Ly Diên lựa chọn lão thái thái, một là vì vóc người mập mạp của nàng, còn một nguyên nhân khác là kể cả nam nhân kia hung dữ thế nào thì cũng không có khả năng ra tay với một lão thái thái.
Đương nhiên, nếu tên này không phải là người thì cũng có thể lắm.
Có điều, chỉ cần là có một chút xíu hi vọng, nàng cũng muốn bảo vệ mình.
Đây chính là bản năng của thầy thuốc bọn họ, càng là bản năng của Ly Diên nàng.
Khi Ly Diên xuất hiện ở đại sảnh, liếc mắt đã thấy người ngồi ở vị trí chủ vị kia, dù sao cũng không có cách xem nhẹ được.
Hắn sở hữu một cỗ khí tức cường hãn.
Không giống với bộ đen khí phách như hôm qua, hôm nay hắn mặc một bộ đồ trắng chói mắt.
Khuôn mặt hắn chia làm hai, một nửa cao quý trang nhã, cao cao tại thượng, xuất trần vô song; một nửa thì thẳng thắn thô bạo, lãnh khốc vặn vẹo.
Dưới sự kết hợp cả hai, lại thêm trường sam trắng che đi bệnh trạng của hắn khiến cho góc cạnh sắc nhọn được điều chỉnh.
Nhưng dù cho như vậy cũng không phải ai cũng có thể đối mặt với hắn.
Lúc này, khi hắn thấy nàng đến, đôi ngươi đen nhánh thâm thúy kia nhìn nàng như thiêu đốt.
Nàng không nhanh không chậm, không hoảng không loạn, từng bước đi đến chỗ hắn.
Ly Diên không hành lễ, chỉ dùng giọng điệu bình thường nói với hắn: “Các hạ chắc hẳn chính là Phượng vương điện hạ đúng không?”
Vệ Giới không phủ nhận, ngược lại chậm rãi đứng lên, khẽ gật đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi tái nhợt vẫn giữ nguyên không cảm xúc.
Ly Diên đang muốn tiến lên, không ngờ bốn người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vệ Giới.
Bọn họ xếp thành một hàng, hoặc là áo xanh, hoặc là áo đen, hoặc là áo xám, hoặc là áo màu lam, thân hình cao lớn đồng đều, mặt mày cứng ngắc.
Thêm cả động tác được huấn luyện nghiêm chỉnh của bọn họ, xem ra là người luyện võ.
Ly Diên nhìn thấy bọn họ thì hai con ngươi tối sầm lại, hững hờ nhíu mày: “Ồ, đây là ý gì? Làm sao? Không phải các ngươi đến xem bệnh à? Đôi tay của lão thái thái ta rất quái đản, không phải là người bệnh nào đều có thể xem đâu.
Còn chưa bàn điều kiện, các ngươi đã bày tư thế này, có ý gì?”
Chỉ thấy nam tử mặc áo xanh ở trong đó, trên gương mặt như Quan Ngọc hiện lên một chút cảnh giác.
Đầu tiên hắn vái chào nàng, sau đó xem như kính cẩn nói: “Xin hỏi tiền bối là Quỷ Y đại nhân sao?”
Đại nhân? Ha ha, không nghĩ tới hộ pháp bên cạnh Phượng vương từ trước đến nay mắt cao hơn đầu vậy mà để ý đến nàng.
Chỉ dựa vào điểm này, nàng sẽ không khiến người ta khó xử.
Nghĩ tới đây, nàng tự mình ngồi vào ghế bên cạnh, sau đó nhìn Hàn Tẫn và Thẩm Tứ đang đứng ở cách đó không xa, không vui giơ quải trượng trong tay lên: “Sao, hai tên hỗn tiểu tử các ngươi, không nói rõ điều kiện của lão thái bà ta à?”
Hỗn tiểu tử? Vừa nghe đến xưng hô này, sắc mặt Hàn Tẫn nhất thời trở nên cứng ngắc.
Ngược lại da mặt của Thẩm Tứ dày hơn một tý đã sớm quen thuộc với Ly Diên hoá trang thành muôn hình vạn trạng, lập tức bước lên trước: “Bẩm thái thái, đã nói rõ rồi.
Quy củ của người đã sớm lưu truyền trong giang hồ, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi.
Về điểm này, chắc hẳn Phượng vương điện hạ cũng hết sức rõ ràng.”
Ly Diên gật đầu, hững hờ nhìn hộ pháp áo xanh: “Lão thái bà đây không quan tâm các ngươi làm sao tìm đến nơi này.
Nếu muốn ta ra tay thì nhất định phải nghe ta.
Hơn nữa trước khi lão thái bà ta ra tay, các ngươi nhất định phải trao đổi một thứ.
Bất kể là mạng người hay là vật, điều kiện tiên quyết là phải thuyết phục được ta.”
Đây chính là quy củ của Quỷ Y nàng từ trước tới nay.
Có thể thấy chết không cứu, cũng có thể lấy vật đổi vật, lấy mạng đổi mạng, tùy theo thái độ của bệnh nhân.