Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Trước sự phẫn nộ và những lời chỉ trích của Long Hạo Thiên, dù là các gia tộc hay quan viên đều giữ im lặng.

Vì không có câu trả lời nên chỉ có thể đành hạ mắt không nói.

Trong số đó có hai gia tộc không hề xa lạ gì với tổ chức giang hồ nho nhỏ này.
Một là Hoa gia trong tứ đại gia tộc, còn lại chính là Lăng gia, cũng là một thành viên trong tứ đại gia tộc.

Hoa gia, cái tên nói lên ý nghĩa, chính là gia tộc của Hoa Nghiêu và Hoa Nhan.

Mà Lăng gia và Linh gia trang ở đại lục Tứ Phương đều xuất thân từ một gia tộc.

Hơn nữa, sau biến cố chấn động ở đại lục Tứ Phương thì Linh gia trang đã trở về Long đế quốc rồi.
Có lẽ ở Long đế quốc ít người biết đến Phượng Trì sơn trang, nhưng ở đại lục Tứ Phương thì nó lại vô cùng có tiếng.
Cái tên Quỷ Y năm đó chưa từng được nói đến, giờ lại được nhắc tới ở Long đế quốc, người hai gia tộc hiểu rõ tất cả mọi chuyện cũng đều cảm thấy vô cùng tự hào, hơn nữa còn rất kích động.
Hoa Nghiêu thì khỏi nói, từ đầu đến cuối hắn vẫn biết Linh Diên không chết, mà chi thứ hai của Linh gia, Linh Vấn Thiên và Linh Vô Nhai cũng đã bất an lo sợ nhiều năm rồi.

Hôm nay nhận được tin từ Phượng Trì sơn trang khiến bọn họ bất giác nghĩ đến người kia.


Người luôn sống trong lòng bọn họ bao năm qua, mỗi lần nhắc đến đều đau lòng.
Linh Vô Nhai không thể kìm được sự kích động, ngay sau đó cũng kinh động đến Lăng Vô Ngân ngồi bên cạnh, ông ta lập tức dùng ánh mắt ý hỏi đệ đệ mình.
Linh Vô Nhai vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt kích động của ông ta thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Sự trầm mặc của mọi người khiến Long Hạo Thiên rất bất mãn, ông ta nhìn quanh một vòng rồi lập tức tập trung sự chú ý vào Linh Vô Nhai.
Linh Vô Nhai này là chi thứ hai của Lăng gia, nghe nói năm đó vì phạm sai lầm nên cả chi thứ hai đã bị lão tổ tông của Lăng gia trục xuất khỏi Long đế quốc.

Còn nguyên nhân vì sao thì bọn họ đã điều tra nhiều năm rồi cũng chưa tra ra được gì.
Mà ba năm trước, cả chi này của Linh Vô Nhai đột nhiên nghênh ngang trở về Long đế quốc.

Sau khi thi độc bùng nổ ở đại lục Tứ Phương thì cả nhà họ đều quay về Lăng gia.
Tuy không tra được vì sao năm đó cả chi thứ hai của Linh Vô Nhai đều bị lưu đày đến đại lục Tứ Phương, nhưng bọn họ đã ở đại lục Tứ Phương mấy mươi năm mà cũng có thể tạo nên huyền thoại bất hủ, được những người đứng đầu các nước xem trọng.
“Không biết năm đó lúc Linh ái khanh ở đại lục Tứ Phương có biết gì về Phượng Trì sơn trang này không?”
Linh Vô Nhai không ngờ tên cáo già Long Hạo Thiên lại nhắm vào mình, ông ta bình tĩnh không đổi sắc nâng mắt.
“Ở đại lục Tứ Phương thì Phượng Trì sơn trang rất nổi danh, nhưng chuyện bọn họ có thể nghiên cứu được thuốc giải thi độc cũng không có gì lạ.

Dù sao thì trang chủ Phượng Trì đại nhân của Phượng Trì sơn trang lại chính là Quỷ Y danh tiếng lẫy lừng trên đại lục Tứ Phương.


Hơn nữa đáng nói hơn là đại tiểu thư Phượng Nguyên của Phượng Trì sơn trang, vị đại tiểu thư Phượng Nguyên này chính là người đã bóp chết sự phát triển của tang thi ngay từ trong nôi trong thịnh hội bốn nước năm đó.”
Với năng lực của Diên Nhi thì muốn lẳng lặng phân tán thuốc giải ra cũng không phải không thể, nhưng nàng lại lựa chọn đứng sau Phượng Trì sơn trang đối diện với đầu sóng ngọn gió.

Điều này đã đủ chứng minh nàng không hề kiêng kỵ, nếu nàng đã không kiêng kỵ thì ông ta cần gì phải băn khoăn chứ?
Chi bằng thừa dịp bây giờ nâng Phượng Trì sơn trang lên.
Quả nhiên, nghe những lời của Linh Vô Nhai, Long Hạo Thiên lập tức đứng bật dậy khỏi long ỷ: “Ngươi nói gì, năm đó đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang này đã diệt được thi độc sao?”
Trước giờ Long đế quốc đều khinh thường không thèm để ý đến đại lục Tứ Phương, hơn nữa từ sau khi thi độc bùng nổ thì càng chẳng có hứng thú hơn.
Giờ toàn bộ đại lục Tứ Phương đã gần như lưu lạc đến mức biến thành tòa thành trống rồi, người chết còn nhiều hơn người sống, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị diệt vong, càng chẳng đáng để bọn họ chú ý đến.
Nhưng không ai ngờ được là lúc nguy cấp đến mức mọi người đều nghĩ rằng sắp diệt vong thì lại đột nhiên nảy lên hy vọng sống, sao lại không khiến bọn họ khiếp sợ được? Sao lại không khiến bọn họ kích động được?
Linh Vô Nhai trả lời vô cùng quả quyết: “Hồi bẩm thánh thượng, chuyện này ở đại lục Tứ Phương đã sớm không phải bí mật gì, chỉ cần điều tra một chút sẽ ra ngay.

Nhưng từ sau chuyện này thì bất luận là Phượng Nguyên hay Phượng Trì tiên sinh đều đã thoái ẩn, giờ lại đột nhiên xuất hiện đúng là chuyện không ngờ đến.”
“Thoái ẩn? Tại sao bọn họ lại thoái ẩn?” Câu hỏi của Long Hạo Thiên khiến Linh Vô Nhai hơi lúng túng: “Chuyện này, có lẽ là vì năm đó quá nổi tiếng nên cũng dẫn đến vô số kẻ thù chăng? Có nhiều chuyện chi tiết hơn thì hạ thần cũng không rõ, cũng đã lâu rồi, lúc đó hạ thần cũng không để ý đến.”
Lời vừa dứt thì Long Hạo Thiên lập tức nghĩ đến trưởng tử của mình, Long Khôn, một sự tồn tại như vết nhơ của hoàng thất, kẻ bị mọi người đuổi đánh như chuột chạy trên đường.
Trong sự kiện lần đó ở đại lục Tứ Phương, không phải ông ta không biết Long Khôn làm gì, nhưng khi ông ta biết đến thì hậu quả đã định rồi, ông ta hoàn toàn không có thời gian ngăn cản.

Nhưng điều mà ông ta nghĩ thế nào cũng không ngờ đến chính là ở đại lục Tứ Phương lại có những người tài phi thường giúp ông ta ngăn chặn bệnh dịch khủng khiếp này.

Lúc đó ông ta cũng không để tâm đến đại lục Tứ Phương, chuyện kỳ tích này do ai tạo ra ông ra cũng không điều tra sâu.

Nhưng giờ nghe Linh Vô Nhai kể lại chuyện năm đó xong, ông ta bất giác chú ý đến hai người ở Phượng Trì sơn trang kia.
Phượng Trì? Phượng Nguyên?
Chẳng lẽ thuốc giải lần này cũng bắt nguồn từ hai người này?
Nghĩ vậy, Long Hạo Thiên lập tức ra lệnh cho Linh Vô Nhai: “Nếu ái khanh đã hiểu rõ về đại lục Tứ Phương thì nhiệm vụ gian khổ này giao ngươi và Lý ái khanh cùng thực hiện vậy.

Trẫm không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải mời được người đến Long đế quốc, hơn nữa quan trọng hơn là… phải tìm ra được thuốc giải bằng mọi cách.”
Linh Vô Nhai không bất ngờ gì với quyết định này của Long Hạo Thiên.

Thực tế, khi Long Hạo Thiên chú ý đến ông ta thì ông ra đã có dự cảm này rồi, tuy trong lòng ông không muốn làm khó khuê nữ nhà mình nhưng nếu có thể nhân cơ hội này ôn lại chuyện xưa với khuê nữ nhà mình thì cũng coi như chuyện tốt không uổng công.
Đáng mừng là nghĩa nữ của ông ta có danh tiếng còn hiển hách hơn cả Quỷ Y đã lui xuống từ ba bốn năm trước rồi.

Trong những dịp thế này nàng sẽ không bị người khác nhắc đến, điều này khiến ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Thần lĩnh chỉ.” Linh Vô Nhai tiếp chỉ rồi lập tức trở về Lăng gia.
Cùng lúc đó, mọi chuyện trong triều đình cũng nhanh chóng truyền đến cấm địa Mặc gia.
“Thật không thể tưởng tượng được nha đầu tiểu tứ này lại lợi hại như thế, mới đó đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi!”
Tộc trưởng Mặc gia vui mừng vuốt chòm râu hoa râm của mình, khen ngợi nhìn hai nam tử trẻ tuổi ngồi dưới ông.

“Ngân tiểu tử, Uyên tiểu tử, muội muội của hai ngươi đúng là khó lường, thiên phú này, năng lực này, sắp lật trời đến nơi rồi! Giờ mới mấy ngày chứ? Độc này đã bị nàng hóa giải dễ dàng rồi! Nếu muội muội của ngươi trở về Long đế quốc thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu kỳ tích nữa, may là giờ vẫn còn giấu mình đấy, nếu không thì cửa Mặc gia chúng ta chỉ sợ cũng bị đạp hỏng rồi nhỉ?”
Không ngờ Mặc Uyên lại hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ vô cùng: “Cửa Mặc gia à, cánh cửa của Mặc gia người thì có liên quan gì đến người ta? Các người biết người ta không? Bớt dát vàng lên mặt mình đi, hai nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều không có một cọng lông quan hệ gì với các người hết!”
Lời nói của Mặc Uyên khiến tộc trưởng Mặc gia nghẹn họng, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Được lắm cái tên hỗn tiểu tử này, ngươi định nói cho ra lẽ hết luôn phải không? Thế ra cục diện như giờ là lỗi của một mình lão nhân hả? Thế ra là bọn ta không muốn các nàng quay về gia tộc của mình nhập tên vào từ đường phải không?”
Thấy một già một trẻ lại bắt đầu sắp cãi nhau, Mặc Ngân mặt than lập tức ngăn lại.
“Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói mấy lời vô bổ như trẻ con vậy, giờ là lúc để nói mấy chuyện lung tung này sao? Lần này Diên Nhi muốn công khai thân phận của bản thân, rốt cuộc là muội ấy muốn làm gì chứ?”
Mặc Uyên nghe vậy thì lạnh lùng liếc hắn: “Làm gì hả? Huynh nói xem các muội ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ trốn tránh cả đời sao? Trốn rồi còn có thể bị phát hiện, còn có thể diệt Bất Dạ thành, vậy còn không bằng đừng trốn! Bình thường huynh nghiêm ngặt lắm mà, sao đến lúc này lại cứ như mấy bà mẹ vậy?”
Mặc Ngân khẽ nâng mắt lên liếc hắn một cái: “Đó là vì đối phương còn chưa biết thân phận thật của hai người Diên Nhi.

Tất cả sự thù địch nhắm đến bọn họ bây giờ đều từ năng lực trước kia của Linh Diên.

Mà tin Diên Nhi còn sống không có nhiều người biết, đệ nói xem sao bọn họ lại biết được?”
Lời của Mặc Ngân khiến Mặc Uyên lập tức ngây người: “Đúng rồi, lần trước lúc Diên Nhi bị chúng ta mang về vô cùng bí mật, ngay cả các muội ấy mấy năm nay ở cấm địa cũng vô cùng ẩn mình, rốt cuộc là ai đã điều tra ra thân phận của các muội ấy rồi để lộ ra chứ? Không lẽ trong số chúng ta có kẻ phản bội?”
Đúng lúc này tộc trưởng Mặc gia chen ngang hai người: “Được rồi, vấn đề này chúng ta sẽ từ từ điều tra sau, điều phải quan tâm bây giờ là lúc này Diên Nhi muốn làm gì đây?”
Hai huynh đệ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau: “Còn có thể là gì chứ? Trước giờ muội ấy luôn tò mò về thân thế của mình nhưng bọn ta không cho muội ấy cơ hội biết.

Nếu thân phận của Linh Diên không dùng được thì hiển nhiên muội ấy phải dùng cách khác.

Có lẽ Phượng Nguyên là sự lựa chọn tốt chăng?”
“Ý các ngươi là Diên nha đầu lựa chọn thân phận Phượng Nguyên này là để tiến vào Long đế quốc chúng ta sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận