Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Làm thế nào để lặng yên không tiếng động có liên quan tới bố trí của nàng ta bây giờ.

Nếu như nước Tư U còn có năng nhân dị sĩ gì, không cần phải mạo hiểm cả quốc gia bị thâu tóm, chỉ cần đẩy cẩu hoàng đế này xuống là được.
Nói thì dễ mà làm thì khó, nhất là hiện tại Vệ Du Sâm xem như một vị hoàng đế tốt, nếu vứt đi máu tanh trong tay hắn ta, nước Tư U dưới sự thống trị của hắn ta đã vững vàng phát triển.
Đáng tiếc, nàng ta không phải một người lòng dạ Bồ Tát.

Hắn ta cho rằng như vậy là có thể che giấu tội lớn ngập trời mà hắn ta từng phạm phải sao?
Nằm mơ đi!
Cho dù nàng ta phải gánh vác nguy cơ vương triều sụp đổ, nàng ta cũng phải nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) mà làm tiếp, tuyệt đối không lùi bước.
***
Vệ Ly vừa mới chuyến lang thang vạn mét vào buổi tối, đang trên đường trở về, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim hót kỳ lạ.

Bước chân của hắn ta dừng lại, mấy tên đồng bọn bên cạnh chợt ôm vai hắn ta.
“Có chuyện gì vậy? Đi thôi, mấy tên kia còn một lát nữa mới bò ra được, chúng ta đi nhóm lửa trước, bây giờ ngươi chính là người đứng hạng đầu, phải uống thêm vài chén.”
Vệ Ly “bộp” một phát hất cái móng heo xấu xí đen thui kia ra.
“Tránh ra, tiểu gia ta chính là người đứng hạng đầu, muốn chơi các ngươi tự chơi đi, gia gia ta qua bên kia suỵt suỵt!”
“Xì! Cái cơ thể được chiều chuộng nhiều phân nước tiểu của ngươi, mau lên, tới chậm bọn ta không chờ ngươi nữa đâu!”
Tiểu thế tử của Mạnh quốc công Mạnh Nguyên Triết dặn dò một câu rồi lôi kéo mấy người anh em khác đi.

Để lại Vệ Ly đăm chiêu nhìn bóng lưng bọn họ biến mất ở bờ biển, bóng dáng màu đen chợt lóe lên, biến mất không còn thấy gì nữa.
“Sao các ngươi lại đến đây?” Nhìn hai bóng lưng cao to đứng ở bờ biển, Vệ Ly khẽ nhíu mày.
Bờ biển tràn ngập mùi tanh nồng của biển, sóng gió rất lớn, trường sam màu đen của hai người kia bị thổi phất phới.

Ngay cả như vậy cũng có thể lờ mờ trông thấy dung nhan tinh xảo như ngọc của bọn họ.
Một người trong đó bỗng dưng xoay người, “chào hỏi” gương mặt của Vệ Ly.
Ánh mắt Vệ Ly khẽ nhúc nhích, cũng không di chuyển, cứng rắn chịu một quyền này.
Tên sau lưng muốn ngăn cản nhưng không kịp: “Vô Cấu, đệ làm gì vậy? Hỏi rõ trước cũng không muộn mà!”
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Trưởng Tôn Vô Cấu ánh lên hơi thở âm trầm u ám, gã vặn đầu ngón tay “răng rắc”.
Trưởng Tôn Vô Cấu nhìn màu đỏ tươi đẹp trên khóe miệng của Vệ Ly, trong lời nói để lộ sát khí nghiêm nghị.
“Lý do, cho ta một lý do có thể thuyết phục ta.

Vì sao? Vì sao huynh lại tùy hứng như vậy? Một lời không hợp liền vào triều, còn chạy tới cái nơi phân chim cũng không có này để chịu huấn luyện tân binh dãi nắng dầm mưa? Chẳng lẽ huynh còn muốn vào quân doanh hay sao?”
Tiết Tử Hủ cũng không hiểu, hắn ta nhếch môi mỏng, ánh mắt tụ lại: “Ly, đệ luôn vô cùng căm hận bộ máy triều đình, sao lại đột nhiên vào triều? Còn tới đây chơi trò gia đình với đám con em thế gia lông tóc chưa mọc hết kia nữa.”
“Cuối cùng bọn ta có phải huynh đệ của huynh không? Tại sao một câu giải thích cũng không có? Đừng bảo huynh không có thời gian, ta không tin trong hai tháng này huynh bận tới mức cả thời gian viết một phong thư cũng không có!”
Trước chất vấn của hai người, hồi lâu sau Vệ Ly mới mở miệng: “Ta đưa ra quyết định này một cách vội vàng, không phải không nói cho hai người biết, mà là ta cần có thời gian điều chỉnh tâm tính.”
“Tâm tính gì?” Ánh mắt hai người chợt sắc bén, đồng thời nhìn về phía hắn ta.
Vệ Ly mấp máy môi, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao thưa kia, khóe miệng cong lên một nụ cười đùa cợt trước nay chưa từng có.
“Mấy tháng nay nước Tư U xảy ra chuyện gì, chắc hẳn không cần ta nhiều lời, hai người cũng đã biết bảy tám phần.

Ta làm thế tử của Dung vương phủ thì phải có trách nhiệm tính toán cho tương lai của Dung vương phủ.

Tòng quân chỉ là bước đầu tiên của ta, tương lai không gian của ta còn có thể lớn hơn nữa, chuyện này không chỉ vì Dung vương phủ mà còn vì bản thân ta.”
Hai người đều là người thông minh, Vệ Ly vừa giải thích như vậy, bọn họ đã hiểu đại khái hướng đi của hắn ta.
“Là ý của Vệ Giới à?”
Giọng nói đột ngột khiến Vệ Ly ngoái đầu nhìn lại, khi nhìn thấy bóng dáng Tễ Nguyệt tao nhã từ trong rừng cây bước ra, hắn ta không khỏi giật mình.
“Phong Tễ Nguyệt? Sao huynh cũng tới đây?”
Giọng nói của Vệ Ly hơi run rẩy, hắn ta thật không ngờ quyết định nhất thời của mình lại có thể khiến ba người bằng hữu đồng thời xuất hiện.
Không ai rõ ràng hơn hắn ta, muốn tập hợp ba người này lại một chỗ khó khăn cỡ nào.

Vì vậy khi Vệ Ly nhìn thấy Phong Tễ Nguyệt cũng xuất hiện ở đây, trong lòng hắn ta cảm động lớn hơn chấn động.
Phong Tễ Nguyệt mặc áo trắng nhẹ nhàng bề ngoài anh tuấn hoa mỹ đẹp mắt.
Bốn nam nhân đứng chung một chỗ, lập tức sinh ra phản ứng hóa học khác nhau.
Tiết Tử Hủ làm người lạnh lùng, vững vàng hướng nội, vui buồn không hiện, chỉ có người thật sự thân thiết mới có thể cảm giác được sự thay đổi trong tính cách của hắn ta.
Trưởng Tôn Vô Cấu tính tình táo bạo, dễ kích động, làm người ghét ác như thù, độc miệng, người bình thường không chịu nổi lời nói ác độc của gã.
Phong Tễ Nguyệt, người cũng như tên, một quý công tử phong hoa tuyệt đại, thường ngày ngạo kiều, thích sạch sẽ, bất cứ lúc nào lên sân khấu cũng đều mặc áo trắng, không dính bụi trần.
Vệ Ly, tiểu bá vương kinh thành, nhưng lời đồn chung quy là lời đồn, bản tính bá đạo vô sĩ trước mặt người ngoài đều là cố ý thể hiện ra.

Thực tế thì tính tình của hắn ta rất an tĩnh, cũng giống Phong Hoa công tử Vệ Dật năm đó, dịu dàng như ngọc, cao quý xuất chúng.
Bốn người trạc tuổi nhau, Tiết Tử Hủ là lão đại trong nhóm, năm nay cũng không quá hai mươi; lão tam Phong Tễ Nguyệt mười chín tuổi; Vệ Ly mười sáu xếp hàng thứ tư; Vô Cấu nhỏ nhất, vừa mới mười lăm tuổi.
Tại sao bốn người nhất định phải xếp tới lão ngũ?
Nghe nói Phong lão đại Phong Tễ Nguyệt phong lưu phóng khoáng của chúng ta cực kỳ ghét xưng hô lão nhị này, bởi vì từ “lão nhị” khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Cũng không phải nói suy nghĩ của hắn bẩn thỉu cỡ nào, sự thật là Phong lão đại của chúng ta là một người yêu cầu bản thân vô cùng khắt khe.

Người hoàn mỹ như vậy làm sao có thể gánh cái xưng hô lão nhị?
Kết quả, hắn tự tiện làm không hỏi ý ai xếp hàng lão tam, vì vậy vòng này của bọn họ tuy chỉ có bốn người nhưng lại xếp tới hàng lão ngũ.
Nếu Linh Diên biết, chẳng hay có che miệng cười khẽ hay không.

Nam nhân có vài mặt căn bản không cần phổ biến rộng rãi cũng vô cùng ăn ý.
Lão nhị này bị bao nhiêu người ghét chứ?
Thường ngày bọn họ trời Nam đất Bắc, một năm tụ tập được hai lần đã là kỳ tích, Vệ Ly không ngờ rằng vì chuyện của mình mà bọn họ lại không màng ngàn dặm xa xôi tới đây, sao hắn ta không ngạc nhiên cho được?
Đồng thời, hắn ta cũng mang theo tự trách nhìn về phía bọn họ: “Thật xin lỗi.”
Sau khi Vệ Ly nói ra mấy chữ này thì không biết phải nói gì nữa.
Phong Tễ Nguyệt lành lạnh mà liếc hắn ta: “Một câu thật xin lỗi là có thể bỏ qua tất cả rồi hả? Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì có thể khiến đệ nghĩa vô phản cố đến mức này?”
Lúc Vệ Ly phức tạp ngước gương mặt tuấn tú, Phong Tễ Nguyệt, Tiết Tử Hủ và Trưởng Tôn Vô Cấu đồng thời nhíu mày.
Trong mắt bọn họ, thời điểm Vệ Ly muốn nói lại thôi như vậy thật sự không nhiều lắm.

Theo bản năng, trong lòng bọn họ run lên: “Có phải đệ gặp phiền phức gì hay không?”
Trong chớp mắt, trầm mặc vô biên đột nhiên kéo đến, Vệ Ly lướt qua bọn họ, từng bước từng bước đi về phía bờ biển.
Ba người phía sau lập tức dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn ta, trong đầu đồng thời hiện lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự gặp phải phiền phức?
Nhưng Vệ Ly hắn ta là ai?
Tiểu bá vương kinh thành, thế tử gia được thái hậu sủng ái!
Cuộc sống của hắn ta vô cùng thuận lợi, cuối cùng có chuyện gì có thể khiến hắn ta vạn dặm xa xôi chạy tới nơi hoang vu này, tự thân trải nghiệm khổ sở và mệt mỏi của quân nhân chứ?
Trong ấn tượng của bọn họ, cuộc sống của Vệ Ly tuyệt đối chỉ có ở trên đời, so với bất kỳ ai trong số bọn họ, hắn ta mới thật sự là sống trong hũ mật!
Nhưng tại sao chỉ mới một tháng không liên lạc, thoáng cái hắn ta đã thay đổi chứ?
Nhìn bóng lưng có vẻ hơi cô đơn tịch liêu của Vệ Ly, còn có cặp mắt ẩn trong bóng đêm kia, bọn họ loáng thoáng cảm giác được hắn ta có tâm sự, hơn nữa còn mang theo khổ tâm không thể nào nói rõ trong lòng.

Phát hiện này khiến bọn họ hiếu kỳ nhưng lại đành chịu.
Điều bọn họ tò mò là rốt cuộc là ai có sức mạnh ràng buộc hắn ta?
Tiếc rằng hình như hắn ta thật sự có nỗi khổ tâm, không thể nào nói rõ, nhưng bọn họ thật sự rất muốn biết, phải làm gì mới được đây?
Vì vậy ba người đều dùng trầm mặc đáp lại, giao quyền quyết định sau cùng cho Vệ Ly.
Giờ phút này Vệ Ly đang đứng trước lựa chọn tuyệt đối là khó khăn nhất trong kiếp này.

Bởi vì không ai có thể đảm bảo sau khi hắn ta nói ra đáp án này sẽ đối mặt với kết quả gì.
Dù sao, chuyện chuyển thế sống lại này, trên đời có bao nhiêu người tin nổi chứ?
Sau khi Vệ Ly cân nhắc nhiều lần thì dừng bước, cực kỳ thận trọng ngẩng đầu lên…
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Vệ Ly im bặt, mấy bóng người đứng trên bãi cát mới dần dần trở về với thực tại.

Bọn họ đều dùng ánh mắt vô cùng chấn đông nhìn Vệ Ly, trong ánh mắt ẩn chứa kinh ngạc không thể nào hình dung.
Mặc dù bọn họ biết hắn ta có nỗi khổ tâm, có bí mật, nhưng ai cũng không tài nào tưởng tượng được, bí mật này lại lớn đến thế.

Lớn đến mức khiến bọn họ có chút không chịu nổi.
Chuyển thế sống lại?
Trên đời còn có chuyện quái lạ như vậy sao?
“Thế nên, mấy người sư phụ mới không nhận huynh làm đồ đệ ư?”
Giọng nói của Trưởng Tôn Vô Cấu hơi run rẩy, sắc mặt trắng đen giao thoa, vô cùng đặc sắc.
Sư phụ trong miệng Trưởng Tôn Vô Cấu chính là huynh đệ của Vệ Dật năm đó.
Đã là huynh đệ của ông ấy, làm gì có lý do nhận làm đồ đệ?
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao không thu đồ đệ, nhưng lại đối xử còn tốt hơn với bọn họ.

Nhất là loại tình cảm này không giống tình thầy trò bình thường mà còn có rất nhiều cảm xúc không thể nào nói rõ bên trong.
Ban đầu bọn họ còn có phỏng đoán như vậy, nhưng bất kể soi mói thế nào, tên này cũng không chịu nói, không muốn hé răng, bây giờ lại mang tới cho bọn họ chấn động lớn như vậy.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của ba người đều cực kỳ quái dị, nhất là khi huynh đệ của mình biến thành người cùng thế hệ với sư phụ của mình, cảm giác này thật sự là… rất mất tự nhiên!
Tiết Tử Hủ cân nhắc, đột nhiên hỏi Vệ Ly: “Đệ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ánh mắt Vệ Ly sâu như giếng cổ nhìn bọn họ: “Kiếp trước lúc qua đời đã hai mươi hai tuổi, vì vậy năm nay ta ba mươi tám tuổi!”
Kiếp trước Vệ Dật qua đời sớm hơn Đỗ Vân Ca bốn năm, nói cách khác, lúc hắn ta sống lại trên người Vệ Ly mới chào đời, Đỗ Vân Ca vẫn còn sống rất tốt.
Phong Tễ Nguyệt đột ngột nở nụ cười: “Nói vậy, đệ mới là lão đại trong số chúng ta?”
Trưởng Tôn Vô Cấu vô cùng buồn bực trừng Vệ Ly: “Không được, ta đã đủ thiệt thòi rồi, nếu như huynh đột nhiên biến thành ba mươi tám tuổi, chẳng phải xấp xỉ phụ thân ta sao? Ta không chấp nhận được, không chấp nhận được!”
Tiết Tử Hủ chợt gõ đầu gã một cái: “Đệ nghĩ gì vậy, bất kể kiếp trước hắn bao nhiêu, đó đã là nhân vật không còn tồn tại.

Nếu so cũng là so với kiếp này.

Chuyện này có mấy người biết? Cái miệng rộng của đệ đừng làm ảnh hưởng đại sự của Ly.”
Vô Cấu được Tiết Tử Hủ nhắc nhở như vậy thì chợt bịt kín miệng mình: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất?”
Sau đó, gã giống như lập lời thề nhìn Vệ Ly: “Tứ ca huynh yên tâm đi, chuyện này ta sẽ giữ kín trong lòng, tuyệt đối không nói ra.”
Vệ Ly rất khó hiểu nhìn bọn họ: “Các ngươi, tin à?”
Vô Cấu khó hiểu nhìn hắn ta: “Tại sao không tin?”
Phong Tễ Nguyệt nhướng mày: “Đúng vậy, tại sao không tin?”
“Chuyện này căn bản là không thể nào dùng lẽ thường giải thích được, sao các ngươi lại tin giống như đương nhiên vậy? Không sợ ta bịa chuyện à?”
Vệ Ly vừa nói vậy, ba người còn lại đều bật cười từ tận đáy lòng, Tiết Tử Hủ càng không chút khách sáo gõ trán hắn ta.
“Vệ Ly ơi Vệ Ly, uổng cho đệ thông minh cả đời, vậy mà trong chuyện này lại hồ đồ như vậy.Phải, chuyện này rất khó tin, nhưng vì người kể chuyện này là đệ nên đương nhiên bọn ta tin rồi.

Huống chi, vì lời giải thích lần này của đệ mới khiến mấy chuyện trước kia chúng ta nghĩ sao cũng không rõ được giải đáp.

Quan trọng nhất là, đệ giao trái tim mình cho bọn ta, thành thật với nhau tới mức này, nếu như bọn ta còn lựa chọn từ chối không tin, vậy bọn ta còn có thể trở thành bằng hữu của Vệ Ly đệ sao?”
Phong Tễ Nguyệt thân thiết ôm vai hắn ta: “Đệ vừa giải thích như vậy, bọn ta cũng yên lòng.

Dù sao chúng ta là người có thù không đội trời chung với Vệ gia, cái họ này của đệ luôn khiến bọn ta bận tâm rất nhiều.

Nhưng bây giờ đệ lại nói với bọn họ, đệ là Vệ Dật, còn là Vệ Dật sống lại trên người Vệ Ly.

Như vậy chẳng phải đệ cũng hận tên Vệ Du Sâm này thấu xương à?”
Vô Cấu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trước kia bọn ta còn phải bận tâm cảm giác của huynh, từ nay về sau có phải trời cao mặc chim bay, không cần lo lắng về huynh nữa không?”
Vệ Ly tức giận hất tay hắn ra: “Bớt thếp vàng lên mặt mình đi.

Đừng tưởng ta không biết các ngươi làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta.

Nếu ta thật sự bận tâm hắn ta, chúng ta có thể trở thành bằng hữu được hả?”
Ba người cân nhắc một chút, hình như đúng là đạo lý này.

Nếu như ngay từ đầu Vệ Ly đã đứng về phía Vệ gia thì đã sớm mỗi người đi một ngã với bọn họ rồi.
Hoặc là những chuyện bọn họ làm cũng đã sớm bị hắn ta tiết lộ ra ngoài, như vậy làm gì còn bốn huynh đệ hôm nay? Thế chẳng phải vô nghĩa sao?
“Vậy chuyện tự nhiên đệ tới nơi này là sao?”
Lúc Tiết Tử Hủ hỏi câu này, trong mắt Vệ Ly lập tức hiện lên vẻ chán ghét: “Các ngươi thật sự cho rằng ta muốn làm vậy à? Ta làm thế không phải là để nắm được binh quyền ư?”
Binh, binh quyền?
“Không phải chứ, chẳng lẽ huynh nghiêm túc rồi hả?”
Vệ Ly khó hiểu nhìn Vô Cấu: “Đệ thấy ta giống tới đây nghỉ phép lắm à? Bỏ bê nhiều năm như vậy, khó khăn lắm lão tử mới tỉnh táo lại, sao các ngươi ai ai cũng không coi trọng vậy? Chẳng lẽ trình độ của gia lại khiến các ngươi coi thường đến thế? Đừng quên, võ công của các ngươi luyện được thế nào, không có gia ở bên cạnh đốc thúc, các ngươi có thành tựu hôm nay sao?”
Vô Cấu nghe thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi: “Được rồi được rồi, huynh không nói bọn ta cũng ghi nhớ công ơn của huynh.

Bây giờ đang nói về huynh, không phải bọn ta.

Ý bọn ta là, huynh thật sự nghiêm túc muốn, muốn…?”
Vệ Ly lạnh nhạt lắc đầu: “Ta không có hứng thú với vị trí kia, phụ vương ta càng không có hứng thú, ta chỉ muốn tìm một tấm bùa hộ mệnh cho Dung thân vương phủ, một tấm bùa hộ mệnh để tương lai không bị liên lụy!”
Vệ Ly nói đến đây cũng đã dính dáng đến chủ đề nhạy cảm của giang sơn Vệ thị.

Tuy rằng ba huynh đệ có rất nhiều nghi hoặc nhưng đều thông minh không hỏi nhiều, nhất là còn dính tới Vệ Ly.
Nói đến đây, ba huynh đệ đều dùng biểu cảm phức tạp nhìn Vệ Ly.
Từ trước tới nay bọn họ đều cảm thấy hắn ta rất thần bí, không chỉ năng lực thần bí mà cả thân thế cũng chẳng hay biết gì.
Người khác không biết, nhưng bọn họ biết, gương mặt này của hắn ta đã bị giở trò, nhưng lần nào lời đến khóe miệng cũng bị nhóm sư phụ ép buộc dừng lại, cấm hỏi tới.
Bây giờ tuy rằng Vệ Ly đã nói thân phận kiếp trước với bọn họ, nhưng kiếp này thì sao, hắn ta thật sự là thế tử Dung thân vương phủ ư?
Đã là thế tử gia, vì sao phải giở trò trên gương mặt?
Hơn nữa, dựa theo tính kế thừa thì đều là trưởng tử đích tôn, tuy rằng Vệ Ly là thứ tử nhưng so với Vệ Diệp, vẫn là người kia có quyền ưu tiên thừa kế hơn!
Bọn họ không thể giải thích được tại sao người cuối cùng trở thành thế tử gia lại là Vệ Ly nằm ngoài khả năng.
Vẻ mặt của các huynh đệ không hề che giấu, Vệ Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ.
“Chủ đề hôm nay đến đây, ta chính thức báo cho các ngươi biết, ta chuẩn bị vào triều, nửa năm sắp tới sẽ ở trong quân doanh.

Các ngươi không có chuyện gì thì đừng liên lạc với ta, về phần những chuyện khác chờ đến lúc ta có thể giải thích với các ngươi, tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết.

Hiện tại, chính ta vẫn còn không rõ, làm sao có thể nói cho các ngươi biết được? Lúc ta không có mặt, làm phiền các ngươi quan tâm Đa Đa!”
Vô Cấu nghe đến đó không nhịn được trợn mắt: “Xì, nói cứ như bình thường huynh không quan tâm vậy, thật là dối trá.”
“Đệ nói gì?” Vệ Ly nguy hiểm híp mắt, Vô Cấu sợ tới mức vội vàng nói: “À à, không có gì không có gì.

Huynh yên tâm, bọn ta sẽ quan tâm Đa Đa thật tốt.”
Vệ Ly liếc gã một cái, hờ hững quay người bỏ đi.
Theo hắn ta rời khỏi, giọng nói ở phía xa theo gió biển không nhanh không chậm thổi tới.
“Không có chuyện gì thì trở về đi, ta rời khỏi quá lâu bên kia sẽ có người nghi ngờ.

Được rồi, đi thong thả, không tiễn!”
Tiết Tử Hủ dõi theo Vệ Ly rời khỏi, ý tứ sâu xa nói.
“Xem ra, trên người Ly vẫn còn một câu đố chưa giải được, hơn nữa còn là câu đố chính đệ ấy cũng không thể nói rõ.”
Phong Tễ Nguyệt trầm ngâm gật đầu: “Vậy thì sao, chúng ta ai mà không có bí mật, ta và huynh có thể đảm bảo mình không có bất kỳ bí mật sao? Nếu như bản thân cũng có, tại sao phải ép đệ ấy giải bày tất cả chứ?”
“Được rồi, tóm lại chuyến này không uổng công, ít nhất đã giải đáp được nghi hoặc của chúng ta mười mấy năm qua, không phải ư?”
Đỗ Ẩn được điều trị hơn nửa tháng, tình huống càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp.
Thể chất vốn phờ phạc đến yếu ớt, dường như cũng dần dần trở nên có sức sống.

Điều này khiến cho cả đám người nhìn hắn lớn lên nhiều năm như vậy kích động như một đứa bé, cười không ngậm mồm được.
Một cách đương nhiên, thái độ của mọi người đối với vị tiểu vương phi này cũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Mỗi ngày đều có người tới bên cạnh Linh Diên, hỏi nàng có cần giúp đỡ gì hay không.
Từ trên xuống dưới Dược viên đều coi nàng như chúa cứu thế mà đối đãi, chênh lệch như vậy khiến trong lòng Hắc lão cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng đồng thời trong lòng ông ta cũng rất bội phục một tiểu nữ oa chỉ mới mười một tuổi là Linh Diên.
Nhờ có nàng mà Đỗ Ẩn mới có cuộc sống mới.

Nếu Đỗ Ẩn có thể sống khỏe mạnh lớn lên, vậy với toàn bộ Dược viên mà nói chính là điểm mấu chốt tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới sự tồn tại của nó.
Sự tồn tại của Dược viên cũng là vì Đỗ Ẩn.

Nếu không có Đỗ Ẩn, vậy Dược viên tự nhiên cũng không cần tồn tại.

Nhưng bây giờ hắn lại tốt lên từng ngày, khiến cho đám người chạy theo hắn mỗi ngày cũng nhìn thấy hi vọng sống sót.
Sự thay đổi từ của Dược viên từ trên xuống dưới, cho dù Linh Diên muốn xem nhẹ cũng không được.
Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, nàng cũng dần dần tỉnh táo lại từ trong cảm động ban đầu.

Phần tỉnh táo này càng thúc đẩy quá trình nghiên cứu và cố gắng của nàng, đồng thời đưa bản lĩnh mấy chục năm của nàng lên tới đỉnh cao.
Trong những ngày qua, cho dù Hắc lão ra khỏi thành hái thuốc, phối thuốc, giã thuốc trong Dược viên, thậm chí là thí nghiệm nhiều loại thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, mỗi hạng mục, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi vật dụng y tế đều khiến ông ta có nhận thức hoàn toàn mới về Linh Diên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui