối cùng đã phát hiện ra rốt cuộc là chỗ nào bất thường rồi.
Nàng ta kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp mà xa lạ trước mắt mình: “Người, người không biết ư?”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi chuyển tới chuyển lui, cuối cùng đặt lên người nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, nghĩ tới đêm đáng sợ đó, chỉ thấy toàn thân đều lạnh giá.
“Ký ức của ta dừng lại ở chuyện Lan Nhi chết thảm, ta tự sát mà chết, chậm rãi chờ đợi máu tươi chảy hết.
Khi đó, ta cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút đi hết, linh hồn cũng tan rã theo… Những ký ức còn lại thì căn bản không còn nữa.
Thậm chí ta có thể cảm nhận được nỗi đau đớn như bị nướng chín khi lửa lan tràn trên thân thể…”
“Đừng… đừng nói nữa.
Tiểu thư, người đừng nói nữa!”
Lưu Anh vốn còn có chút phòng bị, nhưng sau khi nghe những lời này thì nàng ta không thể nào khống chế nổi sự kích động trong nội tâm nữa, lảo đảo đi tới, ngã nhào xuống dưới chân Thượng Quan Tình Hi.
Dù có kiên cường như nàng ta thì cũng không ngăn được nước mắt tuôn rơi.
“Tiểu thư, tiểu thư tốt của nô tỳ.
Năm đó sau khi người tự sát, không lập tức tắt thở ngay.
Người đợi nô tỳ, người vẫn luôn đợi nô tỳ qua đó.
Cho nên người dùng cái chết giả lừa gạt tất cả mọi người, người dùng hơi thở cuối cùng còn sót lại để dùng châm cứu đứa trẻ trong bụng, liều mạng giữ lại sinh mệnh cho nó.
Nhưng đáng tiếc là cuối cùng người mất nhiều máu quá, lại thêm khi đó xung quanh toàn là lửa.
Khi nô tỳ chạy tới, đứa bé đã… tắt thở mà chết rồi.
Còn người, sau khi nghe nói đứa bé vẫn còn sống, hơn nữa còn là con gái, thì liền… ra… ra đi… Hu hu, trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!”
Thì ra là như vậy!
Thượng Quan Tình Hi ngây ra tại chỗ, ngẩn ngơ suốt cả một khắc rồi mới chậm chạp hạ mí mắt xuống, nhìn Lưu Anh đã khóc đến nỗi không thể tự kiềm chế, không biết từ lúc nào mà nước mắt cũng đã làm nhòe đi tầm mắt của nàng ta.
“Xem ra khi đó trên cơ bản ta đã không còn bất cứ ý thức nào nữa rồi.
Nếu không phải còn đứa bé này để giữ lại một hơi thở cuối cùng, chỉ sợ căn bản không đợi được ngươi tới rồi.
Chỉ là ta đã tính được tới ngươi, nhưng lại không tính được tới thân phận này của ta.
Ha ha, ta lại sống lại vào con gái của Vệ Du Sâm.
Ha ha ha, nực cười, nực cười mà!”
“Tiểu thư, đây là trời cao không chấp nhận được những việc làm của tên cẩu hoàng đế này.
Đây là cơ hội trời cho chúng ta để đi báo thù.
Tiểu thư, thân phận hiện giờ của người có lẽ sẽ là nhân tố quyết định thắng bại của chúng ta đó!”
Thượng Quan Tình Hi sờ sờ mặt mình như có điều suy nghĩ, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp.
“Nhưng gương mặt này của ta căn bản không có chỗ nào giống với ta năm đó mà.”
Lưu Ah nghe đến đây, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Tiểu thư yên tâm, mặt này của người thật ra là đã được nô tỳ âm thầm đụng tay đụng chân vào rồi.
Là sư huynh của nô tỳ đã cải tạo gương mặt này nên không nhìn ra được.
Nếu tiểu thư muốn khôi phục nguyên trạng, có lẽ sư huynh nô tỳ có cách.”
“Cải tạo? Ngươi nói gương mặt này là đã dịch dung rồi ư?”
Lưu Anh vội nói: “Không, không phải dịch dung.
Gương mặt này không hề dịch dung mà là thông qua một phương pháp thay hình đổi dạng, xương cốt trên mặt tiến hành thay đổi.
Phương pháp này vô cùng cao thâm khó dò.
Sư huynh ta học từ sư phụ ta là Toàn Cơ lão nhân, trên đời này cũng chỉ có một mình huynh ấy có thể làm được đến bước này thôi.
Năm đó, nô tỳ sợ người lớn lên quá giống gương mặt khi xưa của người, cho nên mới đụng tay đụng chân vào.
Không ngờ cho dù là vậy, gương mặt này cũng vẫn xinh đẹp đến nỗi khiến người ta kiêng dè.
Nếu khôi phục dung mạo thật, há chẳng phải…”
“Trên thế gian này còn có phương pháp cao thâm khó đoán như vậy sao?”
Dù là Thượng Quan Tình Hi hiểu nhiều biết rộng thì cũng không kìm được mà kinh ngạc.
“Vậy có phải tiểu thư muốn khôi phục lại không… Sư huynh đã vào kinh rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp tiểu thư khôi phục.”
Thượng Quan Tình Hi lắc lắc đầu: “Gương mặt đó, cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Không chỉ là ta, các người cũng vậy đúng không? Nhìn thấy một lần là một lần đau, hà cớ gì phải tự tìm buồn bực cho mình chứ? Tuy không biết rốt cuộc thân thể này giống ta đời trước bao nhiêu, nhưng nếu đã là mẹ con thì chắc chắn không khác là bao.
Ta không muốn nhìn thấy nữa.”
“Nhưng nếu không dựa vào gương mặt đó, người phải tiếp cận Vệ Du Sâm thế nào đây?”
“Chuyện này ta tự có chủ trương, tạm thời cứ quyết định vậy đi, đừng nhắc tới nữa.”
Sau khi biết thân phận thực sự của mình, Thượng Quan Tình Hi không hề vui mừng chút nào, ngược lại càng thêm phiền muộn.
Kết quả này cách quá xa so với dự liệu của nàng.
Như vậy, còn nhắc lại chuyện gả vào Phượng vương phủ thế nào được nữa đây?
Tính ra Vệ Giới giờ còn là tiểu thúc thúc của nàng.
Cháu gái gả cho tiểu thúc thúc, cái này… cái này còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng kêu nàng ta cứ như vậy mà buông bỏ một quân cơ tốt thế này, lại không phải mong muốn của nàng.
Phải làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải loạn luân một lần hay sao?
“Tiểu thư, giờ người đang sống ở đâu? Sau này nô tỳ phải liên lạc với người thế nào đây?”
Lưu Anh vừa gặp mặt, vừa nhận nhau, cảm giác mình nghẹn cả bụng lời muốn nói với chủ nhân của mình.
Nhưng lời ra đến bên miệng lại không biết nói từ đâu mới được xem là bắt đầu thực sự, chỉ có thể tham lam mà nhìn nàng ta, gắt gao nắm chặt lấy nàng ta, sợ khi tỉnh lại, mọi thứ đều là giả, đều không tồn tại, chỉ là một giấc mơ.
Thượng Quan Tình Hi nhẹ nhàng đỡ Lưu Anh dậy, hai chủ tớ ngồi cùng nhau.
Nàng ta sờ lên gương mặt đã không còn trẻ trung của Lưu Anh, nước mắt không kìm được mà lăn xuống.
“Anh Nhi ngoan, ta rất tốt.
Mấy năm nay ta rất hạnh phúc.
Bên cạnh ta có rất nhiều người thân, sư huynh tỷ đệ muội.
Bọn họ chăm sóc ta như chăm sóc người thân vậy, cho nên đừng rơi lệ vì ta nữa, nghe thấy chưa?”
Lưu Anh muốn nói lại thôi.
Thượng Quan Tình Hi lau nước mắt cho nàng ta, cố nở một nụ cười.
“Không nói chuyện này nữa.
Vì sao ngươi lại không sao?”
Trước khi Thượng Quan Tình Hi tới đây, nàng đã hạ mê hương cho cả Vĩnh Ninh cung rồi, sao Lưu Anh có thể không hít vào chứ?
“Vì ta đi gặp Như Yên, nhưng không ngờ lại tránh được một kiếp.
Nói ra thì nếu ta không tránh được, há chẳng phải đã bỏ lỡ một vở kịch hay thế này rồi sao?”
Điều quan trọng hơn là nàng ta đã đợi được tiểu chủ nhân của mình, đợi được đứa bé mà mấy năm nay mình vẫn luôn trông ngóng.
Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ được rằng đứa bé đó lại cùng một linh hồn với tiểu thư của mình.
Thậm chí, nàng ta có thể cảm nhận được, bọn họ dường như lại tiến tới gần thành công thêm một bước rồi.
“Vậy tiểu thư muốn sắp xếp người này thế nào đây?”
Lưu Anh đá một cái trúng vào mũi Cừu Trinh, lập tức máu chảy không ngừng.
Ngửi thấy mùi máu tươi, độc vật xung quanh thoáng chốc đã trở nên hưng phấn.
“Đêm nay cũng chỉ dọa ả ta thôi.
Sáng mai ả tỉnh lại, tất nhiên sẽ bắt đầu sợ hãi mỗi đêm.”
Thượng Quan Tình Hi chắc chắn như vậy khiến Lưu Anh rất tò mò: “Tại… tại sao?”
“Vì đêm nay không chỉ có một cuộc giết chóc này đâu, sáng ngày mai là sẽ có kịch hay lên sàn rồi!”
Thượng Quan Tình Hi hừ lạnh một tiếng, tiện tay phất qua đám độc vật dưới đất.
Khi cúi đầu lần nữa thì bọn chúng đã biến mất rồi.
Trong mắt người ngoài, có lẽ những độc vật này là thứ đáng sợ chí âm chí độc, nhưng ở chỗ nàng ta, chúng như người bạn đồng hành tốt nhất của nàng tq vậy.
Từ nhỏ nàng ta đã tiếp xúc với những thứ này.
Bọn chúng đều là những vật biến dị mà nàng ta dốc lòng chăm sóc, vô cùng gần gũi.
Dù là Lưu Anh cũng bị hành động này của nàng ta dọa cho nổi da gà gai ốc toàn thân: “Treo bọn chúng trên người như vậy, thật sự được sao?’
Đôi lông mày đen của Thượng Quan Tình Hi nhướng lên: “Yên tâm đi, mấy thứ này là bằng hữu tốt kề vai chiến đấu với ta đó.
Được rồi, ta phải đi rồi, những chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý đấy.”
“Khi nào thì tiểu thư lại tới?”
Lưu Anh kéo tay nàng, vô cùng quyến luyến.
Thượng Quan Tình Hi lộ vẻ xúc động, nhìn nàng ta: “Yên tâm, ta còn có một thân phận khác, vào cung rất thoải mái.
Ngươi không cần truyền tin cho ta đâu, tránh cho tự dưng bị nghi ngờ, hiểu không?”
Lưu Anh rưng rưng gật đầu.
Thượng Quan Tình Hi nghĩ một hồi: “Chuyện này tạm thời đừng nói với nha đầu Như Yên đó.
Như Yên cảm tính hơn ngươi, một khi bất cẩn, ngược lại sẽ để lộ sơ hở.”
Sau khi dặn dò chuyện tiếp theo xong, Thượng Quan Tình Hi từ biệt Lưu Anh đang lưu luyến không nỡ rời, dễ dàng hóa thân thành một bóng đen, biến mất trên bầu trời Vĩnh Ninh cung.
Nhưng ở ngã rẽ, khi lơ đãng liếc một cái, nàng ta lại chú ý tới Cần Chính điện giờ này vẫn còn sáng rực ánh đèn.
Hình ảnh chợt hiện lên trong đầu rõ ràng là gương mặt lạnh lùng hung ác nham hiểm kia của Vệ Du Sâm.
Nàng ta mím môi, đang định quay lại đường khác thì đột nhiên bị một bóng đen chặn ngang eo, thay đổi phương hướng ban đầu của nàng.
Dù bị dọa giật mình nhưng phản ứng lâm thời mạnh mẽ đã khiến nàng ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Chỉ là đôi mắt nàng ta trừng lên thật to, cảnh giác nhìn người áo đen thân hình cao lớn lại đem tới cho nàng một cảm giác xa lạ trước mặt: “Ngươi là ai?”
Có thể yên lặng xuất hiện bên cạnh nàng, còn có thể khống chế nàng ta trong thoáng chốc, đủ để thấy công lực của người này cao hơn nàng ta.
Chỉ đối mặt một cái mà khí tức nguy hiểm và lạnh lùng tản ra quanh thân người này đã khiến Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày lại: “Rốt cuộc ngươi là ai?’
Người áo đen cứ yên lặng đứng đó, một đôi mắt sâu không thấy đáy đầy lạnh nhạt, giống như trong chớp mắt là có thể hút nàng ta vào.
Cảm giác đó khiến nàng ta thấy hoảng sợ một cách khó hiểu, đôi mày liễu nhíu lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Chẳng hiểu ra sao cả!”
Rồi nàng ta muốn xoay người rời đi.
Nhưng nam nhân phía sau lại đột nhiên nắm chặt tay, bóng dáng chợt lóe, chặn ngay đường đi của nàng, đồng thời túm chặt bả vai mảnh khảnh của nàng: “Ngươi là Đỗ Vân Ca ư?”
Tuy sắc mặt Thượng Quan Tình Hi không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn, nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm hắn như bị người ta bóp ngay cổ vậy, đôi mắt xinh đẹp trừng lên thật to: “Ngươi, ngươi đang nói lung tung cái gì đó hả?”
Nam nhân áo đen hít sâu một hơi, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.
Trong bóng tối, hắn đột nhiên kéo che mặt xuống, để lộ ra một gương mặt đẹp tựa thần tiên.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Thượng Quan Tình Hi ầm một tiếng, như đã nổ tung vậy.
Nàng ngây ra tại chỗ, quên cả phản ứng.
Nam nhân như đang xác nhận thân phận nàng, giọng nói trong trẻo mà chín chắn khẽ vang lên: “Ngươi chính là Đỗ Vân Ca?”
“Ta… ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Thượng Quan Tình Hi gắt gao nắm chặt tay, bất giác lùi về phía sau.
Nam nhân áo đen lại không định cho nàng thời gian suy xét, từng bước tiến lên.
Ngươi lùi, ta tiến.
Ngươi tiếp tục lùi, ta tiếp tục tiến.
Khi đã lùi đến mức không thể lùi được nữa, cuối cùng Thượng Quan Tình Hi đã không kìm nén nổi sự kinh hãi trong lòng, tức giận ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?’
“Vừa nãy ở trong Vĩnh Ninh cung, ngươi đâu có hoảng hốt chút nào đâu! Ngươi và Mộ Hàm… à, nên nói là Lưu Anh nhỉ?”
Giọng nói của nam nhân áo đen còn chưa dứt hẳn, Thượng Quan Tình Hi đã lật tay bóp cổ hắn nhanh như chớp: “Ngươi nói gì? Vừa nãy ngươi ở trong Vĩnh Ninh cung?”
Vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ lại không cảm nhận được.
Thượng Quan Tình Hi thoáng chốc trắng bệch cả mặt, khi nhìn về phía nam nhân áo đen trước mắt, trong mắt có thêm sát khí nồng đậm.
Làm sao nam nhân áo đen lại không nhìn ra điểm này được, chỉ là hắn không hoảng cũng không vội, chỉ tham lam mà nhìn gương mặt nàng, bất giác đưa tay ra, xúc động mà muốn vuốt ve nó, nhưng lại bị Thượng Quan Tình Hi cảnh giác mà giãy ra.
Nhìn nam nhân áo đen bất thường như vậy, lực trên tay nàng dần nặng thêm.
Mắt thấy nam nhân áo đen sắp chết, trong mơ hồ, nàng như nghe được hắn nói một câu gì đó.
Thượng Quan Tình Hi nghe thấy chữ này, kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch.
Không biết từ khi nào, cánh tay nàng buông lỏng, thõng xuống, cả người cứng ngắc tại chỗ như tượng gỗ..