Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Linh Diên khịt mũi một cái, tiện tay lau nước mắt trên khóe mi, dùng giọng mũi đặc sệt nói với hắn: “Ngươi đứng dậy đi, mang người vào, bây giờ ta sẽ xem bệnh cho nàng ta.”
“Bây giờ?” Trong lòng Vệ Giới hốt hoảng, chợt giữ chặt tay nàng, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang lẳng lặng chảy qua kẽ ngón tay của mình.
“Ừm, ngay bây giờ, chẳng lẽ ngươi còn muốn đợi đến lúc nàng ta nghiêm trọng hơn mới tới tìm ta hả? Vệ Giới, ngươi phải hiểu, Linh Diên ta mẹ nó không phải thần tiên!”
Câu cuối cùng nàng gần như hét lên, mà theo tiếng nàng hét, nước mắt trên khóe mi của nàng càng tuôn trào, làm sao cũng không ngăn được, cuối cùng nàng dứt khoát không lau nữa.

Linh Diên nhìn Vệ Giới, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có, cũng xa lạ và lạnh lùng.
“Vệ Giới, đây là lần cuối cùng, cứu Thượng Quan Tình Hi rồi, giữa ta và ngươi sẽ đoạn tuyệt, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau nữa!”
Vệ Giới ngơ ngác nhìn nước mắt nàng rơi rào rào, theo bản năng muốn tiến lên lau đi, lại bị nàng đẩy ra: “Bớt nói nhảm đi, mau đưa người vào, ta không rảnh ở đây lãng phí thời gian với ngươi.”
“Diên Nhi, ngươi đừng như vậy, ta, ta có nỗi khổ tâm của mình, nàng là, nàng là…”
“Câm miệng, ta không thích nghe, cũng không muốn nghe.

Lúc trước ta muốn biết ngươi không nói, bây giờ ta không muốn biết nữa, ngươi lại càng không cần phải nói cho ta biết.

Sau khi cứu nàng ta xong, nếu ta còn sống ngươi hãy để ta đi được không?”
“Diên Nhi, ngươi đừng ép ta.”
“Vệ Giới, ngươi có biết xấu hổ hay không, cuối cùng là ai ép ai? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, được hay không?”
Linh Diên đột nhiên cao giọng, lạnh lùng sắc bén như một con dao đâm vào ngực hắn.
Vệ Giới chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì đó chặn ngang, cả buổi không nói nổi một câu.
Linh Diên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi không đồng ý? Nếu ngươi không đồng ý, nữ nhân này không liên quan gì tới Linh Diên ta!”
“Diên Nhi, ta cầu xin ngươi, ngươi đừng như vậy…”
Gân xanh trên trán Vệ Giới vì đau khổ mà hung hăng giật vài cái.


Hắn cắn răng, mắt như muốn nứt ra kéo cánh tay nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
“Diên Nhi, xin ngươi hãy tin ta, ta chưa từng nghĩ muốn dồn ngươi vào chỗ chết, nhưng người này, nàng chính là…”
“Đủ rồi, ta nói đủ rồi, nghe chưa? Ngươi còn nói thêm một chữ nữa, ta sẽ lập tức rời khỏi đây…”
“Diên…”
“Đồng ý hay không?”
Trên người Linh Diên vẫn mặc cung trang đỏ chót xa hoa trang trọng hôm tiến cung, cho dù qua mấy ngày lăn lộn đã nhăn nhúm không còn hình dạng, thậm chí còn dính đầy máu, tóc nàng bù xù như tổ quạ, cả người chật vật như tên ăn mày từ dưới đất chui lên.

Nhưng dường như chuyện này không hề ảnh hưởng tới quyết liệt và phẫn nộ mà nàng bộc phát vào lúc này.

Áp lực khiến người ta hít thở không thông như vậy, Vệ Giới chưa từng thấy, hơi thở của hắn cũng vì sự phẫn nộ của nàng mà hoàn toàn đông cứng.

Không đành và đau khổ lộ ra sâu trong đôi mắt kia càng khơi dậy ý muốn rời đi mãnh liệt trong lòng Linh Diên.
Trong mắt nàng long lanh ánh lệ, nhưng trong nước mắt không phải ấm ức, cũng không phải tuyệt vọng mà là kiên quyết và tàn nhẫn.
Vệ Giới luống cuống, hắn thật sự luống cuống, nhưng nàng không hề cho hắn cơ hội giải thích, thậm chí đến lúc này nàng còn không chút lưu tình ném ra một câu: “Ta hỏi ngươi lần cuối, đồng ý hay không đồng ý?”
Vệ Giới đau đớn nhắm mắt lại, dưới sự dứt khoát không do dự của Linh Diên, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Bổn vương, đồng ý!”
“Rất tốt, bây giờ ngươi đưa người vào, sau khi xong chuyện, ta hy vọng chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, là hưu thư hay hòa ly thư, ngươi tự xem xét mà làm.

Nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi ta cứu người xong phải lập tức nhìn thấy những thứ đó, nếu không… Vệ Giới, ngươi phải biết, ta trở nên ác độc còn đáng sợ hơn người bình thường đấy.”
Ta có thể cứu nàng ta, cũng có thể hủy hoại nàng ta!
Vệ Giới mặt mày trắng bệch rời khỏi phòng, xoay người cởi trói cho Thượng Quan Tình Hi.


Vệ Ly nghe thấy động tĩnh thoáng cái tỉnh lại, thấy Vệ Giới hồn bay phách lạc như vậy lại càng hoảng sợ: “Ngươi, ngươi, có chuyện gì vậy?”
“Đưa người vào đi, Linh Diên đã đồng ý chữa trị cho nàng…”
“Thật tốt quá!”
Thế ư? Vệ Giới nhìn kinh thành vẫn bốn bề không yên ổn, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.

Hắn làm vậy có phải thật sự đã đánh mất nàng không?
Sau khi Vệ Ly đặt Thượng Quan Tình Hi lên nhuyễn tháp, Linh Diên mặt không thay đổi đi tới, nói với người xung quanh:
“Từ giờ trở đi các ngươi phải cách nơi này hơn mười mét, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tới gần.

Nếu xảy ra sự cố gì, các ngươi tự chịu trách nhiệm!”
Sau khi Linh Diên vứt ra những lời này thì định đi vào, lại bị Vệ Giới cản lại, nàng lạnh lùng liếc mắt: “Không biết Phượng vương điện hạ còn có gì căn dặn?”
“Ngươi, cẩn thận một chút.

Nếu như, nếu thật sự không cứu được, thì, thì từ bỏ đi!”
“Phượng vương điện hạ đang xem thường bổn cô nương đấy ư? Quỷ Y ta hễ ra tay có khi nào thất bại? Yên tâm đi, ta sẽ trả cho ngươi một Thượng Quan tiểu thư khỏe mạnh an khang.”
Linh Diên tiện tay hất tay hắn ra, “ầm” một tiếng đóng cửa lại, theo đó còn có tiếng nhắc nhở rõ ràng của nàng: “Lời vừa rồi ta nói, hy vọng tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng, đừng để bản thân hối hận!”
“Tất cả lui về sau mười mét, không ai được phép tới gần.” Vệ Giới ra lệnh một tiếng, lúc này Linh Diên mới yên tâm bước vào.
Chẳng mấy chốc tất cả cửa sổ đã bị Linh Diên đóng lại, căn phòng được thắp nến sáng như ban ngày.


Nàng nhìn Thượng Quan Tình Hi đã không biết chiều nay là chiều nao, thả Hắc Thuần và Bạch Tra ra.
“Hai người các ngươi theo dõi giúp ta một chút, bản lĩnh của ta quá nghịch thiên, không thể để người nên nhìn thấy.

Một khi có động tĩnh khác thường lập tức dùng tên bắn chết, rõ chưa?”
Không biết sao Bạch Tra cảm thấy hình như thiếu nữ trước mắt có chút kỳ lạ: “Được.”
Linh Diên quay đầu nhìn Hắc Thuần: “Độc trong người nàng ta, ngươi có biện pháp hút không?”
Hắc Thuần hít mũi một cái, lập tức chán ghét làm bộ nôn mửa: “Thật là buồn nôn, bên trong có thi hoa, ta sợ nhất những thứ đó.

Không được, không hút được, ta sẽ chết nếu hút nó.”
Dứt lời, không biết nó nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn Linh Diên: “Người, không phải người định hút độc cho nữ nhân này thật chứ?”
“Ha ha, còn cách nào khác sao? Coi như đổi lấy tự do của ta đi!”
Nói đến đây, nàng lấy nước Sinh Mệnh từ trong không gian, nhỏ vài giọt vào miệng Thượng Quan Tình Hi, sau đó cau mày nhìn hoàn cảnh xung quanh mình: “Ở đây quá tệ, ta có thể mang nữ nhân này vào không gian không?”
Giọng nói lười biếng của Tiểu Băng Dực lập tức vang lên trong đầu: “Không được, người này không được gọi là người nữa, nếu nàng ta tiến vào không gian Huyền Băng của chúng ta sẽ có phiền phức lớn.

Chậc chậc, quá độc, cũng quá thối, không được!”
Tiểu Băng Dực vô cùng ghét bỏ, lại nhìn Hắc Thuần bên cạnh, nó cũng vô cùng chê bai, Linh Diên cam chịu số phận thở dài: “Mà thôi, ta thừa biết không trông cậy vào các ngươi được mà, vậy để ta tự làm vậy!”
Dứt lời, nàng cởi bộ quần áo khiến mình vô cùng vướng víu kia, tiến vào không gian đổi một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ rồi ra ngoài.
Dù sao độc của nữ nhân này chỉ cần hút, không cần đồ phẫu thuật.
Linh Diên để Thượng Quan Tình Hi ngồi xếp bằng, sau đó trực tiếp đứng phía sau nàng ta, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hít sâu một hơi, hỏi Băng Dực: “Nếu, ta nói là nếu, ta muốn hút toàn bộ độc trong cơ thể nàng ta ra, cần đại khái bao lâu?”
Băng Dực bỗng nhiên vụt ra khỏi không gian, móng vuốt trăng trắng nhỏ nhắn đặt lên cổ tay người nào đó.

Một lát sau, nó nặng nề nhìn Linh Diên: “Tình huống của nàng ta quá nghiêm trọng, chủ tử, sơ ý một cái là người sẽ chết.”
“Nhưng ta nhất định phải cứu người này, độc trong cơ thể nàng ta không phải độc bình thường, nếu ta ngừng giữa chừng, đợi một tháng sau khôi phục mới tiếp tục hút, chẳng những không có tác dụng gì mà còn lan sang cả người, tất cả sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.


Vì vậy ta phải hút hết trong một lần duy nhất! Bao lâu?”
Tiểu Băng Dực nhíu mày: “Người làm vậy không phải đang cứu người mà là đang liều mạng!”
“Bớt nói nhảm đi, ta chỉ hỏi ngươi cần bao lâu?”
“Sáu ngày.”
Cuối cùng, Băng Dực bất đắc dĩ nói.

Linh Diên nghe xong, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Lần trước lúc hút độc cho Hạ Tố Quang, tuy rằng nàng chỉ mới dùng lần đầu, hơn nữa khi đó cấp bậc không gian cũng thấp nhưng chỉ cần mấy canh giờ.

Mấy canh giờ đã khiến cơ thể của nàng khô kiệt tới mức đó, nếu là sáu ngày…
Trái tim Linh Diên lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này nàng sẽ chết thật sao?
Nàng nhìn dấu hiệu Huyền Băng trong lòng bàn tay mình, rồi liếc nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Thượng Quan Tình Hi bên cạnh, muộn màng phát hiện mặt của nữ nhân này, vậy mà… đẹp hơn so với lúc trước?
Nực cười là tới bây giờ nàng mới phát hiện, gương mặt của nữ nhân trước mắt không phải là gương mặt của Thượng Quan Tình Hi lúc trước.

Lúc trước nàng không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, cảm giác tự ti càng mãnh liệt.

Ha ha, thảo nào người kia lại bỏ nàng mà bảo vệ nàng ta.
Thôi được, dù sao cũng là lần cuối cùng, sống chết có số phú quý do trời.

Nếu cứ thế mà chết đi vừa khéo kết thúc mọi chuyện, giải thoát rồi.
Nói không chừng còn có thể trở về hiện đại, nơi quỷ quái chết tiệt này, nàng cũng lười ở tiếp.
Cứ vậy, Linh Diên mang theo oán hận và tức giận trẻ con, dán chặt bàn tay mình lên đỉnh đầu Thượng Quan Tình Hi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận