Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Thượng Quan Tình Hi quỳ rạp xuống trước mặt Ôn Tây Nhã, ôm nàng ấy đang khóc như một đứa trẻ vào lòng, rồi sau đó dùng âm giọng mà chỉ hai người mới nghe được, nhẹ nhàng nói: “Tây Nhã đừng khóc, Vân Ca sẽ rất đau lòng.

Ðừng sợ, ta đã trở về, ta đã sống lại trong cơ thể nữ nhi của ta…”
Tâm trí Ôn Tây Nhã đóng băng vì lời nói này, nàng ấy khựng người, chậm rãi đẩy người đang ôm nàng ấy ra, tỉ mỉ nhìn nàng ta thật kĩ, khóe môi không ức chế được run run: “Ngươi… ngươi sống… sống lại, thật sao?”
Ðôi mắt Thượng Quan Tình Hi đỏ hoe, thận trọng gật đầu với nàng ấy: “Là ta, ta đã trở về, cảm ơn ngươi, tỷ muội tốt của ta, cảm ơn ngươi vì đã đối xử tốt với tỷ mười năm qua như một, Thượng Quan Tình Hi ta xin thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ dùng cả sinh mệnh để báo đáp lại mẫu tử hai người!”
Ðôi mắt xinh đẹp của Ôn Tây Nhã ngập nước, nàng ấy khẽ chớp mi, từng hàng nước mắt tuôn trào, nước mắt nhỏ trên mu bàn tay Tình Hi.

Hai tỷ muội nhìn nhau một lúc lâu rồi ôm chầm lấy nhau, hai trái tim kề cận sưởi ấm cho nhau.
Phía sau, các nàng hoàn toàn không chú ý đến Ôn thái hậu đang nằm trên giường, đầu ngón tay bà dường như đang cử động…
Hai tỷ muội đang tâm sự với nhau trong Ninh Thánh cung thì tại Vĩnh Ninh cung, toàn bộ cung nữ, thái giám đang quỳ đầy cả sân.

Cừu Trinh gần như suy sụp điên cuồng mắng chửi, ngay cả Mộ Hàm cách nàng ta gần nhất cũng bất hạnh bị vạ lây.

Có hai cung nữ nhỏ tuổi bị nàng ta đạp đến nôn ra máu, cuối cùng là Mộ Hàm không thể đứng nhìn được nữa, cho giải tán tất cả, chỉ để lại một mình nàng ta đối mặt với nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng giận đã sắp nổi điên đến độ tinh thần phân liệt kia.
“Ha ha, Đỗ Vân Ca không chết, nàng ta vậy mà lại không chết, Mộ Hàm, ngươi có thấy không? Ðó là chữ của nàng ta, đó là chữ của nàng ta đó, nàng ta đã trở lại rồi, án mạng chữ Đỗ, nàng thực sự quay về để đòi mạng, ha ha ha!”
“Nương nương, người chết không thể sống lại được, người mệt mỏi rồi, hay là hãy nghỉ ngơi một lát đi?”
“Không, ta không mệt, ta không cần ngủ, giờ nếu ta ngủ thì nữ nhân kia sẽ trở lại tìm ta, ta không ngủ, ta không thể ngủ! Đỗ Vân Ca, ngươi ở đâu, có bản lĩnh thì lộ diện đi, lén lén lút lút như vậy trước giờ đâu phải là tác phong của ngươi!”
Mộ Hàm giật giật khóe môi, thân thể của người đã sớm bị ngươi thiêu thành tro bụi rồi, dù có thật sự bước ra ánh sáng thì ngươi cũng chưa chắc nhận ra được.
Cừu Trinh đúng thật là bị dọa không nhẹ, miệng mãi lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, chốc chốc thì nổi điên, một chốc thì lại cười, một chốc thì lại quỳ dưới đất cầu xin Đỗ Vân Ca tha thứ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Hàm lẳng lặng đi ra ngoài, tình trạng này của Cừu Trinh thật ra lại ngoài dự liệu của bọn họ.

Nữ nhân này không dùng được nữa rồi, không đáng để bọn họ hao tâm tổn trí trả thù như vậy, mới chỉ vậy thôi mà đã chịu không nổi rồi hả? Nàng ta đã vậy thì tuồng tối nay có cần diễn nữa không đây?
Khi tin tức ở Ninh Thánh cung và Vĩnh Ninh cung đến tai Vệ Du Sâm, hắn ta đang bàn luận cùng với các đại thần và hoàng thân quốc thích.

Nghe tất cả, hắn ta đột ngột kinh hãi đứng bật dậy: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa.”
Lưu Thạch nhìn thấy hắn ta như vậy, lập tức nhỏ giọng bẩm lại một lần nữa tin vừa nghe được với hắn ta.
“Thư đâu?”
“Ðã bị thái hậu nương nương tiêu hủy rồi ạ.”
“Trong thư viết những gì?”
“Lão nô không biết, chỉ là nhìn bộ dạng của Trân phi nương nương hiện giờ, chắc là… có liên quan đến tiên hoàng hậu!”
Cả người Vệ Du Sâm chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta: “Không biết thì đi thăm dò cho trẫm, tra không được thì đem đầu tới gặp trẫm!”
“Vâng, lão nô tuân chỉ.” Lưu Thạch nơm nớp lo sợ lui xuống.
Vệ Du Sâm cũng không có tâm tình tiếp tục ngồi xuống đàm sự tiếp, bèn lấy cớ trong người không khỏe, đi giá đến Ninh Thánh cung.
Vệ Giới nhìn bóng dáng hai người rời đi, lập tức âm thầm triệu hồi ẩn vệ, chỉ chốc lát sau hắn đã biết chân tướng mọi chuyện.

Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm.

Có một vương phi giống như trẻ con đã khiến hắn bi kịch rồi, thế nào mà còn có một vị nương không bớt lo vậy nữa chứ? Chơi đùa như vậy không phải hơi quá rồi hả? Ngay cả chữ viết tay của Đỗ Vân Ca cũng có thể lấy ra, kế đến có phải muốn đại khai sát giới luôn không? Nhưng nàng ta vừa ra tay đã đặt vương phi của hắn trên đống lửa rồi, muốn làm ầm đến thế nào đây?
Vệ Du Sâm đến Ninh Thánh cung lại được báo là thái hậu đã ngủ rồi, vốn hắn ta còn muốn hỏi Như Yên mọi chuyện, nhưng Như Yên căn bản không cho hắn ta cơ hội mở miệng đã phúc thân cáo lui.

Trong lòng Vệ Du Sâm dấy lên lửa giận, nhưng đối diện với nha hoàn thân cận của Đỗ Vân Ca, không hiểu sao hắn ta lại có chút chột dạ, hơn nữa chuyện muốn hỏi lại còn liên quan đến thư tay của Đỗ Vân Ca.

Chuyện này càng khiến hắn ta thêm tâm phiền ý loạn, rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đổi hướng đến Vĩnh Ninh cung.
Trân phi vốn đã bình tĩnh hơn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Du Sâm đã vội điên cuồng túm lấy hắn ta, khóc lóc la lớn: “Hoàng thượng, nàng ta đã trở lại, nàng ta thực sự đã trở lại rồi, thiếp đã nhìn thấy thư của nàng ta rồi, đó là chữ của nàng ta, đó là chữ viết của Đỗ Vân Ca đó! Nàng ta đến tìm chúng ta báo thù đúng không? Màn án mạng chữ Đỗ kia cũng là do nàng ta tỉ mỉ bày ra đúng không? Thật đáng sợ, thật đáng sợ, hoàng thượng, thiếp thân thực sự rất sợ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cừu Trinh phát cuồng khiến sắc mặt Vệ Du Sâm vốn đã ám trầm giờ càng thêm lạnh lẽo, hơn nữa khi nghe đến từ “chúng ta”, ánh mắt hắn ta nhìn nàng ta mang theo vô số lưỡi dao sắc bén, dáng vẻ như chỉ hận không thể vạn tiễn xuyên tâm Cừu Trinh.
Mộ Hàm đứng một bên thầm cười lạnh.

Chó, rốt cuộc cũng có ngày cắn lại chó rồi, nhỉ?
“Ngươi xác định đó là bút tích của nàng ấy mà không phải là do người khác bắt chước bịa đặt ra?”
Ôm một tia hy vọng cuối cùng Vệ Du Sâm đột nhiên kéo Cừu Trinh đang bối rối qua, nắm chặt lấy cằm nàng ta, buộc nàng ta phải nhìn thẳng hắn ta.

Cừu Trinh bị hắn ta siết chặt cằm, đau đến mức ngân ngấn nước mắt, lại vẫn dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Chữ của nàng ta sao thiếp có thể nhìn lầm được? Hoàng thượng, thiếp đã ở cạnh nàng ta đến sáu năm đấy, không thể nào nhìn sai chữ được, không thể nào sai được!”
Vệ Du Sâm hít sâu một hơi, lập tức đẩy nàng ta ra, sau đó không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần, sải bước rời đi.

Mộ Hàm để ý, khi hắn ta bước xuống bậc thềm, rõ ràng đã lảo đảo bước chân, suýt nữa thì té ngã.
Ha ha, rốt cuộc cũng biết sợ rồi?
Nhìn thấy Cừu Trinh ngã soài trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, ngón tay Mộ Hàm khẽ động, một túi bột phấn màu trắng lẳng lặng được rắc vào tách trà của nàng ta.
“Nương nương, người như vậy là không được đâu, như vậy thì sao tối nay có thể tham gia quốc yến chứ? Một yến tiệc quan trọng như vậy, sao có thể thiếu nương nương được? Người hãy mau uống chén trà thấm họng đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một chút, quên hết mấy chuyện không vui đó đi.”
Cừu Trinh ngơ ngác nhìn Mộ Hàm: “Thực, thực sự có thể quên hết sao?”
Mộ Hàm nở nụ cười dịu dàng với nàng ta: “Chỉ cần nương nương không nghĩ đến nữa thì tự nhiên có thể quên ngay, người hãy uống chén trà này đi.”
Cừu Trinh nhìn chén trà gần ngay trước mắt, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc rồi sau đó thuận tay nhận lấy, uống cạn.

Nhìn thấy nước trà đi vào yết hầu nàng ta, đáy mắt Mộ Hàm hiện lên ý lạnh khó có thể phát hiện.
Uống đi, uống đi, uống cạn nó, rồi ngươi sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.
Trong Ninh Thánh cung, Linh Diên lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, đúng lúc đó thì ám vệ của Vệ Giới mời nàng đến Lan Ðình hiên nơi Lan quý nhân đã ở lúc trước.
Linh Diên nhìn thấy Vệ Giới, cứ như đã gặp được người tâm phúc vậy, nàng lập tức chạy tới lôi kéo tay hắn, khẩn trương hỏi: “Sao ngươi lại không ở chính điện?”
“Hoàng thượng biết Ninh Thánh cung xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng rời đi.

Sao lại thế này?”
Linh Diên cũng không hiểu chuyện gì: “Ta cũng không biết, chỉ biết nguyên do là từ một phong thư, có bằng chứng xác thực đó là do tiên hoàng hậu đích thân viết, nói muốn tặng một bộ kim châm và Lộng Nguyệt cho ta.

Kim châm đã được Hi phi nương nương chuyển đến tay ta, chỉ là Lộng Nguyệt thì thế nào ta cũng không dám nhận.”
Còn chưa nhận đã gây tranh cãi như vậy rồi, nếu thực sự nhận thì không biết còn gây sóng gió gì nữa.

Hơn nữa…
“Sao có thể có chuyện này nhỉ? Ngươi nói xem, đang yên đang lành sao lại có thể xuất hiện thư tay của tiên hoàng hậu chứ? Không phải nàng ấy đã chết rồi sao, đã mười hai năm rồi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
“Trước hết ngươi đừng sốt ruột.”
“Sao ta có thể không sốt ruột được, ngươi nói xem có phải có kẻ cố ý muốn hãm hại ta hay không? Sao lại người nào không chọn, chỉ nhắm vào ta chứ? Như vậy rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết mà, ai chẳng biết hoàng thượng vẫn còn tình cảm với tiên hoàng hậu chứ? Lộng Nguyệt được yêu quý như vậy, dựa vào cái gì lại tặng cho ta?”
Vệ Giới giật giật khóe miệng, nếu nương hắn biết “ý tốt” của mình lại biến thành “hãm hại” trong miệng Linh Diên, không biết có giật mình đến mức đánh rơi đồ không? Lòng tốt bị coi là chuyện xấu, vị nương này sau khi chuyển thế đầu thai lại càng giống một đứa trẻ hơn nữa.
“Nếu đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”
“Nhưng đó là di vật của tiên hoàng hậu mà, dù có thế nào thì cũng không tới phiên ta đâu!”
“Có lẽ là như lời trên thư thì sao? Ngươi mới là người thích hợp nhất?”
“Ngươi đừng, đừng làm ta sợ nhá.”
Vệ Giới hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy khoang miệng mình hơi khô khốc, nếu không phải sợ sẽ làm nàng kinh sợ thì hắn thật sự muốn nói hết tất cả chân tướng cho nàng rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui