Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Chân Thượng Quang Tình Hi mềm nhũn, đại não nháy mắt trống rỗng, vừa nãy nàng ta bị hắn ta đánh văng ra, đã bị móng tay cào trúng sao?
Nàng ta trúng độc?
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Vệ Giới, một cơn ớn lạnh đột nhiên lan khắp cơ thể nàng ta.

Nhưng chỉ sợ hãi bối rối một chút, Thượng Quan Tình Hi lại đột nhiên nhếch môi, thả ống tay áo mình xuống.
“Nếu chỉ mới vậy mà đã chết thì có phải quá nghẹn khuất không, nếu bất kể thế nào cũng chết thì, Vệ Du Sâm, chúng ta phải tính sổ chút chứ nhỉ?”
Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức rút pháo hiệu giấu trong người ra, mượn ngọn đuốc trong ngự hoa viên, bắn mạnh chúng lên không trung.

Khi những tia lửa màu tím rực lên ánh sáng lộng lẫy trong không trung, bóng dáng của Thượng Quan Tình Hi đã biến mất trong hậu cung hỗn loạn.

Đằng sau, không một ai chú ý tới Cừu Trinh vụt ra khỏi chỗ tối như một quỷ mị như một bóng ma, đuổi theo hướng Tình Hi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Mộ Hàm chỉ có một mục tiêu, đó là Cừu Trinh.

Nhưng giờ khắc này, nàng ta lại chẳng thể nghĩ đến người này được nữa, vì chỗ thái hậu và Như Yến càng nguy hiểm hơn, nàng ta không thể rời đi như vậy được.
Mà bên kia, sau khi bắt đầu giao chiến với Hồng Tà, Vệ Giới mới phát hiện kẻ này đã không phải là người bình thường nữa rồi.

Chỗ đáng sợ hơn cả Bách Lý Phức là đao kiếm chém qua trên người hắn hoàn toàn không có tác dụng gì.


Càng hiến người ta sởn gai ốc là linh thú của hắn cũng trở thành một trợ thủ quan trọng cho kẻ này.
Con cáo kia còn đáng sợ hơn cả Hồng Tà, chưa kể trên người nó còn bao phủ đầy những khối u máu gớm ghiếc.

Nó lại còn chia cơ thể mình làm hai, từ đầu đến bụng, vị trí chính giữa mọc ra một cái lưỡi dài như xúc tua bạch tuộc, gặp bất cứ kẻ nào cũng cuốn lưỡi hút vào ăn sạch.
Hồng Yêu là linh thú đến từ Hỏa Diễm cốc, hiển nhiên thực lực không tầm thường, lại có thêm tên Hồng Tà này, càng khó đối phó hơn.

Lúc bình thường hắn đã không dễ đối phó, sau khi phát độc, thực lực của hắn còn tăng lên so với lúc trước nhiều lần.
Thực lực của Vệ Giới vẫn bị hắn áp chế nên đối phó với Hồng Tà khó khăn vô cùng, lại thêm cả một con Hồng Yêu có thực lực tương đương Hồng Tà, dù hắn có Hắc Lân vệ trợ trận thì ngoại trừ việc phải chịu thương vong ít hơn thì cũng không có tác dụng gì mấy.
Thấy xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều xác chết, mà hắn lại vẫn chưa tìm được cơ hội xử lý những cái xác này, nếu còn chậm trễ nữa, e rằng chúng sẽ trở thành độc nhân mất.

Vệ Giới phẫn nộ, lo rằng mình sẽ giẫm vào vết xe đổ của Bất Dạ thành.

Trong khoảnh khắc, hắn lập tức triệu hồi ra hỏa phượng hoàng đã ẩn giấu lâu nay.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng Tà, hai tay Vệ Giới đột nhiên đưa về sau, Cửu U Thối Hàn kiếm đột ngột xuất hiện trước mắt hắn.

Khi sự chú ý của tên kia đều tập trung trên Hỏa phượng hoàng và Cửu U Thối Hàn kiếm, xung quanh Vệ Giới đột nhiên bộc phát ra một dòng khí mạnh mẽ màu xanh biếc.
Nhìn thấy dòng khí màu xanh kia, Hồng Tà trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi đã đạt tới cấp sáu rồi? Không, không thể nào, sao lại có thể vậy được? Đây chính là đại lục Tứ Phương, sao ngươi lại có thể mạnh hơn cả tu luyện giả của trung tầng Long đế quốc được?”
Võ vương là vé vào cửa Long đế quốc, trên võ vương còn có bốn cấp bậc võ đế, võ thánh, võ tiên, võ thần, mỗi cấp đều có mười bậc, nếu là người thường phải mất đến hơn mười năm.


Nhưng tên Vệ Giới này chẳng những trực tiếp nhảy vọt qua bốn cấp bậc này mà thậm chí còn tiến vào cảnh giới tu luyện linh lực.
Xích, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử, cấp sáu, lại còn là được tu luyện trên đại lục Tứ Phương với linh khí loãng đến như thế? Thiên phú của người này mạnh đến vậy sao?
Tuy hiện giờ thực thực của Hồng Tà đã đạt đến lam giai, nhưng linh khí ở đại lục này quá loãng, cấp bậc ở Long đế quốc cũng tự nhiên giảm xuống, dù thực lực của hắn đạt đến đỉnh thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Vệ Giới.
Đôi mắt đẫm máu của Hồng Tà nheo lại, đột nhiên nở một nụ cười giả tạo đầy sát khí: “Khặc khặc, ngươi quả nhiên đáng để chúng ta để ý mà, chiến thần không hổ là chiến thần, tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu đáng kiêu ngạo như thế rồi.

Vệ Giới, ngươi nói xem, hôm nay sao bổn tọa có thể thả ngươi sống sót thoát đi chứ? Hôm nay, ngươi giao mạng ra đi!”
Ánh mắt Vệ Giới lạnh lùng, chán ghét liếc nhìn thân thể máu chảy đầm đìa của hắn: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!”
“Keng” một tiếng, Cửu U Thối Hàn kiếm bay ra khỏi tay Vệ Giới, bay thẳng đến giữa trán Hồng Tà.
Ngay khi Vệ Giới bắt đầu khai chiến với Hồng Tà, Thanh Thần lập tức rút khỏi chiến trận, che chở các nữ quyến nhanh chóng rút lui khỏi Ninh Thánh cung.
Cùng lúc đó, ở Cần Chính điện cũng là một trận đẫm máu.
Vệ Du Sâm ôm Úc Yên đã chết từ lâu trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn con quái vật nhỏ cả người đầy máu đang bò ra khỏi bụng nàng ta.

Đó là con của hắn ta, là đứa con vẫn còn chưa ra đời của hắn ta, giờ lại bị kẻ nào đó bóp chết như vậy, thậm chí còn bị bệnh độc biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy.

Úc Yên đáng thương của hắn ta, thậm chí hắn ta còn chưa kịp nói một câu cuối cùng với nàng ta thì nàng ta đã chết rồi.
Vệ Du Sâm ôm chặt lấy xác nàng ta, tuy nữ nhân này không được hắn ta tín nhiệm lắm, nhưng chỉ nhìn gương mặt của nàng ta hắn ta cũng không dám nhìn, lại càng không dám nghĩ dù đó chỉ là một kẻ thế thân thì vẫn chết trước mặt hắn ta như cũ.


Cảnh tượng của mười hai năm trước cứ như chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.
Thị vệ xung quanh hắn ta đột nhiên ngã rạp xuống đất, quả cầu máu chỉ lớn bằng bàn tay kia, dù không đủ tháng, lại còn sinh non nhưng đã có thể công kích kẻ khác, tốc độ tấn công khiến kẻ khác run như cầy sấy.

Càng thêm ghê người chính là, nó lại ăn thịt những thi thể này!
Ọe…
Chứng kiến cảnh con mình ăn thịt người, Vệ Du Sâm nôn khan nửa ngày, nôn sạch tất cả mọi thứ ra, vậy mà vẫn không thể kiềm chế được cơn quay cuồng trong dạ dày.

Hắn ta khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân áo đen đang ngồi trên long ỷ, hai chân gác lên bàn, tay cầm một con dao găm thoắt ẩn thoắt hiện, vẻ mặt quỷ quái.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha, rất đơn giản, viết chiếu thư truyền ngôi, viết thì ngươi có thể sống, dân chúng của ngươi cũng có thể sống, không viết, tất thảy đều phải chết!”
Giọng nói của nam nhân kia cứ như một khối băng giữa trời đông, lúc nào cũng có thể đâm xuyên trái tim hắn ta.
Ánh mắt Vệ Du Sâm trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta: “Chiếu thư này viết hay không viết thì có gì khác nhau, nước Tư U sớm muộn gì đều rơi vào tay ngươi, ngươi cần gì phải ngoan độc đại sát bốn phía vậy chứ?”
“Cũng không nhất định vậy, không cho ngươi thấy được năng lực của bổn hoàng tử thì sao ngươi có thể cam tâm tình nguyện giao vị trí của ngươi cho bổn hoàng tử chứ?”
“Vì vậy mà ngươi đã đại khai sát giới như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi ngươi khai chiến sẽ tổn thất bao nhiêu người sao? Hạ Tố Quang chẳng lẽ không chuyển đạt thành ý của trẫm sao?”
Long Khôn không hề để ý chút nào nhấc mí mắt: “Hạ Tố Quang? Ha ha, ngươi nói cái tên ngu xuẩn kia? À, thật ra hắn có chuyển đạt thành ý của ngươi cho bổn hoàng tử, nhưng dù sao bổn hoàng tử cũng phải tỏ chút thành ý chứ? Cho nên, hắn đã bị bổn hoàng tử đuổi về đây rồi!”
“Đuổi về? Đưa đến đâu rồi? Vì sao đến giờ trẫm vẫy chưa nhìn thấy hắn?”
Đại hoàng tử nhếch đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ của mình, cười lạnh: “Gặp? Ngươi không gặp nhưng đám nhi tử của ngươi có lẽ sẽ gặp được đó, để xem… e rằng còn đang chém giết khốc liệt nữa kìa.

Ha ha ha!”
Thân thể Vệ Du Sâm đột nhiên cứng đờ: “Ngươi, ngươi đã làm gì?”

Đại hoàng tử chỉ cười không nói gì, rồi sau đó chuyển mắt nhìn về con quái vật đang sắp chui vào bụng tên thị vệ.

Vệ Du Sâm bị cảnh tượng kinh hoàng này chấn kinh, sốc đến mức cả người bất giác run rẩy cả lên.
Cặp mắt hung ác nham hiểm như kền kền của Long Không chỉ trầm lặng nhìn hắn ta: “Sợ?”
Vệ Du Sâm nắm chặt hai tay, muốn đứng lên, nhưng mới đi được hai bước đã ngã phịch xuống đất.

Hắn ta quật cường ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hận thù và sát ý: “Ngươi, ngươi kẻ ma quỷ này, ma quỷ!”
“Ha, ma quỷ? Bổn hoàng tử sao? Không không, còn thua ngươi, bổn hoàng tử còn kém xa ngươi lắm, Vệ Du Sâm, biết vì sao bổn hoàng tử lại lựa chọn nước Tư U của các ngươi không?”
Khóe miệng Long Khôn nhếch lên, giọng nói như đến từ địa ngục âm u, lạnh lẽo đến độ gần như đông cứng người đối diện: “Vì nước Tư U có Phượng vương phủ, có một Phượng vương, một Phượng vương phi, hai người kia là đối tượng kiêng kị hàng đầu của bổn hoàng tử.

Bổn hoàng tử không chọn nước Tư U các ngươi thì muốn chọn ai đây? Mà vừa hay, người của ngươi còn tự mình đưa lên cửa cho bổn hoàng tử, nếu bổn hoàng tử không đến thì chẳng phải là phụ ý tốt của ngươi sao?”
Long Khôn giơ chân dẫm lên đầu Vệ Du Sâm, dùng sức nghiền mạnh xuống: “Chiếu thư này, ngươi có viết hay không?”
Trong mắt Vệ Du Sâm đầy phẫn nộ, không khuất phục: “Không viết, trẫm, dù có chết cũng không làm nô lệ vong quốc, dù có chết thì ta cũng không viết, ngươi chết tâm đi!”
“Chậc chậc, làm gì phải đến vậy chứ? Nếu ngoan ngoãn nghe lời viết chiếu thư thì ngươi còn có thể làm một vị hoàng đế bù nhìn, miễn cưỡng thì cũng còn sống mà, rồi ngươi sẽ được nhìn thấy dân chúng của ngươi dốc sức phục dịch cho Long Khôn ta thế nào, nhìn thấy bổn hoàng tử dùng bọn họ đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta thế nào.

Vậy còn ngươi thì sao? Nếu ngươi cảm thấy như vậy không được thì bổn hoàng tử không cần thiết phải giữ lại ngươi nữa.”
Nói xong, hắn ta tăng thêm lực ở chân, muốn dùng thực lực có thể nghiền nát hết thảy của mình giẫm vỡ đầu Vệ Du Sâm.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đột nhiên có một mũi tên xé gió bay vụt vào, Long Khôn nhíu mày, thản nhiên nhìn cảnh cửa đột nhiên bị đá văng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận