Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


“Đúng vậy, mặt của Vệ Ly cũng là do ta sửa đó.”
Điêu Di khó hiểu nhìn Thượng Quan Tình Hi, sau đó khoanh tay trước ngực, trước mặt bạn cũ đã nhiều năm không gặp, đắc ý nhướng mày.
Bộ dạng kia so với bộ dạng cao lãnh khó chịu giả ngầu trước mặt Vệ Diệp, thậm chí nữ nhi mình, hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược!
Đột nhiên Thượng Quan Tình Hi cảm thấy đầu của mình không đủ dùng.
Chấn động mà lời nói của Điêu Di mang tới, chỉ sợ chính hắn ta cũng không ý thức được.
Khoan đã, đợi nàng ta điều chỉnh lại cái đã.
Cái gì gọi là mặt của Vệ Ly cũng do hắn ta sửa?
“Vệ, Vệ Ly, mặt của Vệ Ly cũng, cũng là giả?”
Lúc này, Thượng Quan Tình Hi không biết hình dung cảm xúc của mình thế nào?
Là chấn động? Hay là bàng hoàng?
Hay là mê man…?
Trước khi nàng ta bắt đầu điều tra thân phận của Vệ Ly lại đột nhiên biết được từ miệng người khác mặt của Vệ Ly là giả.
Mặt nàng ta làm giả là muốn che giấu tung tích, vậy Vệ Ly thì sao?
Hắn ta là vì sao?
Chẳng lẽ giống như nàng ta, cũng là vì che giấu tung tích?
Như vậy lại có vấn đề khác, thân phận thật của Vệ Ly là gì?
Dường như trong chớp mắt này, Thượng Quan Tình Hi phát hiện, Vệ Ly ở trước mặt nàng ta nào chỉ là một tờ giấy trắng.
Ngoại trừ thân phận thế tử gia của Dung thân vương phủ này ra, nàng ta phát hiện càng điều tra sâu lại càng phát hiện người này thần bí.
Nếu như, hắn ta thật sự là Vệ Diệp…
Mũi Thượng Quan Tình Hi đột nhiên cay cay, chợt không dám nghĩ tiếp nữa.
Kiếp này, bọn họ một không còn là Đỗ Vân Ca, hai không còn là Vệ Dật.

Bất kể thân phận hay dung mạo, kỳ thật đều đã xảy ra biến hóa cực lớn, tự nhiên quỹ đạo cuộc đời cũng biến thành trống đánh xuôi kèn thổi ngược với kiếp trước.
Chẳng qua nàng ta rất tò mò, tò mò Vệ Ly kiếp này sẽ kinh tài tuyệt diễm như kiếp trước, hay là…
Thật sự như kiếp này hắn ta thể hiện ra… quần là áo lụa?
Thượng Quan Tình Hi không dám suy nghĩ, cũng không cách nào suy nghĩ.

Nàng ta chỉ có thể dùng ánh mắt không thể giải thích vì sao nhìn Điêu Di, hy vọng biết được gì từ hắn ta.
Nhưng phản ứng của Điêu Di lại nằm trong dự liệu.
“Thật có lỗi, ngươi đã không biết thì ta càng không thể nói cho ngươi biết.

Chờ ngươi có thời gian thì tự mình đi hỏi hắn đi!”
Chỉ là một câu kia đã khiến Thượng Quan Tình Hi thoáng cái hiểu ra: “Ngươi biết thân phận của hắn, đúng không?”
“Thân phận? Thân phận gì?”
Điêu Di chớp mắt, bắt đầu giả bộ hồ đồ.
Bởi vì phạm vi của từ “thân phận” này rất rộng, hắn ta không thể nào xác định cuối cùng nàng ta đang nói tới phương diện nào, càng không biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói.

Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể trả lời nàng ta như vậy.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, Lưu Anh biết không?”
Điêu Di rất chắc chắn nhìn nàng ta, lắc đầu: “Nàng không biết.”
Nếu nàng biết chỉ sợ ngươi đã sớm biết rồi, còn tới lượt ta ở đây khoe khoang sao?
Thượng Quan Tình Hi không bất ngờ hắn ta lại báo cho mình biết theo cách này.

Kỳ thật có thể nói đến đây đã là nể tình bạn bè rồi.

Nếu đổi lại thành người khác, nói không chừng bọn họ sẽ không nói nhiều một chữ.
Chính vì nàng ta hiểu Điêu Di rất rõ, cũng biết chắc chuyến này của bọn họ có quá nhiều bí mật, đây chính là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.

Vì vậy nàng t quyết định từ bỏ truy hỏi, chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, xem như đã rõ.

Vì sự lúng túng này nên tiếp theo hai người trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Tình Hi mới đổi chủ đề.
“Bên phía Lưu Anh có cần ta giúp hay không?”
Điêu Di lắc đầu: “Không cần, ngươi còn đang bận việc, ta lại rảnh rỗi.

Hơn nữa một hoàng cung nho nhỏ mà thôi, không ngăn được hai cha con ta.”
Sau đó hai người lại hàn huyên vài câu, Điêu Di rời khỏi.
Sau khi hắn ta đi, Thượng Quan Tình Hi yên lặng ngồi trước bàn, lông mi thật dài in bóng dưới ánh nến chiếu rọi, khiến người ta không đoán ra nàng ta đang nghĩ gì.
“Quỷ Y đại nhân, người không sao chứ?”
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói của Như Yến.

Thượng Quan Tình Hi hơi sững sờ, chợt đứng dậy mở cửa, sau khi hai người hàn huyên vài câu ở cửa, Thượng Quan Tình Hi kéo nàng ta vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lúc nãy nô tỳ lại nghe thấy trong phòng người có tiếng động? Người không sao chứ?”
Vừa vào phòng Như Yến đã giữ chặt Thượng Quan Tình Hi, đề phòng quan sát động tĩnh trong lòng.

Bộ dạng cẩn thận kia tuy khiến Thượng Quan Tình Hi dở khóc dở cười nhưng lại thấy lòng chua xót khó hiểu.
Đặc biệt là cảnh tượng như vậy đã xuất hiện bên cạnh nàng ta vô số lần, nhưng khi đó nàng ta căn bản không biết, tương lai một ngày nào đó mình lại vì một cảnh tượng quen thuộc mà lệ rơi lã chã.
Con người thường như vậy, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Đôi mắt rưng rưng của Thượng Quan Tình Hi khó khăn mở ra, nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói hơi run rẩy.
“Yên Nhi ngoan, ta không sao, không phải ta đang bình an đứng trước mặt ngươi ư? Ngược lại là ngươi đấy, nửa đêm canh ba đến phòng của một ‘nam tử’ là ta, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?”
Như Yến không để tâm nhếch miệng: “Nô tỳ đã ba mươi tuổi rồi, còn quan tâm thứ gọi là thanh danh ư?”
Nói xong Như Yến hoài nghi nhìn Thượng Quan Tình Hi một cái, sau đó hất cằm, liếc mắt thấy chén trà trên bàn thì tức giận.
“Còn nói không có chuyện gì, ban nãy có phải đã có người đến hay không?”
Thượng Quan Tình Hi nhìn thấy, lúc này mới chợt nhớ ra gì đó, vội vàng kéo Như Yến ngồi xuống.
“Ta đã nói không sao mà, ban nãy là Điêu Di đến.

Điêu Di đó, ngươi còn nhớ hắn không?”
Ban ngày lúc Điêu Di đến Như Yến còn đang trông chừng Dung thân vương, tất nhiên không có cơ hội trao đổi.
Đồng tử của Như Yên phóng đại trong giây lát, sau đó chợt vỗ đùi, miệng mở thành hình chữ O.
“Trời ạ, nô tỳ đã nói sao nghe cái tên bọn họ bàn tán lại quen như vậy.

Điêu Di người nói không phải là, không phải là sư huynh của Anh Tử chứ?”
Thượng Quan Tình Hi bình tĩnh bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nhẹ gật đầu với nàng ta: “Không sai, chính là hắn.”
Bấy giờ Như Yến mới cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì.

Nàng ta nhớ tới bóng dáng nữ hài nhi xinh đẹp rạng rỡ, trông rất tương tự người nào đó, tính tình lại nghịch ngợm tinh quái mà mình vô tình nhìn thấy hôm nay, không kìm được che miệng mình.
“Đứa, đứa bé kia, không phải là hài tử của Anh Tử với Điêu Di chứ?”
Thượng Quan Tình Hi tức giận trừng nàng ta: “Không phải với Điêu Di, chẳng lẽ còn là với người khác hả?”
“Đáng tiếc, vì ta mà bọn họ mới chỉ sinh một đứa bé, có cơ hội nhất định phải kêu Điêu Di chủ động một chút.

Ừm, đúng, tốt nhất thừa dịp này mang thai lần hai, như vậy ta mới không phụ lòng hai người bọn họ.”
Như Yến nghẹn họng trân trối nhìn chủ tử mình: “Nếu để Anh Tử nghe thấy lời này, chắc chắn nàng ấy sẽ dây dưa với người cả đời.

Bây giờ chính sự của chúng ta còn chưa xong đâu, nàng ấy còn là nữ quan trong cung, nếu nữ quan mang thai chính là chuyện lớn, sẽ rơi đầu đấy! Hơn nữa, tuổi của bọn nô tỳ đã sớm..”
“Suỵt, sau này ở chỗ ta không ai được nói những chuyện có hay không có đó nữa.

Cái gì mà tuổi của các ngươi? Tuổi của các ngươi làm sao? Không phải chỉ mới qua ba mươi thôi hả? Yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ giúp các ngươi mang thai thành công.

Bất kể là trai hay gái cũng sẽ có, chỉ có cuộc sống như thế mới là viên mãn, không phải sao?”
Đối mặt với lời nói hùng hồn của chủ tử nhà mình, Như Yến không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung cảm xúc của bản thân vào giây phút này.
Nói nàng không muốn thì là giả.

Mỗi một nữ nhân đều mơ tìm được một nam nhân thành thật an phận để gả, mang thai một đứa con thuộc về bọn họ, sống thật yên bình.

Nhất là sau gần hai thập kỷ thay đổi thời đại, tâm cảnh của bọn họ đã sớm không bằng lúc trước.
Nếu là lúc trước, thân là cung nữ thiếp thân của hoàng hậu nương nương, còn là nha hoàn hồi môn, kiểu gì cũng xứng làm chính thất của quan viên nhỏ xuất thân trong sạch.

Nếu may mắn, nói không chừng yêu cầu sẽ cao hơn, nhưng bây giờ…
Sau khi trải qua huyết án của Đỗ thị, tâm tính của bọn họ đã sớm xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Cả đời này không cầu cao sang phú quý, không cầu nữa, thật sự không cầu nữa, có nhiều phú quý và vinh hoa hơn nữa cũng phải có mạng để hưởng mới được.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, quyền thế không phải cũng như vậy sao?
Đã sớm nghe nói tới, một khi nam nhân đồng thời có được những thứ này sẽ thay đổi.

Ban đầu bọn họ đều cho rằng chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra với mình, thậm chí không thể xảy ra với chủ tử của bọn họ, nhưng kết quả thì sao?
Nữ nhân một lòng vì phu quân của mình, vì thiên hạ sau lưng hắn ta mà hy sinh, kết quả đã nhận được gì?
Không những bản thân chết không toàn thây, cả con cái, thậm chí cả gia tộc, còn có những người vô tội kia đều vì nàng ta mà chết.
Tuy rằng nàng ta không cảm thấy đó là lỗi của mình, nhưng sự thật đã xảy ra, bi kịch không thể nào thay đổi, cho dù nàng ta không thừa nhận thì sao?
Kết quả vẫn là kết quả, đó là sự thật không cách nào thay đổi.
Tuy rằng kết quả không thể nào thay đổi, nhưng quỹ đạo cuộc đời của người còn sống, thậm chí là người sống lại có thể thay đổi!
Nàng đã ba mươi tuổi rồi, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu một nam nhân biết nóng biết lạnh, thật lòng thương mình, cho dù không có thân phận địa vị hiển hách, không có tiền, không có dung mạo, chỉ cần lòng của hắn hướng về mình, nàng đã đủ hài lòng rồi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nàng có cái số đó.
Nàng biết bây giờ mình đang làm gì, cũng biết tương lai sẽ đối mặt cái gì.
Trên thực tế, có thể sanh con dưỡng cái thật là một yêu cầu xa vời.

Hơn mười năm nay, thậm chí  nàng cảm giác cuộc sống hiện tại là nhặt được, hời hơn bọn tỷ muội mười năm, đủ vốn rồi.
Nếu nàng có thể hoàn thành sứ mạng sống sót kiếp này, vậy cả đời này của nàng ta xem như không uổng.
Nam nhân và hài tử, với nàng là một giấc mộng khó có thể thực hiện!
Vì vậy trước lời nói của Thượng Quan Tình Hi, Như Yến chỉ cười khẽ: “Vậy Như Yến cứ chờ ngày đó đến nhé!”
Trong nụ cười của Như Yến mang theo chút miễn cưỡng, vài phần thật lòng, có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng lúc này trừ trầm mặc Thượng Quan Tình Hi còn có thể nói gì nữa?
Nói từng câu của nàng ta đều phát ra từ tận đáy lòng? Hay là nói xin ngươi tin ta?
Lúc trước, nàng ta đã hứa sẽ tìm cho bọn họ một phu quân tốt, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Dù đã qua nhiều năm như vậy, Như Yến vẫn một thân một mình, thậm chí vì nàng ta mà ở lại thâm cung, nơm nớp lo sợ đề phòng tên Vệ Du Sâm có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào.
Trong bốn nha hoàn, Lưu Anh là nha hoàn nàng ta tình cờ cứu được, không phải bán thân cho nàng ta, cũng không phải lớn lên từ nhỏ với nàng ta.

Nhưng cho dù là vậy, Lưu Anh vẫn vì nàng ta mà hiến dâng thời gian nửa đời người.

Huống hồ gì là Như Yến, Hỉ Thước, Cẩm Mặc đi theo nàng ta từ nhỏ, bọn họ càng hận không thể móc tim mình ra cho nàng ta.
Bất kể nàng ta là Đỗ Vân Ca, hay là Thượng Quan Tình Hi, nàng ta có tài đức gì để bọn họ trả giá vì mình như vậy?
Giờ phút này tâm trạng của Thượng Quan Tình Hi vô cùng phức tạp.
Nàng ta biết cho dù mình có nói nhiều hơn nữa, đảm bảo nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Thay vì tốn thời gian ở đây, chi bằng tính toán cho tương lai thật tốt, dùng hành động thực tế để báo đáp những tỷ muội đã vì mình đã trả giá tất cả.
Sống, chỉ cần bọn họ đều có thể sống tốt, sống để tìm được hạnh phúc của mình.

Đó mới là những gì người chủ tử như nàng ta nên làm nhất, những chuyện khác, tất cả đều là chó chết, mây bay!
Tê Hà sơn trang, mặc dù gọi là sơn trang nhưng trên thực tế nó không chỉ đơn giản là một sơn trang mà là sự tồn tại thần bí khó lường nhất trên Cửu Trọng sơn nằm trong biên giới Thiên Độc.
Cửu Trọng sơn, bao gồm chín ngọn núi có độ cao khác nhau so với mặt biển tạo thành.
Giữa núi và núi có rất nhiều núi kề nhau, chỉ chừa lại khe hẹp giữa hai vách núi để một người đi qua.

Có rất nhiều sông ngòi bao quanh núi, cũng có núi bao quanh hồ.

Tóm lại là quanh co khúc khuỷu, bất cẩn một cái sẽ lòng vòng tới chóng mặt.
Nếu không phải người dân ở Cửu Trọng sơn hoặc bộ hạ của Tê Hà sơn trang, muốn vượt qua quả thật khá khó khăn.
Trong mắt người ngoài, sở dĩ Cửu Trọng sơn thần bí cũng là vì vị trí địa lý kỳ lạ của nó.
Thường ngày Cửu Trọng sơn xem như an toàn, nhưng một khi phát hiện có người bất thường tiến vào Cửu Trọng sơn, nhẹ thì lòng vòng trong núi tới chóng mặt, sau khi đói khát sẽ bị đuổi ra, nặng thì sẽ bị khói độc cắn nuốt.

Chỉ vì trên Cửu Trọng sơn này, mỗi một ngọn núi đều là phân nhánh của Tê Hà sơn trang.

Thế nên một khi ngươi tiến vào khu vực Cửu Trọng sơn sẽ bị liệt vào đối tượng điều tra trọng điểm.
Vệ Ly mặc cẩm bào màu đen, đeo mặt nạ màu vàng kim, không cần ai dẫn đường, lại càng không cần chèo thuyền, chỉ cần dựa vào nội lực của mình là có thể khiến cho chiếc thuyền trôi nổi trên mặt hồ tự động lướt đi.
Hắn ta vừa xuất hiện như vậy lập tức khiến bộ hạ trong bóng tối nâng cao cảnh giác.
Vừa nhìn tài nghệ này đã biết bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản.
Chỉ trong chớp mắt, từng con hải đông thanh (cắt Bắc Cực) đã bay ra từ ngọn núi đầu tiên, nối đuôi hết con này tới con khác.
Vệ Ly hơi cong môi, tâm trạng cực tốt nhìn Cửu Trọng sơn đã xa cách nhiều năm, trong lòng ngoại trừ kích động, phần nhiều là vẫn là hiếu kỳ.
Nhiều năm không về, Cửu Trọng sơn hôm nay có còn là Cửu Trọng sơn mà hắn ta từng biết?
Đoạn đường này, chắc hẳn hắn ta sẽ bị cản đường ở nhiều mức độ khác nhau nhỉ?
Xem như tận dụng thời cơ để khiêu chiến, hoạt động gân cốt một chút.

Miễn cho lên trên trước khi bị mấy lão già quấn lấy còn phải vận động làm nóng người.

Hơn nữa hắn ta cũng rất muốn mở mang tầm mắt, hệ thống phòng vệ của Cửu Trọng sơn cách nhiều năm như vậy có phát triển hay không.
Lúc Vệ Ly xoa tay chuẩn bị tiếp nhận một loạt khiêu chiến, gương mặt vốn vô cùng hứng thú, khi nhìn thấy mấy chiếc thuyền con đột nhiên lao về phía mình từ trong dãy núi, sắc mặt thoáng cái tối lại.

Chẳng những suy sụp, thậm chí còn hoàn toàn tối sầm.
Hắn ta lập tức bày tư thế quay người bỏ đi.

Nhưng còn chưa kịp làm đã có người nhanh chân hơn đuổi tới.
Chỉ thấy trước mắt lóe lên một bóng màu đỏ, dáng người áo đỏ thướt tha kia đã vững vàng đáp lên chiếc thuyền nhỏ chỉ chứa được hai người của hắn ta.
Chớp mắt Nghê Hồng Loan có dung mạo phong hoa tuyệt đại nhìn thấy Vệ Ly, nàng ta lập tức ưỡn cái ngực đầy đặn của mình, kích động tiến lại gần.
“Dật, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Vệ Diệp khẽ nhíu mày, không vui nói: “Hồng Loan, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cái tên đó, nó đã trở thành quá khứ rồi, bây giờ ta cũng không trở về lúc trước được nữa, sao ngươi cứ luôn nhốt mình trong quá khứ chứ? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không cần sống vì hắn, ngươi phải sống vì chính mình, vì chính mình, hiểu chưa?”
“Bây giờ ta đang vì chính mình, ngươi là hắn, hắn là ngươi, không phải ư? Ta chỉ cần biết điểm này là đủ.

Qua nhiều năm như vậy, lần nào gặp cũng là câu đó, ngươi không thể đổi cái gì mới mẻ hơn hả?”
Nghê Hồng Loan có chút bất mãn về sự lãnh đạm của hắn ta, đang định tiến lên, sau lưng lại truyền đến tiếng đùa cợt không chút khách sáo của Tư Không Lăng Hạo.
“Bà già ngươi cũng không coi thử bây giờ mình đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non hả? Đừng bảo bây giờ Vệ Ly chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù là độ tuổi lúc trước của hắn, ngươi cho rằng Nghê Hồng Loan ngươi có thể xứng đôi với người ta sao?”
“Đồ mãng phu võ si, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện hả? Ta bằng lòng, ta cam tâm tình nguyện đó, thì sao? Có giỏi thì ngươi đánh ta đi?”
Trước lời đùa cợt không chút khách sáo của người nào đó, dường như Nghê Hồng Loan đã quen từ lâu, da mặt cũng đã luyện tới càng ngày càng dày.

Nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía Vệ Ly.
“Chẳng cần biết ngươi là ai, ta chỉ biết ngươi chính là hắn.

Cho dù kiếp này không thể ở bên nhau, chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi, cảm nhận được hơi thở của ngươi thì ta đã thỏa mãn rồi.”
“Nghê, Hồng, Loan!” Vệ Ly thật sự bị nữ nhân này đánh bại, hắn ta cắn răng, hận hận trừng nàng ta.
Nghê Hồng Loan bị hắn ta trừng như vậy, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ.
“Đúng, chính là gọi như vậy, mỗi ngày ngươi gọi ta một trăm lần thì có thể cảm nhận được tình yêu của ta dành cho ngươi.

Dật, đừng để ta ở đây được không? Đưa ta đi, cho dù làm nha hoàn bên cạnh ngươi cũng được, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mỗi ngày, ngắm ngươi mỗi ngày mà thôi!”
“Ta nhổ vào, Nghê Hồng Loan, nói ngươi không biết xấu hổ ngươi còn lên mặt đúng không? Ngươi già như vậy rồi, cho dù làm mẫu thân người ta cũng còn thừa, vậy mà còn muốn chạy tới bên cạnh hắn làm nha hoàn hả? Có nha hoàn nào già như ngươi ư? Ngày nào không mất mặt thì trong lòng người khó chịu đúng không? Mau cút đi, biến, lão tử nhìn mà buồn nôn, nhanh lên!”
“Tư Không Lăng Hạo, cái tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi, có giỏi thì ngươi lặp lại lần nữa xem? Hôm nay lão nương không lột da ngươi, rút gân ngươi sẽ không mang họ Nghê!”
“Ngươi vốn đâu phải họ Nghê, đừng tưởng là ta không biết.

Cái họ này của người căn bản là do ngươi bịa ra có đúng không? Không chỉ có thế, ta còn biết tên trước kia của ngươi kìa.

Ha ha ha, có muốn ta nói ra trước mặt mọi người không? Để từ trên xuống dưới của Cửu Trọng sơn chúng ta đều biết, năm đó Nghê Hồng Loan ngươi cũng có một cái tên quê mùa.”
“Tư Không Lăng Hạo, ngươi dám!”
“Ngươi xem lão tử có dám không! Ta nói cho ngươi biết, ngươi bớt đe dọa lão tử đi, lão tử không phải bị uy hiếp mà lớn đâu! Cũng không cúi đầu nhìn thử dáng vẻ mình thế nào, ngoại trừ lão tử thì ai muốn ngươi nữa, nữ nhân ngươi vậy mà còn ghét cái này chê cái nọ! Bắt lão tử theo đuổi nhiều năm như vậy, ta nói này, cũng coi như được rồi mà nhỉ? Còn làm loạn nửa, tuổi của chúng ta đã vùi nửa người xuống đất vàng rồi!”
“A a a, Tư Không Lăng Hạo, ngươi nói thêm một chữ nữa xem!”

Vệ Ly ở một bên khóe miệng giật giật nhìn cảnh tượng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười này, thật sự không chịu nổi hai người gào thét như Sư Tử Hống như vậy, lập tức xoa trán.
Hắn ta đang định xoay người, Trưởng Tôn Vô Cấu đã chậm rãi bay về phía hắn ta.

Vệ Ly không chút nghĩ ngợi nhảy sang thuyền của gã.
Dường như Vô Cấu đã sớm nhìn hai người này cãi lộn mãi thành quen, chỉ là lúc trước không hiểu tại sao tam sư phụ này lại yêu thương Vệ Ly như vậy, bây giờ cuối cùng gã cũng đã biết, lập tức dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn hắn ta.
Vệ Ly không vui híp mắt: “Nếu đệ còn cần con mắt của mình thì tốt nhất mau dời ánh mắt đáng ghét đó đi.”
Vô Cấu nhếch miệng, cực kỳ tổn thương nhìn hắn ta: “Dù gì bọn ta cũng là bị huynh gọi tới, sao vậy? Chưa nói được một câu đã muốn đuổi người rồi hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui