Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Tâm tư của Vệ Du Sâm đã là dã tâm mà người người đều biết.

Đây không phải điều hắn muốn che giấu là có thể che giấu được.
Hôm nay, cơn giận hắn bộc phát ra trên triều đình càng khiến người khác cảm thấy không thể hiểu nổi.

Nhưng cố tình hắn lại là hoàng đế, chẳng ai tiện nói gì, chỉ có thể đứng đó mà nghe trong chán nản thôi.
Vệ Du Sâm nói hết cả nửa ngày, phát hiện bên dưới rất yên tĩnh, mọi người đều cúi đầu, ngay cả nhìn mà cũng không nhìn hắn ta lấy một cái.
Điều này khiến hắn ta đột nhiên cảm thấy cơn giận của mình như đánh vào bông, thoáng chốc liền im bặt.
Chư vị đại thần cứ nghe rồi chợt phát hiện không biết từ lúc nào những lời giáo huấn đã ngưng lại rồi, nhất thời có chút hiếu kỳ, đều ngẩng đầu lên nhìn.
Ban đầu nhìn vốn cho là không sao cả, vừa khéo lại thấy Vệ Du Sâm đang nhìn họ với ánh mắt như cười như không: “Sao? Có cần trẫm chuẩn bị cho mỗi người các ngươi một cái giường để tiện ngủ luôn tại chỗ không? Hả?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, đồng loạt quỳ xuống: “Chúng thần biết tội, ngô hoàng vạn tuế.”
“Vạn tuế? Ha ha, đây là trò cười nực cười nhất thiên hạ đấy!”
Vệ Du Sâm cong môi cười lạnh, giọng điệu trầm thấp không có một chút ấm áp.
“Xin hoàng thượng bớt giận, xin hoàng thượng bớt giận!”
Chúng đại thần thấy tình hình này liền biết mình đã thật sự chọc giận long nhan rồi, ai nấy mang sắc mặt sợ hãi, quỳ rạp dưới đất không dám đứng lên.
Vệ Du Sâm nở nụ cười khát máu, quét qua một lượt đại quan triều đình quỳ dưới đất, gương mặt tuấn tú đầy dữ tợn.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Dung thân vương tuy quỳ dưới đất nhưng lại không bò rạp xuống như những người khác, ngược lại còn thẳng lưng, đang nhìn hắn ta với vẻ đầy giễu cợt, trong con ngươi đen như mực của Vệ Du Sâm chợt xẹt qua vẻ giận dữ và không cam lòng.
Sau đó, hắn ta hít sâu một hơi, cũng không thèm nhìn mọi người nữa, phất tay áo bỏ đi.
Vệ Tử Hằng lạnh lùng nhìn bóng lưng Vệ Du Sâm rời đi, chậm rãi đứng dậy, cũng không nói một câu nào, quay người đi khỏi.
Chư vị đại thần đối diện với hoàng đế và đế vương rời đi một trước một sau, quỳ thêm một lúc lâu nữa rồi mới nhìn nhau với vẻ mặt trắng bệch.
Thấp thỏm, thật sự thấp thỏm mà!
Rốt cuộc khi nãy bọn họ đã làm gì vậy?
Họ lại đồng loạt coi hoàng đế như không khí, mặc hắn ở bên trên mắng chửi, mọi người bên dưới lại phản ứng giống nhau một cách quái lạ.
Cho thấy điều gì đây?
Tất cả mọi người nghĩ tới đây, đều đứng dậy với sắc mặt tái xanh, nhìn nhau một cái, vội vã rời đi.
Dung thân vương vừa rời đi trước một bước, không ngờ vừa đi ra khỏi triều đường đã có thái giám hấp tấp chạy tới: “Tham kiến vương gia, hoàng thượng có lời mời.”
Trên mặt Dung thân vương lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo: “Nói cho ngài ấy biết, bổn vương không khỏe, không đi đâu.

Ngày khác sẽ tự tới thỉnh tội trước mặt, mong ngài ấy giữ gìn sức khỏe.”
“Vương… vương gia?” Tiểu thái giám ngây ra, không ngờ Dung thân vương lại dám không nể mặt cả hoàng thượng.

Thế này… thế này thì phải làm sao mới được đây?
Nhưng khi thái giám nơm nớp lo sợ mà chuyển lời của Dung thân vương cho Vệ Du Sâm thì có vẻ hắn ta đã sớm dự liệu được kết quả này rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bất lực phất phất tay, lệnh cho thái giám lui xuống.
Tiểu thái giám thở dài một hơi, vội vã rời khỏi nơi thị phi này.

Thái giám tổng quản Lưu Thạch và thống lĩnh ngự tiền thị vệ Khâu Thành lại nhìn nhau một cái, trong đáy mắt ngập tràn sự lo lắng.
“Hoàng thượng? Ngài vẫn ổn chứ?”
Lưu Thạch cẩn thận dè dặt đi tới, đưa cho hắn ta một chén trà.
Vệ Du Sâm bất chợt đứng dậy, chén trà trong tay Lưu Thạch theo đó mà rơi xuống.
Dưới sự bao trùm của ánh mắt âm u lạnh lẽo sắc bén của hắn ta, Lưu Thạch rùng mình: “Hoàng…”
“Không ai được phép đi theo hết!”
Lời nói với âm điệu mạnh mẽ mang theo sự lạnh lùng và sát khí trước nay chưa từng có, Lưu Thạch rụt cổ, cuối cùng cũng không dám đi theo.
Ngược lại, ông ta cứ nháy mắt với Khâu Thành đứng bên cạnh.

Khâu Thành lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái: “Làm gì vậy hả?”
“Còn làm gì nữa? Ông là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, ông không đi theo hoàng thượng, theo ta làm gì?”
“Tên thái giám chết tiệt nhà ông, ai theo ông hả? Vừa nãy lời hoàng thượng nói ngươi không nghe rõ sao? Có cần ta nhắc lại một lần nữa không?”
“Chính vì như thế nên ông mới càng phải đi theo ngài ấy.

Hôm nay tâm trạng hoàng thượng không tốt.”
“Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là tâm trạng hoàng thượng không tốt.”
“Cái đồ đần nhà ông.

Ông không đi thì ta đi!”
Cuối cùng vẫn là người đã đi theo bên cạnh Vệ Du Sâm hơn mười năm rồi, cho dù đế vương đã hạ lệnh nhưng Lưu Thạch và Khâu Thành hiểu rất rõ vì sao hôm nay hoàng thượng lại tức giận.
Nếu bọn họ cũng đi mất, vậy thì bên cạnh hoàng thượng sẽ thật sự chẳng còn lấy một người để nói chuyện nữa rồi.
Tuy bọn họ đang tranh cãi, nhưng họ đều hiểu đối phương chỉ là muốn đấu võ mồm thắng thôi, khi thật sự gặp chuyện, họ đều sẽ cùng nhau đứng sau lưng Vệ Du Sâm.
Giống như hiện giờ, hắn ta đi đằng trước, hai người không dám tới gần, chỉ có thể đi phía sau, lặng lẽ theo bước.
Theo trang hoàng tinh xảo trước mắt càng lúc càng quen thuộc, đến khi Lưu Thạch và Khâu Thành ý thức được nơi này là nơi nào thì Vệ Du Sâm đã đứng trước cửa lớn Khôn Ninh cung lộ vẻ tiêu điều rõ ràng qua sự gột rửa của tháng năm.
Theo sự ăn mòn của thời gian, tấm biển Khôn Ninh cung đã không còn rực rỡ trang nghiêm như trước kia nữa, thậm chí ngay cả cửa lớn từng đỏ đến chói mắt, nay màu sơn cũng đã tróc ra hết rồi.
Nơi này đã mười hai năm chưa từng có ai đặt chân tới.

Cho dù là tất cả những con đường thông tới Khôn Ninh cung thì cũng bị phong tỏa cả rồi.

Trên con đường đá xanh mà bọn họ đang đứng cũng đầy cỏ dại lan tràn, rêu phủ kín lối, vẻ hoang vắng lộ ra rõ rệt, đã chẳng có bất kỳ khác biệt gì với lãnh cung nữa.
Đứng trên con đường dài u tối, Lưu Thạch và Khâu Thành cảm nhận được gió lạnh thổi tới vù vù.

Rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức, nhưng vì sao toàn thân lại túa mồ hôi lạnh thế này?
Ngay khi Vệ Du Sâm thu hồi lại ánh mắt đầy vẻ thê lương, định đẩy cánh cửa lớn đã mười hai năm chưa từng được mở trước mắt ra thì trong lòng Lưu Thạch chợt căng thẳng, muốn đi lên phía trước nhưng lại bị Khâu Thành gắt gao kéo về phía sau.
“Điều gì nên đến rồi sẽ đến thôi.

Nay đã qua mười hai năm rồi, nút thắt trong lòng hoàng thượng qua từng năm lại càng lớn hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, trái tim ngài ấy cũng sẽ bị siết chặt đến vỡ nát mất thôi.”
Sắc mặt Lưu Thạch trắng bệch: “Nhưng… nhưng nơi đó đã từng… đã từng…”
Đôi môi ông ta run rẩy, dù là người bên cạnh hoàng thượng nhưng cũng không nói ra được cảnh tượng bi thảm “nơi đó đã từng chất đầy thi thể, máu chảy thành sông”.
Cũng may Khâu Thành không phải người ngoài, rất dễ dàng hiểu được ý tứ ông ta muốn biểu đạt, trên gương mặt lạnh lùng của Khâu Thành chỉ thoáng qua vẻ u ám nhàn nhạt.
“Đây là tội nghiệt do hoàng thượng gây ra, theo lý phải do ngài ấy tự nhận lấy, không ai thay thế được.

Nếu ngài ấy không qua được ải này thì vĩnh viễn sẽ bị tâm ma giày vò.

Sau này, tình huống giống như hôm nay sẽ còn lặp đi lặp lại nhiều lần nữa.

Ông có hiểu không?”
Lưu Thạch run lên, lảo đảo lui về sau một bước.

Đáy mắt đầy sự phức tạp nhìn ba chữ “Khôn Ninh cung”, ông ta không khỏi cắn chặt khớp hàm.

Làm sao ông ta có thể không hiểu được?
Rõ ràng hắn ta là hoàng đế ngự trên ngôi cao.
Rõ ràng hắn có thể nói một là một.
Rõ ràng hắn có thể chém giết những đại thần không coi hắn ra gì.
Nhưng vụ án thảm sát cả Đỗ gia và những gia tộc lớn có quan hệ với Đỗ gia đó ở phía trước, “án mạng chữ Đỗ” báo thù ở phía sau, khi những đại thần này đối diện với một hoàng đế mang những tai tiếng tàn nhẫn như “bệnh đa nghi”, “tàn nhẫn”, “vô tình”, vân vân này, họ liền có vẻ không còn tôn trọng như trước nữa.
Không phải là nói bọn họ lớn gan, mà là vì đây là điều người dân hướng tới.

Có ai sau khi nhìn thấy tội danh của những đại thần chết dưới “án mạng chữ Đỗ” này rồi mà còn có thể giữ được bình tĩnh chứ? Như thế mới là không bình thường.
Bất kể nay những người này theo phái nào, bất kể bọn họ là quan văn hay quan võ, bất kể bọn họ là quan thanh liêm hay quan tham, thì bọn họ đều là quan, đều là người ăn bổng lộc của vua.

Có ai không muốn phục vụ cho một vị minh quân chứ?
Nếu hoàng thượng mà bọn họ phò tá là kẻ nhỏ nhen trong mắt không chứa nổi một hạt cát, không cho phép kẻ mạnh tồn tại, không cho phép lớn mạnh hơn hoàng thất, không cho phép công cao át chủ, không cho phép…
Nếu thật sự là như vậy, thử hỏi trên triều đình này có còn tồn tại những thần tử vì nước vì dân chân chính hay không?
Nếu những đại thần này làm gì cũng phải lo trước nghĩ sau, đều phải nghĩ xa về kết cục của mình trong tương lai, đều phải giấu đi thực lực của mình, vậy thì tương lai của nước Tư U chẳng phải sẽ chìm trong tăm tối hay sao?
Chẳng phải là để mặc người chém giết hay sao?
Đỗ gia chẳng có bất kỳ sai lầm gì cả, chỉ vì trong tay nắm giữ quân đội hùng hậu, chỉ vì có một vị hoàng hậu, liền rơi vào kết cục như vậy.
Cho dù sau này có cái gọi là chứng cứ thông địch bán nước, nhưng khi nhìn thấy những người năm đó tố cáo Đỗ thị nay lần lượt chết ngay trước mắt mọi người, hơn nữa chứng cứ phạm tội của bọn họ đã bị phơi bày ra một loạt trước mặt mọi người, tất nhiên hoàng đế này sẽ trở thành hôn quân trong mắt thiên hạ.
Đặc biệt là chứng cứ phạm tội của những người có còn được cố ý che giấu, không hề tra xét công khai những vụ án này.
Tuy bề ngoài nói là giữ lại chút thể diện cuối cùng cho bọn họ, người đã chết rồi, gia tộc lại bị diệt vong, vụ án chỉ dừng ở đây thôi.

Nhưng trên thực tế, có ai là không nhìn ra đây là hành vi trốn tránh trách nhiệm đầy ngu xuẩn tự lừa dối mình của Vệ Du Sâm chứ?
Cho nên, cách xử lý mà Vệ Du Sâm cho là tốt nhất trên thực tế đã khiến bá quan càng thêm nghi ngờ thảm án của Đỗ phủ năm đó, càng phát giác ra hoàng đế này không ra sao, lòng đa nghi quá nặng.
Những tham quan ô lại đó mà hắn ta cũng có thể dễ dàng tha thứ, vì sao Đỗ gia là anh hùng của nước nhà lại lưu lạc đến bước đường thê thảm như vậy?
Lưu Thạch, Khâu Thành hiển nhiên nhìn ra được sự tồn tại của rất nhiều vấn đề, cũng hiểu vì sao Dung thân vương lại ghét nhắc đến Đỗ gia như vậy.

Thậm chí, ông còn từng đứng trước mặt Vệ Du Sâm, chỉ vào mũi hắn ta mà mắng “ngươi không xứng, ngươi căn bản không xứng nhắc đến mấy chữ đó”.
Nếu phản ứng của bá quan là có người cố ý gây ra thì cũng thôi đi, đằng này đó lại là phản ứng tự nhiên của mọi người.

Kiểu phản ứng tự nhiên không phân bè phái ấy mới là nguyên nhân thật sự kích thích khiến Vệ Du Sâm nổi giận.
Dung thân vương, người ca ca thân là thân vương thuở đầu phò tá Vệ Du Sâm, thân là con trai ruột của thái hậu, thà vứt bỏ tất cả những thứ mình có được cũng muốn sử dụng hết tất cả quan hệ của mình để giúp đỡ Vệ Du Sâm, vậy mà hôm nay cũng đã triệt để bộc lộ hết sự tức giận của mình ra.
Vốn dĩ vụ án Đỗ gia, ông đã rất phản đối rồi, mà nay biểu lộ của mọi người lại càng khiến vị Dung thân vương như ông rơi vào cảm giác áy náy trước nay chưa từng có.

Có phải ban đầu không có sự ích kỷ nhún nhường của ông ta thì có lẽ đã không có nhiều gia tộc liên tiếp bị thảm sát như thế này hay không?
Dung thân vương rất tự trách, mà Vệ Du Sâm cũng là lần đầu tiên từ xưa đến nay thử tự mình xem xét lại mình.
Không ngờ nơi đầu tiên hắn ta muốn tới lại là Khôn Ninh cung đã tiêu điều gần mười hai năm nay.
Không biết hắn có thể tự xem xét ra được đạo lý gì ở đây hay không?
Người chết rồi không thể sống lại, thời gian sẽ không quay ngược.

Sự phồn hoa ngày xưa của Khôn Ninh cung, sự tiêu điều ngày hôm nay, đều đang nói cho hắn tư biết, trên đời này không có cái gọi là thuốc hối hận.
Sai chính là sai, bất kể ngươi có muốn vãn hồi, chửi bới thế nào đi chăng nữa, chi sợ cũng không thể nữa rồi.
Ngươi càng trốn tránh sẽ chỉ càng lún sâu, cho đến khi bị hủy diệt hoàn toàn.
“Két” một tiếng, cửa lớn Khôn Ninh cung bị Vệ Du Sâm dùng lực đẩy ra.
Vì lâu ngày không tu sửa, không người chăm sóc, có không ít bụi bặm từ trên khung cửa rơi xuống, vừa rơi vào kẽ tóc hắn ta.

Nhưng Vệ Du Sâm lại như không thấy, cứ ngơ ngác đứng đó, ngắm nhìn Khôn Ninh cung từng chồng chất biết bao ký ức, thân thể bắt đầu lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, Khôn Ninh cung không có cảnh tượng khắp nơi đều tản ra sức sống chói mắt như Vĩnh Ninh cung hôm nay, ngược lại bị cỏ dại bao trùm.

Ngay cả gạch xanh ngói lục trên mái hiên trong bóng râm cũng mọc đầy rêu.

Đứng bên cửa đã cảm nhận được một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt.
Vệ Du Sâm chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy cửa ra, khi ánh mắt dần tụ lại chủ điện ở giữa, dường như hắn cảm nhận được vị y hậu phong nhã tuyệt thế đang nhìn về phía hắn mà nở nụ cười đoan trang khéo léo, cung nghênh hắn tới.

Nhưng sau khi một trận gió lạnh lạ kỳ thổi qua, cảnh tượng lại chuyển tới ngày mùng ba tháng chín năm thứ hai niên hiệu Thành Đế, trong đêm diệt môn Đỗ phủ ngày đó, trên dưới Khôn Ninh cung một trăm hai mươi ba người đều bị người của hắn ta chém giết toàn bộ, không để lại một người nào…
Thân thể cao lớn của Vệ Du Sâm đứng trước gió, áo trắng tóc đen trong lãnh cung lạnh lẽo như hầm băng, đôi tay trong tay áo không nhịn được mà nắm chặt nắm chặt rồi lại nắm chặt.

Sau một tiếng thở dài, đôi mắt đen luôn tỏa ra vẻ u ám chậm rãi nhắm lại.
“Đỗ Vân Ca, nàng đã chết mười hai năm rồi cũng không định buông tha cho ta hay sao?”
Dưới trời xanh mây trắng, Khôn Ninh cung tĩnh mịch lại ngưng tụ một bầu không khí âm u kinh khủng.

Từ trận gió lạnh chầm chậm thổi tới từ những lối đi nhỏ hẹp trong cung, buốt giá thấu xương.
Ngay khi Vệ Du Sâm muốn đẩy đám cỏ dại cao hơn một thước để tiếp tục đi vào bên trong thì lại bị Khẩu Thành và Lưu Thạch phía sau gắt gao kéo lại.
“Hoàng thượng, chúng ta vẫn là nên về đi.”
“Buông tay ra.”
Giọng của Vệ Du Sâm rất nhẹ, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Lưu Thạch và Khâu Thành trao đổi ánh mắt với nhau một chút rồi kiên định không dời mà kéo cánh tay hắn lại, không nhúc nhích nửa phần.

Thậm chí, Lưu Thạch còn không biết sống chết mà khuyên nhủ: “Hoàng thượng, người mất cũng đã mất rồi, nếu hoàng thượng thật sự hối hận thì không bằng trả lại sự trong sạch cho Đỗ gia đi.”
Thân thể Vệ Du Sâm run lên, gương mặt tuấn tú đột nhiên phủ lên một tầng sương lạnh, ánh mắt nhìn Lưu Thạch như nhìn một người chết, trong đồng tử sâu thẳm tràn ngập sát khí đáng sợ.
“Ngươi, nói, cái gì? Trong, sạch? Ngay cả ngươi cũng cho rằng trẫm lạm, sát, người, vô, tội ư?”
Vì phẫn nộ nên Vệ Du Sâm gần như là gằn từng chữ từ trong miệng ra.
Tuy trong lòng Lưu Thạch tràn đầy sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện hoàng thượng tự lâm vào bế tắc cùng khúc mắc đã đè nén hơn mười năm qua, ông ta lại cắn răng, to gan ngẩng đầu lên.
“Hoàng thượng, hôm nay lão nô cả gan ở đây xin góp lời.

Trước khi giết lão nô, mong hoàng thượng nghe lão nô nói xong đã.”
Vệ Du Sâm phẫn nộ hất tay hai người ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ âm u mờ mịt: “Khâu Thành, ngươi thì sao? Có phải cũng có lời muốn nói không?”
Khâu Thành chẳng nhìn đến Lưu Thạch, trực tiếp quỳ xuống: “Ông ấy nói xong thì thần tự khắc sẽ bổ sung.”
Cũng xem như đã gián tiếp thừa nhận nghi vấn của ông ta rồi.
Vệ Du Sâm cúi xuống nhìn Lưu Thạch không biết đã quỳ dưới đất từ lúc nào, trong đôi mắt sâu phủ lên một tầng băng lạnh dày ba thước.
“Được, hôm nay trẫm sẽ nghe các ngươi nói lời trong lòng các ngươi ra.

Đã đè nén nhiều năm như vậy rồi cũng rất khó chịu đúng không? Nói đi, trẫm rửa tai lắng nghe!”
Lưu Thạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vệ Du Sâm: “Hoàng thượng, lão nô xin nói một lời thật lòng.

Mấy năm nay ngài có từng hối hận hay chưa?”
Vệ Du Sâm thoáng chốc liền cười, tuy nhìn anh tuấn bất phàm nhưng lại khiến người ta nổi da gà toàn thân: “Hối hận ư? Vì sao trẫm phải hối hận?’
“Hoàng thượng là không muốn đối diện với vấn đề này? Hay là không muốn đối diện với lòng mình? Nếu không thừa nhận bản thân mình hối hận thì vì sao mỗi khi nằm mơ giữa đêm, ngài lại bị cùng một cảnh tượng làm cho giật mình thức giấc? Vì sao cứ luôn gọi khuê danh của hoàng hậu nương nương? Vì sao rõ ràng thương yêu hoàng trưởng tử nhưng lại gắng gượng tâm địa sắt đá khiến ngài ấy chôn thân trong biển lửa? Vì sao? Hoàng thượng, ngài có thể giải thích cho lão nô một chút rằng những điều này là vì sao không?”
Một câu nói đã khiến Vệ Du Sâm lập tức á khẩu không trả lời được, trợn mắt nhìn nhưng lại chẳng có lí do để phản bác.
Vì hắn ta biết rõ, những chuyện này giấu được người khác nhưng không giấu được hai người trước mặt đây.
Cho nên dù hắn ta muốn dùng lý lẽ để biện luận ở đây thì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.

Đây là sự thật, sự thật hắn ta không thể nào phủ nhận được.
“Đúng vậy, trẫm cũng rất hiếu kỳ.

Vì sao nhiều năm như vậy rồi vẫn cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.

Vì sao bất kể trẫm mơ thấy gì cũng sẽ quay về mùng ba tháng chín.

Dù đứng ở đây, những thứ hiện lên trước mắt trẫm cũng là trận tàn sát ngập đầy máu tươi đó.

Lẽ nào trẫm thật sự sai rồi sao? Không, trẫm không sai.

Trẫm sai chỗ nào chứ? Sao trẫm lại sai được? Tất cả những điều trẫm làm đều là suy nghĩ cho sự lâu bền của giang sơn Vệ gia.

Trẫm muốn làm nên một giang sơn Vệ thị vững chắc hơn cho con cháu đời sau của trẫm.

Trẫm có gì sai?”
Đối diện với sự cố chấp của Vệ Du Sâm, Lưu Thạch hỏi ngược lại không nhanh không chậm.
“Theo những gì lão nô biết, Đỗ gia không chỉ không có lòng mưu phản mà ngược lại còn trung quân ái quốc.

Quân Đỗ gia lại càng là nơi có những chiến thần trăm trận trăm thắng.

Một ngày có quân đội Đỗ gia, nước Tư U chúng ta sẽ mãi mãi yên bình.

Sao hoàng thượng lại nhận định rằng hoàng hậu nương nương và hoàng trưởng tử sẽ hủy diệt giang sơn Vệ thị của ngài? Lẽ nào hoàng trưởng tử không phải họ Vệ sao? Lẽ nào bệ hạ không yêu hoàng hậu nương nương sao? Lẽ nào bệ hạ không hi vọng đích trưởng tử phò tá Đỗ gia trong tương lai trở thành người kế vị đời tiếp theo hay sao?”
Lưu Thạch ép hỏi liên tiếp khiến nam tử áo trắng trước mặt lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm.
“Trẫm xin hỏi các ngươi, có phải các ngươi cảm thấy trẫm có được ngày hôm nay là nhờ vào Đỗ gia không?”
Lưu Thạch và Khâu Thành nhìn nhau một cái, đồng loạt cất tiếng: “Lẽ nào không phải sao?”
Tuy vẫn ôm hi vọng, nhưng khi mấy chữ này thốt ra từ miệng hai bọn họ, Vệ Du Sâm vẫn rất thất vọng.
Hắn ta nhìn hai người mà bản thân tin tưởng nhất, cười đầy lạnh lùng.
“Phải đó, đúng thật là như vậy.

Nếu không có sự nhường nhịn của hoàng huynh, sự giúp đỡ hết sức của thái hậu và Đỗ gia, thiên hạ này thật đúng là sẽ chẳng có liên quan gì đến trẫm nữa.

Trong số hoàng huynh hoàng đệ của trẫm, người ưu tú không hề ít.

Đặc biệt là Vệ Giới đó, tuổi còn trẻ mà đã là người khiến muôn người hướng về.

Nhưng đến cuối cùng, không phải hắn vẫn phò tá trẫm, trở thành thần đệ của trẫm đó sao? Ha ha, đây chính là số mệnh, đây chính là số mệnh, không phải sao? Nhưng thế thì đã sao? Bất kể hoàng đế tương lai là ai, Đỗ gia cũng vẫn phải phò tá, không phải sao? Nếu bọn họ cũng phải phò tá thì phần ân tình này dựa vào đâu mà bắt trẫm ghi nhớ cả đời? Trẫm là vua, bọn họ là tôi.

Bề tôi phò tá đế vương, đây là lý lẽ bất di bất dịch.

Vì sao cứ lặp đi lặp lại bên tai trẫm, nhắc nhở về ân huệ của bọn họ? Vì sao? Các ngươi nói trẫm nghe, rốt cuộc là vì sao? Còn cả Đỗ Vân Ca kia nữa, hoàng hậu hiền đức một đời sao? Ha ha ha… Khi các ngươi ca tụng nàng ta và Đỗ gia đến mức khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn, các ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của trẫm chưa? Rõ ràng trẫm là chân mệnh thiên tử, rõ ràng vua của đất nước này, có đúng không? Vì sao mỗi lần nhắc tới trẫm đều phải nhắc cùng với Đỗ Vân Ca và Đỗ gia chứ? Vì sao? Trẫm không phải một vật lệ thuộc, trẫm không phải một thứ có cũng được mà không có cũng được.

Trẫm cũng có năng lực, có sự quyết đoán.

Nhưng các ngươi có ai nhìn thấy? Có ai nhìn thấy? Trong mắt các ngươi chỉ có Đỗ gia bọn họ.

Bách tính lại càng tôn sùng Đỗ gia trở thành sự tồn tại bất khả chiến bại, thậm chí còn nói không có Đỗ gia thì không có cái gọi là họ Vệ và Tư U.

Ha ha, những lời như vậy mà các ngươi cũng dám nói ư? Trẫm cũng muốn nhìn xem, có phải là không có Đỗ gia thì nước Tư U sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui