Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Khóe miệng Linh Diên giật giật.

Mất thể diện?
Đệt, lại chê nàng làm mọi người mất diện sao?
Mắt thấy bà gói hết y phục trong tủ đồ của nàng lại, Linh Diên lập tức cuống lên, xông tới theo bản năng, đưa tay ra ngăn cản.
“Lý ma ma, từ nhỏ đến lớn con chưa từng mặc y phục khác.

Những y phục này đều là làm theo sở thích của con, không thể vứt được!”
“Nhưng vương phi nương nương à, trong số những y phục này chẳng có bộ nào phù hợp với thân phận của người cả.

Người thế này… thế này cũng quá càn quấy rồi đó! Cũng may lão nô đã tới, nếu không thì còn không biết người sẽ mặc cái gì đi tham gia cung yến đâu.

Không được, những thứ này đều không được mặc nữa.

Cho dù người thích thì cũng không thể mặc mấy bộ này trong cung yến được.”
Linh Diên vô thức nhíu mày lại.

Từ khi nàng gả tới đến này, chưa từng có ai nói gì về việc ăn mặc trang điểm của nàng.

Lý ma ma này là người đầu tiên kiên quyết dùng thủ đoạn cứng rắn với nàng như vậy.

Cho dù Linh Diên biết những điều bà nói không sai, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Vì màu da nên từ trước đến nay nàng ăn mặc luôn là đồ đen.

Nhưng rất rõ ràng, màu đen không phải là màu chủ lưu trong cung yến, cũng không phải màu may mắn.
Nay nàng không còn là lúc hành tẩu giang hồ, có thể tùy ý làm bừa nữa.

Nếu Lý ma ma đã được nàng mời tới thì sẽ chỉ bảo cho nàng vì những thời khắc quan trọng.

Hiện giờ, nàng không còn đường cự tuyệt nữa rồi.
“Nếu Lý ma ma đã nói không cho phép thì con không mặc là được rồi.

Nhưng những y phục này thì vẫn hi vọng ma ma có thể giữ lại cho con.”
Linh Diên đã chủ động lùi một bước, Lý ma ma cũng không phải người không nói đến tình cảm.

Bà gật gật đầu: “Được.”
“Đã vậy thì phục sức Linh Diên vào cung giao cho ma ma nhé!”
“Người cứ yên tâm.

Mấy ngày trước không phải đã đo rồi sao? Dặn dò xuống dưới rồi ạ.”

Lý ma ma nhận nhiệm vụ, vừng mừng phấn khởi rời đi.

Linh Diên lại nhăn nhó mặt mày, tay chống cằm, rầu rĩ ngồi trước bàn, thở dài một hơi thật sâu: “Haiz, cuộc đời bi kịch của ta mới bắt đầu thôi! Làm nữ nhân thật phiền phức, làm một nữ nhân xấu xí lại càng phiền phức hơn.”
Mỹ nhân ấy à, mặc gì nhìn cũng đẹp.

Còn người xấu thì chỉ có thể liều mạng làm mình nhạt nhòa đi trên nền của cái xấu, từ đó để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân mà thôi.
Nhưng mà… chỉ sợ qua sự tham gia của Lý ma ma, lễ phục quốc yến chắc chắn sẽ là màu đỏ, không còn gì nghi ngờ nữa rồi.
Cũng may da nàng là màu đen chứ không phải màu xanh lá.

Nếu là màu xanh lá, bất kể phối với màu gì cũng đều xấu muốn chết, thô tục tới khôn cùng đấy nhỉ.
Aiz… Linh Diên đưa hai ta lên dồn sức xoa xoa mặt, sau đó nhìn về phía An Huệ với vẻ mặt cạn lời: “Từ nay về sau, e rằng ngày tháng của chúng ta không dễ sống rồi!”
Có Lý ma ma ở đây, năm người chủ tớ bọn họ đều bị sẽ bị quản giáo.
“Vương phi yên tâm, không chỉ có chúng ta đâu, Hạ trắc phi kia còn thảm hơn chúng ta nhiều.”
Linh Diên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Quốc yến nàng ta cũng có thể tham gia sao?”
Trắc phi cũng có thể tham gia? Là do nàng kiến thức nông cạn à?
“Người khác thì không được, nhưng vị trắc phi nhà chúng ta thì lại được hoàng thượng đích thân yêu cầu phải dẫn theo đó.”
An Na bưng một chén pudding phô mai tới, bĩu môi, nói với vẻ vô cùng khó chịu.
Linh Diên nhướng mày, rất nhanh đã hiểu được những uẩn khúc trong đó.
Ha ha, hoàng đế này đúng là thú vị thật, hạ chỉ chê bai ghê tởm bọn họ chưa được, còn muốn khiêu chiến trước mặt nữa sao?
Đặc biệt, lần này còn là lần đầu tiên vị Phượng vương phi nàng vào cung.

Đối với thất đệ muội khiến hắn mất mặt nhưng lại làm hắn không tìm ra được cơ hội ra tay này, e rằng trong lòng hắn rất không thoải mái nhỉ?
Theo tin tức do Phượng Trì sơn trang bọn họ truyền tới, hoàng đế nước Tư U – Vệ Du Sâm – rất không hài lòng với Phượng vương phi nàng.
Xem ra quốc yến trung thu năm nay ắt phải có một trận náo nhiệt lớn để xem rồi.
Lại nói tới Thượng Quan Tình Hi, khoảng thời gian tiến cung này nàng lại chẳng làm gì cả, toàn tâm toàn ý khám bệnh cho Ôn Tây Nhã.
Từ khi Ôn Tây Nhã toàn quyền giao hết cho Thượng Quan Tình Hi, khí sắc của nàng ấy ngày một tốt lên.

Ngay cả Vệ Du Sâm rất ít khi chú ý đến nàng ấy, có một lần nhìn thấy nàng ở trong cung của Ôn thái hậu, hắn ta cũng đã lập tức bị làm cho kinh ngạc.
Dung mạo của Ôn Tây Nhã trong hậu cung cũng thuộc hàng nhất nhì, chỉ có điều mấy năm nay bệnh tật quấn thân, khiến cho nàng ấy lúc nào cũng mang một dáng vẻ ốm yếu khiến người ta thương hại.

Bất kể là khí sắc hay ý vị, đều không thể nào so với trước kia được.
Phải biết rằng, ba người Ôn Tây Nhã, Đỗ Vân Ca, Cừu Trinh khi xưa có thể gọi là đứng vững thế chân vạc trong hậu cung.

Mỗi người có vẻ đẹp riêng, mỗi người có đặc sắc riêng.

Đối với ba người này, Vệ Du Sâm thật sự đã từng yêu thương sâu sắc.
Ôn Tây Nhã đẹp ở khí chất, Đỗ Vân Ca đẹp ở sự cao sang, Cừu Trinh thì đẹp kiểu diễm lệ.

Ba người bọn họ chỉ cần đứng ở đó là trăm hoa trong hậu cung đều bất giác trở nên u ám nhạt nhòa.
Cho dù Ôn Tây Nhã đã hơn ba mươi, nhưng dưới sự chăm sóc của Thượng Quan Tình Hi, ánh sáng khỏe mạnh từ bên trong tỏa ra bên ngoài có thế nào cũng không che giấu được, tự nhiên cũng thu hút Vệ Du Sâm.
Trong số những người năm đó vào cung cùng với Đỗ Vân Ca, người in sâu trong tim hắn, trừ Đỗ Vân Ca đã qua đời ra thì chỉ còn lại Ôn Tây Nhã thôi.
Đối với Ôn Tây Nhã, Vệ Du Sâm luôn áy náy.

Trừ nguyên do từ phía Đỗ Vân Ca, phần nhiều hơn là do sự thờ ơ của hắn ta dành cho mẹ con nàng mấy năm nay.
Kết quả, rất rõ ràng và tự nhiên rằng, sau bao năm thất sủng, Ôn Tây Nhã lại lấy lại được ân sủng của đế vương.

Ngay cả Ngọc mỹ nhân nổi bật nhất gần đây cũng không thể sánh ngang.

Còn Cừu Trinh thì chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm huyết mình đã bỏ ra thoáng chốc bị hủy hoại trong khoảnh khắc.
“Thượng Quan Tình Hi này rốt cuộc có lai lịch gì? Tóm lại ngươi đã tra rõ cho ta chưa?”
“Nương nương, sự việc đã được điều tra rồi, không có điểm nào đặc biệt cả.

Có điều trong khi điều tra, chúng ta lại có một thu hoạch ngoài ý muốn.”
Cừu Trinh đã muốn nổi giận, bất chợt nghe tới đây, lập tức nhíu mày nhìn sang: “Thu hoạch gì?”
“Hoàng đế cũng đang điều tra vị Thượng Quan tiểu thư này, hơn nữa còn điều tra tất cả mọi chuyện không phân lớn nhỏ.

Từ lúc chào đời cho tới mọi chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong mười hai năm nay đều tra rõ ràng rành mạch.

Thậm chí, ngài còn hỏi Thượng Quan phủ về sinh thần bát tự của Thượng Quan tiểu thư nữa.

Nương nương, người nói xem hoàng thượng làm thế này là có ý gì?”
Sinh thần bát tự ư?
Cừu Trinh chấn động nhìn nàng ta: “Thật như vậy sao?”
Mộ Hàm gật đầu: “Những lời nô tỳ nói câu nào cũng là thật, không dám có điều lừa gạt.”
Ánh mắt Cừu Trinh thoáng chốc đã tối sầm xuống, ngón tay mảnh khảnh chợt nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay.
Sự nhắc nhở của Mộ Hàm đã khiến nàng ta nhớ ra một chuyện.

Từ rất lâu trước đây, hình như nàng ta có nhớ hoàng thượng từng hỏi nàng ta về vấn đề của Thượng Quan tiểu thư.

Khi đó đúng lúc tài danh của Thượng Quan Tình Hi đang lan xa, lại thêm Thượng Quan Hạo trong chốn quan trường cũng phát triển rất tốt.
Khi ấy, nàng ta còn tưởng hoàng thượng có ý muốn chỉ hôn Thượng Quan Tình Hi cho con trai mình, nhưng nay con trai ngày một lớn hơn, hắn lại không hề nhắc lại chuyện này.
Đặc biệt, điều khiến nàng ta tức giận trong lòng là sau khi Thượng Quan Tình Hi vào cung lại trực tiếp được mời đến Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng đấy, đó là nơi nào chứ? Một đứa con gái của thần tử như Thượng Quan Tình Hi, dựa vào đâu mà có thể vào đó được?
Tổng số ba ngàn giai lệ hậu cung, bao nhiêu năm qua, người có thể vào được Ngự Thư Phòng cũng chỉ có một mình Đỗ Vân Ca thôi.

Ngay cả thái hậu nương nương cũng không thể tùy ý ra vào.

Nhưng Thượng Quan Tình Hi lại làm được.

Không chỉ làm được chuyện này, thậm chí sau khi gặp hoàng thượng xong, nàng còn trực tiếp được vào Ninh Thánh cung rất ít khi lộ diện.
Điều khiến Cừu Trinh không thể lý giải nhất chính là nha đầu nghe nói chỉ biết xem bệnh phụ khoa này hình như căn bản không hề đơn giản như vẻ ngoài của nàng.

Ngay cả những bệnh mãn tính mà rất nhiều thái y đều không nhìn ra, nàng ta cũng có thể khống chế được.

Người này…
Không biết vì sao, những điều này khiến Cừu Trinh có một cảm giác rất bất an.
Đặc biệt là kết quả điều tra ra được căn bản khác một trời một vực với năng lực mà hiện nay người này đang thể hiện ra, lại càng khiến người ta hoài nghi.
Còn cả thái độ của thái hậu nữa, đã vượt qua phạm vi tuyển phi cho hoàng tử rồi.

Nếu là tuyển phi cho hoàng tử, chắc chắn không thể nào không qua tay nàng ta.

Điều này khiến nàng ta tin tưởng là hoàng thượng muốn lấy Thượng Quan Tình Hi.

Có phải… có phải là quá vượt ngoài sức tưởng tượng rồi không?
Thượng Quan Tình Hi mới mười hai tuổi thôi.

Tiểu nha đầu mười hai tuổi, cho dù hoàng thượng muốn nạp phi thì cũng phải qua ba năm nữa đúng không?
Ba năm, trong ba năm sẽ có biến cố lớn đến mức nào chứ?
Hoàng thượng lấy gì bảo đảm cuối cùng nữ nhân này sẽ rơi vào tay hắn đây?
“Còn một điểm nữa.

Theo thông tin điều tra có được, Thượng Quan Tình Hi có bệnh tim bẩm sinh.

Nghe nói không sống được quá mười tám tuổi.”
Mộ Hàm vẫn luôn lặng lẽ nhìn sự thay đổi trên gương mặt của Cừu Trinh.

Khi nàng ta sắp nghĩ thông rồi thì lại đúng lúc tung ra một thông tin quan trọng mới.
Quả nhiên, sau khi nghe lời này, Cừu Trinh liền đứng phắt dậy: “Ngươi nói gì? Không sống được quá mười tám tuổi sao?”
“Đúng vậy ạ.

Chuyện này là được truyền từ trong Thượng Quan phủ ra, không làm giả được.

Nếu chúng ta đã có thể biết được thì chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ biết.”
Sắc mặt Cừu Trinh chợt thay đổi mấy lần, vui buồn không rõ, ánh mắt lại càng mơ hồ.

Ngay sau đó, nàng ta liền nhìn vào Mộ Hàm.
“Ngươi cảm thấy hoàng thượng là có ý gì?”
Khóe môi Mộ Hàm cong lên, bình tĩnh nói: “Nương nương không cần lo lắng như vậy.

Bất kể hoàng thượng có ý gì, ít nhất nhìn vào hiện tại cũng có thể thấy ngài ấy tạm thời không thể làm gì người ta được.

Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi người vốn dĩ muốn nạp vào hậu cung cho chính mình lại đột nhiên biến thành hoàng tử phi của con trai mình.
Người làm cha không thể nào cướp nữ nhân với con trai mình chứ?
Nhưng để con trai Cừu Trinh cưới một nữ nhân đến mười tám tuổi là về chầu ông bà thì thật sự quá không may mắn rồi.
Nhưng nữ nhân biết y thuật này…
Khoan đã, biết y thuật? Vậy mà lại là một nữ nhân biết y thuật sao?
Dựa vào bản lĩnh của Thượng Quan Tình Hi, y thuật của nàng ta chắc chắn không phải dạng tài hèn học ít, đọc mấy quyển sách y thuật là có thể học được như những gì nàng ta nói.

Điều đáng sợ nhất là, thậm chí Cừu Trinh còn có thể cảm nhận được dường như bản lĩnh của Thượng Quan Tình Hi còn cao hơn Úc Yên nhiều lần.
Từ khi nào trong hậu cung này lại có nhiều mỹ nhân biết y thuật như vậy?
Một Úc Yên còn chưa đủ, lại có thêm một Thượng Quan Tình Hi.

Hơn nữa, người nào người nấy cũng có vẻ ngoài hơi giống với Đỗ Vân Ca.
Úc Yên giống ở dung mạo, Thượng Quan Tình Hi lại giống ở dáng vẻ.

Tuy đều là giống, nhưng cảm giác mà Thượng Quan Tình Hi đem lại cho người khác lại càng âm trầm khủng bố hơn một chút.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Tình Hi này, Cừu Trinh luôn có một cảm giác nguy hiểm như bị thú săn nhìn chằm chằm vào vậy.
Có lúc, rõ ràng Thượng Quan Tình Hi đang cười với ngươi, nhưng ngươi lại cảm nhận được trong nụ cười của nàng ngập tràn sát khí kinh người.
Là do Cừu Trinh bị ảo giác sao?
Là do nàng ta ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy mới thành ra như vậy sao?
“Bệnh của Ôn Tây Nhã khỏi rồi à?”
Chuyện Cừu Trinh hạ độc Ôn Tây Nhã là giấu Mộ Hàm mà tiến hành.

Vì thế, Mộ Hàm vốn không biết.

Sau đó, Thượng Quan Tình Hi vào cung, Mộ Hàm mới biết Ôn Tư Nhã đã trúng độc mãn tính.
Qua điều tra, đầu mối chỉ thẳng vào Cửu Trinh, Mộ Hàm mới phát hiện ra mình không hề hiểu Cừu Trinh này như mình vẫn nghĩ.
“Hồi bẩm nương nương, theo tình hình trước mắt, tình hình của Hi phi nương nương đã tốt hơn trước kia nhiều rồi.

Còn về phần đã khỏi hay chưa thì vẫn chưa thể xác định được.

Trong cung của Hi Phi cũng không có tin tức có giá trị nào được truyền ra.

Điều duy nhất đáng quan tâm là hình như Hi phi tin tưởng Thượng Quan cô nương này hơn những gì chúng ta tưởng tượng.

Ngay cả sức khỏe của thái hậu cũng đã tốt lên một tầm mới dưới sự chăm sóc của Thượng Quan cô nương này rồi.”
Cừu Trinh nghe vậy, trên mặt thoáng hiện một nụ cười.

Nhưng nụ cười ấy có nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Tin tưởng? Tin tưởng thì tốt rồi.

Ha ha, nếu có cơ hội, bổn cung cũng thật muốn gặp gỡ vị Thượng Quan cô nương này.”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên khựng lại, nhìn về phía Mộ Hàm: “Cung yến lần này có mời Thượng Quan phủ không?”
Mộ Hàm cúi đầu thưa: “Trước mắt thì có.”
“Xì, thật khiến người ta bất ngờ đấy.

Ngươi nói xem, Thượng Quan Hạo trước nay khiêm tốn, sao lại sinh ra một đứa con gái thích nổi trội như vậy chứ?”
Đặc biệt, điều khiến nàng ta nghĩ mà sợ hãi chính là nữ nhân này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại cố tình xuất hiện đúng vào lúc quan trọng này.
Nghĩ đến những phân tích về nàng trước đây, Cừu Trinh cúi đầu, bất giác chìm vào bóng tối.
Có khi nào giữa Thượng Quan Tình Hi và Úc Yên có quan hệ gì đó không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Cừu Trinh lập tức trở nên hưng phấn.

Nàng ta nhìn Mộ Hàm bên cạnh, đang định dặn dò, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà mệnh lệnh ra miệng lại bị thay đổi: “Đi, gọi Thượng Dương vào đây.”
Thượng Dương là sát thủ do Cừu Trinh nuôi.

Ngày thường, những chuyện Mộ Hàm không tiện làm thì đều giao cho hắn.
Trong đáy mắt đang cúi xuống của Mộ Hàm xẹt qua một mảng màu tối, nhưng trên mặt lại không hề có nửa phần khác thường: “Vâng, nô tỳ đi mời ngay đây.”
Nửa canh giờ sau, Thượng Dương lặng yên không tiếng động tiến vào chủ điện.
Mộ Hàm ẩn trong chỗ tối, nhìn cửa chính điện đóng chặt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Cừu Trinh ơi Cừu Trinh, ngươi có cắn câu theo quỹ đạo đã định trước không? Bọn ta rất mong chờ đấy!”
Tối đó, trong đêm hôm khuya khoắt, một bóng đen nhảy ra từ Ninh Thánh cung, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tốc độ rất nhanh, khiến ám vệ hoàng cung không hề phát giác ra.
Bóng đen vòng quanh kinh thành một vòng lớn, cuối cùng sau khi xác định không có ai theo dõi, dùng khứu khác cực chuẩn mà tìm tới được hồ U Nguyệt trong Phượng vương phủ một cách chuẩn xác.
Không ngờ, bên này nàng ta vừa đứng vững thì đã bị ám vệ trong chỗ tối phát hiện ra.

Mắt thấy hai bên sắp ra tay với nhau, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên từ trên lầu hai: “Để nàng ấy vào đây.

Từ nay về sau không cần ngăn cản người này.”
“Vâng.” Thoáng chốc, mười mấy người áo đen đã bỗng dưng biến mất, cũng như lúc nãy khi nàng ta vừa đặt chân tới nơi này vậy, yên tĩnh đến kỳ dị.
Thượng Quan Tình Hi nhảy một cái lên đến lầu hai, trực tiếp bay từ cửa sổ vào.

Hành động này khiến Vệ Giới hừ lạnh một tiếng: “Có phải theo thời gian trôi đi, quy củ của người đã quên sạch sẽ không còn một chút gì rồi hay không?”
Có cửa không đi, đi cửa sổ?
Còn là cửa sổ của Vệ Giới hắn nữa!
Nếu nữ nhân này không phải mẹ hắn, hắn đã cho một cú đập chết nàng ta rồi!
Thượng Quan Tình Hi cười nhạo một tiếng: “Quy củ? Quy củ đời trước có học tốt hay không, kết quả có được gì chứ? Kiếp này, cô nương ta thích sống thế nào thì sống thế ấy.

Cái gì mà lễ nghi quy củ, xuống âm phủ hết đi!”
Vệ Giới lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Đến muộn như vậy, có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì thì không thể đến được à? Ta là mẫu thân ngươi đấy.

Nhà của con trai mình, còn không phải ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?”
Thượng Quan Tình Hi mặc một bộ y phục màu đen ôm sát, phô bày trọn vẹn vóc dáng yểu điệu thướt tha của nàng.

Nhưng Vệ Giới lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cái này, cũng không thể thưởng thức được.

Hắn gác cây bút trong tay xuống, chậm rãi đi từ thư án ra.
“Sao? Tử Hoàng cung của người cũng nhận được tin tức rồi à?”
Thượng Quan Tình Hi quay phắt người lại, kinh ngạc nhìn hắn, chốc lát sau đã tự bật cười.
“Xem ra không chỉ có ta, ngay cả ngươi cũng biết rồi.

Như vậy cũng tốt, bớt cho ta phải lãng phí nước bọt.

Có điều, có một chuyện ta cần phải đặc biệt nói rõ ràng một chút.

Tử Hoàng cung này không phải là của ta, ta chỉ là môn chủ của một môn trong Tử Hoàng cung thôi, không được xem là cung chủ.

Lão đại của bọn ta ấy à…”
Đôi mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ nhếch: “Người nói gì? Người chỉ là môn chủ của một môn trong đó thôi ư?”
Thượng Quan Tình Hi gật gật đầu với vẻ rất bình thường: “Đúng thế.

Môn chủ của một môn trong đó, tạm thời thay cung chủ xử lý sự vụ trong cung thôi.

Về phần cung chủ thì, thực ra nhiều năm vậy rồi, ta cũng chưa từng gặp.”
“Vậy… lẽ nào Điêu Di đó cũng là người của Tử Hoàng cung sao?”
Thượng Quan Tình Hi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhanh về phía hắn một cái: “Con trai ta đúng là con trai ta mà, nhanh như vậy đã tra tới Điêu Di rồi.

Không tệ nha.

Hắn cũng là người của Tử Hoàng cung thật, có điều người này cũng rất thần bí, ngay cả ta cũng không biết thân phận thực sự của hắn.

Ta chỉ biết hắn không phải người trong chín môn chúng ta.”
Vệ Giới hơi nhíu mày: “Năm đó người đưa người đi là ai?”
“Cái này không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chính là hai vợ chồng Điêu Di đó.”
“Người đưa Thượng Quan Tình Hi đi ấy!”
“Điêu Di đấy!”
“Nói như vậy, một loạt hành vi báo thù điên cuồng của người đối với nước Tư U đều chỉ là hành vi của một môn bên người thôi sao?”
Thượng Quan Tình Hi suy nghĩ một hồi, gật gật đầu: “Nói vậy cũng không sai, có điều cũng không hoàn toàn đúng.

Trên thực tế, tám môn khác của Tử Hoàng cung cũng đã chống đỡ cho ta không ít.

Nói tóm lại lại thì việc báo thù của ta đã thông qua sự đồng ý của nội bộ Tử Hoàng cung rồi.”
“Vì sao bọn họ lại giúp người?”
Vì sao lại giúp nàng ta?
Thực ra bản thân nàng ta cũng từng hỏi những câu tương tự như vậy, nhưng không có ai đến nói cho nàng ta biết đáp án.

Thậm chí, nàng ta không biết sau này có một ngày sẽ phải trả cái giá như thế nào cho việc này.

Nhưng trước khi báo thù, nàng ta cũng không quan tâm được đến những chuyện khác, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó thôi.
“Người lại không biết ư?”
Phản ứng của Vệ Giới khiến Thượng Quan Tình Hi căng thẳng, chợt nhướng mày lên: “Biết rồi thì sao? Ta chỉ biết khi ta bàng hoàng nhất, bất lực nhất, là bọn họ đã giúp ta.

Vậy là đủ rồi.

Cho dù sau này phải trả cái giá lớn hơn đi chăng nữa, ta cũng không hối tiếc.

Thù này, ta nhất định phải báo!”
Đôi mày Vệ Giới như nhíu lại càng sâu: “Thực lực của Tử Hoàng cung này…”
“Rất mạnh!” Thượng Quan Tình Hi dùng hai chữ để khái quát: “Cung chủ rất thần bí.

Ít nhất thì trong mười hai năm qua của ta, ta chưa từng gặp ngài ấy.

Không phải là ngài ấy chưa từng xuất hiện, nhưng ta chưa từng gặp.

Ta cũng từng bóng gió hỏi thăm, nhưng manh mối có được lại rất ít chẳng có gì mấy.

Ta chỉ biết bọn họ đang đợi, vẫn luôn đợi một cơ hội có thể xuất thế.”
“Xuất thế? Vậy là có ý gì? Lẽ nào Tử Hoàng cung hiện giờ còn chưa được tính là xuất thế sao?”
Thượng Quan Tình Hi lắc đầu: “Tất nhiên là chưa được tính rồi.

Nếu Tử Hoàng cung muốn, thực lực của họ còn lớn mạnh hơn bây giờ nhiều.

Ta vẫn luôn cảm thấy hình như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó, nhưng lại không biết cụ thể là gì.”
“Vậy thông tin của người cũng là do nội bộ bên người truyền tới sao?”
“Ngươi lại biết rồi à? Không sai, đúng thật là tin tức bọn họ truyền tới cho ta.”
Vệ Giới mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng: “Vậy người định làm thế nào?”
Thượng Quan Tình Hi đập một cái lên chiếc bàn trước mặt: “Tất nhiên là lấy bất biến ứng vạn biến rồi.

Dù sao thì người mà người ta muốn tìm không phải là chúng ta, mà là vua của quốc gia này.”
“Vệ Ly còn chưa biết đến sự tồn tại của người.

Lần yến hội trung thu mười lăm tháng tám này, có lẽ hắn sẽ trở về.

Người có định nói gì với hắn không?”
Thượng Quan Tình Hi khựng lại, trên gương mặt như ngọc thoáng hiện lên vẻ bối rối: “Nói gì? Ta có thể nói gì với huynh ấy? Hỏi huynh ấy có phải là Vệ Dật không, ta là Đỗ Vân Ca, ngươi là Vệ Lan à? Ha ha, con trai, ngươi cảm thấy ta sẽ làm thế hay sao? Không, sẽ không.

Ta đã hại huynh ấy một kiếp rồi.

Kiếp này, có nói gì ta cũng sẽ không dính dáng một chút gì đến huynh ấy nữa.

Nay có thể biết được huynh ấy vẫn còn sống là ta đã thấy thỏa mãn rồi.

Những chuyện khác đều không quan trọng.”
“Người vẫn chưa đích thân xác nhận, làm sao có thể khẳng định hắn chính là Vệ Dật?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui