Quy củ của Quỷ Y, đương nhiên tứ đại mỹ nam biết rõ.
Nhưng điều bọn họ quan tâm là người đứng trước mặt này có bằng chứng gì mà tự xưng mình là Quỷ Y.
Dù sao bệnh nhân của bà ta là chủ tử của bọn họ, là một người mà ông trời ưu ái cho Tư U, một khi có sai lầm gì, ai cũng không gánh vác được!
Danh tiếng của Quỷ Y quá lớn, đã sớm áp đảo ở Dược Vương cốc.
So với tập thể của Linh gia, so với các mối quan hệ của Linh gia, Quỷ Y chỉ lo cho mình, đến không thấy bóng đi không thấy người.
Chỉ cần thỏa mãn điều kiện là có thể có được thứ bọn họ muốn.
Không thể nghi ngờ, một người như vậy mới có khiến cho Vệ Giới yên tâm.
Hơn nữa cũng chưa có ai từng thấy Quỷ Y, tin tức để lại trong giang hồ cũng càng thêm ít.
Bọn họ có thể tìm đến nơi này cũng là dựa vào manh mối cực kỳ nhỏ bé cùng với hai chữ Phượng Trì của Phượng Trì sơn trang này mà phán đoán ra.
Nhưng không nghĩ rằng lại chó ngáp phải ruồi.
Chính vì hạnh phúc đến quá đột ngột mới khiến cho bọn họ nghi ngờ thân phận của người trước mặt.
“Rốt cuộc bà có phải Quỷ Y hay không? Chúng ta dựa vào cái gì tin bà là Quỷ Y?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật không nói nên lời, thần sắc không kiên nhẫn nhìn về Thẩm Tứ và Hàn Tẫn: “Lão thân lười phải trả lời vấn đề ngu xuẩn này, hai người các ngươi làm gì cả buổi vậy? Sao cho đến tận lúc này lại còn đưa ra câu hỏi cấp thấp này?”
Thẩm Tứ bị Ly Diên phàn nàn như vậy, vừa định bước lên giải thích lại, lão thái thái lạnh lùng liếc tứ đại mỹ nam: “Không tin lão thân phải không? Vậy được thôi, mang theo chủ tử của các ngươi xéo nhanh lên.
Lão bà đây đang bận, không có thời gian ở chỗ này.”
Để nàng chứng minh bản thân? Chứng minh như thế nào? Quỷ Y nàng ngay cả dung mạo đường đường chính chính cũng không có, chứng minh như thế nào? Chứng cứ duy nhất chính là y thuật của nàng, về phần những món tín vật kia, tất cả đều là nói mò, không có thứ gì thật hơn chính bản thân nàng.
Tính cách của Ly Diên nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không cho đám người này có cơ hội bày trận.
Thẩm Tứ và Hàn Tẫn thấy thế cũng không ngăn cản.
Dù sao thương thế của Ly Diên mới khiến họ lo lắng.
Bọn họ không phải không cho mấy người kia cơ hội, chỉ tiếc là những người này hoàn toàn không tin.
Đã không tin thì có liên quan gì tới họ chứ?
Họ sợ cái cọng lông ấy?
Ngay khi Ly Diên sắp bước qua ngưỡng cửa, một giọng nói lạnh lùng không có nhiệt độ vang lên từ phía sau: “Khoan đã.”
Vệ Giới từ từ đứng dậy, tứ đại mỹ nam hơi sửng sốt, đồng thanh kêu lên: “Vương gia.”
Vệ Giới hững hờ nhìn bọn họ, bốn người lập tức như rơi vào hầm băng, lập tức ngậm miệng lại không nói thêm lời nào.
Mỗi khi Vệ Giới đi một bước, nắm đấm trong tay áo của Ly Diên nhịn không được siết thêm một phần.
Áp lực khổng lồ, còn có cặp mắt sắc bén như kiếm kia khiến nàng cảm thấy rất áp lực.
Nếu không phải muốn là nể mặt “Quỷ Y” này, đánh chết nàng cũng không dám khiêu chiến với nam nhân mặt quỷ này?
May mắn nàng đeo mặt nạ, nếu không chẳng phải sắc mặt trắng bệch này để lộ tâm tư hoảng loạn của bản thân rồi sao?
Nghĩ tới đây, nàng đánh bạo, lấy thân phận trưởng bối, ngạo nghễ nhìn khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của Vệ Giới.
Khi còn cách cách nàng ba trượng, hắn ngừng lại.
Mặc dù trên khuôn mặt giống như Apollo có một vết sẹo dữ tợn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến ánh sáng mạnh mẽ mà hắn tỏa ra: “Không biết tiền bối có điều kiện gì?”