Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


“Tiểu nha đầu, có hứng thú ở lại trong cung không?”
Thượng Quan Tình Hi đã sớm biết được ý định của Vệ Du Sâm từ chỗ Thượng Quan Hạo, bây giờ hắn ta nhìn như lơ đãng thăm dò, kỳ thực là ôm mục đích mà đến.

Vốn nàng ta tưởng rằng tên cẩu hoàng đế này sẽ bận tâm trường hợp một chút, không ngờ rằng hắn ta triệu kiến nàng ta lại hỏi ra điều này.

Thượng Quan Tình Hi lập tức không chút nghĩ ngợi từ chối.
“Thật xin lỗi hoàng thường, thần nữ sinh ra vốn đã yếu ớt, cơ thể bệnh tật nhiều năm, chỉ sợ không có phúc khí đó.

Hơn nữa mấy năm nay thần nữ đã quen tự do, không quen sinh hoạt trong cung, vì vậy không có hứng thú.”
“Nếu trẫm bắt ngươi ở lại thì sao?” Vệ Du Sâm nhướng mày, có vẻ không vui nhìn nàng ta.
Thượng Quan Tình Hi ngạc nhiên ngước mắt, trong con ngươi đẹp như nước lóe lên vẻ hoảng sợ hoang mang.
“Vậy, vậy phải làm sao đây? Thần nữ không thích trong cung, không ở lại được.

Thân thể thần nữ vốn đã không khỏe, không chịu nổi trói buộc.”
May mà năm nay nàng ta còn nhỏ, giả vờ ngây thơ chất phác cũng ra hình ra dạng, đặc biệt thân thể của nàng ta thật sự không khỏe, lấy thân thể ra nói hiển nhiên là an toàn nhất.

Quả nhiên, nàng ta vừa nhắc tới tình huống cơ thể, sắc mặt Vệ Du Sâm lập tức tối sầm, ánh mắt nhìn nàng ta cũng không còn ôn hòa vừa rồi, thay vào dó là vẻ rét lạnh mà Thượng Quan Tình Hi vô cùng quen thuộc.
Mỗi khi hắn ta lộ ra biểu cảm này, nàng ta liền biết hắn ta đang bực bội.

Ngoài mặt nàng ta là vì thân thể mình, trên thực tế trong mắt hắn ta, nàng ta đang cố ý lấy thân thể mình làm cớ.

Hoàng thượng coi trọng nàng ta là vinh hạnh của nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết điều mà ghét bỏ đế vương, nhưng vậy không phải muốn chết là gì?
“Sao trong hoàng cung lại là trói buộc?” Vệ Du Sâm hít sâu một hơi, ép bản thân cố gắng chịu đựng, tiếp tục cười thuyết phục.
“Hoàng cung nhiều quy củ, trói buộc tự nhiên cũng nhiều.

Thần nữ thật sự không thích, nếu không thích, tại sao phải ép bản thân đi thích chứ? Như vậy không phải rất giả dối sao? Chẳng lẽ, thần nữ phải đồng ý với hoàng thượng, đồng thời nói mình rất thích, thế không phải là tội khi quân ư? Không, thần nữ không thích như vậy.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Huống chi, từ lâu đã có đại phu kết luận thần nữ sống không quá mười tám tuổi, phụ thân không định để thần nữ lập gia đình, miễn gây họa cho người ta, kính xin hoàng thượng minh giám.”
“Ngươi…” Vệ Du Sâm nhìn nàng ta mặt mày vô tội, lập tức nghẹn một hơi ở ngực, bỏ thì bỏ không được, phun lại phun không ra, cả gương mặt có chút vặn vẹo.
Thượng Quan Tình Hi thấy thế cũng tự biết đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, tuy rằng trong lòng không để ý nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ.
Nàng ta lập tức bất đắc dĩ quỳ xuống: “Có phải thần nữ nói sai rồi không? Nếu đúng là vậy, mong hoàng thượng lượng thứ, thần nữ không cố ý mà là không thích người khác ép buộc mình.

Dù ngài là đế vương cũng không có quyền quấy rầy cuộc sống của thần nữ.

Nếu cuộc sống của thần nữ vì quyền lực của đế vương mà thay đổi, đi con đường mình không thích, vậy thần nữ tình nguyện chết, xin hoàng thượng giáng tội.”
Nếu như ngươi có thể đưa ta vào chỗ chết thì cứ việc làm đi!
Sự to gan của Thượng Quan Tình Hi khiến Khâu Thành và Lưu Thạch ở bên cạnh đổ không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh sau lưng.

Nhưng Vệ Du Sâm nghe xong những lời này của nàng ta, cơn giận lại từ từ lắng xuống.

Bởi vì hắn ta kinh ngạc phát hiện, những lời này lại chồng lên vài lời nói trong ký ức.

Đến khi hắn ta cẩn thận nhìn Thượng Quan Tình Hi, đồng thời tìm được chút dấu vết quen thuộc trên mặt mày nàng ta, trái tim đông lạnh kia mới ừ từ có độ ấm.
“Ngươi đã không thích, đương nhiên trẫm sẽ không ép buộc người.

Nhưng nếu đã tới thì đến Từ Ninh cung xem thử đi.”
“Vâng, thần nữ tạ ân không giết của hoàng thượng.”

Vệ Du Sâm lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái rồi xoay người đi tới án thư, nhưng mới đi được ba bước đã quay lại, trong đôi mắt sâu thẳm kia toát ra thâm ý khiến người ta nhìn không ra.
“Một tiểu nha đầu sống trong khuê phòng như ngươi, làm sao học được thuật phụ khoa này?”
Trong lòng Thượng Quan Tình Hi chấn động, đáy mắt buông xuống lóe lên ánh sáng, rồi nàng ta lập tức từ từ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà thuần khiết.
“Thần nữ quanh năm nằm trên giường bệnh, lúc nhàn rỗi nảy sinh chút hứng thú với phụ khoa, tìm y thuật dốc lòng nghiên cứu, vốn muốn giết thời gian.

Thật không ngờ rằng lại có thể xem bệnh cứu người thật, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của thần nữ.”
Vệ Du Sâm nhìn nàng ta chằm chằm, chỉ thấy được tự tin và trầm tĩnh trên người nàng ta, không hề có danh và lợi.

Thậm chí ảo não nàng ta thể hiện trong lúc lơ đãng khiến hắn ta cho là nàng không có chuẩn bị từ trước, mà là không hề nghĩ rằng mình cũng có thể thành danh như vậy.
Chẳng lẽ thật sự là đánh bậy đánh bạ mới tiến vào hậu cung, không phải cố ý nhờ chuyện này khiến hắn ta cảm thấy hứng thú?
Vệ Du Sâm lại nhớ đến biểu hiện vừa nãy của Thượng Quan Tình Hi, cũng không giống lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt.
“Người nhà của ngươi có biết ngươi học cái này không?”
“Tất nhiên là biết ạ.”
Chuyện này cho dù hắn ta đi điều tra nàng ta cũng không sợ.

Có thể đi tới bước đường hôm nay, nàng ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ, đương nhiên trong chuyện này cũng không thiếu có người khác giúp đỡ.

Nếu không thật sự không thể nào tiến cung nhanh như vậy.
Vệ Du Sâm nhíu chặt mày, thần sắc trong mắt càng phức tạp đa dạng.

Dạo gần đây nữ đại phu xung quanh đúng là tầng tầng lớp lớp!
Linh Diên và Úc Yên thì thôi đi, hiện tại thậm chí cả ma ốm bệnh liên miên của nước Tư U cũng biết y thuật, vậy tiếp theo có phải dẫn tới trào lưu y nữ hay không? Chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Thượng Quan Tình Hi nhìn Vệ Du Sâm đang ngẩn người, chớp mắt mấy cái: “Hoàng thượng?”
Vệ Du Sâm phục hồi tinh thần, nhìn nàng ta, bực bội phất tay: “Được rồi, không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi.

Lưu Thạch, đưa nàng ta đến Từ Ninh cung, chuyện sau đó xem sắp xếp của mẫu hậu, bên trẫm không có chuyện gì.”
Lưu Thạch thở phào một hơi: “Vâng, nô tài sẽ đi thu xếp.”
Sau khi Thượng Quan Tình Hi quỳ lạy Vệ Du Sâm thì cung kính lùi về sau mấy bước, lúc này mới cúi thấp đầu đi theo sau lưng Lưu Thạch ra ngoài.
Vì sức khỏe của Thượng Quan Tình Hi nên trên dưới Từ Ninh cung đều đối đãi với nàng ta cực kỳ cẩn thận.

Trên đoạn đường từ Cần Chính điện đến Từ Ninh cung, nàng ta cũng được săn sóc rất tốt.

Thái độ của mỗi người đều vô cùng cung kính, đi trên con đường đá trong cung, nhìn cung điện trang trọng nghiêm túc như rường cột chạm trổ, một vòng đắng chát xộc lên đầu nàng ta.

Mười hai năm trôi qua nhanh chóng, mọi thứ dường như đã khác xưa rất nhiều.
Người đến đón nàng ta chính là Như Yến quen thuộc.

Tuy rằng ngoại trừ những lời xã giao hai người không nói gì, nhưng trong lòng đối phương nghĩ gì bọn họ đều biết rõ.

Nhất là lúc đi trên con đường ngày nào cũng phải đi vào mười hai năm trước, cảm xúc đó, há có thể dùng một hai câu là hình dung được?
“Tiểu thư, Hi phi, là Hi phi nương nương.”
Lúc Thượng Quan Tình Hi đang trầm tư, đột nhiên Như Yến lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng ta.

Nàng ta hoàn hồn ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hi phi và Lan phi đang chậm rãi bước tới, xem ra là muốn đến ngự hoa viên tản bộ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hi phi, chẳng biết sao mũi Thượng Quan Tình Hi chợt cay cay, hình như có nước mắt muốn lăn xuống.

May mà nàng ta lập tức rũ mắt, giấu tất cả cảm xúc vào đáy mắt.
Hi phi, Tây Nhã, là khuê mật hiếm hoi của nàng ta trước khi tiến cung.


Cho dù đã tiến cung, phải đối mặt với cảnh tranh giành tình cảm nhưng lòng của bọn họ lại chưa từng bị chia lìa.

Loại tình cảm này tuyệt đối không phải không chịu nổi một kích như Cừu Trinh.
Tây Nhã ơi Tây Nhã, mười hai năm trôi qua, sao ngươi lại già đi nhiều vậy?
Nó làm nàng ta đau lòng hơn, làm nàng ta áy náy hơn.

Nàng ta biết vì chuyện năm đó của mình mà Tây Nhã từng quỳ bên ngoài ngự thư phòng cả ba ngày, nếu không phải nàng ấy hôn mê ngất xỉu thì e rằng vẫn sẽ tiếp tục quỳ.
Cũng may năm đó Vệ Du Sâm không vì nàng ta mà giận chó đánh mèo với Tây Nhã.

Nhưng cho dù Tây Nhã còn sống cũng sống cuộc sống nửa ẩn cư không bước ra khỏi cửa.

Nếu không phải nàng ấy sinh ra nhị hoàng tử, chi sợ nàng ấy khó có thể sống đến bây giờ trong hậu cung.

Nhờ có thái hậu thương tiếc nàng ấy, nếu không cho dù nàng ấy là Hi phi cao quý cũng sẽ bị Cừu Trinh giết chết.

Chỉ vì Tây Nhã là bằng hữu tốt nhất của nàng ta, tốt đến mức cả Cừu Trinh kia cũng phải ghen tị.
“Mấy năm qua Hi phi nương nương không màng thế sự, quanh năm làm bạn với thanh đăng, thân thể của nàng ấy cũng ngày càng suy sụp, thái y nói là do tâm bệnh.

Chủ yếu vẫn là vì chuyện năm đó của người khiến cho nàng ấy hoàn toàn hết hy vọng, cho dù có nhị hoàng tử, nhiều lắm cũng chỉ treo mạng của nàng ấy mà thôi…”
Trong lòng Thượng Quan Tình Hi đau đớn, thật sự không mấy ai có thể quan tâm nàng ta như vậy, không mấy ai.

Có lẽ được bằng hữu nhớ tới như vậy cũng là may mắn lớn nhất kiếp này của nàng ta.
Tây Nhã, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ngươi nhất định có thể sống tới một trăm tuổi.
Có lẽ trong lòng có Phật, không hỏi thế sự nên cả người Hi phi thoạt nhìn yên bình và dịu dàng như Quan Thế Âm Bồ Tát.

Tuy rằng sắc mặt trông kém hơn Lan phi bên cạnh rất nhiều, thái dương cũng vì uất ức mà sinh ra tóc trắng, nhưng vầng sáng êm dịu quanh người nàng ấy không phải thứ người bình thường có thể có được.

Nhất là nàng ấy có một gương mặt thoát tục như sen xanh, cho dù tuổi không còn trẻ, năm tháng lưu lại vết tích trên mặt nàng ấy nhưng vẫn xinh đẹp như trước.

Lúc nàng ấy cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, chỉ là đôi mắt không chút gợn sóng kia phảng phất như một hồ nước lặng, khiến người ta đau lòng.
“Thần nữ Thượng Quan Tình Hi tham kiến Hi phi nương nương, Lan phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Gặp lại Hi phi, Thượng Quan Tình Hi hành lễ với nàng ấy một cách trọn vẹn.

Cái cúi đầu này là nàng ta nợ nàng ấy, đáng tiếc, những thứ này còn thiếu rất nhiều, nàng ta còn muốn cho nàng ấy nhiều hơn, nhiều hơn.
Hi phi rũ mắt nhìn sang, đường nét dịu dàng khẽ nhếch lên một nụ cười ôn hòa: “Thì ra là Thượng Quan cô nương, mau, mau đứng lên, đứng lên đi.”
Thượng Quan Tình Hi không ngờ Hi phi lại đích thân đỡ mình dậy, cơ hội hiếm có, ngón tay nàng ta lơ đãng xẹt qua mạch đập của nàng ấy, sau khi dò xem lại khiến toàn thân nàng ta đột nhiên cứng đờ.

Sau đó nàng ta kinh ngạc ngước mắt, trong mắt lấp lánh ánh lệ, cả bàn tay đang nắm cánh tay nàng ấy cũng bắt đầu run rẩy.
Hi phi cũng phát hiện sự bất thường của nàng ta, đang định hỏi thì Như Yến đã đi trước một bước đỡ lấy nàng ta.
“Cô nương, người không sao chứ? Có phải ăn mặc hơi mỏng không, nhìn xem người lạnh này.”
“Nếu đã vậy, Như Yến, ngươi mau đưa cô nương tới Từ Ninh cung đi, thời tiết hôm nay cũng khi nóng khi lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.

Tiểu cô nương ấy mà, phải chú ý cơ thể!”
Thượng Quan Tình Hi còn muốn nói gì đó đã bị Như Yến cứng rắn kéo hành lễ quỳ an.

Bởi vì nàng sợ, sợ Thượng Quan Tình Hi ở lại sẽ không kìm nén được cảm xúc bùng nổ.
Phản ứng của Thượng Quan Tình Hi khiến Hi phi hơi nghi hoặc, cả Lan phi bên cạnh cũng đăm chiêu nhìn bóng lưng của nàng ta hỏi:

“Hi phi tỷ tỷ, tiểu nha đầu kia sao vậy, thấy chúng ta mà sợ đến mức đó?”
Nói đến đây, nàng ta không quên sờ mặt mình: “Chúng ta già nhanh như vậy sao? Nhanh đến mức cả tiểu nha đầu này cũng không dám nhìn chúng ta?”
Hi phi cười nhẹ, vỗ mu bàn tay của Lan phi: “Muội đó, chỉ biết nói đùa.

Có lẽ tiểu cô nương kia là sợ hãi, nhưng vẫn không đến mức bị chúng ta dọa.

Đi thôi đi thôi, Vân Phi và Nghi phi vẫn đang chờ chúng ta, đừng đến trễ.”
Hi phi nói lời an ủi như vậy nhưng khoảnh khắc xoay người, trong mắt nàng ấy lại lóe ra ánh sáng không rõ.
“Tiểu thư, người sao vậy?”
Sau khi đi xa, Như Yến nóng nảy nhìn Thượng Quan Tình Hi, vừa nhìn sang lập tức im bặt.

Bởi vì trạng thái của nàng ta rất tệ, nước mắt rơi xuống ào ạt như trân châu đứt dây.
Như Yến nhìn thái giám cung nữ sau lưng, lập tức xua tay với bọn họ.
“Ở đây không cần các ngươi, bụng của Thượng Quan cô nương có chút khó chịu, sẽ đến ngay, các ngươi về cung trước bẩm báo một tiếng đi.”
“Vâng, Như Yến cô cô.”
Theo thái giám và cung nữ lần lượt rời khỏi, Như Yến kéo Thượng Quan Tình Hi vào một góc, vội vàng lấy khăn tay cho nàng ta lau nước mắt.
“Tiểu thư, bất kể xảy ra chuyện gì, xin người nhất định phải cố chịu đựng.

Ban nãy nhất định Hi phi nương nương đã cảm giác được gì đó.

Nếu người thật sự cảm thấy nàng ấy có điều khác thường thì đêm nay hãy ở lại, nhân cơ hội đi xem nàng ấy.

Nhưng tuyệt đối đừng như vậy, lỡ như bị người khác phát hiện được gì phải làm thế nào đây?”
Thượng Quan Tình Hi sững sờ ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Nhưng, có thể chứ? Nàng ấy, nàng ấy có tin hay không?”
“Tiểu thư không cần nói cho nàng ấy biết chân tướng, không phải cơ thể của nàng ấy có vấn đề hay sao? Người cứ trực tiếp khám chữa cho nàng ấy không phải được rồi hả?”
Nước mắt của Thượng Quan Tình Hi chợt ngừng lại, lặng lẽ nói: “Ta đúng là quan tâm nên bị rối.

Ngươi nói rất đúng, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nàng ấy, phương pháp còn nhiều mà, chắc chắn phải nói cho nàng ấy biết, là ta rối trí.

Thật xin lỗi, chỉ là ta, chỉ là có chút đau lòng, sao nàng ấy lại, lại khiến cơ thể của mình thành ra như vậy chứ?”
Như Yến khẽ thở dài: “Lúc năm tuổi nhị hoàng tử bị người đẩy xuống hồ, suýt chút nữa không cứu được.

Tuy rằng sau đó được cứu nhưng tâm trí lại kém xa trước đây, thái y nói là sốt cao làm ảnh hưởng tới đầu óc.

Bây giờ tuy rằng ngài ấy đã mười bảy tuổi nhưng tâm trí lại không bằng người cùng trang lứa.

Hi phi nương nương vì nhị hoàng tử mà trái tim tan nát.

Nàng ấy vốn khiêm tốn, ở trong hậu cung càng ít đi lại, ngay cả hoàng thượng cũng không quá quan tâm đến nàng ấy.

Nếu không phải thái hậu thương xót, không biết cuộc sống của Hi phi nương nương đã biến thành thế nào.

Tiểu thư, tình huống của nương nương rất tệ sao?”
Thượng Quan Tình Hi nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi, giọng khàn đặc nói: “Khá nhiều chứng bệnh, nhưng vẫn còn đỡ, không phải dầu cạn đèn tắt, vẫn còn trị được.

Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng ấy phải phối hợp.

Có điều ta thấy hình như nàng ấy không còn lưu luyến cuộc sống này nữa…”
“Chuyện do người làm.

Tiểu thư, còn nhiều thời gian, bây giờ chúng ta nên tới Từ Ninh cung rồi, đến muộn sẽ không tốt.”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu, Như Yến chỉnh lại trang dung cho nàng ta, bấy giờ mới đi tới Từ Ninh cung.
Có lẽ là bộ dáng của Thượng Quan Tình Hi quá đáng yêu, cộng thêm nàng ta còn trẻ đã có năng lực như vậy, hoặc là vì trong cơ thể nàng ta chảy dòng máu Vệ gia khiến thái hậu vừa thấy nàng ta đã rất ưa thích, chẳng những ban thưởng một đống đồ mà còn lấy lý do trong cung có quá nhiều bệnh nhân cần xem bệnh, giữ nàng ta ở lại Từ Ninh cung.

Loại đãi ngộ này, cả hoàng thân quốc thích cũng rất ít có.
Tuy rằng mọi người đều biết lý do nàng ta tiến cung, nhưng ngay từ đầu đã nâng người ta cao như vậy vẫn rất hiếm thấy, tự nhiên những người tìm hiểu về nàng ta bắt đầu để ý tới nàng ta.
Người biết không biết tại sao, nhưng Như Yến lại biết.


Bởi vì trong lúc vô tình nàng đã nhắc tới, năm đó Đỗ Vân Ca cũng là vì cơ thể không khỏe mới bắt đầu học y.

Bây giờ Thượng Quan Tình Hi vừa nhìn đã biết là cái ấm sắc thuốc, người như vậy bình thường đều nhận được sự thương hại của người khác.

Thái hậu lễ Phật nhiều năm, còn áy náy với Đỗ Vân Ca, dưới điều kiện yêu ai yêu cả đường đi lối vè, thế mà thật sự đặt nàng ta vào mắt.
Về chuyện này, Thượng Quan Tình Hi cũng rất cảm động, thầm nghĩ trong lúc ở đây nhất định phải điều trị thân thể cho thái hậu thật tốt.

Mà động lực lớn nhất nàng ta ở lại cũng là muốn đi xem Hi phi, những người khác, tạm thời còn không quan trọng như vậy.
So với Hi phi, Vệ Du Sâm không có chút sức hấp dẫn nào.

Với người nào đó mà nói, buổi tối vào cung của Hi phi là chuyện hoàn toàn đơn giản.

Bởi vì khám bệnh nhất định cần bệnh nhân phối hợp, vì vậy Thượng Quan Tình Hi không che giấu tiếng thở của mình, thậm chí còn đánh thức Hi phi đang ngủ say.
Cho dù Hi phi tâm lặng như nước, nhưng nửa đêm đột nhiên nhìn thấy bóng đen trước giường vẫn hoảng sợ cực kỳ, may mà Thượng Quan Tình Hi kịp thời che miệng nàng ấy lại.
“Nương nương đừng sợ, ta là Thượng Quan Tình Hi, ban ngày chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Hi phi khó hiểu nhìn nàng ta, nàng ta thấy vậy cũng không giấu giếm.
“Thật xin lỗi nương nương, ban ngày chưa được sự cho phép của người thần nữ đã chẩn mạch cho người, biết tình huống cơ thể người thật sự không tốt nên đêm nay mới xuất hiện ở đây.

Mục đích của thần nữ là muốn khám chữa cho người, không biết nương nương…”
Thượng Quan Tình Hi còn chưa dứt lời, Hi phi đã gạt tay nàng ta ra, sau đó lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng điệu xa cách.
“Bổn cung có bệnh gì, trị liệu thế nào là chuyện của thái y, không cần cô nương lo chuyện bao đồng.

Nếu không còn chuyện gì xin cô nương mau rời khỏi, đây không phải là nơi ngươi nên ở lâu.”
“Nhưng nương nương, chứng bệnh của người khá phức tạp, chưa chắc thái y…”
Không đợi nàng ta nói hết, Hi phi đã ngồi dậy.

Trong bóng tối, đôi mắt của nàng ấy lại lạnh chói mắt.
“Cô nương không khỏi tự tin quá mức rồi.

Bổn cung sống trong thâm cung nhiều năm, dù sao hoặc nhiều hoặc ít cũng hiếu trình độ của thái y, nhưng cô nương thì sao, ngươi là ai? Bổn cung dựa vào đâu phải tin ngươi? Còn nữa, bổn cung nghe nói ngươi chỉ có kiến giải ở phương diện phụ khoa, ở phương diện này bổn cung không có gì khó chịu, căn bản không cần ngươi lo chuyện bao đồng.”
“Thần nữ…” Thượng Quan Tình Hi cạn ngôn, há to miệng, nhưng không phát ra được một chữ.
Không phải vì nàng ta không dám mà là không thể, nàng ta chỉ có thể nhìn Tây Nhã với ánh mắt khẩn cầu.
“Thần nữ sẽ không làm tổn thương người.

Chẳng những không mà còn cố gắng hết sức mình trị bệnh cho người.

Hơn nữa Tình Hi không chỉ hiểu về phương diện phụ khoa, những phương diện khác thần nữ cũng có xem qua.

Chi bằng nương nương để thần nữ thử một lần được không? Nếu nương nương không thích phương thức như vậy, thần nữ có thể thỉnh cầu thái hậu nương nương.

Xin người tin thần nữ, nhất định thần nữ sẽ trị hết bệnh cũ của người.”
“To gan, bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung không cần, tại sao ngươi còn cố chấp sáp tới, cuối cùng ngươi có mục đích gì? Tuy rằng bổn cung không màng thế sự nhiều năm, nhưng cũng không phải kẻ mặc người chém giết.

Trên thế giới này không có lòng tốt vô duyên vô cớ, cũng không có xấu xa vô duyên vô cớ, mọi chuyện đều liên quan tới nhân quả, đều là có lý do.

Tại sao? Tại sao tốt vô điều kiện với bổn cung như vậy? Bổn cung không nhớ mình có vướng mắc gì với ngươi hay là Thượng Quan phủ sau lưng ngươi.”
Tuy rằng lời chất vấn của Hi phi khiến nàng ta rất đau khổ, nhưng nàng ta cũng hiểu người không biết không có tội, nàng ta không có lý do gì trách cứ nàng ấy.
Cố tình có một số việc không phải dăm ba câu là có thể nói rõ ràng.

Nhưng tính tình của Tây Nhã, nàng ta tự nhiên cực kỳ hiểu rõ.

Nếu nàng ta không có một lý do đủ thuyết phục, nàng ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận để nàng trị liệu.

Nếu nàng ấy không phối hợp, nàng ta căn bản không thể nào tiếp tục.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận