Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Linh Diên cảm thấy phản ứng của Ninh Thục Viện rất kỳ quái: “Hoàng tẩu, thế này sao được chứ?”
“Không sao, không sao đâu.

Mau, mau rửa tay đi.

Rửa xong rồi thì có thể nói cho ta biết tình hình của vương gia không?”
Linh Diên cho tay vào chậu nước do Ninh Thục Viện bưng tới, rửa tay.
Sau khi Ninh Thục Viện bưng chậu đi, còn có ý tốt mà đưa khăn tay qua.

Hành động không để ý tới thân phận như vậy khiến Linh Diên vô cùng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng không khỏi nảy sinh mấy phần hảo cảm với bà.
Kéo Ninh Thục Viện đi ra khỏi nội thất, thoáng chốc không khí liền trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Linh Diên biết có che giấu cũng vô dụng, liền nói hết đầu đuôi ngọn ngành tình hình chẩn đoán bệnh vừa rồi ra cho bà nghe.
Nghe Linh Diên nói xong, Ninh Thục Viện sửng sốt ngây ra cả một khắc rồi mới nhìn về phía nàng với gương mặt trắng bệch.
“Sao lại… nghiêm trọng như vậy? Lại còn là… còn là cổ độc nữa.

Ông trời ơi… vương gia… vương gia trúng loại độc này khi nào vậy?”
Linh Diên nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhìn Ninh Thục Viện, nói: “Hoàng tẩu, theo suy đoán của ta thì ít nhất độc này đã ẩn trong cơ thể chừng mười lăm năm rồi.”
Đồng tử của Ninh Thục Viện đột nhiên co lại, lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói gì cơ? Mười lăm năm sao? Mười lăm năm? Làm sao có thể như vậy được?”
Nhưng rất nhanh, nước mắt bà đã không chịu nổi áp lực quá lớn này mà tuôn rơi lã chã.
Cảnh tượng này khiến Linh Diên nhìn thấy mà cũng bất giác rưng rưng nước mắt.
“Thật sự là từ mười lăm năm trở lên đó, chắc chắn không thể ít hơn được.

Loại cổ độc này đến từ Tây Vực.

Cụ thể là độc gì thì còn cần ta phân tích từng chút một đã.”
Lời của Linh Diên còn chưa dứt, Ninh Thục Viện đã cuống cả lên mà mở to đôi mắt sưng đỏ, kéo nàng một cái.
“Thất đệ muội, ngươi nói cho ta biết đi, bệnh của vương gia, ngươi có nắm chắc không? Vương gia nhà chúng ta… ông ấy… ông ấy còn sống được bao lâu nữa?”
Linh Diên tính toán một hồi: “Nhìn theo tình hình trước mắt thì ta nắm chắc được bốn phần.

Nếu có thể phân tích được thành phần của độc thì có thể nâng lên đến tám phần.”
“Thật… thật sao?” Ninh Thục Viện hưng phấn mở to mắt nhìn nàng.

Với bà mà nói, cho dù chỉ có một phần hi vọng thì bà cũng phải cố gắng đến cùng.

Huống hồ gì hiện giờ có bốn đến tám phần hi vọng, thân là thê tử, tất nhiên bà phải dốc hết sức ủng hộ Linh Diên.
Nghĩ tới đây, bà nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm.
“Thất đệ muội, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sống trong viện tử của ta luôn đi.

Bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản ngươi được.

Ngươi yên tâm, có cần gì thì cứ dặn dò ta.

Trách nhiệm của ta chính là đẩy hết những nhân tố bên ngoài kia ra, sẽ không để bất kỳ ai đến làm phiền ngươi.

Đệ muội, tính mạng của vương gia nhà ta, ta… ta… ta xin nhờ ngươi đó!”
Ninh Thục Viện đang lúc đau lòng, liền quỳ xuống với vẻ mặt đầy biết ơn.

Linh Diên đâu thể cho phép bà làm vậy, ra sức kéo bà lên.
Ninh Thục Viện không nhịn nổi nữa, đổ gục lên vai Linh Diên mà khóc hu hu.
Tiếng khóc đau thương, chua xót, khiến người nghe cũng bất giác dâng lên một cảm giác đè nén vô danh trong lòng.
Đêm đó, Linh Diên đã thương lượng với Vệ Giới, tạm thời nàng sẽ ở trong Dung vương phủ.

Vệ Giới xác nhận Đỗ Ẩn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng xong thì liền đồng ý.
Có thể nhìn ra được, trong lòng Vệ Giới, mạng của hoàng trưởng huynh này còn chưa quan trọng bằng mạng của Đỗ Ẩn.

Về phần vì sao hắn lại để nàng ở lại, đại khái chắc cũng là nể tình ơn cứu mạng của thái hậu năm đó.
Cơ bản là vì nàng nói mười lăm năm khiến Ninh Thục Viện đã có tính toán.

Sáng ngày hôm sau, phòng vệ của cả Lê Vu viện đã tăng lên ít nhất ba, bốn lớp lực lượng phòng vệ so với ngày hôm qua.
Đến khi bệnh tình của Dung thân vương đã tạm thời ổn định lại, Ninh Thục Viện mới có thời gian rảnh để gửi thư cho hai đứa con trai của mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, e rằng hai đứa con trai của bà đều sẽ quay về đây.

Nếu không, để lại mấy đứa con của vợ lẽ trong phủ, chẳng phải sẽ lật trời hay sao?
Có điều những đều này để không phải điều bà coi trọng.

Đối với bà mà nói, ai hạ độc mới là việc khiến bà tò mò hơn.
Dung thân vương Vệ Tử Hằng năm nay đã bốn mươi ba tuổi rồi, là đứa con trai ruột duy nhất của đương kim thái hậu.

Cho dù nay đã tới tuổi trung niên, nhưng hình tượng dáng vẻ hiên ngang, tao nhã vô cùng của ông vẫn y như xưa không hề giảm sút.  Cho dù nay nằm trên giường, trừ sắc mặt trắng bệch ra, vương phi vẫn chăm chút cho ông gọn gàng lạ thường.

Ông không hề có chút dáng vẻ nào của người đang bệnh tình nguy kịch, khiến người khác nhìn vào đều không nhịn được mà sinh lòng kính ngưỡng.
Chỉ là, một người như vậy, sao lại trúng cổ độc đến từ Tây Vực?
Theo những gì bà biết, Tây Vực rất ít khi đặt chân vào đại lục Tứ Phương, từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với đại lục Tứ Phương.
Do quốc gia của bọn họ quá nhỏ, hằng năm trừ việc tiến cống cho bốn nước ở đại lục một số lượng mỹ nữ, dê bò ngựa, vân vân nhất định ra thì còn phải tiến cống cho Long đế quốc nhiều lợi ích hơn nữa.

Đương nhiên cũng không thể thiếu được vô số vàng bạc châu báu.

Mục đích chính là để có thể sinh tồn được trong tình cảnh ngặt nghèo trước mắt.
Nhưng sao Dung thân vương lại vô duyên vô cớ phát bệnh vì cổ độc?
Còn nữa, hôm qua ông đã đi đâu về?
Trên đường đã xảy ra chuyện gì? Tiếp xúc với ai?
Mười lăm năm trước đã trải qua chuyện gì?
Những điều này chắc đều có manh mối để lần theo.

Nếu không làm rõ, bà biết phải tra tìm nguyên nhân thế nào đây?
Chỉ là nếu hỏi, sợ rằng sẽ liên lụy đến bí mật của hoàng thất…
Tuy bà không phản đối chuyện tiếp xúc, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng phương thức này để chính thức dung nhập vào nội bộ Vệ thị.

Đặc biệt là quan hệ giữa Vệ Giới và Vệ Tử Hằng hình như cũng không tốt như trong tưởng tượng của bà.
Phải làm thế nào mới được đây?
Nhưng nếu Vệ Giới đã đồng ý để Linh Diên tới thì cho thấy rõ hắn chủ trương để nàng cứu người.

Nếu đã như vậy, vẫn nên đợi bệnh tình của Dung thân vương ổn định rồi lại nói tới chuyện khác nhau nhỉ?
Tuy Dung thân vương trúng độc đã không phải ngày một ngày hai nữa rồi, nhưng vì lí do an toàn, Linh Diên vẫn vô cùng tận chức tận trách mà triệt để tra xét viện tử của Dung thân vương và cả viện tử của vương phi một lượt.

Đương nhiên là chẳng có bất kỳ phát hiện gì cả.

Ngược lại vì hành động này mà khiến vương phi như gặp phải đại địch.

Trừ giữ lại những người mình tín nhiệm ra, những người khác đều bị bà đuổi ra ngoài hết.
Vì không tra ra được căn nguyên, phân tích mà hệ thống không gian đưa ra cũng chỉ là phiến diện, cho nên trước mắt việc duy nhất Linh Diên có thể làm chính là dùng châm bạc khống chế cổ độc của Vệ Tử Hằng.
Cứ như vậy, mỗi ngày mười hai canh giờ, ít nhất có đến một nửa thời gian là trên người ông đều cắm đầy châm bạc.
Nhưng tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách.
Đêm đó, Linh Diên đã tìm tới Dung thân vương phi, muốn tìm hiểu về những chuyện bất thường đã xảy ra với Dung thân vương mấy năm nay.

Thậm chí, ngay cả đêm xảy ra chuyện không may đó cũng không thể bỏ qua được.
Sau khi Ninh Thục Viện nghe xong, bà đã im lặng ước chừng đến một khắc rồi mới áy náy nói với Linh Diên: “Thất đệ muội à, không phải ta không tin tưởng ngươi, chỉ là chuyện này liên quan quá rộng, mà nếu ngươi biết thì thật sự cũng không có lợi cho ngươi.

Cho nên vì lí do thật trọng, ta cần trưng cầu ý kiến của hai đứa con trai ta đã.

Không biết như vậy ngươi có chấp nhận không?”
Linh Diên nghe xong liền gật gật đầu rất tự nhiên: “Hoàng tẩu nói rất phải.

Nếu Linh Diên không phải bất đắc dĩ, cũng không có ý tìm hiểu đâu.

Chỉ là độc của vương gia thật sự quá kỳ quặc rồi…”
Linh Diên còn chưa nói dứt câu, Ninh Thục Viện đã cắt ngang lời nàng: “Đệ muội, ngươi không cần tự trách đâu.

Ngươi và Phượng vương là người như thế nào, trong lòng ta và mọi người đều hiểu, trước nay cũng chưa từng đề phòng hai người.

Chỉ là chuyện này… haiz… vài ba câu cũng không nói rõ được.

Tóm lại, người nên tự trách là ta mới phải.

Ngươi nói đúng, thân là người hành y, đây là một quá trình chẩn đoán bệnh của các ngươi.

Thực ra hai ngày nay ta đã định nói với ngươi vài chuyện, nhưng không phải là vì vương gia đột nhiên phát độc, khiến ta không thể không thận trọng hay sao? Ngươi yên tâm đi, cho ta thời gian hai ngày nữa.

Trong hai ngày, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Trong vòng hai ngày, thư của Vệ Ly và Vệ Diệp chắc cũng đến nơi được rồi nhỉ?
Linh Diên gật đầu: “Vậy thì làm phiền hoàng tẩu rồi.”
Nếu đã như thế, nàng cũng đành dùng cách của mình, khống chế độc tố của Dung thân vương trước đã, đề phòng tốc độ lan ra của nó.

Mà muốn làm được việc này thì còn cần…
“Hoàng tẩu, ta còn cần người giúp ta chuẩn bị một vài loại thuốc…”
Dù Ninh Thục Viện đã đưa thư tới cho thái hậu và hoàng thượng, nói bệnh tình của Dung thân vương đã được khống chế, nhưng thái hậu thương nhớ con trai, làm sao có thể không đến được?
Đặc biệt là trước đó còn có nhiều thái y tới như vậy, làm sao thái hậu có thể không biết chứ?
Bà liền chạy tới vương phủ ngay lập tức.
Vệ Giới ra khỏi Dung thân vương phủ, vốn muốn quay về Phượng vương phủ, nhưng trên đường đi ngang qua Thượng Quan phủ, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Khi hắn đang định nắm chặt dây cương tung người xuống ngựa thì bỗng nhớ ra thân phận của Thượng Quan Tình Hi, động tác của hắn chợt cứng đờ.
Nhìn sắc trời, đoán chừng còn chưa tới một canh giờ là trời sáng rồi.

Nghĩ tới đây, hắn liền nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Thanh Thần.
“Các ngươi về trước đi, ta có chút chuyện cần làm.”
Đến khi xe ngựa của Phượng vương phủ rời đi, vạt áo đen của Vệ Giới mới bay tung lên, hóa thành một cơn gió, biến mất ở bức tường cao của Thượng Quan phủ.
Lực lượng ám vệ canh gác ở Tình các rõ ràng đông hơn nhiều so với những nơi khác trong Thượng Quan phủ.

Nhưng đối với một người mạnh như Vệ Giới mà nói, căn bản, những điều này căn bản chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Đừng thấy Vệ đại gia còn đang mang nội thương, nhưng đối với hắn, ra vào Tình các là vô cùng đơn giản.
Sau khi Vệ Giới vào phòng, Thượng Quan Tình Hi mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Vì trước đó đã có người bẩm báo với nàng rằng Dung thân vương phủ xảy ra chuyện, cho nên khi Vệ Giới tới, nàng chẳng hề thấy lạ chút nào.
“Tình hình của Vệ Tử Hằng thế nào?”
Vệ Giới chậm rãi ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên, tự rót cho mình một chén trà.

Sau khi thấm giọng, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đi từ trong bóng tối ra, người mà hắn có nhìn thế nào cũng không tìm ra được bóng dáng của mẫu thân năm đó.
“Có nha đầu Linh Diên ở đó, tạm thời còn chưa chết được.

Có điều… nếu nói là cổ độc, chắc là sở trường của người đúng không?”
Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc nhướng mày: “Ý ngươi là thứ Vệ Tử Hằng trúng là cổ chứ không phải độc sao?”
Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Kết luận của Linh Diên là như vậy.

Hơn nữa, cổ này đã chôn vùi trong cơ thể ông ấy mười lăm năm rồi.

Người nói xem, có khi nào chuyện này có liên quan đến người đó không?”
Nhìn chung trong nửa đời của Vệ Tử Hằng, trước nay ông chưa từng hổ thẹn với ai bao giờ.

Bất kể đối đãi với ai, ông cũng mang hình tượng của sứ giả hòa bình đầy vẻ độ lượng nhân từ.

Một người như vậy, hắn không nghĩ ra được ông có thù với ai, mà ai sẽ có thù với ông.

Vậy thì, người đáng nghi duy nhất chính là…
“Cổ mười lăm năm ư?”
Thượng Quan Tình Hi khó giấu được vẻ kinh hãi trong đáy mắt: “Là cổ gì? Có tra ra được chưa?”
Vệ Giới lắc đầu: “Khi ta rời đi thì vẫn chưa tra ra.

Linh Diên nói là khá phức tạp, cần xác định thêm một bước rồi mới có thể đưa ra kết luận được.”
“Vậy ngươi tới đây là muốn kêu ta qua đó à?”
Vương Đống xoa cằm nghĩ ngợi một hồi: “Dung vương phủ… giờ vẫn chưa thể diệt được.

Hơn nữa, giữa ta và Vệ Ly có hiệp nghị.

Trong thời gian hắn rời kinh, ta có trách nhiệm bảo vệ Dung vương phủ.

Vả lại…”
“Vả lại cái gì?”
Thượng Quan Tình Hi đầy vẻ không quan tâm, vuốt mái tóc đen dài của mình, ngồi xuống trước mặt hắn.

Vì nàng cúi thấp đầu, cho nên không hề chú ý tới đôi mắt đột nhiên trở nên u tối của Vệ Giới.
“Vả lại, theo những gì ta điều tra được, lực lượng năm đó Vệ Dật để lại đã bị Vệ Ly biến thành của hắn rồi.”
Giọng của Vệ Giới không cao không thấp, không nhanh không chậm, lập tức khiến thân thể của Thượng Quan Tình Hi cứng đờ.

Khi nàng nhìn về phía hắn, hắn đang híp mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp.
Thượng Quan Tình Hi bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến mức có hơi mất tự nhiên, khi định lảng tránh đi thì lại nghĩ tới kiếp này nàng ta đã không còn là Đỗ Vân Ca nữa, tại sao vẫn còn kiêng kỵ vì tên húy của người đó chứ?
Nghĩ tới đây, hai bàn tay nàng ta chống xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vệ Giới: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Vệ Giới thoáng ngước mắt lên nhìn: “Không có gì, ý trên mặt chữ thôi.

Ta biết trước nay người luôn có một thứ tình cảm không thể nói thành lời với tam hoàng thúc, đặc biệt là cái chết của ngài ấy còn là vì người nữa.

Lẽ nào người không cảm thấy tại sao lực lượng của ngài ấy lại chuyển tới tay Vệ Ly sao?”
Thân thể Thượng Quan Tình Hi hơi lảo đảo.
Đôi mắt lạnh lùng sáng trong như ánh trăng gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Giới, tay nắm chặt mặt bàn theo bản năng: “Lan Nhi, ngươi có lời gì cứ nói thẳng.

Trêu đùa mẫu thân của ngươi như vậy thật sự hay lắm sao?”
Vệ Giới cười khẽ, khóe môi hơi cong lên: “Theo những gì ta biết, mấy năm nay Vệ Ly vẫn luôn làm một số chuyện đối kháng với Vệ Du Sâm.

Hơn nữa, Vệ Ly này không phải Vệ Ly kia.

Mười sáu tuổi, vừa đúng lúc một vòng luân hồi bắt đầu.

Người nói xem?”
Thượng Quan Tình Hi chợt cúi đầu, ánh mắt như điện xẹt, nhìn chằm chằm vào hắn: “Ý của ngươi là…”
Vệ Giới nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói trầm thấp thuần phác có mang theo mấy phần khàn khàn.
“Ta cũng chỉ là đoán thôi, không xác định lắm.

Nhưng chắc người cũng biết, tuy Vệ Dật đã chết vì người, nhưng như vậy không có nghĩa ngài ấy là một kẻ nhu nhược.

Ngược lại, lực lượng trước kia của ngài ấy không hề kém Vệ Du Sâm chút nào.

Nhưng sau khi ngài ấy chết, những lực lượng đó cũng đã biến mất theo.

Cho dù Vệ Du Sâm đã điều động lực lượng ẩn vệ của hoàng thất cũng không thể moi ra được lực lượng của Vệ Dật.

Điều này cho thấy gì? Cho thấy trước khi Vệ Dật chết đã có sắp xếp rồi, mục đích chính là để đề phòng Vệ Du Sâm.

Người nói xem, một lực lượng mà ngay cả Vệ Du Sâm cũng không cách nào điều động được, tại sao cuối cùng lại rơi vào tay tiểu tử Vệ Ly đó?”
“Nhưng Vệ Ly… ta… ta chưa từng liên hệ hắn với Vệ Dật.

Cho dù giờ ngươi nói cho ta biết thì ta cũng không thể nào liên hệ công tử nhà giàu ăn chơi đó với Vệ Dật được.

Lan Nhi, cái này… cái này đâu phải chỉ chênh lệch có ngàn dặm đâu chứ?”
Vệ Giới nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia đùa cợt: “Chắc không phải là người vẫn cho rằng đời trước thế nào thì đời này chắc chắn sẽ phải như thế đó chứ? Vậy người thì sao? Tính cách bây giờ của người, có còn tìm thấy được chút bóng dáng nào của Đỗ Vân Ca hay không? Người còn như thế, làm sao hắn lại không thể được?”
“Nhưng… nhưng ta vẫn không tin.

Sao hắn có thể sống lại được? Làm sao có thể như thế được?”
“Ta và người đều sống lại rồi, còn có gì là không thể nữa chứ?”
“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”
Vệ Giới lắc chén trà trong tay với vẻ chẳng hề để ý, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Cũng không phải, chỉ là có chút tò mò về hắn thôi.

Ban đầu ta không hề chú ý tới hắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà cái tên Vệ Ly lại không ngừng xuất hiện trong lời nói của thuộc hạ bên ta.

Dần dà, ta đã nảy sinh hứng thú rất sâu sắc với tên tiểu tử này.

Nhưng hắn trơn như một con lươn vậy, căn bản không bắt được bất cứ điểm yếu nào của hắn, thậm chí là hướng đi.

Cho dù là lực lượng sau lưng hắn, cũng đã tổn phí thời gian gần năm năm của ta mới có thể bắt được.

Khi ta phát hiện những việc hắn làm đều là đấu tranh với Vệ Du Sâm thì sự hứng thú ta dành cho hắn liền càng thêm sâu sắc hơn.

Bất tri bất giác, hình như hai người bọn ta đã tiến tới cùng chung nhận thức.

Ta có thể cưới được Linh Diên, công lao của hắn cũng không thể xem thường được.

Về phần hắn có phải người mà người muốn tìm hay không thì tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận được.

Có điều, người có thể mượn cơ hội này để dung nhập vào bên cạnh hắn…”
Lời Vệ Giới nói khiến đầu Thượng Quan Tình Hi thoáng chốc đã trở nên sáng suốt: “Ý của ngươi là để ta nhân cơ hội này mà vào Dung vương phủ sao?”
“Con người Vệ Tử Hằng này, trừ mắt nhìn hơi kém một chút, phò tá một người không nên phò tá ra thì đúng thật là không có tật xấu gì khác nữa.

Đặc biệt là mấy năm nay, tuy ông ấy chưa từng giúp đỡ ta trước mặt, nhưng lại mượn tay thái hậu bảo vệ ta trưởng thành đến bây giờ.

Ta có thể lên chiến trường cũng đều là công lao của ông ấy.

Nếu thật sự tính ra thì ông ấy cũng là Bá Lạc* của ta đó.

Một người như vậy mà chết đi thì không khỏi quá đáng tiếc rồi.

Đặc biệt, tuy Vệ Ly luôn mắng ông ấy là già hom hem không ngừng, nhưng lại không che giấu được sự kính trọng đối với ông ấy.

Nếu chúng ta đã có ý muốn hợp tác, vả lại ông ấy cũng từng giúp ta, tất nhiên là không thể trơ mắt nhìn phụ thân Vệ Ly đi tới chỗ chết rồi.”
Thượng Quan Tình Hi mấp máy môi, trong đôi mắt đẹp sâu thẳm tối tăm phảng phất như có bóng đêm vô tận, bao nhiêu tâm sự đều ẩn giấu trong đó, đè ép khiến nàng có chút thở không nổi.
Vệ Giới cũng không ép nàng ta, yên lặng ngồi đó đợi câu trả lời từ nàng ta.
Rõ ràng là đêm hè nóng bức, nhưng xung quanh hai người lại như bị gió lạnh vô biên bao vây lấy.

Không ngoài dự đoán, những điều chợt lóe lên trong đầu họ đều là đủ chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Sau khi tâm tư ấy dần dần làm chủ đầu óc kiếp này của bọn họ, cuối cùng Thượng Quan Tình Hi đã đi ra từ trong hồi ức.

Nàng ta nhìn chằm chằm Vệ Giới, trong giọng nói có xen lẫn cảm xúc phức tạp không thể nói rõ.
“Thân phận hiện giờ của ta, e là khó…”
“Theo những gì ta biết, không phải trên giang hồ còn có một Quỷ Y tới không thấy bóng đi không thấy hình sao?”
Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ý ngươi là kêu ta giả mạo…”
Vệ Giới cười như không cười, nhìn nàng: “Có gì không được chứ? Lẽ nào y thuật của người còn không bằng Linh Diên hay sao?”
Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày: “Lan Nhi, mỗi nghề đều có sở trường riêng, dù là y thuật thì cũng phân ra rất nhiều chủng loại.

Học là vô bờ, không có ganh đua so sánh gì để nói cả.

Chỉ dựa vào những lời đồn trước đây, ta đã chắc chắn y thuật của Linh Diên này không thể coi thường được rồi.

Nếu lúc này mà ngươi mời ta tới đó, chẳng phải là…”
“Cứu người vốn không thể chậm trễ.

Người không cần băn khoăn quá nhiều đâu.

Trời sắp sáng rồi, người nên cho ta một câu trả lời thẳng thắn rồi.”
Thượng Quan Tình Hi hít sâu một hơi, nhìn Vệ Giới, giọng nói khô khốc gượng gạo: “Nếu đã như vậy thì tạm thử một lần xem sao.”
Vệ Giới có được đáp án vừa ý, liền đứng dậy: “Một canh giờ sau, ta sẽ ở phòng chữ Thiên số một Túy Hương lâu chờ người tới.

Ngoài ra, không cần quá chú ý ăn mặc, chỉ cần che đi dáng vẻ hiện tại của người là được rồi.

Dù sao thì những lời đồn về dung mạo của Quỷ Y trên giang hồ nhiều lắm.”
Thượng Quan Tình Hi gật gật đầu: “Yên tâm đi, cái này ta hiểu rõ mà.”
Nhờ phúc của Linh Diên, Vệ Giới lợi dụng nàng ta như chuyện đương nhiên, mời Thượng Quan Tình Hi dưới thân phận Quỷ Y tới Dung thân vương phủ.
“Hoàng tẩu, vừa hay Phượng Trì tiên sinh ở kinh thành, Linh Diên đặc biệt tới cửa mời tiên sinh tới đây vì hoàng huynh đó.” Dứt lời, còn không quên nhìn Linh Diên một cái như cảnh cáo.
Trong lòng Linh Diên rất ấm ức.

Hay lắm cái tên Vệ Giới này, ngươi thế này là rõ ràng muốn thăm dò ta đúng không?
Trước đây hoài nghi cũng thôi đi, mợ ngươi, lại còn thật sự tìm ra một Quỷ Y đưa tới cho nàng nữa.

Hắn thế này chắc chắn là có ý muốn khiến nàng mất mặt.
Đặc biệt là thuật dịch dung của vị Quỷ Y này còn khá tốt, ít nhất là với con mắt nhìn của nàng thì có thể nói là hoàn mỹ không tưởng nổi.
Giống như để phối hợp với tạo hình thiên hình vạn trạng kỳ lạ vô cùng của Quỷ Y, vị “Quỷ Y” này còn cố ý biến thành thư sinh non trẻ, thanh tú nho nhã chẳng hề có chút ngạo mạn nào.

Đối diện với vẻ kích động của Ninh Thục Viện, người ta còn biểu hiện ra dáng vẻ bình thản ung dung, không kiêu ngạo không nóng vội đặc trưng của “Quỷ Y” nữa.
Tướng mạo của “Quỷ Y” rất bình thường, là kiểu gương mặt đại chúng có chôn giữa đám người thì cũng không tìm ra được, không nhìn ra có điểm gì đặc biệt.

Nếu không phải Vệ Giới giới thiệu ở đây thì rất khó mà tưởng tượng được hắn ta là Quỷ Y Phượng Trì tiếng tăm lừng lẫy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui