Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Linh Diên đang tra tấn mình trong bồn tắm thì giọng của Phong hộ pháp đột nhiên truyền vào.

“Nhị tiểu thư, người sao rồi? Không sao cả chứ? Vệ Giới và công tử đã đánh nhau rồi, nếu người không sao thì mau mau ra xem đi!”
Linh Diên khựng người, khuôn mặt trắng bệch khiến người khác nhìn mà đau lòng đầy kinh ngạc.

Tỷ tỷ đánh nhau với Vệ Giới?
Sao hai người bọn họ lại đánh nhau chứ?
Linh Diên còn đang giật mình, Phong hộ pháp không nghe thấy nàng đáp thì gọi lại một tiếng: “Nhị tiểu thư? Người không sao chứ?”
Linh Diên lập tức đứng lên ra khỏi bồn, giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng vang lên: “Ta không sao, ta sẽ ra ngay.


“Vâng, nhị tiểu thư.

” Dù cách một bức tường nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt của Linh Diên.

Nghĩ đến nhị tiểu thư vì an toàn của mọi người mà một mình xông ra đối diện với kẻ thù, trong lòng Phong hộ pháp chua xót không thôi.

Chủ nhân như vậy càng đáng giá để bọn họ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ.

Vì ngâm nước nóng hơi lâu nên khi Linh Diên đột ngột đứng dậy vẫn còn hơi choáng đầu, nếu không phải kịp thời đỡ lấy bức bình phong thì chỉ sợ nàng sẽ ngã lại vào nước mất.

“Ha ha, không ngờ Linh Diên ta lại còn có lúc yếu đuối như vậy.

” Nàng của bây giờ chỉ sợ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay nàng cũng nên?
Nhìn lại cả người bị mình chà xát đến mức đỏ bừng, còn cả những vết đen tím loang lổ trên mặt, trong mắt Linh Diên hiện lên sự tàn độc.

Nàng chán ghét nhíu mày, nâng bả vai vì mãi chà xát cơ thể mà đau nhức không thôi lên, chịu đựng cảm giác cơ thể quá nhạy cảm và đau đớn vì bị chà xát quá mạnh mà từ từ mặc quần áo vào.

Cuối cùng khi Linh Diên xuất hiện trước mặt mọi người thì thời gian cũng đã qua hai chén trà rồi.

Mọi người vốn đang tập trung tinh lực xem tranh đấu, nghe được tiếng động thì đồng loạt quay đầu lại.

Đập vào mắt chính là dáng vẻ ốm yếu như trang giấy của Linh Diên.

Tim mọi người đều như thắt lại, bất giác vây Linh Diên vào giữa.

“Nhị tiểu thư, người không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Nhị tiểu thư mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mau lấy áo choàng của nhị tiểu thư lại đây!”
Linh Diên nhìn thấy một đám người vây quanh nhìn chằm chằm mình đầy quan tâm, vội đáp: “Được rồi, mọi người đừng vội, ta không sao, chỉ là hơi suy yếu một chút thôi, còn lại thì ổn cả.


Chuyện lúc trước vì Linh Diên hôn mê mà tạm thời vẫn chưa ai biết, mọi người thấy nàng nói vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa.

Linh Diên đang muốn hỏi sao hai người này đang yên lành lại đánh nhau thì Ngọc Ngân đang ngậm chặt miệng ở một bên vừa định đến trước mặt Linh Diên, lôi kéo chút sự chú ý, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nàng thì đột nhiên cả người hắn ta cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.

Lúc này lực chú ý của Linh Diên không ở trên người hắn ta, tất nhiên là không để ý đến sự khác thường của hắn ta.

Nhưng hai mắt Ngọc Ngân lại sáng rực lên cứ như phát hiện đại lục mới vậy, lao về phía Linh Diên.

May mà Túy Sinh Mộng Tử nhanh chóng lên bảo vệ, lập tức đẩy hắn ta ra ngoài: “Ngọc đế, xin ngài hãy chú ý thân phận.


“Không phải, ta có một câu muốn hỏi nhị tiểu thư nhà các ngươi, không, sao nàng lại có thể là nhị tiểu thư nhà các ngươi chứ? Rõ ràng nàng là hoàng hậu của Ngọc Ngân ta mà, Nhan Nhi, nàng nhìn ta nè, ta là Ngọc Ngân, Nhan Nhi, Nhan Nhi.


Tiếng hô trời gọi đất của Ngọc Ngân cuối cùng cũng khiến Linh Diên chuyển lực chú ý lên người hắn ta, khi đã nghe rõ tên hắn ta thì khóe miệng Linh Diên giật giật.

Hừ, sao nàng có thể quên chứ, nam nhân này xuất hiện ở đây đúng là không bình thường mà.

Hóa ra là hắn ta tới cùng tên Vệ Giới kia à?
Khuôn mặt của nàng và tỷ tỷ gần như giống nhau như đúc, Ngọc Ngân nhận lầm người cũng không kỳ lạ.

Chỉ là…
Nhìn hai người đánh nhau khó phân thắng bại trên kia, mày Linh Diên lập tức nhíu lại, nghĩ đến lúc nãy Vệ Giới chống đối tỷ tỷ mãnh liệt như vậy chắc chắn là đã coi tỷ tỷ là thân phận nam nhân Công Tử Diễn rồi.

Nàng nhìn theo bóng lưng của nam nhân hào hoa phong nhã độc nhất kia, khóe môi dần kéo lên một nụ cười lạnh lẽo như tuyết mùa đông.

“Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Hoa Nhan.


“Nàng lừa ai vậy chứ, nàng không phải Hoa Nhan thì là ai? Mấy ngày trước ta đã từng gặp nàng rồi, cái đồ vô lương tâm này, mới vậy mà đã quên mất phu quân của mình rồi à?”
Ngọc Ngân tủi thân trừng nàng một cái, lại định tới gần thì bị Túy Sinh Mộng Tử ngăn lại, đúng là đã chọc tức hoàng đế bệ hạ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa này rồi.

“Tránh ra, trẫm đến tìm hoàng hậu của mình, các ngươi chen ngang làm gì? Còn không mau cút sang một bên?”
Mấy người Phong Hoa Tuyết Nguyệt cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp lộn xộn này là gì đây.

Nguyệt hộ pháp đang muốn nói gì thì Phong hộ pháp lại đưa tay lên chặn hắn lại: “Im miệng, có mấy lời mà chúng ta không thể xen vào được, không thấy là nhị tiểu thư cũng không giải thích với công tử sao? Trong lòng các ngươi không hiểu điều đó à?”
Vừa dứt lời, ngay cả bốn hộ pháp áo đen cũng nghe rõ ràng, bấy giờ họ mới hiểu được gì đó, bốn người đồng loạt nhìn về phía Linh Diên.

Linh Diên gật gật đầu với bọn họ, Ngọc Ngân lập tức chui đến trước mặt Linh Diên nhanh như một cơn gió, đúng, là chui thật đấy.

“Ôi Nhan Nhi của ta, nàng không biết đâu, mấy năm qua ta đã khổ sở bao nhiêu chứ, bị đè nén biết bao nhiêu, trẫm vì nàng mà đã giải tán cả hậu cung, hiện giờ hậu cung trống rỗng không hề có một nữ nhân nào, trẫm cũng làm hòa thượng nhiều năm rồi đó…”
Linh Diên cười nhạo một tiếng, nhìn thấy Ngọc Ngân nửa quỳ trước mặt mình không hề có chút hình tượng nào, nhịn không được cười lạnh.

“Đừng nói kiểu quang minh chính đại vậy, ngươi nói làm hòa thượng, ai có thể chứng minh? Chẳng lẽ không phải vì biến cố tang thi nên ngươi mới không tìm được nữ nhân thích hợp sao?”
“Trời đất chứng giám mà, Nhan Nhi của ta, Nhan Nhi yêu dấu của ta, ta chính là phu quân của nàng mà, sao nàng có thể không tin tưởng ta chứ? Nếu không tin thì nàng có thể đến nước Yến hỏi thử xem mấy năm nay Ngọc Ngân ta là nam nhân như thế nào, rốt cuộc có phản bội nàng không, có mua vui tìm hoan lạc không!”
“Nhìn gì chứ? Có gì hay mà nhìn? Nếu ngươi thực sự biết sửa đổi thì heo mẹ cũng biết leo cây luôn, đây chính là điểm đặc biệt của Ngọc Ngân ngươi đó, nếu không đúng thì ngươi có còn là Ngọc Ngân không?”
Trên gương mặt tuấn tú độc nhất của Ngọc Ngân lập tức hiện lên nét bi thương: “Nhan Nhi, tình cảm của ta với nàng, ta có thể thề với trời, sao nàng có thể nhìn người ta như vậy chứ?”
Linh Diễn cũng thực sự bị Ngọc Ngân ghê tởm chết rồi, nàng cau mày, đột nhiên đã hơi hiểu sao tỷ tỷ nhà mình lại phải từ bỏ một vị thái tử gia ánh vàng chói lóa như vậy mà cao chạy xa bay rồi.

Má nó, nếu là nàng thì nàng cũng chạy, càng xa càng tốt, ở bên cạnh một nam nhân như vậy phiền chết mất.

Sao hắn ta có thể… lắm chuyện thế nhỉ?
“Ngươi có thể bình thường tí được không?”
“Nhan Nhi, không phải trẫm đang nói chuyện rất bình thường với nàng sao?”
Linh Diễn đỡ trán, nhìn thấy khoảng cách giữa nam nhân này và mình ngày càng gần, rốt cuộc cũng nhìn không được giơ chân đạp.

“Ngươi tránh ra xa, xích gần vậy làm gì?”
Khi Ngọc Ngân đang mở miệng muốn nói gì đó thì Linh Diên đột nhiên đưa tay lên làm động tác yên lặng với hắn ta: “Suỵt, đừng có gọi ta là Nhan Nhi, nghe chưa? Ta hỏi các ngươi, hai người bọn họ sao lại đánh nhau vậy?”
Linh Diên hung dữ trừng Ngọc Ngân một cái rồi quay đầu nhìn Phong hộ pháp đứng cạnh.

Phong hộ pháp còn không biết phải giải thích thế nào thì Ngọc Ngân vẫn còn đang muốn nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình lập tức cười hì hì đứng dậy chạy đến trước mặt Linh Diên: “Cái này ta biết, ta biết.


Linh Diên thản nhiên liếc hắn ta một cái: “Vậy ngươi nói đi.


“Còn có thể vì sao nữa, còn không phải vì Linh Diên kia sao? Haiz, ta cũng khó hiểu, nàng nói xem Linh Diên này rốt cuộc là chết thật hay giả vậy, còn có khuôn mặt kia của nàng ta nữa, còn có thể đổi tới đổi lui được hả? Rốt cuộc dung mạo nàng ta thế nào mà có thể mê hoặc người đường đường là một nhiếp chính vương lại biến thành cái dạng này chứ? Còn nữa, cái tên Công Tử Diễn nhảm nhí kia, tranh nữ nhân với ai không tranh lại tranh với Vệ Giới, nàng xem, nàng xem, đừng thấy giờ Công Tử Diễn đang đánh ngang tay với tên Vệ Giới biến thái kia.

Thực tế á, ta có thể cam đoan với nàng, hắn đã bị thương rồi, giờ chỉ là đang kiên cường chống cự thôi!
Lại còn Linh Diên này nữa, nàng nói xem, nàng ta coi trọng ai không hơn lại coi trọng cái tên nam nhân gầy yếu giơ xương như Công Tử Diễn chứ? Cái tên tiểu bạch kiểm như vậy thì làm được gì? Khụ khụ, đúng, đúng là thoạt nhìn thực lực của hắn không thấp nhưng cũng đâu thay đổi được vẻ ngoài còi cọc của hắn chứ, dáng người như vậy sao có thể gọi là nam nhân chứ? Đúng là làm xấu mặt nam nhân bọn ta mà!”
Ngọc Ngân càng lảm nhảm không ngừng, sắc mặt của Linh Diên và mọi người xung quanh ngày càng khó coi, nhất là Linh Diên, gương mặt vốn đã trắng bệch giờ lại như càng phủ thêm một tàng sương giá.

Mãi đến khi Ngọc Ngân nhận ra sự thay đổi của mọi người xung quanh mới dần dần yên tĩnh lại, mới ngẩng đầu lên thì đã đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Linh Diên.

“Nói xong rồi?” Nàng xoa xoa mi tâm, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía hắn.

“Ừm, cũng gần gần vậy…” Ngọc Ngân khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, còn chắc nịch gật gật đầu với Linh Diên nữa chứ.

Linh Diên từ từ nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng dạy dỗ hắn ta mấy câu thì không ngờ trong đám người lại truyền đến một tiếng hít khí: “Không hay rồi, công tử bị đánh bay ra rồi, mau, mau đi cứu công tử!”
Linh Diên cứng đờ người, đứng bật dậy, vì tốc độ quá nhanh nên trước mặt nàng tối sầm lại, sắp ngất đi, Ngọc Ngân đứng bên cạnh ôm nàng vào trong lòng: “Nhan Nhi, nàng không sao chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui