Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


“Oành!” một tiếng, trong Bất Dạ thành yên tĩnh đột nhiên phát ta tiếng nổ.
“Tiếng gì vậy? Ở đâu nổ vậy?”
“Nhanh, đi điều tra xem có chuyện gì!”

Công Tử Diễn đang kiểm kê sổ sách thì nghe thấy tiếng nổ, trong lòng đột nhiên thắt lại, đứng bật dậy: “Chuyện gì vậy?”
Phong hộ pháp nghe thấy tiếng của Công Tử Diễn, lập tức lui xuống, chỉ chốc lát sau đã vang lên giọng nói kích động hoảng hốt của hắn.
“Công tử, không hay rồi, chỗ nhị tiểu thư, dược viên bị nổ rồi.”
“Ngươi nói gì? Diên Nhi đâu? Muội ấy thì sao?”
“Công tử, nhị tiểu thư…”
Không đợi hắn nói hết lời, Công Tử Diễn đã sốt ruột hoảng hốt chạy ra ngoài, đợi hắn chạy đến dược viên, nhìn thấy phòng ốc ở đây gần như đã biến dạng, trong lòng hắn kinh hoảng không thôi.
Hắn nổi giận gầm lên với quản gia: “Các ngươi làm ăn gì thế hả? Gian phòng đang bình thường sao lại đột nhiên bị nổ chứ? Muội muội ta đâu? Muội ấy thế nào rồi?”
Lão quản gia bị nàng ấy quát như vậy, sợ đến mức mặt mày tái mét.

Công Tử Diễn hoàn toàn không để ý hình tượng của mình lúc này hung bạo thế nào, hắn đẩy mọi người qua một bên xông vào phòng, may mà Phong Hoa Tuyết Nguyệt kịp thời chạy đến kéo hắn lại.
Phong hộ pháp chạy lên trước, thở hổn hển: “Công tử, người nghe thuộc hạ nói hết đi, nhị tiểu thư không sao cả, nàng ấy đã được đưa đến Minh Nguyệt lâu rồi, đại phu trong thành cũng đã sang đó hết rồi ạ.”
Đợi Phong hộ pháp ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một cơn gió vụt qua, làm gì còn có bóng dáng Công Tử Diễn nữa?
Thấy vậy, da đầu hắn tê dại, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Nhị tiểu thư ơi, người không được xảy ra chuyện gì đâu đấy! Nếu người xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ mọi người đều không chịu đựng nổi đâu!
Đợi bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt hoàn hồn, nhìn lão quản gia còn đang ngây người, bọn họ không khỏi rơi mấy giọt nước mắt đồng cảm.
“Toàn thúc, ông còn sợ hả? Mau, mau đứng lên đi, không sao cả rồi, công tử đã qua bên kia rồi.”
Toàn thúc ngơ ngác nhìn qua, thấy gương mặt quen thuộc của Phong hộ pháp thì dường như mới cảm nhận được chút chân thật.
Vẻ mặt ông ta phức tạp nhìn bọn họ: “Vừa nãy… vừa nãy thật là công tử nhà chúng ta sao?”
Đám người Phong hộ pháp nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, chậc chậc, xem ra Toàn thúc bị dọa sợ thật rồi!
“Toàn thúc, vừa nãy đúng là công tử của chúng ta thật đấy, ông cũng biết mà, nhị tiểu thư đã xa nhà nhiều năm rồi, tung tích của nàng lại còn bị người trên đó lén gạt đi.

Chỉ thương công tử nhà chúng ta đã tìm kiếm nhiều năm rồi, mãi cuối cùng mới có thể tìm về được.

Đây là muội muội duy nhất của ngài ấy, dĩ nhiên là ngài ấy sẽ thương yêu đến tận tâm can.

Đột nhiên lại nghe thấy tin dược viên nổ, ngài ấy sợ đến mức phát hoảng rồi, ông đừng để tâm nhé!”
“Không, ta không để tâm đâu, ta chỉ cảm thấy hình như công tử đã thay đổi rồi, trở nên… trở nên có tình người hơn nhiều.”
Công Tử Diễn của trước kia tuy rằng đều đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng bọn họ đều hiểu, tính cách Công Tử Diễn nhà bọn họ không giống như vẻ bề ngoài.
Bọn họ rất hiếm thấy thủ đoạn của hắn khi hắn nổi trận lôi đình, dù gặp phải những kẻ không có mắt cũng đều bị hắn bí mật xử lý, căn bản không cho bọn họ cơ hội phản ứng.
Khi đó, bọn họ không thể nào hiểu được tính tình của hắn.
Nhiều năm như vậy, ấn tượng của bọn họ về công tử đều là trầm ổn, nhạy bén và sâu sắc, nhưng dáng vẻ sốt ruột hốt hoảng như hôm nay, thậm chí còn nổi giận quát lớn nữa, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Công tử còn trẻ, đang độ tuổi khí thịnh, trước kia lúc nào hắn cũng điềm tĩnh chín chắn, cũng quá gò ép bản thân.

Lần bộc phát ra tình cảm thật của bản thân như hôm nay đúng là không nhiều lắm, cũng khó trách Toàn thúc lại có phản ứng như vậy.
“Đó là muội muội mà công tử phải khó khăn lắm mới tìm về được, hiển nhiên là phải khác, ông cứ đợi xem, cảnh tượng như hôm nay không chừng còn xảy ra nhiều.”
Khi mấy người bọn họ cảm khái về những thay đổi của Công Tử Diễn thì hắn đã lao nhanh như gió đến Minh Nguyệt lâu.
Nhìn thấy Linh Diên nằm trên giường với gương mặt đen sạm, cả người tả tơi, hắn sợ tới mức tay chân mềm nhũn, may mà ma ma đứng bên cạnh kịp thời phản ứng giữ nàng ấy lại.
“Khởi bẩm công tử, đại phu đã xem qua rồi ạ, nhị tiểu thư chỉ bị hôn mê thôi, chỉ bị một ít vết thương ngoài da, còn những cái khác thì phải đợi sau khi ngài ấy tỉnh lại mới có thể chẩn đoán chính xác.”
Công Tử Diễn lập tức nhíu mày: “Đại phu đâu?”
“Đại phu đã đích thân đi sắc thuốc rồi, lão nô canh giữ ở đây.”
Công Tử Diễn thở nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ma ma: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Khởi bẩm công tử, lão nô cũng không rõ, cô nương đã ở trong dược viên nhiều ngày rồi, thức ăn lão nô đưa đến đều mấy ngày nay vẫn còn nguyên, lão nô đã khuyên rồi nhưng cô nương lại chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Hôm nay lão nô mang thức ăn đến, vừa vào cửa thì phòng đã bị nổ rồi, lão nô sợ hãi vội vàng chạy vào bế cô nương ra.

Nói đến cũng kỳ, với uy lực của vụ nổ đó thì cô nương hẳn phải không đến mức bị nổ đến hôn mê thế chứ.

Lúc ấy nhìn thấy ngài ấy bị ngã xuống bàn, tim lão nô cũng…”
“Đương nhiên muội ấy không sao rồi, nếu chỉ là một trận nổ đã có thể nổ chết muội ấy, vậy còn không bằng muội ấy cứ chết như vậy luôn!”
Sau khi Công Tử Diễn hoàn hồn lại, oán hận mắng bà một câu.
Không ngờ nàng ấy vừa mắng thì đã nhận được cái nhìn xem thường của ma ma.
Vừa nãy là ai sợ đến mức chân cũng mềm ra hả?
Công tử nhà bọn họ đúng là mạnh miệng mà, cái người bị dọa đến mặt trắng bệch đó là ai vậy?
Đương nhiên, người ngoài như bà chẳng thể xen vào cách hai tỷ muội bọn họ đối xử thân thiết với nhau.
Vì vậy, bà nhẹ nhàng cúi người, lui về sau: “Nô tỳ đi chuẩn bị quần áo để tắm rửa thay cho tiểu thư.”
Công Tử Diễn lo lắng đến gần Linh Diên, đích thân bắt mạch cho nàng, xác nhận nàng đúng là chỉ bị thương ngoài da thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến tối Linh Diên tỉnh lại, Công Tử Diễn mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Bởi vì Linh Diên bất hạnh phát hiện linh lực của mình đã biến mất.
Như không thể chấp nhận điều này, nàng lập tức nhìn vào lòng bàn tay của mình, dấu hiệu hình kim màu lam thường ngày cũng mờ nhạt như linh lực đang trống rỗng trong người nàng, gần như không thể thấy được.
Linh Diên khóc không ra nước mắt nhìn Công Tử Diễn: “Hức, tỷ, xong rồi, linh lực không còn thật rồi.”
Rốt cuộc Công Tử Diễn cũng nhận ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nhíu mày nhìn nàng: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Còn sao được nữa, ta không cẩn thận thêm nhầm thuốc nên đã gây nên vụ nổ lớn, ngay lúc nguy cấp, ta đã dùng linh lực tạo thành lồng phồng hộ nên mới may mắn thoát nạn được, nhưng sao mà ngờ được uy lực của vụ nổ lại lớn vậy chứ? Về việc linh lực bị biến mất thì ta cũng không biết vì sao nữa…”
Linh Diên vẫn không thể tin được vận đan điền một lần nữa, kết quả chẳng những không có gì mà còn gì nàng dùng sức quá mạnh khiến lồng ngực đau nhói: “A, đau quá, rốt cuộc là sao vậy chứ?”
Hắc Thuần trong linh hải đang muốn ra ngoài giải cứu chủ tử ngu xuẩn nhà bọn họ thì Tiểu Băng Dực đã nhanh chân hơn nhảy ra ngoài trước, vừa khéo đáp xuống đầu Linh Diên.
Tiểu Băng Dực vẫn còn một con chó con chỉ nhỏ bằng tách trà như mấy năm trước, chẳng qua bộ lông của nó đã mượt mà hơn nhiều, càng thêm đáng yêu hơn khiến người ta yêu mến.
“Chủ nhân, người đúng là ngốc chết mà, người cho là người vẫn còn ở trạng thái trúng độc như mấy năm trước sao, Hắc Ngột Lân đã không còn rồi, cơ thể người bây giờ chỉ hơn người bình thường chút xíu thôi, cũng đâu phải bách độc bất xâm đâu.

Huống chi, độc người nghiên cứu còn là thi độc, thi độc đó, nếu không phải ngay lúc nguy cấp chúng ta đã thu hết khí độc vào thì chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm rồi.”
Lời nhắc nhở của tTểu Băng Dực khiến Linh Diên bừng tỉnh ngay lập tức, nàng đột nhiên vỗ trán: “A, đúng rồi ha, sao ta lại quên chứ, vậy khí độc đâu?”
Tiểu Băng Dực oán giận xoay người xem thường nhìn nàng: “Ở trong không gian đấy, nếu không thì người cho là sao người lại suy yếu vậy chứ? Khí độc độc như vậy ở trong không gian phải mất bao nhiêu ngày mới tiêu hết được chứ? Về phần nội lực của người thì cũng liên quan mật thiết đến không gian, thân thể người bây giờ không thể so được như trước nữa, không gian mạnh thì linh lực cũng mạnh, không gian yếu thì linh lực cũng yếu.

Người nên cảm thấy may mắn là giờ người còn chưa tẩu hỏa nhập ma đó, cũng chưa trúng độc mà chết nữa, linh lực biến mất cũng chỉ là chuyện tạm thời thôi, đợi đến khi nào không gian chuyển hóa hoàn toàn khí độc rồi thì thân thể người mới có thể khôi phục bình thường.”
Lời của Tiểu Băng Dực khiến Linh Diên nhẹ người hẳn, nàng bế Tiểu Băng Dực trên đầu mình xuống, ôm thân mình mềm mại của nó nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên mặt nàng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
“Ui, Tiểu Băng Băng, ây dà, người ta sai rồi mà, ngươi không biết bệnh độc này khó đối phó thế nào đâu, ta cũng đã làm đến giai đoạn quan trọng rồi, ai mà ngờ sẽ gây lên hậu quả đáng sợ như vậy chứ.

May quá, may mà không có ai trong dược viên bị thương, không phải chỉ là tạm thời mất đi linh lực thôi sao? Không sao không sao cả, có tỷ tỷ che chở rồi, ta lại không ra ngoài, chẳng có gì đáng ngại cả.”
Công Tử Diễn đứng bên cạnh nghe vậy thì đen mặt, nhưng khi ánh mắt nàng chạm phải Tiểu Băng Dực nhỏ nhắn đáng yêu trong tay Linh Diên thì lại đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ.
Dường như tiểu Băng Dực cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, nó run run hai lổ tai nhỏ đáng yêu trên đầu, vụt một cái chạy thoát khỏi tay Linh Diên rồi sau đó lập tức biến mất.
Linh Diên vẫn còn chưa đã nghiền cảm giác mềm mại đáng yêu xuyên qua từng ngón tay, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể kéo tóc mình tự xoa vậy.
Hành động này lập tức nhận được sự xem thường của toàn bộ đám linh sủng của nàng, chậc, cái tật thích vuốt lông kỳ quặc này lại tái phát rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui