Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Sau khi bệnh độc khuếch tán được hai canh giờ, lão giả mới cùng Vệ Giới tìm được Linh Diên trong một góc hẻo lánh của lãnh cung.
Lúc đó Linh Diên đã hôn mê bất tỉnh, trên cánh tay còn có vết cắn rõ ràng.
“Sư phụ, nàng thế nào rồi?”
Vệ Giới mềm nhũn cả người tựa trên đệm cỏ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của lão giả áo đen trước mắt, trên mặt hắn không thể che giấu được sự khẩn trương và bất an.
Ai cũng không ngờ đến, sau lần biến cố này, Linh Diên là người duy nhất được mọi người kỳ vọng nhất lại là người đầu tiên bị cắn.
Hơn nữa, điều khiến bọn họ suy sụp hơn chính là, giờ đã cách lúc xảy ra sự việc hai canh giờ rồi.
Mà theo quan sát thì, sau khi bị cắn trong vòng một canh giờ cơ thể người bị nhiễm đã có biến đổi.
Nhưng khiến bọn họ khó hiểu là, trên người Linh Diên không hề có biến hóa gì, cứ như, cứ như chỉ đang ngủ say bình thường thôi.
Sư phụ của Vệ Giới, vực chủ tiền nhiệm của Minh vực, người được giang hồ xưng là quỷ tài Tử Hạc chân nhân mặc một chiếc áo bào màu đen đơn giản ngồi ngay ngắn trước giường Linh Diên, trên gương mặt già nua nhưng vẫn hông hào khỏe mạnh đầy nặng nề.
“Cơ thể của đứa nhỏ này, rất là kỳ quái.

Trong cơ thể nàng có một loại độc, nhưng độc này còn bá đạo hơn cả thi độc nữa! Giờ nàng đang chìm vào giấc ngủ là do độc trong cơ thể đang ăn dần ăn mòn thi độc như tằm ăn rỗi, đợi đến khi nào thi độc bị nuốt chửng hoàn toàn thì tự nhiên nàng sẽ tỉnh lại.

Chỉ là loại độc này sao cứ có cảm giác quen thuộc thế nhỉ, là loại độc gì nhỉ?”
Vệ Giới đã sớm biết chuyện Linh Diên trúng độc, nàng không nhắc đến nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Hiện giờ sư phụ hỏi đến Vệ Giới mới ngẫm lại rồi nói: “Trước giờ Quỷ Y luôn mãi tìm kiếm tám loại dược liệu…”
Hình như tám loại dược liệu này để trị độc…
“Hắc Ngột Lân!” Tử Hạc chân nhân đột nhiên kinh ngạc hô lên, đứng bật dậy.
“Hắc Ngột Lân? Đó là độc gì?”
Tử Hạc chân nhân vô cùng kích động nhìn làn da Linh Diên: “Khó trách, khó trách đứa nhỏ vừa đen vừa béo như vậy, mới đầu ta còn nghĩ chỉ là trùng hợp thôi… Không ngờ, thật không ngờ, loại độc gần như đã tuyệt tích này lại xuất hiện trên người đứa nhỏ này.”
Lăng Tễ Phong cau mày: “Này, lão già, nói nửa ngày rồi, ông có thể nghĩ tới đám người vô hình bọn ta một tí không? Cái gì là Hắc Ngột Lân? Cái tên gì mà nghe kỳ quái thế!”
“Hắc Ngột Lân là một loại kịch độc được lưu truyền từ mấy trăm năm trước, kỳ thật, nói là độc thì nó cũng không hoàn toàn được xem như là độc.”
“Rốt cuộc là có phải độc hay không?” Lăng Tễ Phong trừng mắt phát điên lên, chỉ hận không thể nhổ sạch râu lão nhân.
“Như độc mà không phải độc.” Vệ Giới không buồn không giận nói một câu, lại nhận được sự khẳng định của lão nhân: “Đúng vậy, loại độc này như độc mà lại không phải độc.”
“Vốn được gọi là độc vì bản thân nó sẽ mang đến sự biến hóa nhất định trên thân thể kí chủ, khi độc tố lan tràn ra khắp cơ thể kí chủ thì màu da chủ kí chủ sẽ dần đen lại.

Khi sắc tố đen lan rộng khắp cơ thể và biến màu da thành màu đen thì cơ thể của kí chủ sẽ bắt đầu béo lên.

Nhưng sắc tố đen và gây béo phì này sẽ càng ngày càng trở nên đáng sợ, cuối cùng đến mức không thể chỉnh lý được nữa, thậm chí còn có người khống chế không tốt sẽ trực tiếp bị nổ tung.”
Lăng Tễ Phong che miệng, hai mắt trừng lớn: “Trời ạ, cái này khủng bố quá đi? Khó trách ngay cả thi độc cũng có thể cắn nuốt được, quả nhiên là ngang ngược mà, tên khốn khiếp nào lại tạo ra thứ độc dược kinh khủng vậy chứ? Khó trách nha đầu này nhỏ như vậy mà đã béo thế! Nhưng các ngươi có phát hiện không, tiểu cô nương này đen thì có đen, béo thì có béo thật đấy, nhưng so tỉ lệ thân thể lại tương đối hài hòa.

Không giống người béo chút nào, mấy kẻ béo đó, trời ạ, ta còn nhìn không nổi nữa kìa.

Ngươi xem nha đầu kia kìa, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nếu là…”
“Bốp” một tiếng, bụng Lăng Tễ Phong một người giơ chân đá trúng, bất ngờ không kịp đề phòng, người nào đó ngã nhào như chó ăn phân.
Đợi hắn ta quay đầu lại chuẩn bị đại khai sát giới thì giọng nói âm trầm lạnh như băng của Vệ Giới đã vang lên: “Ngươi nhìn đi đâu đấy?”
Lăng Tễ Phong vừa nhếch miệng thì da đầu đã run lên tê dại, hắn ta vậy mà lại quên mất nha đầu này là tiểu vương phi của người nào đó.
“Mẹ nó, có lầm không chứ, bản thân đệ đã suy yếu đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, vậy mà còn có năng lực đánh ngã ta? Rốt cuộc là do lão tử quá yếu hay là đệ quá mạnh đây?”
Đối mặt với sự dông dài của nhị sư huynh, Vệ Giới trực tiếp bỏ qua.
“Hừ, đáng lắm!” Lận Ngọc Đường khinh thường quét mắt nhìn người nào đó còn đang nửa quỳ trên mặt đất: “Còn quỳ làm gì? Đợi lấy tiền mừng tuổi hả?”
“Nè, Lận Ngọc Đường, huynh nói vớ vẩn gì đó hả?”
Bị lão tam đạp một cái thì thôi đi, lão đại này còn chen vào sỉ nhục hắn ta, hắn ta đã chọc tới ai chứ hả?
“Sư phụ, vừa nãy người còn chưa nói hết, nếu đã là độc như không độc thì chẳng phải chứng minh là độc này còn có thể mang đến lợi ích gì cho thân thể kí chủ sao?”
Tử Hạc lão nhân đã sớm quen với cách ở chung với nhau của ba đồ đệ, không hề lấy làm lạ, giờ nghe mấy lời chuyển đề tài của Lận Ngọc Đường mới đáp lại: “Đúng vậy, lợi ích lớn nhất mà người trúng độc này có thể nhận được là trong những trường hợp bình thường sẽ không chết.

Miệng vết thương có khả năng tự động khép lại, bị thương càng nặng thì hương thơm mê người tỏa ra lại càng nồng, mà mùi hương này còn có thể trở thành lớp bảo vệ hữu hiệu thúc đẩy Hắc Ngột Lân dưới da phát huy vai trò của mình hơn nữa.”
Điều này không chỉ khiến Lận Ngọc Đường kinh ngạc mà ngay cả Lăng Tễ Phong cũng choáng váng: “Trời ạ, này mà là độc gì chứ, rõ ràng là thuốc cứu mạng mà!”
“Bản thân tiểu nha đầu này cũng không tầm thường đâu, nàng lại có thể dựa vào thực lực của mình để khống chế độc trong phạm vi hoạt động của bản thân, vừa không biến đen cũng không béo thêm nữa, đúng là khiến lão phu phải nhìn với cặp mắt khác mà.”
Lời ca ngợi của Tử Hạc khiến Vệ Giới nhíu mày: “Chẳng lẽ độc này không thể xóa bỏ được sao?”
Tử Hạc gật gật đầu: “Thật ra thì cũng có thể, đầu tiên phải cần thuốc giải, thuốc giải độc này có tổng cộng chín chín tám mươi mốt loại thuốc, mỗi loại đều không tầm thường, đều là thuốc tốt trên thế gian khó có thể tìm được, thiếu một loại cũng không được.

Hơn nữa trong lúc giải độc thì thân thể cũng cần phải có sự ổn định.

Với thực lực hiện tại của nha đầu này thì chỉ sợ còn lâu mới đủ.

Về phần giải độc như thế nào thì lão phu cũng không rõ, nhưng điều này cũng chỉ do ta nghe được dọc đường khi dạo chơi ở Long đế quốc thôi.

Mà theo ta được biết thì loại độc đã thất truyền này cũng chỉ từng xuất hiện ở Thần Nữ tộc mà thôi, tiểu nha đầu này ở đại lục Tứ Phương đã gặp cảnh ngộ như vậy, đúng là không đơn giản!”
“Hắc Ngột Lân còn mạnh hơn thi độc sao?”
Tử Hạc xác định gật đầu: “Đúng vậy, tuy là thi độc này cũng khá lợi hại, nhưng so với loại độc như không độc là Hắc Ngột Lân thì không chỉ kém một bậc thôi đâu!”
Sau khi được sư phụ xác nhận, Vệ Giới mới nhẹ nhàng thở phào: “Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Tử Hạc hiếm thấy chế nhạo nhìn hắn một cái: “Sau khi ngươi thành thân thì có chút tình người hơn trước kia rồi, tiểu nha đầu này đối xử với ngươi cũng không tệ nhỉ?”
Vệ Giới rầu rĩ gật đầu: “Nàng đã cứu ta mấy lần rồi, nếu nàng cứ như vậy chết đi thì cả đời này đồ nhi cũng sẽ không yên lòng.”
“Không tệ, biết tri ân báo đáp là tốt, nhưng hoàn cảnh của đứa nhỏ này cũng ly kỳ quá nhỉ, nói không chừng thân thế của nàng cũng không tầm thường đâu.

Dù sao thì loại độc này cũng không phải là thứ mà đại lục Tứ Phương có thể có được.”
Vệ Giới nhíu nhíu mày: “Trước đó nàng có nói độc này là biến dị sau khi bị nhiễm hai loại độc, chẳng lẽ không phải vậy sao?”
“Đúng thật là như vậy, Hắc Ngột và Hắc Lân trong Hắc Ngột Lân kỳ thật là hai loại kịch độc, nhưng sau khi chúng nó được một thứ gì đó dẫn dắt lâu dần sẽ biến thành Hắc Ngột Lân, đúng là hiếm thấy trên thế gian!”
Lời của Tử Hạc khiến Lận Ngọc Đường và Lăng Tễ Phong lập tức trợn tròn mắt: “Đúng là không ngờ được đệ lại có thể lấy được một bảo bối như vậy, trên thế gian này những người và việc liên quan đến Thần Nữ tộc đều có thể coi là đại sự cả!”
Lận Ngọc Đường nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu: “Đệ thật sự không biết lai lịch của nha đầu kia sao?”
Lăng Tể Phong chẳng hiểu gì cả trừng lại: “Nè, lão đại, huynh nói cho rõ ràng, huynh nói vậy là thế nào? Không phải ta có thù oán với huynh chứ?”
“Đang yên đang lành sao lại xả lên người ta chứ? Đây là lần đầu tiên ta gặp tức phụ của đệ ấy đó, đừng có mà nói mấy lời khiến dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi chứ, lão tử cũng không muốn lại bị lão tam đá đâu!”
Lận Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn ta như một tên ngốc: “Đừng tưởng lão tử không biết quan hệ của Lăng gia các ngươi với Linh gia của nước Mị, nếu Linh Diên xuất thân từ Linh gia thì sao Lăng gia các ngươi lại không biết gì được chứ?”
Sắc mặt Lăng Tể Phong hơi khựng lại, vẻ mặt hờn giận: “Ta thật sự không biết mà, Lận Ngọc Đường, huynh không có việc gì thì kiếm chuyện hả!”
Lận Ngọc Đường đang định nói tiếp thì dường như đột nhiên nghe thấy gì đó, vội vàng ra hiệu ý bảo mọi người yên lặng.
Khi mọi người quay lại theo mùi hương thì lại phát hiện phần da bị lộ ra bên ngoài của Linh Diên đang tỏa ánh sáng xanh lục nhạt, lấp lánh như một con đom đóm.

Cùng với sự xuất hiện của ánh hào quang còn có một mùi hương đặc thù quyến rũ say lòng người.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.

Tử Hạc chân nhân vuốt vuốt chòm râu, cảm khái nói: “Không ngờ đời này ta còn có thể nhìn thấy loại độc kỳ lạ trên thế gian này, cũng không uổng sống trên đời!”
“Thơm, mùi hương thơm quá, cứ như là nó có thể làm cho đại não minh mẫn chỉ trong chốc lát vậy.”
Lăng Tễ Phong theo bản năng muốn đến gần Linh Diên, lại bị Vệ Giới kéo lại đằng sau.
“Ở đây không cần mọi người nữa, có thể ra ngoài rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui