Linh Diên bị người áo đen tàn nhẫn vứt xuống bầy dâm thú.
Những dâm thú kia ngửi được mùi trên người Linh Diên, chính giữa đàn thú vang lên tiếng tru chói tai.
Từng con một há to miệng, ngửa mặt gào lên âm tiết không rõ, táo bạo quanh quẩn bên cạnh nàng.
Mặc dù không tới gần, nhưng mà Linh Diên cảm giác được rõ bộ phận sinh dục của chúng đang dần dần biến hóa.
Phát hiện này làm cho nàng cảm thấy bất an.
Đặc biệt là khi dâm thú tụ tập tới đây càng ngày càng nhiều, cuối cùng nàng cũng phản ứng lại.
Không ngờ là đám thú này đang đang kêu gọi đồng loại của nó tới đây cùng hưởng dụng nàng?
Mặt mũi Linh Diên âm u, ngước mắt lên, ánh mắt như cái đinh bắn về phía tên đầu sỏ gây chuyện: “Ngươi định làm gì ta?”
“Làm cái gì? Cực phẩm như ngươi, cần gì bổn tọa làm cái gì chứ? Hương vị mà bản thân ngươi phát ra cũng đủ để cho chúng mê luyến rồi.
Linh Diên à Linh Diên, tiếp theo chính là thịnh yến của Thao Thiết, để ta nhìn xem ngươi có thể chịu đựng được hay không!”
Người áo đen nhìn từ trên cao xuống, khinh bỉ nhìn nàng một cái, định quay người rời khỏi.
Không ngờ, bên cạnh gã đột nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ xinh đẹp: “Chủ tọa, người này tạm thời ngài đừng động vào!”
“Chát” một tiếng, người đàn ông quay phắt người lại, một cái tát rơi xuống mặt nữ tử áo đỏ: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Nữ tử áo đỏ bị người đàn ông đột ngột tát một cái mà mê man, nàng ta bụm lấy gò má nóng hổi của mình, khóe miệng chảy ra tia máu, chật vật giải thích.
“Chủ tọa, nếu như nữ nhân này là Linh Diên thì đây chính là người của cung chủ, ngài, không thể, không thể tự tiện xử tử nàng!”
Nam nhân áo đen nghe thấy lời ấy, đột nhiên lộ ra bộ dáng tươi cười khiến người ta sởn gai ốc, gã hơi động hướng về nữ tử áo đỏ, ngón tay thon dài nắm mạnh cằm của nữ tử kia.
“Ai bảo nữ nhân này chính là Linh Diên? Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ ràng, nữ nhân này chỉ là một thị nữ so với bình thường còn bình thường hơn trong Bất Dạ thành, hiểu chưa?”
Nữ tử áo đỏ mở to hai mắt, không dám tin nhìn lên nam tử áo đen trước mặt.
Vừa mới đây rõ ràng chủ tọa nói nàng là Linh Diên, sao bây giờ lại bác bỏ?
Hắn, rõ ràng hắn là công báo tư thù!
Không sai, Linh Diên khiến gã phải tự đoạn một tay, từ trước đến nay chủ tọa là người có thù tất báo, đây rõ ràng là muốn đưa đứa nhỏ này vào chỗ chết!
Hết lần này tới lần khác, nàng ta có miệng mà lại khó trả lời được, nàng ta biết, chỉ cần nàng ta nói nhiều thêm một chữ, cái mạng nhỏ của nàng ta sẽ lập tức đứt ở đây.
Nữ tử áo đỏ nghĩ vậy, theo bản năng thõng đôi mắt xuống, không còn dám nhìn nữ hài nhi nằm ở trong bầy dâm thú.
Nam tử áo đen thấy nàng ta thức thời như thế, tiện tay ném nàng ta sang bên cạnh một cái, cảnh cáo liếc mắt nhìn nàng ta.
“Nữ nhân thông minh mới có thể sống được lâu, việc hôm nay nếu như có người để lộ ra, cũng đừng trách bổn tọa giết người không chớp mắt.”
Tất cả đại hán ở đây đều bị uy hiếp của hắn dọa sợ, người khác không biết, huynh đệ bọn họ đi theo gã cùng sinh cùng tử hiểu rõ lòng dạ của người nọ hẹp hòi đến mức nào.
Lúc này ai nấy đều mím chặt môi.
Nam tử áo đen rất hài lòng hiệu quả chính mình tạo ra, thế nhưng Linh Diên ở bên kia lại không cười được.
Nguyên bản, nàng cho rằng có lẽ còn có cơ hội đào thoát nhưng rồi nàng bi kịch phát hiện, chính mình lại bị những dâm thú này vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, ngay cả người áo đen bên trên nàng cũng không thấy được.
Nếu như nàng là một thị nữ thông thường, thời điểm này đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, người áo đen kia cũng sẽ không chú ý tới nàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thân phận của nàng đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, nếu như biến mất trước mắt bao người, tiếp theo bị tra ra bản thân có khả năng mang dị bảo bên người, vậy chắc chắn tương lai mình sẽ gặp những tai họa ngầm không cách nào lường được.
Nhưng nếu không trốn, chẳng lẽ lại đợi ở chỗ này bị những quái vật này chơi đến chết?
Bây giờ mà chết thì còn nói gì đến tương lai nữa?
Mắt thấy những quái thú kia cách mình càng ngày càng gần, còn cực kỳ hưởng thụ hít hà hương vị trên người mình, Linh Diên buồn bực cúi đầu xuống ngửi ngửi.
“Kỳ quái, mấy con quỷ này say mê cái gì vậy chứ? Trên người mình không có hương vị gì kỳ quái mà!”
Trong lúc suy nghĩ, móng vuốt của một con thú đột nhiên đặt lên ngực của nàng, thử túm y phục trên người nàng xuống.
Linh Diên theo bản năng thét lên ‘A’ một tiếng: “Cái đám buồn nôn các ngươi, mau cút đi!”
Bị những con vật xấu xí này vây quanh ở chính giữa, ngửi được mùi tanh hôi gay mũi phát ra trên người chúng, Linh Diên sắp bị hun chết rồi.
Thế nhưng những con vật này chẳng những không lui về phía sau, ngược lại càng tụ càng đông.
Mắt thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, ánh mắt của những quái thú này nhìn nàng càng ngày càng nóng bỏng, đặc biệt là huynh đệ của bọn nó, từng đứa một cương cứng càng thêm hung tàn, Linh Diên cảm giác mình muốn bật khóc
Nàng không phải tiểu cô nương không rành thế sự, nàng đến từ hiện đại, cũng đã nhìn qua nhân loại giao phối, động vật giao phối.
Nhưng mà, nhưng mà mẹ nó, nàng chưa thấy người và động vật giao phối bao giờ!
Khi những thú vật này khi dễ những nữ nhân kia, nàng bị chọc tức sôi trào ruột gan, chỉ lo trừng trị đám chúng nó, hoàn toàn quên cái gọi là ‘quan sát’ rồi.
Bây giờ đến phiên mình, đột nhiên cảm thấy trời sắp sụp đổ.
Giờ khắc này, nàng mới chân thực hiểu được, đối với một người, thực lực quan trọng đến cỡ nào.
Đáng hận khi một người xui xẻo thì uống nước cũng bị giắt kẽ răng.
Nàng lại đúng thời điểm mấu chốt đánh mất thực lực.
Nếu không, làm gì có chuyện sẽ như dê đợi làm thịt thế này, ngồi đây chờ chết chứ?
Chẳng lẽ nhịn nhiều năm như vậy, trời cao dành cho nàng một cuộc vui mất nhân tính như vậy?
Linh Diên thấy ấm ức, lồng ngực nàng phập phồng không yên, không ngừng gọi bọn nhỏ trong không gian, thử tìm kiếm biện pháp nàng có thể thoát thân.
Nhưng trong mọi cách, chỉ có cách tiến vào không gian mà thôi.
Thực lực của nàng bị mất, hiển nhiên cũng sẽ liên lụy đến bọn nhỏ.
Dù hiện tại bọn nó có tụ thành một đoàn chạy ra ngoài đối kháng thì cũng không vớt được một chút ưu điểm nào.
Làm không khéo còn có thể bị những quái vật này giẫm thành thịt nát.
Linh Diên giãy giụa muốn ngồi dậy lại đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng.
Thân thể tự nhiên bay lên trời, nhìn lại, mình lại bị những quái thú này khiêng lên.
Càng thêm quá đáng chính là dưới thân thể của nàng là từng cái đầu và cánh tay duỗi dài của chúng, mà thú vật nâng nàng lên nghiễm nhiên là con vật cao lớn nhất trong đám.
Nó nâng nàng lên, bỏ qua đàn thú quanh mình, chạy thẳng vào chỗ kín đáo.
Thấy một màn như vậy, tay Linh Diên hơi co lại.
Mọe nó, những con thú này thành tinh hả? Hiện tại là tình huống gì?
Đừng bảo là như nàng nghĩ nhé, vị đại ca này định vứt bỏ các huynh đệ của mình, một mình hưởng dụng nàng?
Mà sự thật đúng như Linh Diên nghĩ, con quái vật này đúng là mang theo nàng tránh đi đám thú, hướng vào trong Bất Dạ thành.
Mới đầu những cự thú còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi chúng nhận ra, nguyên một đám đều dậm chân điên cuồng, rầm rầm rầm đuổi theo.
Cự thú cảm ứng được động tĩnh phía sau, bước chân càng ngày càng nhanh.
Nhưng nó chỉ có một mình, làm gì chống đỡ được một đám chứ?
Sau đó, một màn quỷ dị đã xảy ra.
Ngay tại trong đêm tối đã từng rất huy hoàng của Bất Dạ thành thình lình vang lên từng âm thanh gào khóc kỳ dị như khặc khặc, bang bang.
Con vật ở chính giữa bọn chúng tru lên, còn có mấy âm thanh cầu ái thu hút sự chú ý của nàng, càng nhiều hơn là thanh âm dậm chân phẫn nộ.
Tuy rằng Linh Diên lại bị vây vào chính giữa, thế nhưng lần này nàng không sợ hãi như lúc ban đầu, ngược lại có chút dở khóc dở cười.
Tuy rằng từ lâu đã biết thế giới này không giống hiện đại, nhưng mà mấy con thú vật này gần như thành tinh rồi, có phải là hơi thái quá không?
Đặc biệt là mấy con vật này còn không phải thú vật bình thường, mà là nhân thú nếm phải dược vật của nhân loại rồi biến dị.
Bởi vì số lượng lớn nhân thú biến mất nên từ trên xuống dưới Bất Dạ thành bắt đầu toàn lực đối phó cao thủ tử cấp.
Mà lúc trước những cơ quan không được chú ý trong thành lũy sau khi đám thú rời đi đã được khởi động toàn bộ.
Những cao thủ áo đen kia vốn còn thờ ơ lạnh nhạt nhưng sau khi thấy toàn bộ cơ quan của Bất Dạ thành được mở ra mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Người áo đen liếc phương hướng Linh Diên rời đi, con mắt màu đen tĩnh mịch tràn ra một cơn giông tố quỷ dị.
“Tất cả mọi người chú ý, hôm nay đã đến rồi thì hủy luôn Bất Dạ thành đi!”
Cao thủ tử cấp khoảng chừng có bốn mươi, năm mươi người.
Từ trên xuống dưới Bất Dạ thành dù có hơn ngàn người nhưng theo thời gian giao chiến kéo dài, nhân mạng từng người từng người tàn lụi, biến mất.
Đặc biệt bọn họ còn là người bản địa của đại lục Tứ Phương, mặc dù Bất Dạ thành có danh xưng là thánh địa tu luyện, nhưng thực lực của bọn họ lại kém xa những người sinh ra và lớn lên ở Long đế quốc.
Cũng như hiện tại, trước mặt cao thủ tử cấp, những người xích, lam, vàng, lục, thanh giai hoàn toàn không đáng để vào mắt.
Dù cho có tám đại hộ pháp thân là cao thủ lam giai tọa trấn cũng không thể ngăn được thế như chẻ tre của đối phương!
Tuy rằng cơ quan Bất Dạ thành tinh diệu, có thể giết chết người tu luyện thông thường trong nháy mắt, nhưng với cao thủ tử cấp thì trình độ chênh lệch là rất nhiều.
Nếu không phải có những vũ khí hiện đại chống đỡ trước, chỉ sợ bây giờ Bất Dạ Thành sớm đã trở thành phế tích.
Theo những vũ khí hiện đại hoá cao siêu liên tục công kích, nguyên bản những cao thủ tử cấp không để chúng vào mắt, theo thời gian dần trôi qua mới ý thức được có điều không đúng.
So sánh với thu hoạch của súng đạn thông thường thì vũ khí sinh hóa nghiễm nhiên đẩy trận chiến đấu này lên cao trào trước nay chưa từng có….