Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Hoa Nghiêu trong trí nhớ của nàng ấy từ trước đến nay đều rượu không rời tay, vẻ mặt chán chường, nhìn qua rất lôi thôi, tang thương.

Thế nhưng vị đại thúc anh tuấn trước mắt thật sự có thể đánh đồng với Hoa Nghiêu trong trí nhớ ư?
Lúc bộ dạng ngơ ngác y như nhau của hai tỷ muội rơi vào mắt Hoa Nghiêu, trong hắn bất giác dâng trào tình cảm cưng chiều ấm áp, khóe môi cũng cong lên thành đột cong 45 độ hoàn mỹ.
Đây chính là dung mạo thật của hài tử nhà bọn họ sao?
Khi Hoa Nghiêu nóng lòng nhìn về phía gương mặt của hai người, sâu trong con ngươi không khỏi run lên dữ dội.
Giống, quá giống, sao có thể giống như vậy?
Thảo nào bọn họ phải tốn nhiều công sức đưa hai đứa bé này đi như vậy.

Nếu là ở đế quốc, chỉ sợ sớm đã…
Lúc Hoa Nghiêu mặt mày kích động nhìn hai tỷ muội, hai tỷ muội cũng đang quan sát hắn…
Gạt đi hình tượng từng ăn sâu vào lòng người của Hoa Nghiêu, hôm nay hiện ra trước mặt bọn họ nghiễm nhiên là một vị đại thúc trong anh tuấn lại có thêm chút cương quyết cuồng dã.

Hắn mặc trường bào màu xanh đậm, dáng người cao to đứng đó, tập trung nhìn bọn họ.
Bộ dạng chăm chú của hắn cũng khiến Công Tử Diễn bất tri bất giác lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, bất kể nàng ấy là Hoa Nhan hay Công Tử Diễn, từ khi sinh ra đến mười hai tuổi dung mạo đều được xử lý cẩn thận.Vì vậy tuy rằng Hoa Nghiêu tiếp xúc với nàng ấy nhiều nhất cũng chưa từng thấy dung mạo thật của nàng ấy.

Hôm nay nàng ấy và Linh Diên vẫn tự tin xuất hiện một đen một trắng, mang gương mặt căng tràn sức sống, cho dù mặc váy áo đơn giản nhất cũng thể hiện ra sức hấp dẫn tuyệt vời khiến người ta liếc mắt là chìm sâu vào đó.
Đẹp không?
Đẹp!

Nhưng vẻ đẹp của bọn họ lại khiến người ta không thể tìm đủ từ ngữ để hình dung.

Đặc biệt là khi mặt trời từ từ mọc, hai thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ hạ phàm, trong sương mù có vẻ hơi mát lạnh, bước trên con đường đầy nắng vàng, quanh người tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta nhìn mà theo bản năng quên thở, mê đắm.
Sáu mắt giao nhau, mọi người đều thấy được xa lạ và chờ mong trong mắt đối phương.
Hoa Nghiêu cười khẽ, mặt mày lập tức sáng lên: “Để ta đoán xem, áo trắng là Diễn Nhi, áo đen là Diên Nhi đúng không?”
Hai thiếu nữ nghe thấy giọng nói trầm thấp làm say lòng người như cello đều khẽ giật mình.
Hai người đều nghe thấy tám phần cưng chiều và hai phần kích động chứa trong giọng nói của hắn, dịu dàng như nước, khiến lòng người ấm áp.
Cuối cùng cảm xúc của Công Tử Diễn đã có chút dao động, nàng ấy nhìn hắn, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Hoa Nghiêu như một chú thỏ con đáng yêu, vươn hai tay ra ôm chặt lấy hắn, thân mật cọ cọ trước ngực hắn, bộ dạng đó cực kỳ giống tiểu nữ oa tìm phụ thân làm nũng.
“Nghĩa phụ, con rất nhớ ngài.”
Tuy rằng những lời này đơn giản và nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hoa Nghiêu cảm động đến mức suýt chút rơi lệ.

Hắn ôm chặt lấy cơ thể dường như càng mảnh mai gầy yếu hơn ba năm trước của nữ hài nhi, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy.
“Nha đầu ngốc, nghĩa phụ cũng rất nhớ con, nếu không sao lại lập tức chạy đến đây chứ? Con ngoan, mau để nghĩa phụ xem xem, ba năm không gặp, nghĩa phụ đã sắp không nhận ra con rồi.”
Hoa Nghiêu nhẹ nhàng đẩy Công Tử Diễn ra, sau đó chăm chú nhìn nàng ấy, vẻ mặt đau lòng véo đôi má gần như không có thịt của nàng ấy, “Nhan Nhi của ta gầy đi rồi, con ngoan, ba năm nay con chịu khổ rồi.”
“Không khổ, không khổ chút nào.

Nghĩa phụ, không có ngài ở bên cạnh Diễn Nhi, Diễn Nhi cảm thấy rất cô đơn, không có cảm giác an toàn.”
Linh Diên nhìn cảnh tượng ấm áp này, muốn nói trong lòng không có gánh nặng là chuyện không thể nào.
Từ nhỏ nàng đã trải qua cuộc sống mà không phải hài tử bình thường có thể chịu đựng được.


Nhìn lại mười hai năm đến dị giới của nàng, dường như trừ khổ ra chính là đắng chát, cho dù có ngọt cũng là cảm giác như phù dung sớm nở tối tàn.
Tuy rằng đến giờ nàng vẫn không hiểu, người một nhà đang yên đang lành sao phải chia xa, sao phải sống đầu đường xó chợ như vậy.

Nhưng nàng cũng biết không có người mẹ nào cũng muốn tách khỏi con của mình, ngay cả đôi nữ nhi sinh đôi của mình cũng lựa chọn phương thức khác nhau để thu xếp.

Tạm thời không nhắc tới trong chuyện này cất giấu bao nhiêu bí mật, nhưng Linh Diên từ nhỏ đã không được cảm nhận tình cảm cha mẹ thấy cảnh tượng như vậy, mũi không hiểu sao cay cay, nước mắt muốn không kìm được tràn mi.
Mặc dù kiếp trước không phải nàng không có tình cảm của cha mẹ, nhưng kiếp trước đã cách nàng mười hai năm, thậm chí là xa xôi hơn.

Nàng chỉ nhớ vào lúc mình còn rất nhỏ đã buộc phải tự lập, thế nên cho dù đến dị giới, trở lại làm trẻ con cũng chưa từng chân chính muốn làm trẻ con một lần.

Những chuyện khi còn là trẻ con nên làm, nàng chưa từng làm chuyện nào.
Nàng cũng muốn nằm trên đầu gối phụ thân làm nũng, nàng cũng muốn kéo tay áo của mẫu thân khóc lóc cáo trạng, nàng cũng muốn cưỡi trên cổ ca ca, túm tóc của hắn, chọc hắn nổi giận… Nhưng sự thật lại tàn khốc, từ khi nàng xuyên qua, đối mặt chính là môi trường sống khắc nghiệt.
Nàng không ngừng cố gắng, không ngừng nghiêm khắc với bản thân mới có bản thân hôm nay.

Cho dù tuổi thơ của nàng chưa từng vui vẻ, nhưng bên cạnh nàng cũng không thiếu người quan tâm và yêu thương.

Có điều thân phận của những người đó lại không thể khiến nàng giống như Công Tử Diễn, quên đi tất cả tư thái mà làm nũng, cầu quan tâm.

Thế nên có khoảnh khắc sâu trong lòng nàng dường như vô cùng khát vọng sự quan tâm như vậy.


Nhưng rồi nàng lại tỉnh táo hiểu rõ, đó là hạnh phúc thuộc về tỷ tỷ, không phải nàng.
Suy nghĩ quay trở lại, Linh Diên đã thu hồi cô đơn trong mắt, lúc ngước mắt lên là ý cười kiên cường.
“Tỷ tỷ, xấu hổ xấu hổ, coi chừng bị thuộc hạ của tỷ nhìn thấy, thật là mất mặt!”
“Nha đầu chết tiệt nhà muội, muội còn nói ta nữa, chờ tương lai muội gặp phụ thân, để coi muội có khóc hay không, hừ!”
Linh Diên lập tức tò mò nhìn nàng ấy, “Tỷ tỷ gặp phụ thân rồi sao?”
Công Tử Diễn nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt mất mát lắc đầu, “Chưa, đừng nói gặp, ngay cả ông ấy là ai ta cũng không biết.”
Hai tỷ muội nghĩ tới đây, bất giác nhìn về phía Hoa Nghiêu.
Hoa Nghiêu tự nhiên cảm giác được mong đợi của bọn họ, tuy rằng hắn vô cùng không muốn làm bọn họ thất vọng, nhưng có một số việc hắn lại không thể, cũng không thể nói sớm cho bọn họ biết.
Hắn chỉ có thể bước tới bên hai thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa đầu bọn họ, “Bọn nhỏ, ta thật xin lỗi, có một số việc tạm thời vẫn không thể nói hết cho hai đứa, đợi đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ có người nói cho hai đứa biết.”
Dứt lời, hắn tràn ngập ý cười nhìn sang Linh Diên: “Diên nha đầu, nếu như có thể, con cũng có thể gọi ta là nghĩa phụ.

Theo bối phận, quả thực ta đã nhận hai đứa.

Năm đó lúc con ra đời, ta còn từng ôm con!”
Vừa nhắc tới khi còn bé, Linh Diên lập tức hứng thú, “Vậy khi còn bé Diên Nhi cũng xấu như vậy ạ?”
Hoa Nghiêu lắc đầu, “Sao có thể chứ? Khi còn bé các con đã rất đẹp rất đẹp, phấn điêu ngọc trác.

Đừng nói là mẫu thân các con, ngay cả phụ thân các con lúc ấy cũng rất quyến luyến các con, thế nhưng…”
Nói đến đây, đột nhiên giọng hắn nghẹn lại, “Được rồi, tạm thời không nhắc tới những chuyện này nữa.

Diên Nhi à, bây giờ con sao rồi? Cơ thể có khỏe hẳn chưa? Nghe nói mấy năm nay con chịu khổ không ít.”
Mặc dù Linh Diên có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục moi về thân thế của mình, nhưng cũng may giống như Hoa Nghiêu nói, lúc bọn họ nên biết tự nhiên sẽ biết, trong lòng cũng không có gánh nặng gì.

“Nghĩa phụ yên tâm, Diên Nhi có mệnh mèo (ý nói mèo có chín mạng), năm đó đại nạn không chết, sau này tất có hậu phúc.

Huống chi theo y thuật hiện tại của Diên Nhi, tuyệt đối là số trường thọ!”
“Hừ, nha đầu chết tiệt nhà muội, đúng là tự tin quá!”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ yên tâm, có muội muội ở đây, tỷ cũng có thể.”
Phát hiện ánh mắt chờ mong trẻ con của Hoa Nghiêu, Linh Diên buồn cười móc ra một lọ đan dược từ trong ngực, thoải mái đưa cho Hoa Nghiêu: “Nghĩa phụ trên cao, xin nhận của Diên Nhi một lạy.

Đây chính là Tục Mệnh đan Diên Nhi mới nghiên cứu ra, xin nghĩa phụ nhận lấy.”
Hoa Nghiêu được ưu ái mà lo sợ nhận lấy, “Tặng, tặng ta à?”
Hàng mày xinh đẹp của Linh Diên nhẹ nhàng nhướng lên, nàng vô cùng tự tin gật đầu: “Tất nhiên rồi, nhưng để trao đổi, có phải nghĩa phụ cũng nên tặng Diên Nhi quà gặp mặt hay không? Con biết chỗ ngài có rất nhiều đồ tốt!”
Hoa Nghiêu bị yêu cầu thẳng thắn của nàng chọc cười, nhẹ nhàng sờ chóp mũi nàng, “Nha đầu con đó, ta thấy con tặng thuốc là giả, vơ vét tài sản mới là thật đúng không? Nói đi, con muốn cái gì? Chỗ nghĩa phụ không có, tương lai cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị cho con.”
Đôi mắt như nước của Linh Diên bỗng chốc sáng ngời, “Thật ạ?”
“Nghĩa phụ đã lừa con bao giờ chưa? Ta nói được làm được, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Ha ha, con biết nghĩa phụ tốt nhất mà.

Vậy thì tốt, Diên Nhi không khách sáo với ngài nữa, nghĩa phụ có từng nghe nói đến Long thần đỉnh chưa?”
“Long thần đỉnh không phải là dược đỉnh à? Sao thế? Con cần ư?”
Linh Diên gật đầu thật mạnh, “Trước kia con có một cái dược đỉnh đồng đỏ mạ vàng, nhưng mấy năm nay cấp bậc của con tăng lên quá nhanh, cái dược đỉnh kia đã sớm không dùng được nữa, con cần Long thần đỉnh cấp bậc cao hơn làm dược đỉnh mới.

Nhưng con tìm kiếm nhiều năm, đồng thời sai người nghe ngóng khắp nơi cũng không biết tung tích của cái dược đỉnh đó.

Không biết nghĩa phụ có biết không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận