Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua, trời cũng dần chuyển lạnh.
Sáng sớm hôm nay, Hoa Nghiêu nhận được mật thư từ Long đế quốc, vốn tưởng chỉ là tin báo thông thường mà thôi, nhưng hắn lại không ngờ được nội dung trong thư lại khiến thân thể cao lớn của hắn cứng đờ.
Cảnh tượng này vừa khéo bị hai tỷ muội vừa vào phòng ăn nhìn thấy.
Linh Diên và Công Tử Diễn trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng hai người đều không nói gì.
Mãi đến khi Hoa Nghiêu hồi phục tinh thần lại nhìn về phía hai tỷ muội, bọn họ mới tò mò nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nghĩa phụ, sao vậy? Sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Hoa Nghiêu dần chăm chú vào Linh Diên: “Nha đầu, độc tang thi, con có thể giải không?”
Tuy trước kia nha đầu này vẫn không nói gì, nhưng hắn biết mấy ngày này nó đã bắt về mấy con tang thi, điều này đủ chứng minh tâm tư nghiên cứu của nàng vẫn còn tồn tại.
Linh Diên xoa cằm: “Trên thế giới này không có độc nào là không giải được cả, chẳng qua là quá trình hơi phức tạp mà thôi.
Cũng giống như độc Hắc Ngột Lân của con vậy, ai có thể nghĩ được là cách giải nó lại là chết đi rồi hồi sinh chứ?”
Trái tim của Hoa Nghiêu như được nhặt lên: “Nói vậy thì độc tang thi ở giai đoạn này con có thể giải hay không?”
Linh Diên chưa chắc chắn, chỉ ậm ừ gật đầu: “Con tương đối quen thuộc với loại độc này rồi.
Từ mấy năm trước khi thi độc vẫn còn đang ở giai đoạn đầu con đã được tiếp xúc, nên giờ chúng phát triển đến giai đoạn này, với thực lực hiện giờ của con thì muốn phá giải cũng không khó, chỉ là phải cần thời gian.”
Trước kia khi còn ở cấm địa có người muốn nàng nghiên cứu độc này, nhưng lại bị ca ca từ chối.
Lúc đó là thời điểm chốt mấu chốt để nàng thăng cấp, ngay cả y độc mà nàng thích nhất cũng phải bỏ qua thì nói gì đến loại độc xuất phát từ bên ngoài?
Có lẽ là do trong lòng nàng luôn ôm trách nhiệm cứu người nên sau khi nàng bình ổn lại thì chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến đó là phá giải thi độc.
Đây không chỉ là khiêu chiến đối với bản thân mà quan trọng hơn, độc này đã đến giai đoạn không thể cho phép phát triển được nữa.
Với những gì nàng đã đạt được đến giờ, có năng lực mà không dùng đến thì chẳng còn biết nói gì hơn.
Nên, nàng đã làm, làm chuyện nàng nghĩ rằng nàng nên làm.
Chỉ là, nàng vẫn không rõ lắm.
Theo lý thì hẳn là Hoa Nghiêu đã sớm biết những việc này từ lâu rồi chứ, sao lại không hỏi từ sớm mà lại hỏi sau khi nhận được thư chứ?
Chẳng lẽ trong phong thư này có chuyện gì xảy ra sao?
Đúng như những gì Linh Diên đoán, Hoa Nghiêu thở phào một hơi, nhưng cũng nhíu mày.
“Ở Long đế quốc đã có người nghiên cứu ra thuốc giải ức chế thi độc rồi.”
Ling Diên kinh ngạc đứng dậy: “Đây đúng là tin tốt mà, theo con biết thì bọn họ đã nghiên cứu hơn một năm rồi đúng không? Giờ khó khăn lắm mới nghiên cứu ra được, không phải rất đáng ăn mừng sao?”
Không ngờ, Hoa Nghiêu lại lắc lắc đầu, nở nụ cười châm chọc.
“Mọi chuyện không đơn giản như con tưởng tượng đâu, hơn nữa, những người nghiên cứu ra thuốc giải cũng không phải người bình thường.
Huống chi, người được lợi là đại lục Tứ Phương, con nghĩ là bọn họ sẽ cho mà không vụ lợi như con sao?”
Linh Diên nghe vậy lập tức nhíu mày: “Ý của nghĩa phụ có phải là, tuy bọn họ đã nghiên cứu ra thuốc giải nhưng lại đưa giá trên trời muốn kiếm lợi lớn sao?”
Hoa Nghiêu hừ lạnh: “Cũng không khác lắm đâu.
Còn một chuyện nữa, ta không thể tin bọn họ được, dù giờ bọn họ có đồng ý điều chế thuốc giải thì cũng không có gì có thể đảm bảo được thứ mà bọn họ gọi là thuốc giải lại có thể chống được thi độc.”
“Cho nên nghĩa phụ muốn…”
Hoa Nghiêu đứng bật dậy: “Xem ra thời gian đoàn tụ của cha con chúng ta sắp phải kết thúc rồi.
Ta phải đi xem thử bọn họ nghiên cứu ra thuốc giải thế nào, thuận tiện mang vài vật mẫu đến thử nghiệm xem, nếu có công dụng thật thì tốt, chỉ sợ, mục đích của bọn họ không chỉ vậy đâu.”
Linh Diên nhíu mày: “Nghĩa phụ, chuyện này phức tạp đến vậy sao?”
Hoa Nghiêu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hai tỷ muội: “Các con nhớ kỹ, các phe phái bên trong Long đế quốc đang tranh đấu nhau, lòng người lại hiểm ác, tàn nhẫn hơn đại lục Tứ Phương gấp mười gấp trăm lần.
Mạng người đối với bọn họ chẳng là gì cả, nếu không thì con nghĩ là sao lại có sự tồn tại của Long Khôn và Hồng Tà chứ? Tên nhóc kia, đại lục Tứ Phương có thể qua được kiếp nạn này hay không phải dựa vào con đấy.
Cũng may giờ Bất Dạ thành xem như đã an toàn rồi, các con cứ ở lại đây, có chuyện gì cũng không được đi đâu, đợi ta trở lại, hiểu chưa?”
Công Tử Diễn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gật đầu: “Nghĩa phụ yên tâm, chúng con sẽ cẩn thận, nhưng chuyến đi này của ngài chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, ngài nhất định phải…”
“Đứa ngốc, nghĩa phụ không yếu đuối như con tưởng tượng đâu, nếu không trước kia nương của con đã không giao con lại nhờ ta chăm sóc.
Yên tâm, nghĩa phụ biết cách bảo vệ bản thân, ngược lại là tỷ muội các con qua trận chiến lần này chỉ sợ là đã bại lộ rồi, phải cẩn thận không được tin tưởng bất luận kẻ nào, nhất là những kẻ đến từ Long đế quốc.”
Hoa Nghiêu dặn dò mãi rồi mới lo lắng rời đi.
Sau khi hắn đi, Linh Diên nhìn về phía Công Tử Diễn: “Nghĩa phụ vừa mới nói có lẽ chúng ta đã bị bại lộ rồi, chẳng lẽ là nói đến thân thế của chúng ta sao?”
“Mặc kệ là gì đi nữa thì điều đầu tiên phải chuẩn bị bây giờ là thuốc giải thi độc, Diên Nhi, tạm thời muội đừng làm gì cả, mau bế quan nghiên cứu thuốc giải đi, chỉ cần có được thuốc giải thì chúng ta mới có tư cách nắm trọn mọi thứ trong tay.”
Nàng ấy có dự cảm thế lực không biết tên kia chỉ sợ là cũng muốn dựa vào thuốc giải này để đạt được mục đích nào đó.
Tuy nghĩa phụ không nói rõ nhưng từ nét mặt nghiêm trọng của nghĩa phụ thì có thể đoán ra lai lịch của đối phương cũng không tầm thường đâu.
Người có thể khiến nghĩa phụ coi trọng, các nàng sao dám xem thường?
Xem ra kẻ địch sau này phải đối mặt còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của các nàng nhiều.
Linh Diên búng ngón tay một cái: “Tỷ à, tỷ đừng căng thẳng mà, cũng đừng hoảng, nếu tỷ túng túng thì muội muội đây cũng áp lực lớn lắm.
Yên tâm đi, giờ chúng ta đang ở Bất Dạ thành, trong Bất Dạ thành này thì thứ không thiếu nhất là dược liệu, chỉ cần có đủ dược liệu thì muội muội của tỷ sẽ nghiên cứu ra thuốc giải, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nếu tỷ đã giao nhiệm vụ gian khổ này cho ta thì an toàn của Bất Dạ thành phải giao cho tỷ vậy!”
Sự tự tin của Linh Diên khiến Công Tử Diễn không hiểu sao an tâm hơn.
Sau khi đưa nàng đến mật thất, Công Tử Diễn lập tức thay nam trang, khôi phục lại khí chất sắc sảo, độc đoán của người đứng đầu thành.
Lúc này bọn họ còn không biết chuyện Hoa Nghiêu lo lắng đã xảy ra rồi, kỳ thật mọi chuyện đã sớm diễn ra, chẳng qua tốc độ lan truyền tương đối chậm mà thôi.
Nếu nói thi độc lây qua đường máu thì bệnh độc kiểu mới lại dựa trên nền tảng của thi độc mà biến dị thành một loại độc đáng sợ hơn, loại độc này không lan truyền qua đường máu, nhưng lại càng điên cuồng hơn cả đường máu nhiều.
Rất không may, cảnh tượng này vừa khéo bị hai người đang tìm thê tử là Ngọc Ngân và Vệ Giới bắt gặp.
Càng trùng hợp hơn nữa là lần này nạn nhân không phải ai khác mà chính là những người Ly gia mà Linh Diên đã cứu mấy ngày trước.
Ngọc Ngân và Vệ Giới đã lập thành một nhóm giết tang thi giữa đường, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ đến ngoại trừ tang thi còn có một giống loài mới tiếp cận bọn họ.
Khi bọn họ tiếp đất thì thảm kịch đang diễn ra, nhìn thấy một giống loài mới đang đè những nữ nhân dưới người chúng điên cuồng làm nhục, hơn nữa còn bơm chất lỏng trong cơ thể chúng vào cổ họng của những người bình thường, cả hai nam nhân đều ngây ngẩn trong thoáng chốc.
Đã giết độc nhân hơn một năm rồi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đám dị nhân như thế này cả.
So với những người bị tang thi cắn không bao lâu sau sẽ thối rữa toàn thân thì giống loài mới này lại không hề bị thối rữa, ngay cả cơ thể cũng cao hơn người bình thường nhiều, chi trên của chúng rất phát triển, chi dưới lại nhỏ hơn nhiều.
Tuy hình dáng vẫn giống con người, nhưng khác với người là sau lưng bọn chúng lại có cánh như cánh dơi, cả người đầy những đường vân gớm ghiếc, không giống vảy mà lại phình ra cồng kềnh.
Gương mặt những người này cũng đã biến dị, không thể nhận ra hình dáng ban đầu nữa, miệng và tai là hai bộ phận biến dị nghiêm trọng nhất, răng nanh còn đáng sợ hơn cả tang thi, mắt đỏ ngầu, tai lại vẫy vẫy như người ngoài hành tinh, xấu xí đến mức khiến cả gương mặt trở nên méo mó.
Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm, chỗ đáng sợ nhất của đám dị nhân này là sự phát triển của bọn chúng.
Khác với tang thi không có ý thức, đám dị nhân này lại có thể suy nghĩ và phân biệt được nam nữ.
Bọn chúng nhìn thấy nữ nhân sẽ lao vào, nhìn thấy nam nhân thì cắn.
Nữ nhân bị đánh ngã sẽ trở thành đối tượng bị bọn họ làm nhục, mà nam nhân sau khi bị cắn xé thì không đến một canh giờ sau sẽ biến đổi như tang thi, dần dần hình thái sẽ gần giống những dị nhân này.
Điều đáng sợ hơn là hình dáng của bọn chúng ban đầu rất không ổn định, trong quá trình không ngừng cắn xé, nhất là khi giao hợp với nữ nhân, trong quá trình đó đặc thù thân thể của bọn chúng nhờ sự tưới tắm của nữ nhân mà càng lộ rõ hơn.
Tương tự, những nữ nhân đang giao hợp với dị nhân cũng sẽ ngày càng trở nên nghiện và điên cuồng.
Những người bị dị nhân lây nhiễm rồi sau khi gặp phải tang thi sẽ không chủ động cắn, cảnh tượng thần kỳ thế này cũng chứng minh là độc của tang thi và dị nhân là cùng một loại.
Nhưng điều này cũng nói lên rằng, ngoại trừ tang thi thì vẫn còn có dị nhân đang tấn công những người bình thường bọn họ.
Cứ vậy, người trên đại lục Tứ Phương vốn đã không còn nhiều, giờ chỉ sợ lại gặp phải thử thách càng khắc nghiệt hơn nữa..