Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Người khác không tra được, không có nghĩa là Vệ Giới cũng không tra được.
Khi hắn dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị phái người đi điều tra Linh Diên thì nhìn thấy một nữ tử phía đối diện đi tới, lông mày thoáng cái nhíu lại.
“Thiếp thân bái kiến vương gia.”
Người tới mày như liễu, trong mắt chứa làn thu thủy, mũi cao môi hồng, búi tóc đen cao ngất như mây, một thân váy trắng càng khiến nàng ta phiêu dật như tiên.
Hạ Vân Hà có đẹp không?
Đẹp, cho dù là người soi mói như Vệ Giới cũng không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Nhưng vậy thì sao?
Không thích chính là không thích, huống chi nữ nhân này còn là Vệ Du Sâm cứng rắn nhét tới.
Hôm nay Vệ Du Sâm đã sớm hóa thành bột phấn, người hắn ta lưu lại cũng đã đến lúc xử lý.
Trong ba năm qua, không phải không có người  muốn nhét nữ nhân cho hắn, tuy nhiên đều bị hắn dùng đủ mọi lý do đuổi đi.

Cuối cùng thật sự là quá cần cù nhét nên ép hắn buộc phải ra lệnh, nếu ai còn nhét nữ nhân cho hắn nữa, hắn sẽ giết cả nhà kẻ đó.

Đến thế thì cuối cùng chuyện này cũng ngừng lại.

Nhưng như vậy không có nghĩa là chấm dứt, người bên ngoài không nhét vào được, nhưng người bên trong dù sao cũng nên sủng hạnh đúng không?
Người cũng đã bị hắn lấy rồi, Phượng vương phi cũng đã đi rồi, hắn đường đường là nhiếp chính vương cũng không thể làm hòa thượng cả đời đúng không?
Lý ma ma đến Phượng vương phủ cũng không phải tới chơi, dù sao cũng phải tìm vài chuyện để làm đúng không?
Mặc dù tiểu Phượng vương phi chết bà cũng rất lấy làm tiếc, nhưng điều đó cũng không thể ảnh hưởng tới việc vương gia nối dõi tông đường mà nhỉ?
Đã ba năm rồi, cho dù là chịu tang thì coi như cũng đủ rồi.

Huống chi hắn đường đường là nhiếp chính vương, căn bản không cần chịu tang cho vương phi của mình.

Thậm chí vương phi còn chưa hạ táng thì càng không cần.

Thế nên dưới sự khuyến khích của Lý ma ma, Hạ Vân Hà buộc phải ra ngoài đón Vệ Giới hồi phủ.

Bởi vì Lý ma ma thần thông quản đại đã thăm dò được, nhiếp chính vương điện hạ từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới nữ nhân, vậy mà trên chiến trường lại dây dưa với một nữ tử áo đen từ trên trời giáng xuống, chuyện này không phải quá khó tin ư?
Tuy rằng bà không phản đối Vệ Giới tìm nữ nhân, nhưng ở nhà có một vị trắc phi đẹp như hoa thế này lại không cần, cố tình còn muốn lên chiến trường tìm nữ nhân không rõ thân thế, có phải là kỳ quái quá rồi không?
Mấy năm nay bà oán trách Hạ Vân Hà không ít, nói nàng ta không có sức hấp dẫn, nói nàng ta không biết chủ động.

Nhưng Hạ Vân Hà trừ rơi nước mắt vẫn là rơi nước mắt.
Ba năm trước, sau khi nàng ta biết đệ đệ mình chết trong lần cung biến kia.

Thậm chí tử trạng còn đặc biệt thê thảm, còn bị Vệ Du Sâm lợi dụng phái tới Long đế quốc, lại bị Long Khôn lợi dụng ngược lại thành độc nhân, trở về gieo họa cho những người khỏe mạnh là bọn họ thì không còn hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì nữa.
Trên thế giới này, đệ đệ là người thân duy nhất của nàng ta, bây giờ hắn ta đã chết, mặc dù hôm nay nàng ta là trắc phi độc nhất vô nhị của nhiếp chính vương, mang vinh hạnh đặc biệt vô thượng, nhưng như vậy thì sao?
Vệ Giới không thích nàng ta, thậm chí cả liếc cũng không thèm liếc chớ nói chi là sủng hạnh các kiểu.

Mấy năm nay nàng ta ở trong vương phủ tuy rằng không lo ăn uống, nhưng lòng nàng ta lại càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng áp lực.

Thậm chí nàng ta còn nghĩ, đời này cứ bình lặng vô lo như vậy mà sống cũng không có gì không tốt.

Nhưng Lý má ma lại ép nàng ta tích cực chủ động tìm vương gia.

Nàng ta phiền muộn không thôi, rồi lại không làm trái được, bởi vì trong vương phủ này, Lý ma ma có quyền lên tiếng tuyệt đối.

Nếu đắc tội bà, chỉ sợ cuộc sống của nàng ta sẽ càng khó khăn.
Nàng ta không muốn rời khỏi, bên ngoài là thế giới tràn đầy tang thi, một nữ tử yếu ớt như nàng ta có thể đi đâu?
Rơi vào đường cùng, nàng ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Thế nên nàng ta đã đến, thậm chí lấy ra thành ý lớn nhất của bản thân, thận trọng đứng đây nghênh đón Vệ Giới.

Nàng ta biết, chắc chắn mình sẽ bị xem nhẹ triệt để, như vậy nàng ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng ta đã cố gắng hết sức, chắc có lẽ ma ma sẽ không nói gì nữa nhỉ?
Nhưng khiến nàng ta hoàn toàn không ngờ là, Vệ Giới vậy mà ngừng lại, thậm chí còn đi về phía nàng ta.
Hạ Vân Hà kinh ngạc, nàng ta trơ mắt nhìn Vệ Giới dò xét mình, kinh hồn bạt vía run rẩy giọng nói, “Vương, vương gia?”
“Hạ Vân Hà?”
“Vâng, thiếp thân chính là…”
“Ngươi tới vương phủ bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm vương gia, bảy tuổi vào phủ, đến nay, đã, mười hai năm rồi.”
“Mười hai năm? Vậy đúng là đã rất lâu rồi.

Hạ Tố Quang chết thế nào, ngươi biết chứ?”
“Biết, biết ạ.

Tố Quang nó, nhất định không phải nó cố ý, vương gia…”
“Người cũng đã chết rồi, bổn vương không muốn truy cứu nữa.

Chẳng qua khi đó tại sao các ngươi vào phủ, chắc là trong lòng hai tỷ đệ các ngươi vô cùng rõ ràng.

Sở dĩ bổn vương để bọn ngươi ở đây cũng là thấy hắn là một nhân tài đáng bồi dưỡng, mà ngươi cũng rất tự biết thân biết phận, không mơ mộng hão huyền những thứ không nên.

Chỉ tiếc, chung quy hắn vẫn bị ngoại lực ảnh hướng, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.

Về phần ngươi, hoàn toàn là Hạ Tố Quang mê hoặc Vệ Du Sâm nhét tới.

Đương nhiên, có lẽ hắn ta còn muốn lợi dụng ngươi làm gì đó, chỉ tiếc hắn ta không có cơ hội này.

Một hai người này bây giờ đều đã chết, như vậy ngươi…”
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân…” Hạ Vân Hà nghe đến đây, nào còn không hiểu được nữa?
Nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, kích động lệ rơi đầy mặt, run lẩy bẩy.
“Được rồi, bây giờ bên ngoài loạn lạc, bổn vương cũng không phải người vô tình, sẽ không đuổi ngươi đi.

Nhưng hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ thân phận của mình, nếu hiểu được điểm này, bổn vương có thể bảo vệ ngươi tuổi già không lo, đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ thả ngươi đi.”
“Thiếp thân, không, nô tỳ hiểu rồi, nhất định nô tỳ sẽ không để vương gia thất vọng.”
“Hiểu là tốt, vương phi sắp trở về rồi, ngươi rảnh rỗi thì nên ở trong viện của mình đừng ra ngoài.”

Cho đến khi bước chân của Vệ Giới đi xa, Hạ Vân Hà mới nơm nớp lo sợ đứng dậy.

Nàng ta nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, nước mắt bất giác làm tầm mắt mơ hồ.
Hắn biết, hắn vậy mà biết tất cả?
Năm đó nàng ta chưa từng cứu hắn, nàng ta không phải ân nhân cứu mạng của hắn.

Tính ra thì nàng ta nhiều nhất chỉ kéo hắn từ vùng hoang vu về nhà của mình.

Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn chứa chấp hai tỷ đệ bọn họ.
Vốn dĩ hai tỷ đệ bọn họ có một tiền đồ tươi sáng, nhưng Tố Quang hắn ta, hắn ta lại không biết đủ, thậm chí còn ỷ vào những thứ đó phản bội hắn.
Ha ha, Hạ Vân Hà nghĩ tới cái chết của Hạ Tố Quang, trong lòng cay đắng đau đớn, nhưng nhiều hơn là hối hận.
Nếu lúc trước bọn họ có cốt khí một chút, sống bằng sức mình, rời xa thị phi, vậy có phải kết quả hiện tại sẽ khá hơn một chút không?
Đáng tiếc không có nếu như, cũng không có đường quay về nữa.
Hạ Vân Hà ngơ ngác xoay người, trở về viện mình như một u hồn, hoàn toàn không ý thức được trọng điểm trong câu nói vừa nãy của Vệ Giới là gì.
Nàng ta không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh không nghe thấy, nhất là Đỗ Quyên lại càng kích động kéo ống tay áo của Hạ Vân Hà.
“Trắc phi nương nương, vừa rồi chẳng lẽ người không nghe vương gia nói gì ư?”
“Vương gia nói gì, ta rõ ràng hơn ngươi.

Ngươi không cần phải lặp lại lần nữa.”
“Không, trắc phi nương nương, nô tỳ không có ý đó.

Ý nô tỳ là vừa rồi vương gia ngài ấy nói, nói vương phi của chúng ta, sắp, sắp trở về rồi.”
Trong hai con ngươi vô thần của Hạ Vân Hà đột nhiên sáng người, nàng ta phắt cái xoay người lại, chợt giữ chặt vai Đỗ Quyên: “Ngươi, ngươi nói gì?”
Đỗ Quyên bị động tác của nàng ta dọa, do dự một chút mới cẩn thận nói: “Vừa rồi vương gia nói, vương phi nàng, nàng sắp trở về rồi.”
Hạ Vân Hà chợt trừng to mắt: “Vương, vương phi? Sao, sao có thể như vậy được? Vương phi nàng, không phải nàng đã…”
Không, không đúng, năm đó thi thể của vương phi bị cướp đi, mặt dù thánh chỉ đã hạ nhưng nàng không hạ táng, hơn nữa vương gia cũng chưa từng thừa nhận nàng đã chết.

Vì vậy Phượng vương phi, không, bây giờ hẳn là nhiếp chính vương phi, tất cả vẫn giữ nguyên.

Nhưng hiện tại vương gia nói gì? Vương phi không chết? Sắp trở về rồi hả?
Chuyện, chuyện này sao có thể? Sao có thể chứ?
Ba ngày sau, Bất Dạ thành nghênh đón một vị khách tôn quý, người này không phải ai khác, chính là nghĩa phụ của Công Tử Diễn, thành chủ đại nhân của Bất Dạ thành —— Hoa Nghiêu.
Làm một tuyệt đỉnh thần thâu vang danh Tứ Phương, vang vọng Long đế quốc, Linh Diên đã sớm vô cùng hiếu kỳ về hắn.

Chỉ có điều mấy năm nay hai người bọn họ luôn ở trong cấm địa, không có thời gian, cũng không có quyền đi gặp bất kỳ ai.

Vì vậy hiểu biết của nàng về Hoa Nghiêu gần như chỉ ở mặt ngoài.

Cũng may hiện tại rốt cuộc bọn họ cũng đã rời khỏi cấm địa đáng sợ kia, có thể quang minh chính đại hít thở không khí tự do.
Vốn Linh Diên cho rằng Hoa Nghiêu hẳn là một nam nhân trung niên thành thục trầm ổn, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng xuất hiện trong tầm mắt nàng lại là một đại thúc ngũ quan thâm thúy tuấn lãng.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, căn bản không hơn ba mươi tuổi.

Nàng lập tức hoài nghi nhìn về phía Công Tử Diễn cũng khiếp sợ bên cạnh.
“Tỷ, đây không phải là nghĩa phụ của tỷ ư? Sao nhìn dáng vẻ của tỷ giống như cũng không biết vậy? Không phải tỷ thật sự mất trí nhớ chứ?”
Công Tử Diễn lắc đầu, “Không, không phải nói cho muội biết rồi sao, ta không mất trí nhớ.

Tuy rằng người trước mặt rất giống nghĩa phụ, nhưng khí chất lại khác biệt rất nhiều?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui