Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


“Đó là hiển nhiên, trước giờ hai nha đầu này đều không phải là người quen bị động, các muội ấy từng trải từ khi còn nhỏ, tâm tư còn trưởng thành và tinh tế hơn người bình thường nhiều, cũng không bao giờ đợi miếng bánh trên trời rơi xuống.

Chúng ta đã kìm hãm các muội ấy nhiều năm như vậy rồi, lúc này tám phần là các muội ấy muốn tìm đường ra.”
Giọng của Mặc Ngân đều đều, không có cảm xúc gì, lại trầm thấp dễ nghe.
Mặc Uyên bĩu môi, vẻ mặt cáu kỉnh: “Nếu là ta thì ta cũng sẽ chẳng ngồi ngốc ở đó đợi ngươi đến nói cho ta biết thân thế của mình đâu.”
Nếu các nàng cứ khư khư không chịu thay đổi thì không giống muội muội của bọn họ rồi.
Lúc trước khi điều cả hai đến đại lục Tứ Phương thì Mặc Ngân đã đoán trước được rồi, chuyến đi lần này chỉ ngại không khuấy động đại lục Tứ Phương đến lật trời thôi.
Giờ xem ra những lời lúc trước của hắn không sai tí nào, mới chưa được một tháng mà đã lăn lộn gây hỗn loạn như vậy rồi, xem ra lần này muội muội của bọn họ quyết tâm nổi trội một lần rồi.
“Các ngươi không lo bọn nó sẽ bị nhắm làm mục tiêu sao?” Tộc trưởng đại nhân vuốt râu, trong mắt lộ ra tia bí hiểm.
Mặc Ngân thản nhiên liếc ông một cái: “Hai nha đầu này phải học cách chịu trách nhiệm về hành vi của mình, nếu các muội ấy không muốn đi con đường chúng ta đã sắp xếp thì ta sẽ để các muội ấy tự đi, nhưng nếu tương lai gây ra họa chuốc lấy những phiền toái không đáng có thì cũng không phải là vấn đề của chúng ta!”
Mặc Uyên híp mắt, cười ha ha: “Đại ca, mấy lời này của huynh đến ta còn không tin mà huynh còn mong người khác sẽ tin sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì huynh thật sự không giúp hả?”
“Hôm nay ta tuyên bố với mọi người, ta nói không giúp thì sẽ không giúp, chẳng những là ta mà cả Mặc gia cũng không được nhúng tay!”
Lời của Mặc Ngân khiến Mặc Uyên giật mình: “Đại ca, huynh có biết lời này của huynh sẽ gây ra hậu quả thế nào không? Huynh chắc chắn đó là suy nghĩ thật sự của huynh không? Không làm trái lòng mình sao?”
Mặc Ngân lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Nghe rõ chưa, ta chỉ nói một lần thôi, không có mệnh lệnh của ta thì toàn bộ Mặc gia không ai được phép liên hệ với bọn nó!” Dứt lời, hắn sải bước rời đi không hề quay đầu, để lại Mặc Uyên mặt đen thầm chửi theo bóng dáng hắn.
“Lúc trước không biết là ai chăm chăm đón hai muội muội về nhà suốt ba năm trời, gần như chọc mù mắt mọi người luôn, giờ thì muốn giở trò gì đây? Không giúp? Ha ha, để ta xem thử đến lúc đó là ai không nhịn được ra tay!”
Mặc Uyên nổi giận, cũng chẳng thèm cho tộc trưởng sắc mặt tốt, nói: “Người cũng nghe rồi chứ? Những chuyện tiếp theo chúng ta chẳng cần quan tâm nữa, cứ đợi xem mọi chuyện phát triển như thế nào.”
Tộc trưởng nhận được chỉ thị của hai nhi tử của dòng chính, tất nhiên không có lí do thì phản đối, ông khẽ gật đầu nhìn theo bóng hai người rời đi.
Lúc này, hai tỷ muội hoàn toàn không biết hành động vô ý của mình đã vô tình đảo loạn suối nguồn nhìn như êm đềm nhưng thực tế lại sôi trào.
Giờ Linh Diên còn đang vắt hết tâm sức chữa thương cho Vệ Giới, mà trong quá trình này nàng cũng phát hiện một số căn bệnh không rõ ẩn giấu sau thực lực mạnh mẽ của hắn.
Nàng chưa bao giờ biết đằng sau cái tên Chiến thần lại đeo theo nhiều gian khổ, đau đớn đến vậy.
Năm năm trước hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi, khi đó hắn chẳng những phải đối diện với sự đả kích vừa trong tối vừa ngoài sáng từ các huynh đệ mà còn bị điều ra biên cảnh bất cứ lúc nào.

Mỗi một vết sẹo trên người đều là huân chương quân công của hắn.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, những vết sẹo ngang dọc trên người hắn chẳng những không mờ đi mà còn chồng chéo vết thương cũ và mới lên nhau, làn da khắp cơ thể hắn đều bị vết sẹo bao trùm, thậm chí ngay cả trên trán, sau lưng, ngực cũng không tránh khỏi.
Nếu không phải bây giờ hắn đang ngồi đối diện nàng thẳng thắn như thế này thì sao nàng có thể phát hiện ra được nhiều bí mật của hắn như vậy?
Mấy năm nay, rốt cuộc là tên Vệ Giới này đã sống như thế nào vậy?
Chẳng lẽ những gì hắn đạt được như bây giờ đều nhờ những vết sẹo chồng chất nhau thế này sao?
Cứ nghĩ đến đó thì lòng nàng vừa đau vừa nhói, khi ngón tay như ngọc của nàng nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo lồi lõm của hắn, chủ nhân thân thể này lập tức cứng đờ.

Nhận ra sự thay đổi rất nhỏ này, Linh Diên đột ngột ngẩng đầu, lập tức rơi vào một đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Nàng hít một ngụm khí lạnh, lập tức đứng lên, không ngờ còn chưa kịp xoay người thì tay nàng lại bị một đôi tay to lớn ấm áp nắm chặt, kế đó là giọng nói khàn khàn của nam nhân kia vang lên: “Diên Nhi, nàng lo cho ta sao?”
Linh Diên không rút tay ra khỏi tay hắn được, nàng hơi chột dạ nhưng lại mạnh miệng thanh minh: “Ai lo lắng cho ngươi? Bớt dát vàng lên mặt mình đi!”
Mấy lời trái lương tâm của nàng lọt vào tai người nào đó còn dễ nghe hơn bất kì âm thanh nào của tự nhiên: “Diên Nhi, chúng ta làm hòa nhé? Được không? Ta cam đoan, ta bảo đảm cả kiếp này sẽ không bao giờ phụ nàng nữa, kiếp trước là nàng bảo vệ ta, kiếp này hãy để ta bảo vệ nàng, được không?”
Trong lòng Linh Diên chấn động, từ từ quay đầu: “Kiếp trước kiếp này?”
Vệ Giới vừa thấy Linh Diên có dấu hiệu buông lỏng thì lập tức nắm lấy cơ hội khó khăn lắm mới có được này, cánh môi run run.
“Diên Nhi, nàng hãy nghe ta nói, quan hệ giữa ta với Thượng Quan Tình Hì căn bản không phải như nàng nghĩ đâu, bọn ta, bọn ta là…”
“Ha ha, chuyện quan hệ giữa các ngươi giờ có còn quan trọng không? Ngươi nghĩ rằng ta với ngươi trở nên như vậy là do nàng ta sao?”
“Quan trọng là, dù có phải hay không thì những gì nên giải thích phải giải thích rõ ràng, nàng hãy cho ta thời gian giải thích, được không?”
Vệ Giới nói đến đây thì đã kích động vô cùng rồi, Linh Diên nhìn dáng vẻ này của hắn cũng thấy không đành lòng, quay mặt đi chỗ khác.
Sự im lặng của nàng khiến tim Vệ Giới như nhảy vọt lên cổ họng, hắn lập tức giải thích: “Thực ra, ta không phải Vệ Giới, ta là Vệ Lan, nàng có biết Vệ Lan là ai không?”
Linh Diên khiếp sợ ngẩng đầu.

Vệ Lan? Đó không phải con trai của tiên hoàng hậu sao?
“Đúng vậy, mười sáu năm trước ta đã chết rồi, nhưng sau khi ta mở mắt ra thì ta lại trở thành Vệ Giới, đệ đệ của Vệ Du Sâm.

Ha ha, có đáng châm chọc không chứ? Đương nhiên, đây còn chưa phải điều đáng châm chọc nhất, còn mỉa mai hơn chính là nương của ta, cũng chính là Đỗ Vân Ca lại trùng sinh trên người nữ nhi của mình, mà người này không phải ai khác, chính là Thượng Quan Tình Hi đã bị tráo đổi thân phận.”
“Ngươi nói… gì?” Linh Diên trừng lớn mắt, nơi đáy mắt tràn ngập sự khiếp sợ không thể tin nổi.

Nàng cho là chuyện nàng xuyên đến dị thế này đã là điều không thể tưởng tượng được rồi, không ngờ lại còn có chuyện người chết sống lại, mà người này lại còn có mối quan hệ chặt chẽ với nàng như vậy.
Thượng Quan Tình Hi là nữ nhi của Đỗ Vân Ca hay cũng chính là Đỗ Vân Ca?
Nàng cảm tưởng như não mình sắp thành đống hồ nhão rồi, loạn thành một đám: “Cái này… quan hệ này… loạn quá!”
Vệ Giới cười khổ: “Còn có thứ càng loạn hơn nữa.

Nàng biết Vệ Ly chứ? Hắn chính là Vệ Dật!”
“Phụt!” Linh Diên cảm thấy đầu óc mình không đủ để dùng nữa rồi, nàng vô thức đến gần trước mặt hắn: “Vệ Ly là Vệ Dật?”
Vệ Giới miễn cưỡng nâng mí mắt lên, dùng sự im lặng đáp lại câu hỏi khó có thể giải thích rõ ràng này.
Không ngờ, im lặng một lúc lâu thì Linh Diên mới ngộ ra vỗ vỗ ngực mình.
“Đã nói là người không thể làm việc xấu, nếu không sẽ bị báo ứng mà, nhìn đi nhìn đi, cái tên Vệ Du Sâm này không làm hại được người khác mà ngược lại còn tự hại mình, chỉ sợ đến chết hắn ta cũng không biết những người từng bị hắn ta ám hại lại có thể sống lại từng người một nhỉ?”
Vệ Giới hừ lạnh: “Người này ỷ thế nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng lại ra đi lặng lẽ như vậy, cũng coi như lợi cho hắn ta rồi!”
Vốn Thượng Quan Tình Nghi còn tiếc không tự tay đâm chết hắn ta, nhưng nàng ta không biết rằng nếu không phải vì thư tín của nàng ta thì với thủ đoạn của Vệ Du Sâm cũng sẽ không rơi xuống kết cục như vậy không chừng?
“Cho nên ngày trước ngươi mới lựa chọn mẫu thân của mình?” Nhắc lại lúc đó, tâm tình Linh Diên lại bình tĩnh chưa từng thấy.
Vệ Giới mím chặt môi mỏng, giương mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói gì cả, cúi thấp đầu.
Nhìn hắn như vậy, trong lòng Linh Diên càng khó chịu hơn, nàng nghĩ rằng ít nhất hắn sẽ nói rằng hắn cũng không nghĩ đến sẽ dẫn đến hậu quả như vậy…
Nhưng, hắn lại chẳng nói gì cả, chỉ im lặng nhận hết tất cả oan ức, điều này khiến trong lòng nàng càng khó chịu hơn.
Kỳ thật chuyện năm đó có hẳn nên trách hắn hay không?
Không, đó là suy nghĩ ích kỷ của nàng thôi, ở tình huống năm đó dù người kia có phải mẫu thân của hắn không thì hắn có lẽ cũng nên làm như vậy.
Vì hắn tin tưởng y thuật của Linh Diên, mà nàng cũng vì mình có Nghịch Thiên Thần Châm mà ôm tâm lý may mắn.
Hắn luôn cho rằng sự tự tin của nàng là thực, nhưng lại không biết sự tự tin đó căn bản chi tạo thành bởi sự hư vinh của nàng mà thôi.

Vì vậy, sự cố đáng tiếc đã xảy ra trong khi nàng vẫn chưa lường trước được hậu quả.
Năm đó trong quá trình cứu trị cho Thượng Quan Tình Hi, nàng hoàn toàn có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào, nếu ngừng lại thì ít nhất nàng chẳng bị tổn thất gì cả.

Nhưng lúc đó, nàng lại bất mãn và phẫn nộ vì thái độ của Vệ Giới với Thượng Quan Tình Hi.
Mang theo vết rách căm giận này, Linh Diên ngây thơ đền vào đến nửa cái mạng của mình.
Nhưng chuyện sau đó vì nàng hôn mê nên không biết gì cả, cũng hoàn toàn không nghĩ đến mình còn có cơ hội tỉnh lại.
Nên giờ đây nhìn lại Vệ Giới, nàng vừa vô cùng cảm ơn các ca ca của mình, vừa thấy buồn cười vì hành động năm đó của mình.
Mà giờ nàng vẫn còn dây dưa với người này cũng chỉ vì muốn xem Vệ Giới có thể chịu đựng đến đâu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui